Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)
Chương 31
Tần Hoài An gọi điện cho Chử Chân Phong thì anh chỉ bảo cô ở nhà đợi anh.
Nửa tiếng sau, anh trở về đến nhà.
Tần Hoài An đã thay xong quần áo, chân mang giày cao gót, tóc chải nhẹ nhàng ra sau đầu.
Anh chau mày nhìn gương mặt không son phấn của cô: “Sao lại không trang điểm gì cả?”
Tần Hoài An nói: “Tôi không có thói quen trang điểm.”
Mà thật ra thì cô cũng không biết trang điểm cho lắm.
Thấy sắc mặt Chử Chân Phong không được vui, cô nói: “Nếu vậy thì để tôi…”
“Không cần nữa, lên xe đi.”
Anh dường như sắp hết kiên nhẫn. Tần Hoài An vừa lên xe, anh liền bảo Vệ Nam: “Chạy đi.”
Đến Lan Nguyệt.
Bên trong phòng tiệc VIP sang trọng dành để chiêu đãi khách lúc này, tiếng cười nói hòa quyện cùng tiếng nhạc tạo ra bầu không khí vô cùng huyên náo.
Tần Hoài An và Chử Chân Phong vừa bước vào, một bóng người liền lướt tới, miệng huýt sáo: “A, chị dâu của chúng ta đến rồi đây!”
Anh ta chìa tay ra xin bắt tay Tần Hoài An: “Chào chị dâu, em là Tịch Sơn Lâm, là anh em tốt của anh Trầm. Mọi người đều gọi em là Sơn Lâm!”
“Chào cậu!”
Tần Hoài An ngầm đánh giá người đàn ông trước mặt.
Anh ta để tóc ngắn, đeo khuyên tai đinh bạc, mặc áo phông hip-hop đỏ và quần đùi trắng, chân đi giày thể thao. Đôi mắt rất đào hoa, lại có một nốt ruồi ở khóe mắt, khi cười lên rất ư là tinh ranh.
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía Tần Hoài An, họ đều rất lễ độ và lịch sự.
Tần Hoài An nhìn lướt qua. Những người này về tuổi tác thì có vẻ đều đồng trang lứa của Chử Chân Phong, rất có phong độ khí chất, đoán chừng xuất thân của họ đều không tầm thường.
Tịch Sơn Lâm rất nhiệt tình giới thiệu họ với cô: “Chị dâu, mấy người tụi em ở đây đều là anh em chí cốt. Đây là Sơn Lâm, Hứa Cao Lãng, Hạ Phi, Tân Dụ… và em, Tịch Sơn Lâm!”
Sơn Lâm nói xong liền trưng ra nụ cười trắng sáng của mình.
Tần Hoài An lịch sự mỉm cười: “Chào các cậu.”
“Anh Phong cứ không chịu dắt chị ra, mà lại bắt tụi em phải chuẩn bị quà nặng tay. Ông anh này thật là lạnh lùng xấu bụng mà. Sau này chị mà có bị anh ấy bắt nạt, nhất định phải nói cho tụi em biết nha!”
Sơn Lâm nói năng phóng đại chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh lùng Chử Chân Phong.
Anh ta vẫn mặt dày xem như không thấy, tiếp tục hi hi ha ha nhiệt tình mời Tần Hoài An ngồi. Anh ta nói: “Quà nặng tay thì không có rồi, nhưng tụi này đã chuẩn bị một món quà mọn xem như là quà gặp mặt. Chị dâu xem thử có thích không?”
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một chiếc hộp đặt vào tay Tần Hoài An.
Tần Hoài An mở chiếc hộp trong ánh mắt háo hức nhiệt tình của anh ta. Cô nhìn vật trong hộp mà sững sờ.
Bên trong là giấy tờ nhà đất của một căn biệt thự biển.
Đây gọi là quà mọn à?
Sao Tần Hoài An cảm thấy tay mình như nặng tựa ngàn cân thế này.
Phần quà này là dành cho “mợ chủ nhà họ Chử”, không phải là cho cô.
Tần Hoài An tự biết chuyện của mình, định tìm cách từ chối khéo.
Chử Chân Phong lãnh đạm nói: “Đây là tâm ý của bọn họ, em nhận đi.” Ánh mắt anh ta có chút châm chọc.
Tần Hoài An không còn cách nào đành phải nhận, cô nghĩ trong lòng lúc về sẽ đưa lại cho Chử Chân Phong.
“Căn này tuy không thể nào so sánh được với nhà của anh Trầm, nhưng cũng có vị trí đắc địa, phong cảnh hữu tình, nội thất cao cấp!” Tịch Sơn Lâm vừa cười vừa nói.
“Cảm ơn các cậu” Tần Hoài An lại phải cảm ơn lần nữa.
Vừa dứt lời, bên trái có một giọng nói trầm ngâm truyền đến: “Em thấy chị dâu hơi quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Tần Hoài An vô thức quay đầu sang nhìn, người vừa lên tiếng xem chừng là trẻ tuổi nhất trong mấy người này. Gương mặt thanh tú thoát tục.
Đối phương nói vậy khiến cô cũng nghiêm túc lục lại trí nhớ rồi mới chắc chắn chưa từng quen biết người này.
“Tân Dụ, cậu ngon đấy, thường ngày lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc đàng hoàng. Thật không ngờ đến người phụ nữ của anh Trầm mà cũng dám ghẹo. Cái tên điên khùng không bằng loài cầm thú kia! Không nhìn thấy anh Phong của chúng ta đang ngồi đây à?
Tịch Sơn Lâm lại ăn nói khoa trương.
Anh ta ngồi bên cạnh Tân Dụ, khoác vai Tân Dụ mà cười ranh mãnh: “Có phải cậu định nói chị dâu nhìn giống vị hôn thê thất lạc nhiều năm của cậu không?”
Mấy người này đều hiểu rõ tính của Tịch Sơn Lâm hay đùa nên không để tâm.
Nhưng có điều Tân Dụ đúng là có một vị hôn thê đã mất tích nhiều năm.
Anh cười ngượng nghịu vội đưa ly rượu lên: “Chị dâu, thật ngại quá, là do em bị chói mắt nhìn lầm. Ly này em xin kính chị, chúc chị và anh Phong tân hôn vui vẻ!”
“Đúng rồi, chúng ta cùng kính chị và anh Phong một ly nào” Tịch Sơn Lâm nói hùa theo, sau đó rót hai ly rượu đầy đưa cho hai người.
Tần Hoài An thấy da đầu tê rần, đến gần Chử Chân Phong nói nhỏ: “Làm sao đây? Tôi uống không giỏi lắm đâu.”
Nửa tiếng sau, anh trở về đến nhà.
Tần Hoài An đã thay xong quần áo, chân mang giày cao gót, tóc chải nhẹ nhàng ra sau đầu.
Anh chau mày nhìn gương mặt không son phấn của cô: “Sao lại không trang điểm gì cả?”
Tần Hoài An nói: “Tôi không có thói quen trang điểm.”
Mà thật ra thì cô cũng không biết trang điểm cho lắm.
Thấy sắc mặt Chử Chân Phong không được vui, cô nói: “Nếu vậy thì để tôi…”
“Không cần nữa, lên xe đi.”
Anh dường như sắp hết kiên nhẫn. Tần Hoài An vừa lên xe, anh liền bảo Vệ Nam: “Chạy đi.”
Đến Lan Nguyệt.
Bên trong phòng tiệc VIP sang trọng dành để chiêu đãi khách lúc này, tiếng cười nói hòa quyện cùng tiếng nhạc tạo ra bầu không khí vô cùng huyên náo.
Tần Hoài An và Chử Chân Phong vừa bước vào, một bóng người liền lướt tới, miệng huýt sáo: “A, chị dâu của chúng ta đến rồi đây!”
Anh ta chìa tay ra xin bắt tay Tần Hoài An: “Chào chị dâu, em là Tịch Sơn Lâm, là anh em tốt của anh Trầm. Mọi người đều gọi em là Sơn Lâm!”
“Chào cậu!”
Tần Hoài An ngầm đánh giá người đàn ông trước mặt.
Anh ta để tóc ngắn, đeo khuyên tai đinh bạc, mặc áo phông hip-hop đỏ và quần đùi trắng, chân đi giày thể thao. Đôi mắt rất đào hoa, lại có một nốt ruồi ở khóe mắt, khi cười lên rất ư là tinh ranh.
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía Tần Hoài An, họ đều rất lễ độ và lịch sự.
Tần Hoài An nhìn lướt qua. Những người này về tuổi tác thì có vẻ đều đồng trang lứa của Chử Chân Phong, rất có phong độ khí chất, đoán chừng xuất thân của họ đều không tầm thường.
Tịch Sơn Lâm rất nhiệt tình giới thiệu họ với cô: “Chị dâu, mấy người tụi em ở đây đều là anh em chí cốt. Đây là Sơn Lâm, Hứa Cao Lãng, Hạ Phi, Tân Dụ… và em, Tịch Sơn Lâm!”
Sơn Lâm nói xong liền trưng ra nụ cười trắng sáng của mình.
Tần Hoài An lịch sự mỉm cười: “Chào các cậu.”
“Anh Phong cứ không chịu dắt chị ra, mà lại bắt tụi em phải chuẩn bị quà nặng tay. Ông anh này thật là lạnh lùng xấu bụng mà. Sau này chị mà có bị anh ấy bắt nạt, nhất định phải nói cho tụi em biết nha!”
Sơn Lâm nói năng phóng đại chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh lùng Chử Chân Phong.
Anh ta vẫn mặt dày xem như không thấy, tiếp tục hi hi ha ha nhiệt tình mời Tần Hoài An ngồi. Anh ta nói: “Quà nặng tay thì không có rồi, nhưng tụi này đã chuẩn bị một món quà mọn xem như là quà gặp mặt. Chị dâu xem thử có thích không?”
Vừa nói anh ta vừa lấy ra một chiếc hộp đặt vào tay Tần Hoài An.
Tần Hoài An mở chiếc hộp trong ánh mắt háo hức nhiệt tình của anh ta. Cô nhìn vật trong hộp mà sững sờ.
Bên trong là giấy tờ nhà đất của một căn biệt thự biển.
Đây gọi là quà mọn à?
Sao Tần Hoài An cảm thấy tay mình như nặng tựa ngàn cân thế này.
Phần quà này là dành cho “mợ chủ nhà họ Chử”, không phải là cho cô.
Tần Hoài An tự biết chuyện của mình, định tìm cách từ chối khéo.
Chử Chân Phong lãnh đạm nói: “Đây là tâm ý của bọn họ, em nhận đi.” Ánh mắt anh ta có chút châm chọc.
Tần Hoài An không còn cách nào đành phải nhận, cô nghĩ trong lòng lúc về sẽ đưa lại cho Chử Chân Phong.
“Căn này tuy không thể nào so sánh được với nhà của anh Trầm, nhưng cũng có vị trí đắc địa, phong cảnh hữu tình, nội thất cao cấp!” Tịch Sơn Lâm vừa cười vừa nói.
“Cảm ơn các cậu” Tần Hoài An lại phải cảm ơn lần nữa.
Vừa dứt lời, bên trái có một giọng nói trầm ngâm truyền đến: “Em thấy chị dâu hơi quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Tần Hoài An vô thức quay đầu sang nhìn, người vừa lên tiếng xem chừng là trẻ tuổi nhất trong mấy người này. Gương mặt thanh tú thoát tục.
Đối phương nói vậy khiến cô cũng nghiêm túc lục lại trí nhớ rồi mới chắc chắn chưa từng quen biết người này.
“Tân Dụ, cậu ngon đấy, thường ngày lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc đàng hoàng. Thật không ngờ đến người phụ nữ của anh Trầm mà cũng dám ghẹo. Cái tên điên khùng không bằng loài cầm thú kia! Không nhìn thấy anh Phong của chúng ta đang ngồi đây à?
Tịch Sơn Lâm lại ăn nói khoa trương.
Anh ta ngồi bên cạnh Tân Dụ, khoác vai Tân Dụ mà cười ranh mãnh: “Có phải cậu định nói chị dâu nhìn giống vị hôn thê thất lạc nhiều năm của cậu không?”
Mấy người này đều hiểu rõ tính của Tịch Sơn Lâm hay đùa nên không để tâm.
Nhưng có điều Tân Dụ đúng là có một vị hôn thê đã mất tích nhiều năm.
Anh cười ngượng nghịu vội đưa ly rượu lên: “Chị dâu, thật ngại quá, là do em bị chói mắt nhìn lầm. Ly này em xin kính chị, chúc chị và anh Phong tân hôn vui vẻ!”
“Đúng rồi, chúng ta cùng kính chị và anh Phong một ly nào” Tịch Sơn Lâm nói hùa theo, sau đó rót hai ly rượu đầy đưa cho hai người.
Tần Hoài An thấy da đầu tê rần, đến gần Chử Chân Phong nói nhỏ: “Làm sao đây? Tôi uống không giỏi lắm đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương