Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 20: Có Tiền Liền Có Quyền Phát Biểu
Diệp Thành đột nhiên suy nghĩ một chút, liền hiểu ngay vết sẹo này do đâu mà có. Trong tư liệu hồi nãy hắn xem, có nhắc đến Từ Lạc bị chính cha ruột của cô dùng dao thái cứa cổ xuýt chết, cũng bởi vì chuyện này mà mẹ cô mới dứt khoát mang cô rời khỏi nơi quỷ ám kia. Từ Lạc như không ngờ Diệp Thành sẽ đụng vào vết sẹo kia, cô liền ngơ ngẩn một chút sau đó liền cười cười lộ ra hai cái răng khểnh trắng tinh, " lạ cái gì, ngày xưa giang hồ, rồi bị chém hụt thành vậy á, sao hả, có ngầu không?" Diệp Thành biết rõ cô nói dối, cũng không có ý vạch trần, hắn chỉ là cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu, bất giác cúi đầu thấp xuống, ở ngay vết sẹo kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Từ Lạc giật bắn người, đẩy mạnh hắn ra, "anh bệnh thần kinh sao?" Diệp Thành nào còn quản chi cái thái độ phản kháng cùng bài xích của Từ Lạc. Hắn trực tiếp ôm ngang eo cô, mang đến gara xe của công ty. Chiếc Bugatti Veyron của Diệp Thành một đường đi thẳng đến một nhà hàng cao cấp gần thủ đô. Chi phí vô cùng đắt đỏ. Hắn giao chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, sau đó liền kéo theo Từ Lạc vào nhà hàng. " Diệp tổng, anh có ý gì, sao đột nhiên lại đưa tôi đi ăn cơm?" Từ Lạc híp mắt nghi ngờ hỏi, thanh âm sắc bén. Diệp Thành cười cười, " không có gì, em muốn ăn gì cứ gọi, đều tính vào tiền của tôi." Từ Lạc lại ngu người nhìn hắn, cái tên chồng cũ của cô, thật là cạn lời với hắn. Lần đầu cô thấy, hắn vậy mà hiếm khi mời ai ăn cơm chung, có lẽ trời sắp sập chăng? Ánh mắt cô thâm sâu, dò xét hắn, " này, anh thật sự là bình thường đó chứ? Anh có bệnh gì à..?" Diệp Thành trầm mặc một hồi, " tôi không có bệnh gì hết." Từ Lạc thấy hắn có vẻ nghiêm túc, cô liền nảy ra một ý xấu xa, được thôi nếu đã vậy, hôm nay Lạc Lạc này sẽ cho anh thấy tôi phung phí đến mức nào, cho cái bóp anh rỗng mới thôi. Nghĩ vậy cô liền gọi nhân viên phục tới. Nhân viên kia vừa đến liền chào hỏi tươi cười niềm nở, " hai vị, xin hỏi dùng gì?" Từ Lạc mở thực đơn ra coi, rồi lại nhìn lén Diệp Thành. Diệp tổng kia muốn mời cơm cô kia mà, vậy thì cô sẽ không phụ tấm lòng này, mặc kệ sau lưng hắn có bao nhiêu tính toán, tôi đây là muốn tối nay ăn xuất tiền đến xuất huyết luôn mới thôi. Từ Lạc ho nhẹ vài tiếng, " Vậy tôi gọi món nhé, cậu đem cho tôi, gan ngỗng chiên kiểu pháp, 10 phần, 10 giò heo hầm bắc kinh, tôm sốt cam, 10 phần, cá hồi hun khói 10 phần, mực dồi thịt 10 phần.., 10 con cua hoàng đế hấp, thêm 10 phần tôm alaska sốt bơ nữa,15 chai sâm banh thượng hạng..... với lại thêm.." Nhân viên phục vụ nghe Từ Lạc gọi mà cả người như trên mây, cha mẹ ôi, đây là đang gọi đồ ăn sao? Cái này là đang đọc diễn cảm thực đơn thì đúng hơn. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc như thế, nhưng nhân viên phục vụ này vẫn vội vàng bình tĩnh mà bắt đầu ghi hết những món Từ Lạc đọc. Từ Lạc sau khi gọi đến món cuối cùng, bản thân cô cũng cảm thấy muốn xuất huyết rồi, đây chính là đốt tiền mà. Mặc dù tiền kia là của Diệp Thành, nhưng cô vẫn xót nha. Cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Diệp Thành, vậy mà thần sắc của hắn một chút cũng không chuyển biến, vân đạm phong khinh, ánh mắt nhìn cô vẫn một vẻ cười cười, dường như hắn không có quan tâm đến cái kiểu gọi đồ ăn để đốt tiền của cô như thế này. Đôi mắt kia nhìn cô, thần thái có chút không giống với trước kia, thật khiến người ta phải đau não mà nghĩ. Hắn nhàn nhạt nói, " Em gọi đủ chưa? Nếu chưa đủ, thì gọi thêm đi, không cần tiếc tiền." Từ Lạc oán hận nhìn hắn rồi bỏ thực đơn xuống bàn, " không gọi nữa đâu." Diệp Thành nhìn Từ Lạc hậm hực, hắn cười xòa, hỏi, " em thực không có gọi nữa sao?" Từ Lạc không trả lời, quay mặt đi nhìn chỗ khác, không có thèm nhìn hắn. Diệp Thành đưa tay ra hiệu với nhân viên, " được rồi, trước cậu cứ dọn mấy món này lên trước đi." Nhân viên gật đầu rời đi, cả người liền mông lung, lần đầu tiên cậu ta gặp phải cái kiểu này.... Sau khi các món được bày hết lên bàn, Từ Lạc mới biết bản thân cô tạo nghiệp cỡ nào. Nguyên cái bàn lớn, toàn là đồ ăn, nhiều quá đến không có chỗ mà để. Từ Lạc cầm dao và nĩa lên, rối loạn liền không biết bắt đầu từ đâu để ăn. Diệp Thành thấy dáng vẻ của cô, hắn cầm dao cắt một miếng thịt bò đặt vào trong chén cô, " thử cái này đi, ngon đó." Từ Lạc xiên miếng thịt bò, bỏ vào miệng, cứ vậy hắn gắp đồ ăn cho cô, cô thoải mái mà ăn. Thi thoảng hắn cũng ăn vài miếng. Bữa cơm cứ vậy mà kết thúc. Diệp Thành đặt dao, nĩa xuống, ngước mắt nhìn Từ Lạc, chỉ thấy cô, tóc mái hơi rối che đi vầng trán cao, mí mắt cụp xuống chăm chú ăn, da mặt hơi phiếm hồng, nhìn gần còn có thể thấy được hai hàng lông mi thật dài, cong, đang nhẹ run rẩy. So với dáng vẻ lớn lối, ương bướng thường ngày, đáng yêu hơn rất nhiều. Nếu mà cô lúc nào cũng đáng yêu như thế, hắn cũng sẽ không cần mỗi ngày bị cô chọc tức đến đau cả phổi. Thật lâu, hắn mới mở miệng nói, " Từ Lạc, sau này, em không cần ra ngoài tìm nhà, ở lại Diệp Trạch đi." Từ Lạc có chút không tin mà liếc hắn một cái, " không cần đâu, tôi mà ở lại, há chẳng phải làm cho tiểu bảo bối Tâm Nhã kia đau lòng chết sao? Lúc ấy, lại ở trước mặt anh hu hu hu? Tôi ngại phiền lắm." " Sẽ không có chuyện đó đâu." Diệp Thành đáp. Từ Lạc hừ lạnh. " Ha, Diệp tổng, trước đây, người muốn ly hôn, đuổi tôi đi chính là anh, hiện tại, muốn tôi ở lại cũng là anh, rốt cuộc anh đây là cái ý gì?" Diệp Thành lảng qua chuyện khác, " bỏ đi, em xem, mỗi ngày em ăn cái gì hả, nếu em sống một mình sẽ ổn sao?" Từ Lạc càng nhíu mày, " tự nhiên quản thân tôi sống ra sao làm gì, ăn rảnh quá hả?" Trầm mặc một lúc, Diệp Thành mới nói tiếp, " Lạc Lạc, tôi không có ý đó, em đừng hiểu lầm." Ngừng một lúc, hắn lại tiếp, " em không ở cũng được, nhưng rucky em phải để lại." "Cái gì, anh muốn bắt cún của tôi, dựa vào cái gì, rucky là anh đã cho tôi rồi, còn muốn đòi." "Ừ đấy, tôi cho em, nhưng năm tháng vừa qua, tôi nuôi nó, nên nếu em đi, tôi lấy lại." Diệp Thành dửng dưng nói. Từ Lạc tức muốn ói hết đồ ăn ra ngoài. Cô nói, "vậy giờ anh muốn sao?" "Đơn giản, hoặc là em đi một mình, hoặc là em với rucky ở lại như trước kia." Hắn nhàn nhạt nói. Từ Lạc trầm mặc một hồi, cô hít một hơi sâu, bình tĩnh nói, " được, tôi sẽ ở chỗ anh, nhưng tôi có điều kiện." Diệp Thành mỉm cười, đắc ý. " Em cứ nói." Từ Lạc thẳng thắn nói, " chúng ta ly hôn rồi, nên lát nữa khi về liền làm một bản hợp đồng, và hiệp ước miễn trách nhiệm, tất cả, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tôi liền theo giá mà trả cho anh, một đồng cũng không thiếu." Cô thực không muốn nợ hắn thêm một cái gì, kẻo đến khi đó lại có kẻ thuận thế bới móc. Diệp Thành cười nhẹ, " tùy em, dù sao thì Diệp Thành tôi, cũng không vì thiếu mấy thứ tiền kia của en mà nghèo đi." Từ Lạc nheo mắt nhìn hắn, cái tên này lại bắt đầu chảnh chó mà, mẹ đúng thứ nhà giàu, có tiền thì mới có quyền... Đời thế có bất công không vậy trời?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương