Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 88
Chương 88“Vì tôi sợ mình sẽ cãi nhau với cô ấy nên mới không dám trả lời. Tính cách của tôi không được tốt nhưng không thể nào ác miệng với cô ấy được. Tôi chỉ sợ mình lỡ miệng rồi khiến cho cô ấy nghĩ mình rất tàn nhẫn. Cô nói xem, cô nhóc mười tám tuổi sẽ thích một người như tôi sao?”Cố Gia Huy đã tự hỏi mình không chỉ một lần, nhưng anh không hề đạt được một đáp án khẳng định.Nếu có một người nói Hứa Minh Tâm chọn anh và từ chối Ngôn Hải thì anh chắc chắn sẽ đặt vé máy bay trở về ngay lập tức.Nhưng ngay chính anh cũng đang chất vấn mình.Một người đàn ông luôn có nhiều mưu kế nay lại đột nhiên trở nên lo được lo mất, thiếu tự tin là một chuyện rất đáng sợ.“Anh có thể bỏ mặt nạ xuống được không? Tôi sẽ nói cho anh biết là cô nhóc mười tám tuổi có yêu anh hay không.” Ôn Thanh Vân cười nhẹ rồi nói.“Được rồi, tôi đã biết đáp án.”Cố Gia Huy lắc đầu một cái, anh chống tay lên trán, tay còn lại thì vuốt vuốt màn hình điện thoại.Cuối cùng Cố Gia Huy vẫn không kiềm chế được mà trả lời tin nhắn của Hứa Minh Tâm.“Anh sẽ cố gắng kết thúc công việc một cách nhanh nhất. Em cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để gầy. Khi anh về sẽ kiểm tra đó.”Trong những câu chữ này không hề có chút giận dỗi nào. Cố Gia Huy cũng không muốn nhắc tới chuyện của Ngôn Hải, anh sợ mình sẽ nổi điện.Mà Hứa Minh Tâm ở nhà đã sắp xếp hành lý xong xuôi, khi cô nhìn thấy tin tức này thì thở dài nhẹ nhõm.Xem ra Cố Gia Huy cũng không phải là vì tức giận mới đi ra nước ngoài, là thật sự có công tác.Nhìn dòng tin nhắn này thì dường như anh cũng không có giận cô.“Anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, em và Ngôn Hải không phải như anh nghĩ đâu, đợi anh về rồi em sẽ nói rõ mọi thứ. Không được để em tìm không thấy anh, nếu không thì em sẽ tức đó. Cậu ba nhà họ Cố nghe rõ chưa?”Cố Gia Huy nhìn thấy dòng tin nhắn này thì khẽ nhếch miệng cười.Dường như Hứa Minh Tâm đang ở trước mắt anh, cô mỉm cười, phùng má rồi nói với vẻ tức giận.Cố Gia Huy trả lời một chữ “Ừ.”Ôn Thanh Vân thấy Cố Gia Huy cười thì nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng rồi à?”“Tôi không nhẫn tâm được, không thể bỏ mặc không quan tâm tới cô nhóc này. Dù sao cũng là đàn ông, nhường một chút cũng chẳng mất mát gì.”“Vậy cô nhóc mười tám tuổi này sẽ thích anh sao?” Ôn Thanh Toàn hỏi lại Cố Gia Huy câu này.Anh lắc đầu.“Chính anh cũng không dám khẳng định ư?Gia Huy, tôi chưa từng thấy anh do dự không chắc chắn như bây giờ. Tôi cũng rất tò mò cô bé ấy là một người như thế nào đấy.”“Muốn quen biết thì đi theo tôi về nhìn xem là được rồi.”“Thôi khỏi, anh có thể dẫn cô ấy tới đây thăm tôi, thuận tiện thăm Cố Cố.”Ôn Thanh Toàn nhắc tới Cố Cố thì sắc mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương