Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Chương 6: Bí Mật Kinh Thiên
Gặp lúc nguy cấp, đột nhiên ông Cửu kéo Mã Khánh ra, thế chỗ cho Trần Hãn Thanh, ngay sau đó ông ta đã bị bàn tay khổng lồ vỗ nát thành một bãi thịt máu lẫn lộn! Trần Hãn Thanh thấy cú đả kích mạnh mẽ của Diệp Hi Hòa cũng sợ hãi lùi lại, hoảng loạn nhìn hắn. Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa lao tới, đâm thẳng vào đám vệ sĩ cầm súng của nhà họ Mã, biến tất cả thành bãi thịt máu, rồi ào tới Trần Hãn Thanh! Lại một lần nguy hiểm trong gang tấc, ông Cửu mạnh tay đẩy Trần Hãn Thanh sang một bên, ngực phập phồng nói: "Diệp Hi Hòa, tới đây, hãy để Cửu Thiên Trượng này đối đầu với mày!" Bốp! Ông ta bị Diệp Hi Hòa vỗ thành một bãi máu! Trong khoảnh khắc, Diệp Hi Hòa tiếp tục tiến đến trước mặt Trần Hãn Thanh, tóm lấy cổ ông ta, nhấc bổng lên! Lúc này, Trần Hãn Thanh sợ đến phát khóc, quần đã bị ướt một vũng nước tiểu khai rình! "Diệp... Diệp Hi Hòa, xin hãy khoan dung!" Ông ta kêu lên hoảng sợ trước mặt Diệp Hi Hòa. Ông ta đâu ngờ Diệp Hi Hòa lại kinh khủng đến thế, ông Cửu là cao thủ 8 sao mà! Kết quả cũng bị Diệp Hi Hòa vỗ nát chỉ bằng một cái tát, hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa! "Diệp Hi Hòa, mày buông đại tiên sinh nhà tao ra!" Đám vệ sĩ và tay chân nhà họ Trần xung quanh Trần Hãn Thanh, thấy ông ta bị Diệp Hi Hòa nắm trong tay, đều cảnh giác tột độ. Diệp Hi Hòa không nói gì, giơ cao tay, sắp vỗ Trần Hãn Thanh thành bãi máu! "Không!!! Đừng giết tôi, tôi sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật kinh thiên!!" Trần Hãn Thanh vội la lên trong tình thế nguy cấp. "Bí mật gì?" "Em họ của cậu... chưa chết!!" Trần Hãn Thanh run lẩy bẩy: "Cô ấy đang ẩn náu trong biệt thự của nhà cậu, người khác không biết nhưng tôi biết..." "Tiểu Vũ? Ông chắc chứ?" Diệp Hi Hòa ngạc nhiên, quả thật dừng tay. Hắn và người em gái họ Diệp Hình Vũ lớn lên cùng nhau, hai người giống như anh em ruột vậy. Sau thảm kịch diệt môn của gia tộc, đến hắn còn bị người khác phản bội gi ết chết, đâu ngờ Diệp Hình Vũ vô tội vẫn sống sót! Trong trí nhớ của hắn, đêm gia tộc diệt ấy, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị giết sạch! "Tôi không lừa cậu đâu! Thật đấy! Diệp Hình Vũ vẫn còn sống, cô ấy vẫn còn sống!!" Trần Hãn Thanh toát mồ hôi lạnh: "Cậu có nghe chuyện ma ám ở biệt thự hoang của nhà cậu không? Ban đêm có người nhìn thấy bóng đen xuất hiện, thực ra đó chính là Diệp Hình Vũ..." "Lúc nãy tôi chỉ nói bậy bạ thôi, Diệp Hình Vũ hồi đó không phải bị tôi dẫn người đi truy sát, lúc tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã bị người khác chém bị thương!" "Gân chân cô ấy bị chém đứt hết, não cũng bị tổn thương nặng nề, biến thành kẻ ngu đần, tuy nhiên dường như trong lòng cô ấy có một nỗi ám ảnh, ba năm qua, cô ấy luôn lén lút ẩn náu trong biệt thự của nhà cậu, chưa bao giờ rời đi..." "Cô ấy sống bằng nghề ăn xin, hoặc nhặt rác, gầy rạc như con khỉ khô..." Nghe thế, Diệp Hi Hòa nổi giận dữ dội! Tiểu Vũ!!! Người em gái thân thiết nhất với hắn, cô bé Tiểu Vũ luôn bám theo hắn như đuôi, nay lại rơi vào cảnh ngộ như thế?! "Ông chắc chắn không có hành hạ Tiểu Vũ chứ?" Diệp Hi Hòa giận giữ hỏi. "Không… không có! Lúc tìm thấy cô ấy, tôi liền mất hứng thú vì chân cô ấy đầy máu, vết thương, làm sao tôi có thể muốn món hàng hư hỏng đó..." Bốp! Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã bóp nát Trần Hãn Thanh thành bãi máu! Còn lại đám tùy tùng và vệ sĩ nhà họ Trần xung quanh, thấy vậy hoảng hốt chạy trốn, nhưng Diệp Hi Hòa bất ngờ giơ tay ra, trên tay hình như vươn ra một lòng bàn tay chân khí màu trắng, bốp một cái, cũng đập nát hàng chục người thành bãi máu! Sau đó, Diệp Hi Hòa vội vã rời khỏi khách sạn với tâm trạng cực kỳ lo lắng. Nội thành, biệt thự họ Diệp. Có khả năng xây một biệt thự khổng lồ như thế ngay trung tâm thành phố đắt đỏ từng tấc đất, cho thấy ba năm trước gia tộc nhà họ Diệp từng lẫm liệt đến nhường nào! Tiếc rằng, bây giờ bên trong biệt thự hoang tàn cỏ mọc um tùm, bẩn thỉu không thể tả. Thực ra sau thảm kịch diệt môn nhà họ Diệp năm đó, cũng có người muốn mua lại căn biệt thự hoang phế này, nhưng xét đến việc ở đây từng xảy ra vụ thảm sát, mang điềm rủi, nên không ai dám đụng vào. Hơn nữa, từ đó về sau, vẫn thường có người nhìn thấy bóng ma quỷ quái xuất hiện ở biệt thự, khiến ai nghe cũng rùng mình vì sợ hãi! Lúc này, vài thanh niên say bí tỉ đi lảo đảo từ đầu đường tới. Một tên cầm đầu cảm thấy buồn tiểu nên đi tới bên thùng rác để giải quyết. Đột nhiên hình như gã làm kinh động cái gì đó, một bóng người vội leo ra từ bên trong, hoảng sợ nhìn họ. "Đm, cái quái gì thế?" Thanh niên giật bắn mình, cảm giác nước đái đã dính hết lên quần! Nhìn kỹ thì phát hiện đó chỉ là một cô bé ăn mày đang hoảng loạn. Cô bé này vẫn còn lờ mờ đường nét quyến rũ xinh đẹp ngày xưa, chỉ là bây giờ, cô ấy lấm lem bẩn thỉu, quần áo rách rưới, đôi chân tàn tật chỉ có thể lê lết, tay còn cầm nửa ổ bánh mì vừa mới nhặt được. "Đm, thì ra tối nay tao cứ thua hoài là vì cái đồ xui xẻo này đang chờ đợi!" Gã thanh niên nổi giận, một cú đá bay cái bánh mì trên tay cô bé, sau đó liên tiếp đá loạn xạ vào người cô ấy. Mấy tên theo sau thấy vậy cũng lao vào đá liên hồi vào cô bé, chỉ nghe cô ấy kêu lên vì đau đớn, lăn lộn trên đất! "Cho nó chút nước thánh đi!" Thấy cô bé bị đánh đẫm máu, gã thanh niên lại thấy k1ch thích trở lại, ngậm điếu thuốc, mở khóa quần ra, chuẩn bị đái lên người cô gái. Lúc này, bỗng xa xa vang lên tiếng quát: "Dừng lại!!!" Mấy người quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng và hai người già đi tới! "A, không phải là tiểu thư nhà họ Lâm sao? Tiểu thư nhàn rỗi nên đi dạo à, sao lại đi ngang qua đây?" Gã thanh niên cười toe toét mặc quần lại, nói. "Quách thiếu, các người là một đám đàn ông con trai mà lại hành hạ một cô bé ăn xin, còn là con người nữa không vậy?" Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng hỏi. "Sao thế, tao thích làm thì làm đấy, Lâm tiểu thư xỏ mũi vào mấy chuyện này làm gì, từ khi nào trở thành Thánh mẫu rồi?" Quách thiếu cười hì hì đáp. "Vô liêm sỉ!" Lâm Chỉ Huyên nổi giận không thể tả, sao có thể gọi đây là Thánh mẫu? Bất cứ ai giữa đêm khuya nhìn thấy một nhóm đàn ông hành hạ cô bé ăn mày, còn chuẩn bị đái lên người cô ấy, cũng rất khó có thể chấp nhận. Huống hồ, tâm trạng Lâm Chỉ Huyên tối nay vốn đã rất tệ! "Quách thiếu, nếu còn là đàn ông thì đừng làm những chuyện đáng ghét như thế này nữa! Mau đi đi!" "Hừ, tôi có phải đàn ông không à? Lâm tiểu thư có muốn trải nghiệm trực tiếp không?" Quách thiếu lại gần với dáng vẻ lưu manh. Lúc này, một ông già phía sau Lâm Chỉ Huyên bước ra, lạnh lùng nhìn Quách Tử Minh! "Còn dẫn theo tùy tùng nữa cơ à, có cần thiết đến thế không? Thôi thôi, ông đây đi Kim Dạ Bảng gọi một em hai ngàn tệ cũng ngang tầm với cô rồi!" Nói rồi gã cười khà khà, dẫn theo đám đàn em kiêu ngạo rời đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương