Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)
Chương 21
Đêm ngày càng khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ.
Tần Hoài An vừa nghĩ tới tối nay bị Chử Chân Phong ném xuống xe, lại còn gặp phải đám lưu manh đó, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Chử Chân Phong là một người thâm sâu khó lường, chỉ cần một câu nói của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô vào ngục giam.
Thân phận của anh bày ra ở đó, bản thân cô hoàn toàn không có cách nào chống lại. Hơn nữa, trước mắt bà vẫn phải điều trị ở bệnh viện của tập đoàn Chử Thị, cho dù cô có ý gì cũng phải đợi sau khi bà điều trị xong…
Nhưng dù sao thì Tần Hoài An cũng không phải người chịu ngồi chờ chết.
Cô cầm lấy điện thoại di động vừa mới được nạp đầy, gọi đi một cuộc điện thoại.
“Cô giáo Hứa, dự án nghiên cứu lần trước cô nói với em, bây giờ còn cần người nữa không? Em muốn thử xem sao.”
Chuyện Tần Hoài An lén gặp Lâm Bình Nguyên, bị Chử Gia Mỹ thêm mắm thêm muối nói trước mặt người lớn nhà họ Chử.
“Cũng may là bị tôi nhìn thấy, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, thanh danh nhà họ Chử chúng ta đều bị cô ta làm mất sạch rồi!”
Chử Gia Mỹ thấy bà cụ Chử chau mày, dáng vẻ nửa tin nửa ngờ, bĩu môi nói: “Bà, bà đừng vì Tần Hoài An từng cứu bà mà bị cô ta lừa bịp, cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ! Một lòng muốn bám vào nhà họ Chử chúng ta để leo lên đấy!”
Nói rồi, lại quay đều nhìn về phía Liễu Giai Tâm: “Mẹ, anh cũng thật là, con nhìn thấy anh đuổi người phụ nữ kia xuống xe, kết quả cuối cùng lại đón cô ta về, mẹ nói xem rốt cuộc là có ý gì chứ? Liệu có phải là động lòng với người phụ nữ đó rồi không?”
Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Liễu Giai Tâm lộ ra vẻ lạnh lùng: “Đừng có nói linh tinh!”
Bà ấy cảnh cáo Chử Gia Mỹ xong, như suy tư gì đó nhìn về phía Tống Cẩn Dung nói: “Mẹ, con thấy chúng ta đúng là đã xem nhẹ Tần Hoài An rồi, giữ cô ta ở nhà họ Chử, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, hay là….”
“Không vội.” Tống Cẩn dung xua tay, lại nói tiếp: “Chú Minh, bảo người tới đón Tần Hoài An tới đây.”
Chú Minh gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
Bên trong biệt thự, sáng sớm đã không thấy bóng dáng Chử Chân Phong đâu.
Tần Hoài An đang chuẩn bị ra ngoài một chuyến nhưng lại bị xe của nhà cũ nhà họ Chử ngăn lại.
Cô lên xe, trên đường, đại khái cũng đoán được nguyên nhân người nhà họ Chử muốn gặp cô.
Tần Hoài An được chú Minh dẫn vào phòng khách, bà cụ Chử ngồi ở vị trí chủ vị, Liêu Giai Tâm ngồi ở bên cạnh, còn Chử Gia Mỹ thì đang đứng.
Cô vừa mới tiến vào đã thấy Chử Gia Mỹ trợn trắng mắt nói: “Người phụ nữ không biết xấu hổ tới rồi.”
“Tần Hoài An, chuyện của cô và Lâm Bình Nguyên là như thế nào? Bà cụ Chử nhìn Tần Hoài An, không nén nổi thất vọng nói: “Để cô giả mạo thân phận ở lại đã là khoan dung với cô rồi. Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, sao cô lại cố tình làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
“Bà chủ.” Tần Hoài An khôngchút kiêu ngạo, không chút sủng nịnh gọi một tiếng, giải thích cho rõ ràng mọi chuyện một lượt.
“Bạn trai cũ? Trả tiền? Hừ, cô cho rằng ai sẽ tin vào cái kịch bản mà cô dựng ra chứ!” Chử Gia Mỹ hừ một tiếng nói.
Tần Hoài An vẫn ung dung nhìn về phía cô ta, nhàn nhạt nói: “Ít nhất thì anh Chử tin rôi.”
Chử Gia Mỹ cứng họng, trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt bà cụ Chử có chút hòa hoãn: “Nói như vậy, là do chúng ta hiểu lầm rồi.”
Sau đó, bà bất mãn liếc nhìn Chử Gia Mỹ: “Gia Mỹ, lần sau không được như vậy nữa nhé! Thấy gió lại bảo mưa, muốn mà phát bệnh tim à?”
“Bà, cháu…”
Chử Gia Mỹ vội vàng muốn giải thích nhưng Liêu Giai Tâm lại lên tiếng thay cô ta: “Mẹ, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của Gia Mỹ.”
Ánh mắt bà ấy chuyển tới phía Tần Hoài An, mang theo chút lạnh lẽo.
Giọng điệu ngược lại rất ôn hòa: “Tần Hoài An, không phải tôi không tin cô, mà là chuyện cô gặp mặt bạn trai cũ sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm cho người khác. Dù sao thì cô cũng đã mang danh là mợ chủ của nhà họ Chử, nếu gặp người đàn ông nào khác ngoài Chân Phong ở ngoài thì vẫn nên cẩn thận một chút.”
Chử Gia Mỹ bĩu môi: “Đúng vậy!”
Tần Hoài An không hề phản bác, cụp mi rũ mắt nói: “Bà Chử nói rất phải.”
Liễu Giai Tâm lại uyển chuyển nói: “Nếu đã như vậy, sau này cô vẫn là nên ở lại nhà cũ nhà họ Chử, Chân Phong sắp tiếp nhận tập đoàn Chử Thị, công việc bận rộn, cũng không rảnh để lo cho cô.”
Nghe ra ý trong lời nói, Tần Hoài An không khỏi nhíu mày.
Hiện giờ bảo cô ở lại nhà cũ của nhà họ Chử, còn không bằng ở lại biệt thự nhà họ Chử.
Nhà họ Chử này, Chử Gia Mỹ luôn có địch ý với cô, cứ gặp mặt là hận không thể cắn cô, quả thật là không phân phải trái chút nào.
Sau đó, còn có Liễu Giai Tâm bề ngoài thì ra vẻ hòa nhã thanh cao, dịu dàng nhưng lại khiến Tần Hoài An cảm thấy áp lực gấp bội lần.
Tần Hoài An vừa nghĩ tới tối nay bị Chử Chân Phong ném xuống xe, lại còn gặp phải đám lưu manh đó, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Chử Chân Phong là một người thâm sâu khó lường, chỉ cần một câu nói của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô vào ngục giam.
Thân phận của anh bày ra ở đó, bản thân cô hoàn toàn không có cách nào chống lại. Hơn nữa, trước mắt bà vẫn phải điều trị ở bệnh viện của tập đoàn Chử Thị, cho dù cô có ý gì cũng phải đợi sau khi bà điều trị xong…
Nhưng dù sao thì Tần Hoài An cũng không phải người chịu ngồi chờ chết.
Cô cầm lấy điện thoại di động vừa mới được nạp đầy, gọi đi một cuộc điện thoại.
“Cô giáo Hứa, dự án nghiên cứu lần trước cô nói với em, bây giờ còn cần người nữa không? Em muốn thử xem sao.”
Chuyện Tần Hoài An lén gặp Lâm Bình Nguyên, bị Chử Gia Mỹ thêm mắm thêm muối nói trước mặt người lớn nhà họ Chử.
“Cũng may là bị tôi nhìn thấy, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, thanh danh nhà họ Chử chúng ta đều bị cô ta làm mất sạch rồi!”
Chử Gia Mỹ thấy bà cụ Chử chau mày, dáng vẻ nửa tin nửa ngờ, bĩu môi nói: “Bà, bà đừng vì Tần Hoài An từng cứu bà mà bị cô ta lừa bịp, cô ta chính là một người phụ nữ tâm cơ! Một lòng muốn bám vào nhà họ Chử chúng ta để leo lên đấy!”
Nói rồi, lại quay đều nhìn về phía Liễu Giai Tâm: “Mẹ, anh cũng thật là, con nhìn thấy anh đuổi người phụ nữ kia xuống xe, kết quả cuối cùng lại đón cô ta về, mẹ nói xem rốt cuộc là có ý gì chứ? Liệu có phải là động lòng với người phụ nữ đó rồi không?”
Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Liễu Giai Tâm lộ ra vẻ lạnh lùng: “Đừng có nói linh tinh!”
Bà ấy cảnh cáo Chử Gia Mỹ xong, như suy tư gì đó nhìn về phía Tống Cẩn Dung nói: “Mẹ, con thấy chúng ta đúng là đã xem nhẹ Tần Hoài An rồi, giữ cô ta ở nhà họ Chử, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, hay là….”
“Không vội.” Tống Cẩn dung xua tay, lại nói tiếp: “Chú Minh, bảo người tới đón Tần Hoài An tới đây.”
Chú Minh gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
Bên trong biệt thự, sáng sớm đã không thấy bóng dáng Chử Chân Phong đâu.
Tần Hoài An đang chuẩn bị ra ngoài một chuyến nhưng lại bị xe của nhà cũ nhà họ Chử ngăn lại.
Cô lên xe, trên đường, đại khái cũng đoán được nguyên nhân người nhà họ Chử muốn gặp cô.
Tần Hoài An được chú Minh dẫn vào phòng khách, bà cụ Chử ngồi ở vị trí chủ vị, Liêu Giai Tâm ngồi ở bên cạnh, còn Chử Gia Mỹ thì đang đứng.
Cô vừa mới tiến vào đã thấy Chử Gia Mỹ trợn trắng mắt nói: “Người phụ nữ không biết xấu hổ tới rồi.”
“Tần Hoài An, chuyện của cô và Lâm Bình Nguyên là như thế nào? Bà cụ Chử nhìn Tần Hoài An, không nén nổi thất vọng nói: “Để cô giả mạo thân phận ở lại đã là khoan dung với cô rồi. Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, sao cô lại cố tình làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
“Bà chủ.” Tần Hoài An khôngchút kiêu ngạo, không chút sủng nịnh gọi một tiếng, giải thích cho rõ ràng mọi chuyện một lượt.
“Bạn trai cũ? Trả tiền? Hừ, cô cho rằng ai sẽ tin vào cái kịch bản mà cô dựng ra chứ!” Chử Gia Mỹ hừ một tiếng nói.
Tần Hoài An vẫn ung dung nhìn về phía cô ta, nhàn nhạt nói: “Ít nhất thì anh Chử tin rôi.”
Chử Gia Mỹ cứng họng, trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt bà cụ Chử có chút hòa hoãn: “Nói như vậy, là do chúng ta hiểu lầm rồi.”
Sau đó, bà bất mãn liếc nhìn Chử Gia Mỹ: “Gia Mỹ, lần sau không được như vậy nữa nhé! Thấy gió lại bảo mưa, muốn mà phát bệnh tim à?”
“Bà, cháu…”
Chử Gia Mỹ vội vàng muốn giải thích nhưng Liêu Giai Tâm lại lên tiếng thay cô ta: “Mẹ, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của Gia Mỹ.”
Ánh mắt bà ấy chuyển tới phía Tần Hoài An, mang theo chút lạnh lẽo.
Giọng điệu ngược lại rất ôn hòa: “Tần Hoài An, không phải tôi không tin cô, mà là chuyện cô gặp mặt bạn trai cũ sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm cho người khác. Dù sao thì cô cũng đã mang danh là mợ chủ của nhà họ Chử, nếu gặp người đàn ông nào khác ngoài Chân Phong ở ngoài thì vẫn nên cẩn thận một chút.”
Chử Gia Mỹ bĩu môi: “Đúng vậy!”
Tần Hoài An không hề phản bác, cụp mi rũ mắt nói: “Bà Chử nói rất phải.”
Liễu Giai Tâm lại uyển chuyển nói: “Nếu đã như vậy, sau này cô vẫn là nên ở lại nhà cũ nhà họ Chử, Chân Phong sắp tiếp nhận tập đoàn Chử Thị, công việc bận rộn, cũng không rảnh để lo cho cô.”
Nghe ra ý trong lời nói, Tần Hoài An không khỏi nhíu mày.
Hiện giờ bảo cô ở lại nhà cũ của nhà họ Chử, còn không bằng ở lại biệt thự nhà họ Chử.
Nhà họ Chử này, Chử Gia Mỹ luôn có địch ý với cô, cứ gặp mặt là hận không thể cắn cô, quả thật là không phân phải trái chút nào.
Sau đó, còn có Liễu Giai Tâm bề ngoài thì ra vẻ hòa nhã thanh cao, dịu dàng nhưng lại khiến Tần Hoài An cảm thấy áp lực gấp bội lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương