Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 30: Chỉ được phép để một mình tôi ngắm
Người phụ nữ này chỉ có một mình Lâm Việt Thịnh hắn được sở hữu. Một lúc lâu sau hắn nhếch môi, lộ ra điệu bộ mỉa mai: “Quá xấu, cởi ra…” Nhân viên cửa hàng không hiểu liền mỉm cười giải thích: “Thưa anh, quý cô này mặc chiếc váy rất đẹp đấy ạ!” Lâm Việt Thịnh nhướng lông mày: “Đẹp hay không là do cô nói hay là do tôi nói vậy?” Giọng điệu của hắn không hề khách khí. Nhân viên cửa hàng nào dám chống đối liền vội vàng giải thích: “Đương nhiên là do anh nói ạ, có điều, có điều không sao cả ạ, phía bên này vẫn còn rất nhiều các kiểu dáng khác…” “Lấy chiếc váy hai lớp kín đáo một chút, đừng lấy những bộ hở nhiều như thế này nữa.” Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn làm sao có thể để cho những gã đàn ông khác ngắm được. Chỉ có thể đóng cửa lại để một mình hắn chiêm ngưỡng, thưởng thức thôi… Quách Thanh Tú nhún vai. Cô thì thế nào cũng được. Thay đi thay lại, cuối cùng đổi thành một bộ lễ phục cổ ngang màu hồng nhạt, dài tới mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày nạm đá thạch anh xinh đẹp. Mặc dù kín như bưng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vẫn ngọt ngào tinh khiết, rạng rỡ như ánh bình mình khiến cánh đàn ông phải rung động. Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm Quách Thanh Tú: “Nhớ kỹ, sau này chỉ được cười với một mình tôi thôi.” “Hứ, bạo chúa!”Quách Thanh Tú thầm mắng trong lòng. Nhưng lúc này Lâm Việt Thịnh đã đi thanh toán. Chỉ cần là những chiếc váy Quách Thanh Tú đã thử qua, hắn đều mua hết không để lọt một chiếc nào, bao gồm cả giày và túi xách. Khi đi ra khỏi cửa hàng, toàn bộ con người Quách Thanh Tú trở nên rực rỡ hơn hẳn. Cô có thêm chút quyến rũ của một người phụ nữ bên cạnh sự thuần khiết vốn có, điều đó càng khiến Lâm Việt Thịnh thêm rung động. Lâm Việt Thịnh quay người, nhét một tấm thẻ màu vàng vào tay Quách Thanh Tú. “Cái này cho cô, không giới hạn số tiền, cô có thể tự mua thứ mà mình thích.” Gì cơ? Đầu óc gã đàn ông này bị bệnh à? Tự nhiên lại đưa cho cô nhiều như thế! Cô đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt đầy kiên quyết: “Lâm Việt Thịnh, anh bỏ cái ý định dùng tiền để mua chuộc tôi đi…” Lâm Việt Thịnh nghe xong thì cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Hắn luôn nghĩ rằng, phụ nữ ấy mà, dù có đẹp, có thanh thuần, có thể hiện đến đâu chẳng qua chỉ cần dùng tiền là đánh đổ cả, chỉ khác nhau ở số tiền ít hay nhiều mà thôi. Trong mắt hắn, từ trước tới nay phụ nữ chỉ được phân ra là loại ít tiền hay nhiều tiền, nhưng Quách Thanh Tú lại là một ngoại lệ. Lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh có cảm giác thất bại. Sự tự tin của hắn đã bị Quách Thanh Tú giày xéo thành công. “Không cần à?” “Ừ, không cần, tôi không thiếu tiền…” Quách Thanh Tú ra vẻ đương nhiên. Mỗi tháng chị họ đều đưa cho cô tiền tiêu vặt, tiền học bổng hàng năm của trường cũng không hề ít. “Nhận lấy, nếu không Tăngi sẽ cho cô sướng ngay bây giờ…” Giọng điệu của hắn ngang ngược, bá đạo, không cho phép cô từ chối. Quách Thanh Tú nhận lấy tấm thẻ màu vàng một cách dè dặt: “Nói rồi nhé, đây là anh tự nguyện đưa cho tôi, không phải tôi đòi nhé. Thế nên giao dịch giữa chúng ta không có điều kiện gì cả. Tôi cũng sẽ không vì tấm thẻ này mà lên giường thêm với anh lần nào đâu!” “Quách Thanh Tú…” Một lần nữa Quách Thanh Tú lại thành công trong việc chọc giận Lâm Việt Thịnh. Như thể việc hắn và cô quan hệ là một chuyện khiến người khác hết sức ghê tởm vậy. Lâm Việt Thịnh hắn thất bại đến vậy sao? Tay của hắn đập mạnh vào phía sau lưng ghế ngồi của Quách Thanh Tú. Hắn nghiến răng gầm gừ: “Một cô gái như cô đúng là không biết điều.” Quách Thanh Tú liếc hắn một cái, tốt bụng nhắc nhở hắn: “Quần áo đã mua xong rồi, có phải là anh sẽ đưa tôi về nhà không?” Suýt chút nữa Lâm Việt Thịnh bị chọc tức tới mức hồ đồ. Lúc này hắn mới nhớ tới việc chính của ngày hôm nay. “Ngày mai sẽ mua điện thoại, bây giờ có chuyện quan trọng cần làm…” Người đàn ông này đúng là thay đổi thất thường. Rõ ràng nói là muốn mua điện thoại, vậy mà đi ra thì lại mua một đống quần áo, còn không đưa cô về nhà nữa. “Tôi nói anh nghe, hiện tại tôi bỏ bê rất nhiều tiết học rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi không làm nữa đâu.” Lâm Việt Thịnh hung hăng lườm cô rồi nhếch miệng cười: “Học ấy mà, ngày mai tôi sẽ bắt cóc giáo sư kia mang về, để ông ấy dạy một mình cô chẳng phải là được rồi sao.” Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức cằm xệ xuống như muốn rớt ra. Quả nhiên cô đã quá coi thường chỉ số lưu manh của Lâm Việt Thịnh. Người đàn ông này đúng là tinh hoa trong đám lưu manh, cực phẩm thượng hạng của đám cặn bã. Chiếc xe của Lâm Việt Thịnh từ từ tiến tới cửa của khách sạn White Rose. Khách sạn White Rose là khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất của thành phố S. Đài phun nhạc nước cực lớn với những bọt nước bắn tung tóe. Bãi đậu xe đỗ đầy những chiếc xe sang trọng. Phía xa xa có thể nhìn thấy các vị khách tốp năm, tốp ba đang tiến vào đại sảnh của buổi tiệc. Quách Thanh Tú đột nhiên có một dự cảm bất an. Hôm nay Lâm Việt Thịnh mua cho cô một đống quần áo, hóa ra là vì muốn đưa cô tới buổi tiệc tối này. Ấy, không biết là buổi tiệc gì nhỉ? Khi còn nhỏ, mẹ thường dẫn cô đi tham gia các buổi tiệc khác nhau, nên cô không cảm thấy xa lạ, lại càng không thấy sợ hãi. Chỉ có điều hiện tại, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý gì cả. Lâm Việt Thịnh nhìn xung quanh cửa ra vào. Không lâu sau, một người phụ nữ trông từng trải bước ra từ một góc tối: “Tổng giám đốc Lâm…” Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy quen thuộc khi nhìn người phụ nữ này, hình như chính là cô thư ký đã giúp Lâm Việt Thịnh chụp ảnh lần đầu tiên. Lúc trước, người đi tới bệnh viện cũng là cô ấy. Người phụ nữ này đã ba mươi tuổi, nhìn cô rất giỏi giang, từng trải. Cô ấy đi tới trước mặt bọn họ và mỉm cười với Quách Thanh Tú: “Xin chào cô Quách.” Quách Thanh Tú không hề phản ứng. Cô không thích cô ấy, một trợ thủ của ác ma thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Huỳnh Minh San biết vì chuyện lần trước mà Quách Thanh Tú vẫn còn có khúc mắc với cô, Mân San xin lỗi chân thành: “Xin lỗi cô Quách. Tôi xin lỗi cô vì chuyện lần trước. Có điều, Tổng giám đốc Lâm thật sự rất thích cô.” Nói xong, Mân San lấy từ trong túi ra một cái hộp. Cô mở nó ra, bên trong là đồ trang sức. “Tổng Giám đốc Lâm, toàn bộ số đồ trang sức đã được mang tới rồi ạ. Bây giờ đeo lên cho cô Quách hay sao ạ?” Lâm Việt Thịnh ừ một tiếng. Hắn tỏ rõ sự sốt ruột, mất hết kiên nhẫn. Huỳnh Minh San nhanh nhẹn búi mái tóc dài của Quách Thanh Tú, sau đó cài một cây trâm được khảm bằng đá quý lên. Rồi Mân San đeo vòng lên cổ và tay cô… Toàn thân Quách Thanh Tú được bao phủ bởi một lớp trang phục xinh đẹp, cô càng trở nên rạng rỡ hơn. Lâm Việt Thịnh nhếch miệng: “Không đeo thì tốt hơn, tháo tất cả xuống đi!” Huỳnh Minh San tỏ ý khen ngợi: “Khí chất của cô Quách thuần khiết, không đeo đá quý thì cũng vẫn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất buổi tiệc.” Câu nói này khiến Lâm Việt Thịnh cảm thấy thật dễ chịu, hắn ngạo mạn nói: “Đó là điều tất nhiên.” Quách Thanh Tú oán thầm trong lòng. Đúng là mặt dày, có phải là khen hắn đâu. Cuối cùng, Huỳnh Minh San chỉ để lại một sợi dây chuyền khảm đầy kim cương trên chiếc cổ trắng nõn của Quách Thanh Tú. Lúc đeo dây chuyền cho Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San nói nhỏ: “Cô Quách, Tổng giám đốc Lâm chiều chuộng cô thật đấy. Nghe nói bộ trang sức này là của hoàng thất truyền lại. Tổng Giám đốc chưa bao giờ lấy ra cho ai coi cả.” Trong lòng Quách Thanh Tú hơi rung động. Lâm Việt Thịnh quan tâm tới cô như vậy sao? Chẳng qua là thể hiện sự giàu có, cố ý khoe khoang mà thôi. Hắn căn bản không hề quan tâm tới cô mà là quan tâm tới thể diện của bản thân. Bởi vì lúc này, cô là người phụ nữ đi cùng hắn. Cô chỉ giống như bộ quần áo hắn đang mặc trên người hoặc giống như một con chó nhỏ đi bên cạnh hắn mà thôi… Sau khi trang điểm xong cho Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh lại nhìn cô thêm vài lần rồi mới long trọng nhập vào buổi tiệc. Huỳnh Minh San chậm rãi đi theo phía sau và cũng nhập hội. Cô ấy là thư ký của Lâm Việt Thịnh, chuyên phụ trách giúp hắn xử lý các loại công việc. Trên tấm thảm đỏ cao cấp được phủ kín hoa hồng. Toàn bộ hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn. Các góc còn được đặt bóng bay và những vật trang trí khác nữa. Lâm Việt Thịnh dừng lại, ánh mắt nhìn lên một cặp đôi cô dâu, chú rể ở trên sân khấu buổi tiệc. Hắn nhếch miệng cười, chứa đầy sự xấu xa. “Nhìn xem, chắc là cô quen cô gái kia chứ!” Lâm Việt Thịnh cười lạnh lùng. Quách Thanh Tú nghe theo giọng nói của hắn và nhìn qua. Lúc này, phía trên sân khấu của buổi tiệc là hình bóng của một cặp đôi cô dâu, chú rể. Người đàn ông với dáng người cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất dịu dàng. Anh mặc một bộ đồ vest màu trắng, nổi bật và đẹp trai như một bạch mã hoàng tử. Phía bên cạnh anh là Lý Vi Vi đang mặc một bộ đồ hôn lễ màu hồng phấn. Cô trang điểm tinh tế, rõ ràng trông rất quyến rũ, đằm thắm. Nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào. Giây phút đó, trái tim Quách Thanh Tú như muốn ngừng đập. Là anh, là anh Hải của cô. Khó khăn lắm cô mới tìm được anh, vậy mà anh lại đính hôn với người con gái khác sao? Ông trời đang đùa giỡn với cô đấy à? Giọng nói của Lâm Việt Thịnh vẫn vang lên bên tai cô một cách đứt quãng: “Nhìn thấy chưa, người phụ nữ đó tên là Lý Vi Vi, chính cô ta đã hại cô vào nhà giam. Baby, cô nói xem nên trừng phạt cô ta như thế nào thì mới được đây?” Lúc này, bữa tiệc mới vừa bắt đầu. Các nhân vật nổi tiếng thế giới đang lần lượt tiến lên chúc phúc cho cặp đôi. “Chúc mừng Cậu chủ Tăng và cô Lý kết thành lương duyên…” Lâm Việt Thịnh hỏi mấy lần thì phát hiện Quách Thanh Tú không hề phản ứng gì. Hắn quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, ánh mắt vô thần, toàn thân giống như bị ma nhập, có vẻ như bị bệnh vậy. Hắn đưa tay sờ trán cô: “Có phải cô bị bệnh rồi không?” Quách Thanh Tú chợt bừng tỉnh, cô lắc đầu bối rối rồi lại nhanh chóng gật đầu. “Tôi, bụng tôi đau quá…” Lâm Việt Thịnh chau mày. Người phụ nữ này, sao cứ vào thời khắc quan trọng thì lại làm hỏng việc vậy. “Đưa cô ấy đến nhà vệ sinh…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng dặn dò Huỳnh Minh San “Không cần, không cần, đi nhà vệ sinh thôi mà, tôi sẽ quay lại ngay…” Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, cố nặn ra một nụ cười. Cô quay người đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh. Đoạn đường này, từng bước chân của cô mềm nhũn như thể đang bước trên bông vậy. Đây không phải là thật, đây không phải là sự thật. Mấy ngày trước, anh Hải vẫn còn gọi cô ở Maldives. Anh nói vẫn đang tìm cô, anh nói anh yêu cô, anh nói anh vẫn đang đợi cô… Thế nhưng, chớp mắt một cái, anh đã lại cầm tay người con gái khác. Quách Thanh Tú cảm thấy đau lòng. Một đoạn đường có vài phút bước đi mà dài đằng đẵng giống như cô đang phải đi cả một thế kỷ vậy. Từ nhỏ tới lớn, người mà cô tin tưởng nhất là anh, người mà cô yêu nhất là anh, người mà cô nhớ thương nhất cũng chính là anh. Thế nhưng, anh không cần cô nữa… Cuộc đời của Quách Thanh Tú giống như bị rơi vào vùng hoang vu, tìm không được lối ra. Trong nhà vệ sinh, cô mở vòi nước mạnh hết cỡ, ra sức táp nước lạnh vào mặt của mình. “Cô gái, cô sao vậy?” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới. Quách Thanh Tú ngẩn người quay lại. thời khắc bốn con mắt nhìn nhau, Quách Thanh Tú như gặp phải sét đánh, sao mà lại trùng hợp đến vậy? Càng là người bạn muốn có thì lại càng không có được. Càng là người bạn không muốn gặp thì lúc này lại được đưa đến ngay trước mắt bạn. Quách Thanh Tú cúi đầu bối rối: “Xin lỗi, em…” Đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau: “Thanh Tú, Thanh Tú của anh, anh biết là em, em đừng đi…” Tăng Thanh Hải hoàn toàn không ngờ lại gặp được Quách Thanh Tú ở đây. Giây phút nhìn rõ khuôn mặt cô, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh nhanh chóng nhận ra cô. Mặc dù đã cách mười năm, nhưng anh vẫn nhận ra hình dáng khuôn mặt cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương