Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé
Chương 76: Đi Tìm Đáp Án Trong Lòng
Sáng sớm hôm sau. Thời tiết ngày càng lạnh, khiến con người ta chỉ muốn ủ hoài trong chăn. Từ Lạc cũng không ngoại lệ. Cô hôm nay rúc trong chăn đến hơn 7 giờ sáng mới chui đầu ra ngoài. Cũng sắp qua năm mới rồi, người qua lại ngày càng ít, cô nghĩ kinh doanh thêm mấy ngày nữa, liền cho nhân viên cửa hàng nghỉ, đóng cửa qua tết lại mở lại. Do đó mấy hôm nay, cô cũng không phải làm gì nhiều, chỉ phải kiểm kê lại hàng tồn kho, lượng công việc cũng không nhẹ nhàng. Từ giường chui khỏi chăn, cô đánh răng rửa mặt xong làm chút điểm tâm để ăn, thì điện thoại vang lên, nhìn vào điện thoại, là một dãy số lạ. Cô bắt máy, " alo, ai đó ạ?" [ Là anh, Minh Thiên đây.] Vũ Minh Thiên thời gian này hay đến Sweet Happy của Từ Lạc để mua sữa chua và bữa sáng, vì vậy Từ Lạc cũng dần quen thân với anh, Cô không gọi anh cả họ tên nữa, mà chỉ gọi tắt hai chữ Minh Thiên. Mà Vũ Minh Thiên cũng thích cô gọi anh như thế. Từ Lạc đang xào trứng, cô kẹp điện thoại ở đầu vai, vui vẻ nói, " hóa ra là anh, em còn tưởng là số lạ gọi tới trêu em đó, sáng sớm anh gọi đến có chuyện gì không?" Minh Thiên ở đầu giây bên kia bật cười, [cái gì mà sáng sớm nữa? Từ Lạc, giờ cũng đến giờ đi làm rồi.] Từ Lạc ngẩng đầu quay lại nhìn đồng hồ treo tường phía sau cô. Quả là đúng thật. Minh Thiên lại cười nói tiếp, [ anh đã sớm đến quán em rồi đấy, nhưng mà chưa thấy em tới, anh muốn uống cà phê.] Từ Lạc bên này vội đáp, " Thì anh nói bé Thảo hay Quỳnh đó, tụi nó pha cho anh, hạt cà phê em để..." Minh Thiên bên kia cắt lời, [ không, anh chỉ muốn uống cà phê em pha thôi...] Từ Lạc nhất thời sửng sốt, đôi đũa trong tay hơi ngừng, "anh bảo sao?" Thanh âm của Minh Thiên bên kia càng thêm từ tính dễ nghe, [ Con bé này, nghĩ gì đấy, không nên hiểu lầm, anh cảm thấy cà phê em pha đậm đà rất hợp khẩu vị của anh, người khác pha, không ngon bằng em thôi.] " À ra là vậy, vậy anh đợi em một lát, lát em tới quán bây giờ." Từ Lạc tắt bếp nói. Minh Thiên ở bên kia như đồng ý, [được, anh chờ em.] Từ Lạc tắt điện thoại, múc một chén cháo nhỏ bê ra bàn, nhưng là còn chưa kịp ăn, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng giống như đang thăm dò. Từ Lạc khẽ nhíu mày, hỏi vọng ra, " là ai bên ngoài đó?" Âm thanh của Diệp Thành vang lên, " là anh đây." Từ Lạc tròn mắt, cố múc một miếng cháo đưa vào miệng nuốt xuống, rồi mới đi mở cửa, vừa mở cửa ra, cô liền mắng hắn, " anh lại có việc gì, tôi nói từ khi nào mà anh lại trở nên nhiều chuyện thế hả?" Diệp Thành trải qua tôi luyện một thời gian, sớm đã hoàn toàn có thể thích nghi với mấy câu công kích đầy gai góc của Từ Lạc. Hắn một bên tự thách cà vạt cho mình, nói "chiều nay, em để chút thời gian trống đi, anh dẫn em đi mua ít đồ." " Mua cái gì?" Từ Lạc ngạc nhiên. Diệp Thành ngẩng đầu, thản nhiên đáp, " mua đồ cho con. Phải sớm chuẩn bị." Từ Lạc lườm hắn một cái, hừ lạnh nói, " anh cần gì phải đi mua với tôi, tôi đi mua một mình cũng được." Diệp Thành nhìn Từ Lạc, nhàn nhạt nói, " Bà Diệp, em mở quán, thuê 4 nhân viên, trong tay em còn bao nhiêu tiền dư? Quán em hiện tại còn chưa hồi vốn, em nói em cho con thứ tốt nhất, em hiện giờ có mua được không?" " Tôi..." Từ Lạc á khẩu, mặt xoẹt cái cũng đỏ lên, cô làu bàu, " đợi lúc thanh toán xong bù vốn, là tiền đủ để mua rồi. Anh đây là xem thường ai hả? Có tiền thì ngon à? Muốn nói gì thì nói, có thể muốn làm gì thì làm?" Diệp Thành không cười, thản nhiên gật đầu một cái, " Dĩ nhiên, có tiền thì có quyền, anh chính là muốn làm gì thì làm đấy, anh cũng là ba của con anh, anh cũng có quyền bỏ tiền mua đồ cho nó." Từ Lạc lại bất ngờ, cô nhạy cảm mà chớp mắt một cái, nói, "anh đồng ý với bản thỏa thuận kia?" " Ừm." Diệp Thành lẳng lặng nói, " anh đồng ý, nhưng mà còn cần phải thương lượng lại một chút, nếu không chiều nay, em đi với anh đi, chúng ta sẽ bàn lại một chút." "Cũng được." Từ Lạc gật đầu tán thành. Chuyện thỏa thuận kia, càng nhanh quyết định càng tốt, Càng sớm phân ra trách nhiệm nuôi dưỡng của hai người, như vậy, cô cũng có thể cố gắng mà tích tiền cho con mình. " Vậy buổi chiều anh đến đón em nhá." Diệp Thành cuối cùng cũng thở phào một hơi mà nói, cà vạt trong tay rốt cuộc đã thắt xong nhìn méo xẹo, nhăn nhúm vài chỗ, bởi vì tay hắn vẫn sưng, thêm nữa lại cuốn băng gạt, bàn tay bị đau như thế, thắt cà vạt ra được như vậy đã là siêu rồi, mặc dù nhìn bao khó coi. Sắc mặt hắn có chút không tốt, lén giương mắt nhìn Từ Lạc, nhỏ giọng, " .....em...thắt cà vạt giúp anh được không?" "Tôi không giýp." Diệp Thành trầm mặc một lúc, hắn nói, " tay của anh, là do em làm bị thương đó." " Cái giề..!!" Từ Lạc điên máu, chửi hắn, " Này, bụng của tôi là anh làm to lên đấy !" " Anh biết, nên anh sẽ chịu trách nhiệm." Diệp Thành không quản liêm sỉ, mặt dày nói, " vì vậy, em cũng phải chịu trách nhiệm cho cái tay không thắt cà vạt được của anh đi." Từ Lạc quả thực sắp bị Diệp Thành chọc cho cười đến nơi. Tên khốn này, học không được cái gì tốt, chỉ được cái mặt dày là giỏi. Thậm chí ngay cả cái lí do tào lao tầm phào đó hắn cũng nghĩ ra được. Từ Lạc đi tới trước mặt Diệp Thành, kéo cà vạt hắn ra, thừa dịp hắn không chú ý, kéo mạnh một cái thật chặt, chèn cổ Diệp Thành, tàn bạo nói, " Lần sau, tự, thắt." Diệp Thành bị siết đến ho khan, sắc mặt có chút khó coi, nhưng hắn lại không hề giận. Ngược lại, hắn khó giải thích được mà cảm thấy ấm ấm trong lòng, nhìn cái cà vạt được Từ Lạc thắt giùm hắn, tuy không có tâm mấy, nhưng cũng thuận mắt lắm, cực kì hài lòng. " Thắt xong rồi đấy, anh phánh đi nhanh lên." Từ Lạc mặt lạnh nói xong, đóng rầm cửa lại, để Diệp Thành đứng ngây ra bên ngoài. Hắn hít một hơi sâu, trong lòng hơi buồn một chút, nhưng hắn mặc kệ. Hắn đã nói sẽ chăm sóc cho Từ Lạc, thì nhất định sẽ ở chỗ này thật lâu, hắn sẽ không vì lí do gì mà dọn về biệt thự trở lại. Hắn không biết rõ rốt cuộc là hắn đang mong đợi điều gì, nhưng là trong lòng luôn có một loại cảm xúc hiện ẩn, đó chính là, hắn không thể nào sống cả đời mà không qua lại với người phụ nữ trong phòng kia được. Hắn không quá rõ tâm tình hiện tại của mình, có lẽ hans phải tìm một người có tính chuyên nghiệp tâm lí tình cảm để hỏi mới được. Chỉnh lí xong tâm tình, Diệp Thành sâu sắc nhìn cửa Phòng Từ Lạc một cái, xoay người đi thẳng xuống lầu. Mình phải đi tìm đáp án vẫn luôn hiện ẩn với cô ấy mới được. Diệp Thành nghĩ.... Bước chân càng đi nhanh hơn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương