Chương 2127
Mà đối phương thì nhân cơ hội này đấm một đấm tới.
Ôn Mạc Ngôn xoay người sang ngang, trực tiếp ôm Bạch Thư Hân trong tay, dùng tấm lưng rắn chắc của mình để chịu đựng một đấm này.
Bọn họ va vào lan can bảo vệ, bị đẩy trở về.
Anh ta ngã nhào trên đất, mở miệng lớn thở d ốc.
Mà cô ấy thì vững vàng ngã vào trong ngực của anh ta.
Ôn Mạc Ngôn như được vớt lên khỏi mặt nước, cả người ẩm ướt, khiến cho quần áo của cô Bạch Thư Hân cũng ướt đảm.
Bộ ng ực của anh ta lên xuống nhanh chóng, hơi thở nóng rực như bốc cháy.
Việc đầu tiên cô ấy làm là tháo găng tay của anh ta ra.
Khoảnh khắc cởi ra này, cô ấy đã bật khóc.
Tất cả đều là máu…
Máu đã nhuộm đỏ miếng gạc, dính đầy hết tất cả bên trong găng tay.
Ngay cả… cũng nhiễm hết vào trong vải.
“Có phải anh muốn trở thành người tàn phế, không cần cái tay này nữa phải không? Đang yên đang lành tự nhiên anh bị sao vậy, con mẹ nó có phải anh điên rồi không?”
“Đứng dậy, đến bệnh viện, tên khốn này, mau đứng dậy đi…”
Anh ta đã kiệt sức, anh ta chơi được một tiếng đồng hồ, sức lực đã sớm tiêu hao hết.
Nhưng vì nỗi hận trong lòng nên đến giờ vẫn cố kìm nén chống chịu.
Và vì sự xuất hiện của cô ấy, mọi cơn tức giận trong lòng anh ta trong nháy mắt tan thành mây khói.
Thì ra… anh ta vất vả chống đỡ không phải để trút giận, mà là đợi cô ấy tự tìm đến.
Sự xuất hiện của Bạch Thư Hân giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lúc này, anh ấy vẫn chưa hôn mê, cho nên như vậy đã là rất tốt rồi.
Cho dù Bạch Thư Hân mạnh mẽ đến đâu cũng không thể gánh đỡ được một người đàn ông trưởng thành.
Cô ấy tuyệt vọng nắm lấy bàn tay trái của anh ta, cố gắng kéo anh ta lên, nhưng lại không thể.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đứng dậy đi”
Cô ấy bật khóc. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Anh ta nhướng mi, mồ hôi làm mờ tầm nhìn, dáng vẻ của cô ấy cũng nhòe đi.
Ôn Mạc Ngôn yếu ớt đưa tay phải lên, đặt lên vòng eo xinh xắn của Bạch Thư Hân và kéo cô ấy vào lòng.
Dùng chút sức lực cuối cùng của mình để ôm cô ấy thật chặt.
“Anh… anh vẫn muốn về sớm, rửa rau cho em, nấu cơm nấu canh, sợ em đói, sợ em đau bụng. Nhưng… hình như em không quan tâm đ ến anh một chút nào, em không ở nhà chờ anh, em không ngoan chút nào.”
“Ôn Mạc Ngôn, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Chúng ta đi bệnh viện đi, anh thấy có được hay không…
“Hiện tại anh không muốn làm gì, chỉ cần ôm em… là anh đã thỏa mãn rồi”
“Anh..”
Bạch Thư Hân cũng không biết mình đang cảm thấy gì vào lúc này.