Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 2 - Chương 6: A di và tỷ tỷ



Ngoại trừ những người trong dong binh đoàn của Dương Phong, kể cả nặc địch sau một hồi chiến đấu, bầy sói tổn thất hơn ba trăm con, lúc này bầy sói có hung hãn mấy cũng đã có phần khiếp sợ.

Kim mao Lang Vương tru lên một tiếng, nhưng không phải là giống như bắt đầu tấn công, nó không thể không cúi cái đầu cao ngạo của nó xuống, hạ lệnh rút lui.

Không đến nửa giờ chiến đấu, nó đã mất hơn ba trăm thuộc hạ, nếu như còn chiến đấu tiếp thì nó sẽ có nguy cơ chẳng còn thuộc hạ nào, bởi vậy nên nó sáng suốt mà lựa chọn buông tha món hàng béo bở kia, và bất đắc dĩ phải rời đi.

Các con phong lang khác khi nghe hiệu lệnh của lang vương thì đình chỉ công kích, quay đầu rút lui, nhanh chóng biến mất ở phương xa, chúng nó tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau trận chiến này, bầy sói muốn phục hồi quy mô lại như xưa chắc cũng cần phải có một thời gian dài.

Lôi Mông cầm xác một con sói mà ném về hướng bầy sói chạy đi:”Hừ, xú lang vương, tính ra mi cũng biết thức thời, nếu không lão tử sẽ lột da ngươi! Móc hết tinh hạch của bọn mi ra.”

Mặc dù nói một cách hùng hồn nhưng Lôi Mông lại ngồi phệt xuống đất mà thở.

Mặc dù vừa rồi tình hình nhìn như có vẻ là thắng dễ dàng nhưng trên thực tế đã hao tổn hơn một nửa lực lượng.

Mái tóc ngắn của Y Lệ Na cũng bay tán loạn, bộ ngực của nàng không ngừng phập phồng, Gia Lợi Đặc cũng dùng vài khỏa ma lực khôi phục đan.

Nếu như bầy sói vẫn điên cuồng tấn công mà không chịu bỏ đi, thì có lẽ bọn chúng cũng có cơ hội giành chiến thắng, nhưng có lẽ sẽ tổn thất không nhỏ, bởi vậy tất cả mọi người trong dong binh đoàn đều dùng đến tuyệt kỹ của mình để hù dọa bọn sói.

Chỉ có dương Phong là nhẹ nhàng nhất, hơi thở vẫn đều, trong tràng chiến đấu kịch liệt như thế mà khôi giáp trên người không hề dính một vết máu nào.

Tổng thể mà nói, trận chiến này đã giành thắng lợi một cách đẹp đẽ, trừ vài hộ viện không cẩn thận bị phong lang đánh trúng, bị chút ngoại thương, nhưng người khác thì hoàn toàn không bị gì.

Sau trận chiến này, bọn hộ viện đối với dong binh đoàn càng thêm tôn kính. Việc này có thể dễ dàng nhận thấy từ trong ánh mắt của họ.

Hàn đan sau khi nghe tiếng tru của lang vương rồi sau đó là tiếng rút lui của bầy sói mới miễn cưỡng từ trong lòng của mẫu thân nhảy xuống, khi nhìn thấy lang thi <@xác mấy con sói> chất cao như núi, tứ chi phân rã, nội tạng tung tóe, thì trong dạ dày cảm giác buồn nôn thiếu chút nữa là đã nôn ra.

Cổ Diêu nhiệt huyết vẫn chưa hạ xuống, đột nhiên nhớ đến lúc ở khách sạn khi nhắc đến Dạ Lang dong binh đoàn thì Diệp Lâm có đánh giá qua, quả nhiên là không sai, họ là những người có thực lực kinh người, nhưng như thế cũng không được nàng coi trọng, không biết nàng vốn là tự cao hay là thực lực mạnh hơn.

Diệp Lâm cũng đang nhìn những xác chết của phong lang ngổn ngang trên mặt đất, lúc này nàng nhìn qua mới có điểm chăm chú.

Dương Phong thu lấy những con phong lang còn chưa chết đang nằm giãy dụa để sang một bên để chúng có cơ hội sống sót, sau đó nói:”tất cả mọi người không có việc gì chứ, lập tức trở lại trên lưng sa xỉ ngạc, chúng ta phải lập tức đi, trận chiến vừa rồi đã rất oanh động, lại còn có nhiều xác chết của phong lang thế này, mùi máu tươi sẽ theo gió bay đi, có thể sẽ dẫn dụ đám ma thú khác đến, nơi đây không nên ở lâu.”

Đoàn người lập tức tiếp tục đi về phía tây, nhưng lần này lại không có gặp phải phiền phức gì.

Giữa trưa, mọi người ra khỏi Ma Nghệ Sơn, như Cổ Diêu nói, nghênh đón bọn họ chính là một nơi hoang dã, khắp nơi đều là áo đầm bẩy rập, không cẩn thận mà đi qua sẽ gặp nguy hiểm như chơi, cũng may sủng vật của Lông Mông am hiểu về đất nên có thể kịp thời phát hiện, hữu kinh vô hiểm.

Màn đêm buông xuống, dựa vào ánh trăng, mọi người vẫn tiếp tục đi không dừng bước cho đến khoảng chừng chín giờ tối. <@tác giả dùng cách tính giờ hiện tại>

Có lẽ là đã rời xa cố hương đã lâu, nên hàn đại hộ có vẻ cấp bách khi trở về quê hương, nên định là đi suốt đêm không nghỉ.

Mặc dù sa xỉ ngạc thể lực tốt hơn nhiều so với tuấn mã, nhưng trong sơn đạo đầy ao đầm đã chở mọi người đi suốt một ngày đường nên cũng có vẻ đã mệt mỏi, hơn nữa trước đó còn cùng với bầy sói đại chiến, tinh lực tiêu hao khá nhiều, nên rất là mệt. Được Dương Phong và Lôi Mông khuyên bảo Hàn đại hộ cũng không thể làm gì hơn là dừng lại nghỉ ngơi.

Vì vậy đội ngũ tìm một chỗ tương đối sạch sẽ mà hạ trại, ngay một cái sơn cốc bên sườn núi, trên một dòng sông, căn cứ theo kinh nghiệm của dong binh đoàn là một nơi tuyệt vời để nghỉ chân.

Đầu tiên là sơn cốc có bề mặt là nham thạch, không có một ngọn cỏ có thể tránh các loại bò sát nguy hiểm, cũng có thể dễ dàng lấy nước để nấu ăn, rửa mặt, mặt hướng về phía sông vốn là một địa phương an toàn, ban đêm canh gác cũng ít tốn sức lực hơn.

Vợ chồng Hàn đại hộ, Hàn Đan <@không ghi thành gia đình mà tách đứa con ra làm gì ko biết nữa ~.~>, Cổ Diêu, Diệp Lâm cùng Dạ Lang dong binh đoàn, ngồi quanh đống lửa đang cháy hừng hực, đầu bếp và quản gia thì ngồi quanh một đống lửa khác.

Mọi người trong dong binh đoàn bắt được bảy con gà rừng, năm con thỏ hoang, hai con heo rừng, một con dê béo, có có thêm mấy chục con cá nữa, tất cả đang đều được nướng.

Dã vị <@thịt rừng> hiển nhiên là ngon hơn lương khô mang theo nhiều.

Cổ Diêu hâm mộ không thôi, nếu như chính mình cũng có được vũ kĩ cường đại thì sẽ không lo là sẽ bị chịu đói, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được thực vật.

Ngồi bên cạnh một dòng sông sóng nước vỗ rì rào, nhấm nháp mùi vị của thịt nướng đó cũng là một sự hưởng thụ.

Rất nhanh, mỡ từ trên thịt nướng rơi xuống, thùi thịt lan tỏa khắp nơi, khiến cho nặc địch nước miếng chảy ròng ròng, mấy lần định ăn vụng nhưng đều bị ngăn cản.

Lôi Mông thả ra vài tiểu sủng vật màu xanh biếc, chúng nó có thân thể cuồn cuộn tựa như trái bong da, có một cái miệng hé ra, và hai cái cánh nhỏ.

Những tiểu sủng vật đáng yêu này đang cố gắng phe phẩy cảnh trước đống lửa, mở to miệng ra mà hít vào.

Chúng nó có tên gọi là bố đinh, thức ăn của bọn chúng chính là mùi vị - có lẽ chúng là sinh vật kỳ quái nhất đại lục.

Bố đinh thú dựa vào mùi vị mà sinh tồn, chúng thích nhất mùi thơm và vị ngọt.

Lôi Mông đem chúng thả ra là để tận lực ngăn cản mùi thơm của thịt nướng lan xa có thể dẫn dụ mãnh thú đến.

Nhìn thấy da thịt nướng đã chuyển sang vàng, đã đến lúc có thể dùng được, Lôi Mông đem phân chúng thành hai phần, một phần đưa cho hộ viện, một phần tự dùng.

Về phân sa xỉ ngạc, trên đường gặp phải một ít ma thú và đã trở thành bữa ăn ngon cho chúng rồi. Huống hồ bọn chúng có sức ăn kinh người như thế thì phỏng chừng mấy thứ này còn chưa đủ để nhét kẻ răng của một con.

Dương phong dùng tiểu đao cắt xuống cài cái đùi gà, đưa cho vợ chồng Hàn đại hộ cùng Hàn Đan, Cổ Diêu và Diệp Lâm, tuy nói là người thuê dong binh đoàn nhưng có vẻ là giống như đi nhờ hơn, nhưng Dương Phong lại đem hai cái đùi gà cho bọn họ.

Nếu so với Dương Phong thì Lôi Mông thô lỗ hơn nhiều, một tay đem nửa con lợn nướng mà kéo xuống rồi chặt lấy cái chân, đưa cho nữ chiến sĩ:”Y Lệ Na, cái này là ngon nhất.”

Y Lệ Na cũng không cảm kích, nhìn thấy cái đùi heo toàn là mỡ, cau mày nói:”Ta đang giảm cân, ngươi không biết sao?”

Nói xong liền tự lấy ra tiểu đao, cắt một miếng thịt thỏ đưa vào miệng chậm rãi nhấm nháp. <@đang đói bụng mà dịch chương này~.~>

Lôi Mông giống như là đụng phải một cái đinh, cười nói:”Đúng rồi, nàng gần đây cũng hơi béo một chút, ăn ít lại cũng tốt.”

Câu nói này tuy là đồng ý nhưng lại mang tới hiệu quả ngược, Y Lệ Na sắc mặt xanh mét, không nói được một lời, khiến cho Lôi Mông vô cùng buồn bực, hắn đã làm gì đặc tội nàng?

Vì không rõ cho nên hắn ngượng ngùng đem cái đùi heo quăng cho nặc địch, song đầu đại hùng dĩ nhiên là cao hứng, há mồm ra mà bắt lấy, xem ra nó rất là thích thịt nướng cho nên hai cái đầu tranh nhau mà cướp đoạt lấy cái đùi heo, nhưng cuối cùng cũng đi vào một chỗ đó là dạ dày của nó.

Cổ Diêu hiển nhiên là hiểu rõ nguyên nhân vì sao mà Y Lệ Na tức giận, đứng ra giải vây nói:”Như thế nào lại thế, chiến sĩ tỷ tỷ, vóc người của tỷ rất là cân đối, thân hình vừa phải.”

Y Lệ Na nghe vậy thì rất vui vẻ, tâm tình chuyển biến tốt hơn,

Lôi Mông cảm giác trong câu nói của Cổ Diêu có chút gì đó không đúng nên nghiêm trang nói:”tiểu tử, căn cứ theo tuổi tác, ngươi nên gọi nàng là a di mới đúng, chứ không phải là tỷ tỷ.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Diệp Lâm bên cạnh cũng bật cười, thầm nghĩ đại hán này đúng là ngây ngô quá.

Y Lệ Na vốn tâm tình vừa mới tốt hơn một chút, lại nghe Lôi Mông nói như thế nổi giận, nếu như không phải hôm nay Lôi Mông rat ay cứu giúp nàng thì nàng đã cho hắn ăn một kiếm rồi.

Gia Lợi Đặc đang âm thầm cười trộm, nghe Lôi Mông và Y Lệ Na nói chuyện với nhau luôn luôn là việc mà hắn thích thú.

Cổ Diêu giả vờ kinh ngạc, trừng to mắt:”Như thế nào lại thế? Ta thấy chiến sĩ tỷ tỷ so với Diệp Lâm lớn hơn chừng hai ba tuổi mà thôi!”

Công phu vỗ mông ngựa này vô cùng xảo diệu, kết hợp với khuôn mặt trông có vẻ như thật của Cổ Diêu đã đạt hiệu quả hoàn mỹ.

Mấy năm làm tiểu nhị ở Duyệt Lai khách sạn, hắn tự nhiên phải biết làm cách nào để cho khách nhân vui vẻ, đến lúc đó thì sẽ có thưởng thêm, công phu vỗ mông ngựa này hắn không dám nói là đã lô hỏa thuần thanh nhưng ít nhất cũng đã đạt được chín phần rồi.

Y Lệ Na nét mặt tươi cười như hoa:”Ay, vị tiểu huynh đệ này miệng lưỡi thật là ngọt, không giống như một số người, nói năng chẳng ra làm sao cả!”

Lôi Mông vừa định lên tiếng, nhưng vừa định mở miệng nói thì lại thôi.

Lúc này hắn thực sự là rất thức thời, sợ là vô ý lại chọc giận Y Lệ Na, bảo trì im lặng là tốt nhất, nếu có đề tài gì liên quan đến nàng tốt nhất là không nên mở miệng.

Diệp lâm đến gần bên hắn rồi nói vào tai hắn:”Khá lắm, không chỉ tiểu muội muội, mà ngay cả đại tỷ tỷ cũng không buông tha <@già không bỏ nhỏ không tha ý mà>, coi chừng Lôi Mông xử ngươi.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...