Vợ Mới Của Bố Ở Nhà Đối Diện
Chương 42
Đêm đã khuya.Hoàng Diệu Sư dỗ Đậu Đậu ngủ xong, trở về phòng, Bạch Tiểu Sao đang ngồi trước máy tính lướt web.Hoàng Diệu Sư ngồi xuống giường, nhìn Bạch Tiểu Sao không nói gì. Bạch Tiểu Sao cảm thấy ánh mắt của anh, nghi hoặc quay đầu lại.“Sao vậy?”Hoàng Diệu Sư nhìn sang chỗ khác, do dự một chút, ấp úng hỏi: “Em có hứng thú nghe chuyện trước kia không?”“Ân?” – Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư, cười nhe – “Nếu anh muốn nói thì em sẽ nguyện ý nghe.” – Vừa nói vừa tắt máy tính.Hoàng Diệu Sư cúi đầu, nhìn xuống tay mình: “Hồi nhỏ, bố mẹ anh đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc anh, thế nên đều là Tây Ngạn với chị gái anh chăm lo cho anh. Tây Ngạn là người rất tốt, lại còn thông mình, bao giờ cũng đứng đầu trong các cuộc thi ở trường, bề ngoài lại ưa nhìn. Từ nhỏ đến lớn, Tây Ngạn luôn là thần tượng của anh, anh luôn hi vọng một ngày có thể giống như anh ấy, được mọi người yêu quý.Mãi đến khi trưởng thành, lần đầu tiên mộng xuân của anh lại mơ thấy Tây Ngạn. Anh thấy vô cùng hổ thẹn, không dám nói cho bất cứ ai. Dần dần, anh phát hiện ra, tình cảm của anh với Tây Ngạn.Nhưng anh biết, loại tình cảm này không thể nói cho người khác, cũng không được mọi người ủng hộ, cho nên anh vẫn luôn cố gắng kìm nén.Phùng Nam là em họ Tây Ngạn, tuổi cũng gần bằng anh, Tây Ngạn thường hay dẫn anh đến nhà hắn chơi. Mỗi khi nhà Phùng Nam có tụ hội linh tinh gì đều gọi Tây Ngạn, mà Tây Ngạn lại thích mang anh đi cùng, vì thế nên mọi người dần cũng thân nhau hơn. Có đôi khi Phùng Nam đến nhà anh, Tây Ngạn không có nhà, Phùng Nam rủ anh ra ngoài chơi. Vì Phùng Nam và Tây Ngạn khá giống nhau, nên anh cũng rất quý hắn. Mọi người thường cùng nhau đi hát karaoke hoặc rủ nhau đi uống linh tinh gì đó.Quãng thời gian đó, anh rất vui nhưng cũng thấy rất áp lực. Có một lần đi uống cùng Phùng Nam, hai người đều say, anh đem Phùng Nam thành Tây Ngạn mà thổ lộ. Cũng không nhớ Phùng Nam nói gì, dù sao sau đó cũng lên giường, đó là lần đầu tiên của anh, khi anh mới mười lăm tuổi.Sau đó Phùng Nam thành bạn giường của anh. Nhưng thực ra Phùng Nam cũng không thích anh, người hắn thích là chị Vũ Phi, chị gái anh. Chị Vũ Phi và Tây Ngạn cùng lớn lên, có thể coi là thanh mai trúc mã. Tất cả mọi người đều thấy rõ là chị ấy nhất định sẽ lấy Tây Ngạn. Cho nên ở một mức nào đó, có thể nói là Phùng Nam oán hận Tây Ngạn.Mà từ nhỏ đến lớn, người Tây Ngạn luôn chiếu cố là anh, cho nên Phùng Nam cũng âm thầm oán hận anh. Ở trên giường, hắn mắng anh ti tiện, *** đãng, vô sỉ. Sau đó, thấy gương mặt anh cũng giống chị gái, lại đi giải thích. Hắn giống Tây Ngạn, anh cũng không thể tức giận với hắn được, Nhưng trên thực tế, anh là người bị vũ nhục, cảm giác này anh mãi không thể quên được. Đã vài lần anh muốn chia tay, nhưng hắn uy hiếp, nói sẽ đem chuyện anh thích Tây Ngạn nói cho bố mẹ anh, nếu không thì cũng là nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn là tổn thương nhau mà thôi.Năm anh tốt nghiệp đại học, chị anh và Tây Ngạn kết hôn. Anh cũng cảm thấy khó xử, vì thế thuê phòng ở bên ngoài, cũng giao du với đủ loại người ở quán bar. Khi Phùng Nam biết thì rất tức giạn, hắn cảm thấy rằng anh chỉ có thể để cho một mình hắn thượng, cho nên thấy anh đi cùng người đàn ông khác thì vô cùng tức giận, hắn đem tính hướng của anh nói cho bố mẹ anh, còn nói là anh thích Tây Ngạn. Bố mẹ, chị gái, cả Tây Ngạn đều vô cùng khiếp sợ, liền gọi anh về nhà tra hỏi, Phùng Nam thì chế giễu.Anh cãi nhau với mọi người trong nhà, hơn nữa cũng không còn mặt mũi nào mà về, cho nên liền bỏ nhà đi, tìm cho mình một cuộc sống mới.Vài năm đó, mọi người trong nhà cũng lo lắng đi tìm anh. Tuy đã cắt đứt liên lạc nhưng mà họ vẫn tìm được anh.Đích thân chị gái anh đến, nói chuyện với anh rất lâu. Chị ấy bảo bố mẹ đã tha thứ cho anh, chị âis còn giải thích, vì chị ấy đã cướp đi Tây Ngạn. Nhưng anh không trách chị ấy, chị ấy ở cùng với Tây Ngạn là chuyện tốt. Anh rời đi, chính là vì anh cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp hai người. Hơn nữa, khi rời khỏi nhà, anh mới nhận ra tình cảm của anh với Tây Ngạn là sùng bái nhiều hơn là yêu. Ngày đó anh nói chuyện rất nhiều, mọi chuyện đều đã qua, chị ấy cũng nói, mặc kệ là anh thích con trai hay con gái, chị ấy chỉ mong anh sẽ hạnh phúc.Năm thứ hai, anh về nhà, khi đó Đậu Đậu đã được gần ba tuổi. Vì chuyện của anh khi đó mà chị ấy với Tây Ngạn cũng chưa được đi hưởng tuần trăng mật. Thế nên, anh về có thể chăm sóc Đậu Đậu, để hai người có thể an tâm đi chơi. Ai ngờ, trên đường về nhà, máy bay xảy ra sự cố……”Thanh âm Hoàng Diệu Sư thấp dần: “Nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ không bỏ nhà đi, nhất định sẽ đối xử tốt với chị anh và Tây Ngạn, không để cho hai người phải lo lắng……”Bạch Tiểu Sao vươn tay ôm lấy anh: “Không có việc gì, không có việc gì……..” – Cảm giác một Hoàng Diệu Sư lạc quan bình thương giờ vô cùng yếu đuối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương