Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế

Chương 9:



Nghe thấy cái tên Triệu Dược Tiến, Lâm Đào theo phản xạ liền cau mày đẹp lại.

Lâm Tuệ không nói cũng không sao, nhưng khi nói ra rồi, thì cô thực sự không hiểu được là tại sao Lâm Tuệ lại có thể đi thích một người như cái tên Triệu Dược Tiến như vậy được chứ. Hắn ta ỷ vào có người cha là phó trưởng xưởng, liền ở trong xưởng cư xử ngang ngược, lộng hành đủ trò. Hơn nữa, hắn ta lại còn rất tự kiêu nữa chứ, lúc nào cũng nghĩ rằng ai ai cũng phải thích hắn ta, thật sự là quá nực cười rồi.

Sự tình xảy ra trong ngày hôm nay Lâm Đào cũng không muốn nhiều lời nữa, nhưng Lâm Tuệ lại cứ một mực truy vấn cô, còn nói là cô không có khả năng không thích loại người như Triệu Dược Tiến được, vì cảm thấy quá phiền phức cho nên Lâm Đào trực tiếp mặc kệ Lâm Tuệ mà tiếp tục đi nấu ăn.

Có một số cách để chế biến hương xuân*, và cách mà được mọi người biết đến nhiều nhất đó chính là hương xuân xào trứng gà. Tuy nhiên Lâm Đào lại cảm thấy rằng món hương xuân được tạo ra theo cách ấy không những không ngon mà còn có mùi lạ, cho nên cô đã chọn làm món càn ớt cay xào hương xuân (Càn là một hóa chất có tác dụng khiến cho ớt có vị cay và nóng hơn so với bình thường).

*: Hương xuân (tên khoa học là Toona sinensis) hay còn gọi là tông dù, mạy sao, xoan hôi. Cây hương xuân hiện đang được người dân thành phố ở Trung Quốc cực kỳ yêu thích. Ở một số nơi, giá của nó có thể đắt hơn cả thịt, lên tới khoảng 100 tệ trên 0.5 kg (khoảng 345.000 VNĐ).

Càn ớt cay được đập dập thành từng miếng nhỏ bằng một cái cối, hương xuân thì trùng sơ qua nước sôi rồi đem đi xào lên, món ăn sau đó sẽ có mùi vị đặc biệt thơm.

Mỗi lần cô làm món này cho bữa cơm, thì khẳng định là bố của cô có thể ăn nhiều thêm một bát cơm so với ngày thường.

Lâm Tuệ vẫn còn đứng ở cửa của nhà bếp một hồi rất lâu, mãi sau đó mới không cam tâm mà quay gót rời đi, nhưng lúc rời đi miệng vẫn còn lẩm bẩm, nói: “Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối là không có khả năng, mọi chuyện tại sao lại có thể như vậy được chứ……”

Trong lòng của Lâm Tuệ hiện giờ cảm thấy có chút bực bội, bởi vì những điều mà cô ta nắm chắc ở trong lòng bàn tay lại không xảy ra như theo suy nghĩ ban đầu của cô ta.

Cô ta không hiểu rốt cuộc là đã có chuyện gì sai sót xảy ra, và tại sao Lâm Đào lại có thể nói rằng bản thân vẫn còn chưa tìm được người thích hợp cơ chứ? Chẳng nhẽ cái tên lưu manh Triệu Dược Tiến kia lại không thích Lâm Đào hay sao?

Nhìn vào gương mặt của chính mình, Lâm Tuệ sờ sờ vài cái, tuy rằng cô ta cũng không nguyện ý thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng dung mạo xuất chúng của Lâm Đào khi càng lớn lên thì lại càng xinh đẹp bội phần, so với cô ta thì xác thực là đẹp hơn rất nhiều lần, có thể nói là ở làng trên xóm dưới, Lâm Đào chính xác là một cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp nhất vùng.

Nếu như không phải bởi vì thân phận quan tài tử (đứa trẻ nằm trong quan tài) của cô, chỉ sợ rằng mấy năm nay ngạch cửa (phần tiếp giáp giữa mảnh sân và nền của một ngôi nhà) ở trong nhà đều đã bị những sính lễ cầu hôn do mấy người thanh niên trai tráng, trẻ tuổi độc thân đến từ khắp nơi mang đến đè cho dập nát vỡ vụn rồi.

Nhưng loại người như tên Triệu Dược Tiến kia, thì hẳn là sẽ không cần để ý đến loại chuyện này mới đúng.

Khi bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Tuệ từ phòng thứ hai quay trở lại, mặc dù bà ta cũng không hay quan tâm gì mấy đến đứa cháu gái nhỏ này, nhưng suy nghĩ muốn hỏi lại cứ loanh quanh luẩn quẩn ở trên đỉnh đầu của bà ta, nhẫn nhịn được một lúc, đến cuối cùng thì cũng vẫn là không nhịn được mà hỏi Lâm Tuệ mấy câu: "Như thế nào rồi? Con bé ấy nói như thế nào vậy?

Lâm Tuệ do dự trong chốc lát, sau đó thì ủ rũ, khẽ lắc lắc đầu, nói: “Con bé nó nói là vẫn không có tìm được một người thích hợp.”

Bà Lâm nghe xong thì ngay lập tức liền quay mặt đi nhổ một bãi nước bọt, mang theo giọng điệu chán ghét và pha thêm chút khinh bỉ, nói : “Phi! Không có người thích hợp với con nhóc ấy hay sao? Những người làm ở trong xưởng máy móc kia tất cả đều là nhân tài của cái vùng này, chẳng nhẽ lại không có lấy một người thích hợp với con nhóc ấy hay sao? Con nhóc ấy tuy là một đứa quan tài tử, nhưng lòng tự trọng thì lại cao vô cùng. Cứ để rồi xem, ta sẽ xem xem con nhóc ấy có thể tìm được một người thích hợp cho bản thân ở đâu, ở tận phương trời nào."

**********************

Cả một buổi tối này Lâm Tuệ không thể nào chợp mắt ngủ ngon được, loại cảm giác này thật giống như là cô ta đã bị cướp đi hết tất cả mọi thứ trong cuộc đời của mình vậy. Chỉ cần Lâm Đào không ở cùng Triệu Dược Tiến, thì cô liền có khả năng đem Thẩm Quốc Bân của cô ta bắt đi mất, trong lòng của cô ta ngay lập tức nổi lên một cỗ bồn chồn, lo âu, thật sự là không thể yên lòng được mà.

Cô ta càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì thế ngày hôm sau, mới sáng sớm ra đã mau mau chóng chóng đi vào bên trong thành phố để tìm Chu Mai Phương, mục đích là muốn hỏi Chu Mai Phương về tình hình câu chuyện xảy ra trong ngày hôm qua.

Sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, cô ta lại đến gặp Triệu Dược Tiến, nhưng Lâm Tuệ lại không thể dùng cách bình thường để xin gặp mặt hắn ta mà phải lấy danh nghĩa là chị họ của Lâm Đào, sau đó Lâm Tuệ đã cho Triệu Dược Tiến một số lời khuyên cũng như ý tưởng về cách theo đuổi Lâm Đào.

Đưa cho Triệu Dược Tiến một số kiến nghị như vậy đối với cô ta như thế vẫn còn chưa đủ, sau khi Lâm Tuệ về đến nhà, cô ta lại tiếp tục đi tìm Lâm Đào, có ý định là muốn nói những lời hay ý tốt, những lời ngon tiếng ngọt về Triệu Dược Tiến ở trước mặt Lâm Đào, nói không chừng làm như vậy thực sự sẽ có ích và khiến cho mọi chuyện trở nên thành công hơn thì sao?

Lâm Đào đang chăm chú quét dọn vệ sinh nhà cửa, cô ấy đã tưới một ít nước lên trên sàn nhà, làm như vậy là để lau dọn sạch sẽ hơn . (App truyện T Y T)

Còn Lâm Tuệ thì từ từ tiến lại gần, cầm lấy cái túi hoa quả mà Thẩm Quốc Bân đem đến đây ngày hôm qua, chọn đi chọn lại một hồi vô cùng lâu, cuối cùng thì lại lấy ra được hai quả táo mà hình thức nó không đẹp cho lắm, có thể nói là chẳng ra gì, đi tới chỗ của Lâm Đào và nói : "Em vẫn còn ở nhà à? Ồ, hóa ra là đang quét tước dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, em cũng chăm chỉ thật đấy. Hôm qua anh rể của em về nhà có mang theo một ít hoa quả tươi ngon đến đây, cho nên chị mang nó đến cho em nếm thử hương vị mới mẻ một chút đây này."

Lâm Đào liếc mắt nhìn cô ta một cái, tự bản thân cô cho rằng quan hệ giữa hai người đã không còn tốt đẹp đến mức như vậy nữa rồi.

Thu dọn đồ đạc cần thiết của mình, cô chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không cần" rồi quay lưng bỏ đi mất.

Lâm Tuệ vẫn chưa dừng lại ở đó, cô ta lên giọng nói tiếp: “Không cần em phải khách khí với chị đâu mà, cứ tự nhiên cầm lấy mà ăn thoải mái đi. Đúng rồi, nhân tiện có em đang ở đây cho nên chị cũng sẽ hỏi rõ luôn, hôm nay chị có nghe chị dâu kể về chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua rồi. Có phải là em đã hiểu lầm gì về Triệu Dược Tiến rồi hay không? Qua những gì mà chị biết về con người của anh ta, thì kỳ thuật anh ta cũng không phải là một kẻ tồi đâu, nói trắng ra là còn có thể khá tốt đấy chứ. Tuy anh ta nhìn qua thì có vẻ giống như một kẻ ngốc cà lơ phất phơ vậy, nhưng thực ra anh ta lại rất có tài năng ấy nha. Năm ngoái, anh ta đã lọt được vào trong top tại cuộc thi biểu diễn tài năng của xưởng máy cơ khí đó, mà nghe nói những người làm ở trong đó toàn là những người có tài năng nhất tại vùng này mà thôi, như vậy chẳng đủ chứng tỏ rằng Triệu Dược Tiến là một người rất có năng khiếu đấy là gì."

“Hơn nữa, sau khi biết chị là chị họ của em, anh ta còn đặc biệt đến tìm chị và nói cho chị biết rằng ngày hôm qua anh ta có đi uống rượu một chút, vì có nồng độ cồn nhất định ở trong người cho nên những lời nói khi đó của anh ta mới trở nên không dễ nghe như vậy thôi, anh ta còn hỏi em là có thời gian rảnh hay không, bởi vì anh ta muốn gặp mặt em để nói đôi ba câu xin lỗi với em ấy mà. Một người con trai tốt như vậy chẳng lẽ em còn không chịu sao? Hơn nữa, ba của anh ta còn là phó xưởng trưởng của xưởng máy cơ khí, điều kiện của gia đình cũng được xếp vào dạng khá tốt ở trong Tương Thành này, nếu như em có thể ở bên anh ta, sau này gả sang đó rồi nhất định là em sẽ được hưởng rất nhiều phúc hạnh đó nha.”

Lâm Tuệ tự mình cảm thấy rằng những gì mà cô ta nói đã đủ toàn diện rồi, cô ta đã thay mặt Triệu Dược Tiến giải thích những sự kiện ngày hôm qua cho Lâm Đào nghe, và cũng đã phân tích những lợi ích tốt của việc kết hôn với Triệu Dược Tiến cho Lâm Đào rồi.

Nhưng cô ta lại không hề để ý đến rằng khuôn mặt của Lâm Đào đã trở nên xấu xí và khó coi hơn từ lúc nào bởi vì những lời nói đó của cô ta.

Lâm Đào cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu chế giễu và mỉa mai để nói: "Nếu như chị đã hiểu rõ con người của hắn ta đến như vậy, hơn nữa hắn ta lại còn tốt đến như thế, gia cảnh thì lại không hề tồi mà còn rất khá nữa, vậy thì tại sao chị không gả cho hắn ta luôn đi, còn ở trước mặt tôi nói này nói nọ như vậy để làm cái gì?"

Trong phút chốc, mặt của Lâm Tuệ ngay lập tức liền đỏ bừng lên: "Cô nói năng bậy bạ cái gì đó, tôi đã là người sắp phải kết hôn rồi, hôm qua anh rể của cô còn đến tận đây để ra mắt rồi, thì làm sao mà tôi có thể có khả năng có chuyện gì với anh ta được chứ. Lâm Đào, cô đừng có vu khống lung tung cho người vô tội, chẳng lẽ cô không biết đến hai từ người tốt được viết như thế nào hay sao, tôi đây tất cả đều là vì lợi ích của cô mà thôi, cô ... "

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Lâm Đào đã liền hắt thẳng một thau nước về phía của cô ta, lên tiếng cắt ngang lời nói giả tạo đó: "Thật phiền toái, làm ơn xin hãy nhường đường một chút, tôi còn bận phải đi quét rác."

Một lượng lớn nước đồng loạt rơi trên mặt đất, còn bắn cả lên trên chiếc váy mới của Lâm Tuệ, khiến cho cô ta tức giận đến mức không nói thành lời, trực tiếp nhặt hai quả táo lên rồi hậm hực quay lưng bỏ đi.

Lâm Đào nhìn theo bóng lưng của Lâm Tuệ đang rời đi, lông mày hơi hơi nhíu lại, cảm thấy rằng Lâm Tuệ gần đây thực sự là đã 'quan tâm' quá mức đến cô ấy rồi.

Truyện Triệu Dược Tiến có phải là đối tượng thích hợp của cô hay không thì có gì liên quan đến Lâm tuệ chứ? Hay là còn có điều gì khác ẩn sâu trong sự tình này mà cô ấy không biết?

*******************

Hai ngày sau sẽ là ngày xảy ra một sự kiện gì đó.

Ở bên này của Tương Thành được chia ra làm hai loại sự kiện, bao gồm sự kiện lớn và sự kiện nhỏ. Các sự kiện nhỏ thì cứ năm ngày sẽ diễn ra một lần, còn các sự kiện lớn thì phải mất một tháng mới có một lần.

Hôm nay lại vừa đúng là ngày xảy ra sự kiện lớn.

Lâm Thường Hải ở nhà nghỉ ngơi mới được có mấy ngày đã lại phải cắp đít đi làm, trong khi đó thì Lâm Đào lại kêu Dì Phương cùng đi họp chợ với mình, và cũng nhân tiện đem bán đi vài chiếc sọt được làm bằng trúc mà cô đã tự tay làm trước đó để kiếm thêm chút tiền tiêu.

Lâm Mạn Mạn vốn dĩ cũng muốn đi cùng Lâm Đào, nhưng không may đêm qua cô ấy ăn phải chút thức ăn lạnh, cho nên mới sáng sớm hôm nay đã bị tiêu chảy, đến bây giờ thì vẫn chưa khỏi nên không thể đi được.

Sự kiện lớn như vậy chỉ diễn ra có một lần mỗi tháng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là nó sẽ náo nhiệt đến mức nào.

Hai bên đường có tràn lan đại hải những quầy hàng không được tính là khang trang và rộng rãi cho lắm, cơ bản tất cả chủ hàng đều là những người nông dân trong vùng kéo đến đây để bán đi số rau dưa mà nhà mình ăn không hết, còn có cả những thứ đồ vật linh tinh như bàn ghế được làm thủ công nữa.

Lâm Đào cùng với Dì Phương đi dạo xung quanh một vòng để tìm một địa điểm còn trống và lập một quầy hàng ở đó. Ở chợ cũng không tính là có ít người đem sọt đến bán, nhưng tay nghề của dì Phương rất tốt, những chiếc sọt do dì ấy làm ra đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều so với những người khác ở đây. Cho nên hai người bọn họ bán được hàng rất nhanh chóng, ba chiếc sọt chẳng bao lâu sau đã được bán hết sạch.

Ở bên này của Tương Thành có rất nhiều người thuộc dân tộc thiểu số, và thỉnh thoảng khi đi trên đường bọn họ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những người mặc trang phục của dân tộc Miêu Mộc và người của dân tộc Thổ Gia đi làm người hầu cho những người của dân tộc khác. Đối với bọn họ chuyện này cũng rất chi là bình thường thôi, mẹ của Lâm Đào cũng là người Miêu Tộc cho nên Lâm Đào cùng với dì Phương đối với chuyện này chẳng có gì là ngạc nhiên cả.

Sau khi bán xong mấy cái sọt , Lâm Đào cùng Dì Phương lại tiếp tục đi dạo quanh chợ và xem có thứ gì đó cần thiết phải mua hay không.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã tới buổi trưa, Lâm Đào đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai cái bánh bao, một cái cho dì Phương và một cái cho chính cô. Dì Phương muốn đưa tiền cho cô nhưng Lâm Đào nhất quyết không chịu nhận, cô còn không biết là khi bản thân còn nhỏ, cô đã ăn bao nhiêu bữa cơm trực ở nhà của dì Phương rồi.

Nước được họ mang từ nhà đi và đóng trong chai nước quân dụng (đồ dùng cho quân đội), Lâm Đào ăn bánh bao nhanh quá nên có chút nghẹn, cô nhanh chóng lấy nước ra uống một hớp thật lớn, điều này đã khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi ăn bánh bao xong, Lâm Đào đề nghị đi đến xưởng cơ khí một chuyến để làm chút việc gì đó, mà dì Phương thì lại đi về nhà trước bởi vì lo lắng cho Lâm Mạn Mạn.

Lâm Đào đi đến xưởng cơ khí mục đích là đến tìm Chu Mai Phương, mặc dù Lý Thành Hề nói rằng người ở trong xưởng sẽ không gây rắc rối cho cô, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng rằng Chu Mai Phương sẽ bị liên lụy trong buổi khiêu vũ mà cô đã xin được một vé đến tham dự thông qua Chu Mai Phương .

Náo loạn ra một chuyện lớn như vậy, đáng lẽ ra là cô phải trực tiếp đi đến gặp mặt mọi người để nói lời xin lỗi mới đúng.

Hôm nay khi đi ra khỏi cửa, Lâm Đào đã cầm theo một lọ măng ngâm bên mình, mục đích chính là muốn đưa cho Chu Mai Phương.

Mặc dù măng ngâm không phải là thứ gì đó có giá trị quá cao, nhưng tất cả số măng ngâm ở trong này đều rất đặc biệt, bởi vì toàn bộ đều là do Lâm Đào tự tay hái từ trên núi về và cũng tự tay cô đem đi ngâm. Kỹ năng làm những món ăn có liên quan đến đồ chua ngâm của Lâm Đào khiến cho ai cũng phải thừa nhận rằng nó thực sự cực kỳ chuyên nghiệp và ngon tuyệt vời. Trước kia Chu Mai Phương cũng đã từng ăn nó một lần rồi và không hết lời khen ngợi tài năng của cô.

“Chị dâu, em thật sự vô cùng xin lỗi chị, hôm đó em đã gây ra một đống phiền phức đến cho chị rồi.” Lâm Đào vừa mới đến đã liền nói lời xin lỗi.

Vốn dĩ Chu Mai Phương cũng cảm thấy có chút kinh ngạc khi thấy Lâm Đào không cần biết đó là chuyện gì, nặng hay nhẹ mà cứ thế trực tiếp nói lời xin lỗi luôn, đang định lên tiếng dạy dỗ lại cô ấy mấy câu nhưng có thể thấy cô ấy trong cái bộ dạng này, Chu Mai Phương thật sự là không có cách nào để tức giận được: "Em đừng nói như vậy chứ, ngày đó chị đã nghe mọi người kể lại hết mọi chuyện rồi, người sai trong chuyện ấy đâu phải là em mà em phải xin lỗi chị. Nhìn xem, em hôm nay đến đây để thăm chị, vậy mà lại còn cố ý đem đồ vật tới nữa."

Lâm Đào nói : "Đây chỉ là một ít măng ngâm do em tự tay làm mà thôi. Cũng không có giá trị gì cả. Chị không nên giận em mới đúng chứ. Chuyện này cũng là do em sợ sau chuyện này thì chị sẽ không còn để ý đến em nữa. "

Chu Mai Phương vội vàng xua tay: "Làm sao có khả năng? Dù sao cũng là người một nhà cả mà, giận dỗi làm chi cho mệt. Nhưng công nhận là măng ngâm ăn rất ngon, chị thích nhất là món măng ngâm do em làm đó nha."

Nhìn thấy Chu Mai Phương thực sự không tức giận, Lâm Đào cũng nở một nụ cười thật tươi.

Chẳng qua trong lòng của cô vẫn còn vướng mắc một sự tình khác nữa, cô mấp máy đôi môi, do dự trong giây lát, lúc sau cô mới rụt rè hỏi, nói: “Đúng rồi chị dâu, em vẫn còn muốn hỏi chị về một người nữa, có phải là ở trong xưởng của các chị có một người con trai tên là ‘Lý Thành Hề’, là một nam công nhân. Mộc tử Lý, trích ở trong câu đào lý không nói hạ từ thành hề.”

“Lý Thành Hề?” Chu Mai Phương nghĩ lại, “Không có, chị chưa từng nghe người trong xưởng này nói qua về anh ta, anh ta thuộc bộ phận nào vậy?”

Lâm đào: "... Thật ngại quá, em cũng không biết là anh ta thuộc ở bộ phận nào nữa, nhưng em có thể chắc chắn đó là công nhân làm ở xưởng của chị. Bởi vì anh ta đã ở đó, tại buổi khiêu vũ hữu nghị ngày hôm đó."

Chu Mai Phương lắc lắc đầu: "Chị thật sự là chưa bao giờ nghe đến cái tên này. Cha của chị là một công nhân lâu năm trong xưởng. Còn chị thì lớn lên ở trong một nhà máy cơ khí, chính xác hơn thì chính là một phân khu nhỏ của xưởng mà cha chị làm, vì thế cho nên những người làm ở đây, từ già đến trẻ, từ trai đến gái, đa phần là chị sẽ đều có quen biết hoặc nghe đến tên, nhưng chị dám khẳng định với em là không hề có ai ở trong xưởng có cái tên này cả. A Đào, hay có phải là em đã nhớ nhầm tên rồi hay không? "

Nói xong, Chu Phương Mai lại cúi đầu nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, thấy đã sắp đến giờ phải đi làm việc, cô liền thức giục Lâm Đào : "A Đào à, hay là em cứ đi về trước đi. Chị cũng không muốn dối trá hay lừa dối gì em cả, vậy nên chị cũng nói thẳng luôn. Vào ngày hôm đó, sau khi em rời khỏi bữa tiệc, cán bộ và các quản lý của xưởng đã cử người đến hỏi chị về em. Nhưng chị thì lại sợ rằng bọn họ muốn tìm đến em là để gây phiền toái cho em, vì vậy chị đã nói dối đám người bọn họ rằng em là người thân của chị từ một nơi khác rất xa đến đây để chơi mấy hôm nhưng giờ đã trở về nhà rồi. Bọn họ lúc ấy mới không nói thêm cái gì nữa mà quay lưng rời đi. Chính vì thế cho nên nếu như bây giờ em không sớm rời đi, đợi đến lát nữa bọn họ gặp được thì chị thực sự là không biết rằng sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. "

Thực ra Chu Mai Phương rất hối hận sau khi cô ấy nói ra những lời nói đó. Lúc ấy chắc hẳn là cô ấy đang suy nghĩ rằng dù tốt xấu gì thì cô ấy cùng với Lâm Đào cũng là một mối quan hệ có liên quan đến gia đình và bạn bè thân thiết, gắn bó với nhau trong một đoạn thời gian rất dài. Hơn nữa, ấn tượng của cô ấy về Lâm Đào cũng thuộc vào dạng không tồi, nếu thoáng hơn một chút thì có thể nói chính là trên mức tuyệt vời ấy chứ, vì thế nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, thì bọn họ nhất định là sẽ tư vấn tận tình chăm lo cho bạn ấy tháo (lắp) lại cái ô trên tràn nhà thể sẽ giúp.

Nhưng sau khi tất cả mọi việc đều đã được làm xong xuôi đâu vào đấy thì Chu Mai Phương lại ngồi nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại, loại lý do như thế này cũng quá mức mạo hiểm rồi, nhỡ may đến một ngày nào đó đẹp trời, đột nhiên Lâm Đào lại biết được ngọn ngành của mọi chuyện, như vậy thì không phải là lời nói dối này sẽ dễ dàng bị đâm xuyên thủng hay sao.

Chu Mai Phương chỉ có thể âm thầm lặng lẽ mà hy vọng rằng sau một khoảng thời gian nhất định, thì mọi người sẽ mau chóng quên chuyện này đi.

Lâm Đào tuy vẫn còn muốn hỏi thêm cái gì đó nữa, nhưng mắt thấy bộ dáng dường như là đang rất vội của Chu Mai Phương, liền không hé miệng hỏi thêm câu nào nữa mà trực tiếp đi thẳng về nhà.

Đồng thời trong lòng của Lâm Đào cũng tràn đầy sự nghi ngờ đối với lời nói của Chu Mai Phương, cán bộ và các quản lý của nhà xưởng đặc biệt phái người đến hỏi thăm tình hình về cô là cái loại tình huống gì vậy?

Không phải là vào ngày hôm đó, người con trai tên Lý Thành Hề kia đã nói rõ ràng với cô là xưởng trưởng sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà cảm thấy tức giận rồi đến tìm cô gây phiền toái hay sao? Vì lý do gì mà đột nhiên lại trở mặt với nhau rồi. Hơn nữa, anh còn nở một nụ cười rất tươi để an ủi cô, còn không hết lời mà khen ngợi cô có lá gan dũng cảm nữa chứ.

Sau khi cô nhớ lại những lời đó, trong lòng cô bỗng nhiên lại cảm thấy một cỗ ấm áp nổi lên một cách bất thường.

Nhưng bây giờ, Chu Mai Phương lại nói với cô rằng không có ai tên là Lý Thành Hề ở trong cái xưởng cơ khí này hết, và thái độ của những người làm công ăn lương ở trong xưởng cũng phải đối mặt với một vấn đề tương tự, hoàn toàn không giống một chút nào so với những gì mà Lý Thành Hề đã từng nói.

Nếu như không phải là một người đã từng chính mình tự trải qua mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, thì Lâm Đào thật sự là không dám tin vào cái máy này nữa rồi, cứ nửa đúng nửa sai như vậy rồi cho ai xem, Lâm Đào cũng vì như vậy cho nên đã cho rằng mình bị gặp phải ảo giác trong mơ lẫn ngoài đời tức.

Trong lòng bởi vì suy nghĩ đến quá nhiều chuyện vu vơ, vậy nên khi Lâm Đào bước ra khỏi cánh cổng của xưởng máy cơ khí rồi thì cô vẫn còn hơi sững sờ, ngây người thơ thẩn một lúc.

Cô nhìn xuống đường và đi về phía trước, nhưng đã bị ai đó chặn lại.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói: Hai người kia chính là đều hiểu lầm đối phương là công nhân làm việc của xưởng.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...