Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)
Chương 25
“Chuyện gì vậy?” Tần Hoài An hỏi.
Vương Thanh Hà nói với giọng điệu mạnh mẽ, “Tôi muốn cô chủ động ly hôn với Chử Chân Phong!”
“Lúc này sao?”
“Đúng thế!” Vương Thanh Hà nói, “Tôi không muốn nhường người đàn ông của mình cho người khác, muốn tôi tin cô, trừ khi cô lập tức rời khỏi anh ấy!”
“Chuyện này… e là không được rồi.” Tần Hoài An tỏ ra khó xử nói.
Vương Thanh Hà khó chịu nói, “Tại sao chứ?”
“Bà nội tôi hiện giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện của nhà họ Chử, hơn nữa tôi cũng đã ký vào giấy nợ 1,8 tỷ với Chử Chân Phong rồi, trước khi bà nội của tôi khỏe mạnh ra viện, chuyện ly hôn không thể quyết định được từ tôi.”
Vương Thanh Hà mặt tối sầm lại, ánh mắt trở nên đen tối, “Tôi thì thấy là do cô hoàn toàn không muốn rời đi mới đúng?”
Ngưng lại một lúc, cô ta nói dứt khoát: “Như vậy đi, tiền điều trị của bà nội cô tôi sẽ trả, ngoài ra tôi còn cho cô thêm sáu trăm triệu nữa, cô hãy rời khỏi nhà họ Chử đi.”
Tần Hoài An kinh ngạc nhìn Vương Thanh Hà, cô ta từ lúc nào có nhiều tiền như vậy nhỉ?
2,4 tỷ đồng, đấy không phải là một số tiền có thể tùy tiện bỏ ra được. Ngoại trừ người như Chử Chân Phong ra.
Cô ấy bỏ qua hoài nghi, bình tĩnh lắc đầu nói: “Như thế cũng không được… nếu như bây giờ mà tôi bỏ đi thì chẳng khác gì là vi phạm hợp đồng cả, nhà họ Chử bên đó làm sao mà có thể bỏ qua được chứ? Thanh Hà, tôi đảm bảo với cô, giữa tôi và Chử Chân Phong chỉ là đóng kịch mà thôi, không hề nảy sinh ra chuyện gì hết.”
“Tôi không cần sự bảo đảm của cô, tôi chỉ cần cô cút ra khỏi nhà họ Chử!” Vương Thanh Hà kích động hét lên, dùng bộ dạng tức giận để che giấu đi cảm xúc thật của mình, “Nói đi nói lại là cô vẫn còn muốn tiếp tục giả mạo là tôi đúng không?”
“Từ trước đến này tôi chưa hề muốn mạo danh cô cả.”
“Đủ rồi!” Vương Thanh Hà lạnh lùng cảnh cáo cô ấy, nói: “Tần Hoài An, chúng ta hãy đợi mà xem! Vị trí bà Chử đó là của tôi, cô đừng hòng vọng tưởng mà cướp được!”
Nói xong, cô ta nghênh ngang bỏ đi.
Tần Hoài An bất lực nhíu mày lại.
Quay đầu nhìn vào trong gương, nửa bên mặt bị Vương Thanh Hà tát có thể nhìn thấy rõ vết bàn tay đang đỏ ửng lên, có thể thấy là cô ta đã dùng sức đến như thế nào.
Cái gì mà mợ chủ của nhà họ Chử chứ, chỉ là một củ khoai nóng đến bỏng tay, vẫn phải tìm cách vứt đi càng sớm càng tốt mới được.
Cô ấy lấy lại tinh thần, thả tóc xuống che đi nửa bên mặt, rồi lại đội mũ và đeo kính râm lên nữa.
Tần Hoài An ở trường là một học sinh giỏi nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến cô ấy.
Để tránh sự chú ý của mọi người, Tần Hoài An đặc biệt gọi điện thoại trước, hẹn gặp cô giáo Hứa ở bên ngoài.
“Hiện nay khắp nơi đều đang bàn luận chuyện em được gả vào nhà quyền thế, cô biết là em từ trước đến này đều sống rất kín đáo, không có chuyện gì đâu! Đây, đây là những tư liệu hạng mục mà mà em muốn, cầm về xem đi, đợi đến khi nào xem xong rồi thì viết đơn xin cho cô, cô sẽ giúp em nộp lên trên.”
Đón lấy túi tài liệu từ tay của Hứa Văn Nhã, Tần Hoài An chân thành nói: “Cô Hứa, cảm ơn cô rất nhiều.”
Hứa Văn Nhã xua xua tay, nhìn Tần Hoài An như định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô Hứa, cô có điều gì muốn nói với em sao?”
Cô giáo tuổi trung niên ấy thở dài một tiếng. “Em gả vào gia đình có quyền có thế, cô lẽ ra phải cảm thấy vui mừng có em, nhưng lại cảm thấy đáng tiếc, em là học trò học y có thiên phú nhất trong số những học sinh mà cô dạy, cũng là người nhiệt tình với công việc nghiên cứu nhất, nếu như có thể tiếp tục đi trên con đường này thì tiền đồ của em sẽ không thể bị giới hạn được.”
Bà ấy không giấu nổi vẻ tiếc nuối, “Vốn là tôi đã quyết định, đợi đến khi em tốt nghiệp thì sẽ giới thiệu em đến viện nghiên cứu của thầy giáo tôi đi học tập, ở chỗ của ông ấy có những người nghiên cứu y khoa hàng đầu của thế giới… Đáng tiếc quá, bây giờ thì em lại lựa chọn nghỉ học một thời gian, tôi cũng không biết nên nói gì nữa.”
Nói là xin nghỉ học một thời gian, nhưng Hứa Văn Nhã thì biết rất rõ là một người bình thường bị gả vào gia đình có quyền thế thì cũng sẽ được hưởng sự giàu sang vô tận, sao lại lựa chọn đi học y vừa khổ vừa mệt chứ.
Cũng giống như là ban học cùng lớp của Tần Hoài An, Vương Thanh Hà đó, hình như thời gian gần đây gia đình có được một khoản tiền lớn, lại còn suốt ngày nói là muốn đổi nghề đi làm minh tinh nữa chứ.
Hừ, thật quá là nực cười mà.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của cô giáo Hứa, trong lòng của Tần Hoài An cảm thấy như chùng xuống vậy, cô ấy nói một cách chắc chắn: “Cô Hứa, cô hãy đợi em quay lại. Con đường y học này, em nhất định sẽ đi tiếp.”
Ánh mắt của Hứa Văn Nhã lay động, vui mừng mỉm cười thanh thản, “Được tôi tin vào em.”
Ở tập đoàn Chử thị.
Vừa kết thúc một cuộc hội nghị dài lê thê, Chử Chân Phong đi thang máy riêng xuống dưới tầng.
Vệ Nam ở đằng sau lưng anh ấy, cung kính nói: “Cậu Chử, Hàn Âu Dương của tập đoàn Húc Phong muốn mời anh tham gia một hội nghị hạng mục nghiên cứu y khoa của bọn họ.”
“Hàn Âu Dương sao?” Cái tên này, hình như nghe có vẻ quen.
Vương Thanh Hà nói với giọng điệu mạnh mẽ, “Tôi muốn cô chủ động ly hôn với Chử Chân Phong!”
“Lúc này sao?”
“Đúng thế!” Vương Thanh Hà nói, “Tôi không muốn nhường người đàn ông của mình cho người khác, muốn tôi tin cô, trừ khi cô lập tức rời khỏi anh ấy!”
“Chuyện này… e là không được rồi.” Tần Hoài An tỏ ra khó xử nói.
Vương Thanh Hà khó chịu nói, “Tại sao chứ?”
“Bà nội tôi hiện giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện của nhà họ Chử, hơn nữa tôi cũng đã ký vào giấy nợ 1,8 tỷ với Chử Chân Phong rồi, trước khi bà nội của tôi khỏe mạnh ra viện, chuyện ly hôn không thể quyết định được từ tôi.”
Vương Thanh Hà mặt tối sầm lại, ánh mắt trở nên đen tối, “Tôi thì thấy là do cô hoàn toàn không muốn rời đi mới đúng?”
Ngưng lại một lúc, cô ta nói dứt khoát: “Như vậy đi, tiền điều trị của bà nội cô tôi sẽ trả, ngoài ra tôi còn cho cô thêm sáu trăm triệu nữa, cô hãy rời khỏi nhà họ Chử đi.”
Tần Hoài An kinh ngạc nhìn Vương Thanh Hà, cô ta từ lúc nào có nhiều tiền như vậy nhỉ?
2,4 tỷ đồng, đấy không phải là một số tiền có thể tùy tiện bỏ ra được. Ngoại trừ người như Chử Chân Phong ra.
Cô ấy bỏ qua hoài nghi, bình tĩnh lắc đầu nói: “Như thế cũng không được… nếu như bây giờ mà tôi bỏ đi thì chẳng khác gì là vi phạm hợp đồng cả, nhà họ Chử bên đó làm sao mà có thể bỏ qua được chứ? Thanh Hà, tôi đảm bảo với cô, giữa tôi và Chử Chân Phong chỉ là đóng kịch mà thôi, không hề nảy sinh ra chuyện gì hết.”
“Tôi không cần sự bảo đảm của cô, tôi chỉ cần cô cút ra khỏi nhà họ Chử!” Vương Thanh Hà kích động hét lên, dùng bộ dạng tức giận để che giấu đi cảm xúc thật của mình, “Nói đi nói lại là cô vẫn còn muốn tiếp tục giả mạo là tôi đúng không?”
“Từ trước đến này tôi chưa hề muốn mạo danh cô cả.”
“Đủ rồi!” Vương Thanh Hà lạnh lùng cảnh cáo cô ấy, nói: “Tần Hoài An, chúng ta hãy đợi mà xem! Vị trí bà Chử đó là của tôi, cô đừng hòng vọng tưởng mà cướp được!”
Nói xong, cô ta nghênh ngang bỏ đi.
Tần Hoài An bất lực nhíu mày lại.
Quay đầu nhìn vào trong gương, nửa bên mặt bị Vương Thanh Hà tát có thể nhìn thấy rõ vết bàn tay đang đỏ ửng lên, có thể thấy là cô ta đã dùng sức đến như thế nào.
Cái gì mà mợ chủ của nhà họ Chử chứ, chỉ là một củ khoai nóng đến bỏng tay, vẫn phải tìm cách vứt đi càng sớm càng tốt mới được.
Cô ấy lấy lại tinh thần, thả tóc xuống che đi nửa bên mặt, rồi lại đội mũ và đeo kính râm lên nữa.
Tần Hoài An ở trường là một học sinh giỏi nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến cô ấy.
Để tránh sự chú ý của mọi người, Tần Hoài An đặc biệt gọi điện thoại trước, hẹn gặp cô giáo Hứa ở bên ngoài.
“Hiện nay khắp nơi đều đang bàn luận chuyện em được gả vào nhà quyền thế, cô biết là em từ trước đến này đều sống rất kín đáo, không có chuyện gì đâu! Đây, đây là những tư liệu hạng mục mà mà em muốn, cầm về xem đi, đợi đến khi nào xem xong rồi thì viết đơn xin cho cô, cô sẽ giúp em nộp lên trên.”
Đón lấy túi tài liệu từ tay của Hứa Văn Nhã, Tần Hoài An chân thành nói: “Cô Hứa, cảm ơn cô rất nhiều.”
Hứa Văn Nhã xua xua tay, nhìn Tần Hoài An như định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô Hứa, cô có điều gì muốn nói với em sao?”
Cô giáo tuổi trung niên ấy thở dài một tiếng. “Em gả vào gia đình có quyền có thế, cô lẽ ra phải cảm thấy vui mừng có em, nhưng lại cảm thấy đáng tiếc, em là học trò học y có thiên phú nhất trong số những học sinh mà cô dạy, cũng là người nhiệt tình với công việc nghiên cứu nhất, nếu như có thể tiếp tục đi trên con đường này thì tiền đồ của em sẽ không thể bị giới hạn được.”
Bà ấy không giấu nổi vẻ tiếc nuối, “Vốn là tôi đã quyết định, đợi đến khi em tốt nghiệp thì sẽ giới thiệu em đến viện nghiên cứu của thầy giáo tôi đi học tập, ở chỗ của ông ấy có những người nghiên cứu y khoa hàng đầu của thế giới… Đáng tiếc quá, bây giờ thì em lại lựa chọn nghỉ học một thời gian, tôi cũng không biết nên nói gì nữa.”
Nói là xin nghỉ học một thời gian, nhưng Hứa Văn Nhã thì biết rất rõ là một người bình thường bị gả vào gia đình có quyền thế thì cũng sẽ được hưởng sự giàu sang vô tận, sao lại lựa chọn đi học y vừa khổ vừa mệt chứ.
Cũng giống như là ban học cùng lớp của Tần Hoài An, Vương Thanh Hà đó, hình như thời gian gần đây gia đình có được một khoản tiền lớn, lại còn suốt ngày nói là muốn đổi nghề đi làm minh tinh nữa chứ.
Hừ, thật quá là nực cười mà.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của cô giáo Hứa, trong lòng của Tần Hoài An cảm thấy như chùng xuống vậy, cô ấy nói một cách chắc chắn: “Cô Hứa, cô hãy đợi em quay lại. Con đường y học này, em nhất định sẽ đi tiếp.”
Ánh mắt của Hứa Văn Nhã lay động, vui mừng mỉm cười thanh thản, “Được tôi tin vào em.”
Ở tập đoàn Chử thị.
Vừa kết thúc một cuộc hội nghị dài lê thê, Chử Chân Phong đi thang máy riêng xuống dưới tầng.
Vệ Nam ở đằng sau lưng anh ấy, cung kính nói: “Cậu Chử, Hàn Âu Dương của tập đoàn Húc Phong muốn mời anh tham gia một hội nghị hạng mục nghiên cứu y khoa của bọn họ.”
“Hàn Âu Dương sao?” Cái tên này, hình như nghe có vẻ quen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương