Vô Thượng Luân Hồi
Chương 102: Quá Xấu!
Đêm lại chìm vào tĩnh lặng. Thành cổ Thanh Phong dưới ánh trăng vẫn náo nhiệt như trước, vệ binh mang theo đao kiếm đi đi lại lại, sát khí tỏa ra khắp nơi, như thể không tìm thấy Cô Lang thì không chịu thôi. Chủ yếu vì thành chủ đã hạ tử lệnh rồi. Hết cách, cấp này đè lên cấp khác, thành chủ Thanh Long cũng bị người ta ép đấy chứ. Bên trong biệt uyển ở phủ thành chủ. Triệu Bân ở trong phòng đã ngáp lên ngáp xuống không biết bao nhiêu lần, hai quầng thâm mắt đen thui, cực kỳ cứng ngắc, bởi vì chỉ cần sơ ý là sẽ ngủ mất ngay. Nhìn ấn ký, chỉ còn lại vết cuối cùng. Cố lên nào, trước khi trời sáng là có thể luyện hóa được nó. “Ai đó!” Liễu Như Nguyệt chưa ngủ, qua khe hở của cửa sổ, cô ta nhìn ngó hồi lâu mới thấy được bóng người mờ mờ ảo ảo trong căn phòng đối diện, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Cô ta hiểu rõ Thanh Dao. Phủ thành chủ có gia giáo rất nghiêm, trước giờ luôn coi trọng quy tắc, chuyện nửa đêm nửa hôm chạy tới phòng người khác mà còn leo cửa sổ vào, quả thực rất quái dị. Chính vì như thế, cô ta mới càng tò mò về thân phận của người kia. Rạng sáng, Triệu Bân ôm theo cây đàn cổ ra khỏi phòng từ sớm, ria mép mọc tùm lum quanh miệng. Hắn cực kỳ ủ dột, bước chân hụt hẫng như giẫm lên bông, vừa đi vừa lảo đảo. Dấu ấn đã bị luyện hóa cả rồi. Nếu Thanh Dao không nuốt lời thì hôm nay hắn có thể rời đi. “Đa tạ!” Thanh Dao mỉm cười rạng rỡ, cây đàn cổ không còn ấn ký mới thực sự trở thành vật sở hữu của cô ấy, chỉ cần mỗi ngày nhỏ máu nuôi dưỡng nó, sớm muộn gì nó sẽ hiện ra ấn ký của cô. Đến lúc đó, uy lực của cầm khúc sẽ càng thêm bá đạo. Tất cả mọi thứ đều thuộc về công lao của Triệu Bân, đúng là quý nhân của cô ấy. “Gặp sau nhé”. Triệu Bân xua tay, vịn tường đi mất. “Ngươi đi luôn như thế à?” “Về nhà đón năm mới”. “Gặp nhau ắt là có duyên, chí ít cũng để ta được chiêu đãi ngươi một phen”, Thanh Dao mỉm cười, như có cơn gió dưới gót sen, cô ấy vòng qua đình nghỉ mát, chặn đường đi của Triệu Bân. “Ta thực sự có việc”. “Nếu ngươi nói như thế, ta sẽ hô lên đấy”. “Đừng quậy!” “Tiểu thư, tiệc rượu đã chuẩn bị xong rồi, thành chủ gọi cô qua đó”. Đúng lúc này, bên ngoài biệt uyển vang lên tiếng gọi. “Ta đến ngay!”, Thanh Dao nói rồi rảo bước đi, nhưng vừa đi được hai bước đã vòng về, cũng không cần biết Triệu Bân có đồng ý hay không, cô ấy kéo hắn đi: “Chỉ là một bữa cơm thôi, không làm lỡ quá nhiều thời gian của ngươi đâu, đừng từ chối”. Hoa viên của phủ thành chủ. Giữa ánh nắng ban mai, ba bóng người sánh vai bước tới. Người đầu tiên là Thanh Dao. Người thứ hai là Triệu Bân. Người thứ ba chính là Liễu Như Nguyệt, cô ta cũng đi về phía tiệc rượu. Tiệc rượu mà thành chủ thành Thanh Phong bày ra, hiển nhiên là để khoản đãi khách khứa từ ba thành cổ. “Đừng chạy lung tung, ngươi không thể chạy ra ngoài được đâu”. Thanh Dao đi giữa, đảo mắt và mỉm cười, đương nhiên cô ấy nói với Triệu Bân. Có thể nhìn ra được. Triệu Bân không trả lời nhưng thần sắc của hắn đã nói lên tất cả: hắn vẫn ủ dột, vừa đi đường vừa lảo đảo, cũng vì luyện hóa ấn ký khiến tinh thần của hắn bị tiêu hao quá độ. Thanh Dao nói cũng không sai. Đã tiến vào phủ thành chủ thì không dễ gì chạy ra được, bẫy rập quá nhiều. Không nói tới cơ quan, chỉ tính riêng trận pháp quỷ dị trong bóng tối cũng đủ khiến hắn thấy đau đầu. “Vị công tử này, ta ngươi phải chăng đã từng gặp nhau ở đâu đó?” Liễu Như Nguyệt đột nhiên cất tiếng hỏi. “Chưa từng gặp”. Triệu Bân hờ hững trả lời, cố tình thay đổi sang âm sắc khàn đặc khó nghe, Thanh Dao nghe xong cũng phải liếc nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ lạ, tại sao hắn phải thay đổi giọng nói chứ? “Là ta nhớ nhầm rồi”. Lời nói của Liễu Như Nguyệt cũng rất lạnh nhạt. “Huyết mạch của cô ta...” Ánh mắt của Triệu Bân như thâm thúy hơn, phen này khoảng cách khá gần, hắn có thể ngửi thấy một khí tức kỳ dị trên cơ thể Liễu Như Nguyệt, như thể đã thoát thai hoán cốt, đã vậy còn ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, chắc hẳn đến từ huyết mạch của cô ta. Khỏi cần hỏi, cô ta cũng có huyết mạch đặc biệt. Về điều này, hắn thấy rất bất ngờ. Hai người suýt chút nữa đã thành vợ chồng mà hắn không biết được bí mật này, xem ra chắc hẳn cô ta mới thức tỉnh trong thời gian gần đây. Trong lúc này, họ đã tới tiệc rượu, đặt ngay trong hoa viên. Thành chủ thành Thanh Phong đương nhiên phải có mặt, mặc áo khoác thêu trăn màu tím vàng, đôi mày kiếm cực kỳ đáng sợ, ánh mắt sắc bén, khí huyết dồi dào, từng cử chỉ đều toát ra vẻ uy nghiêm của bậc bề trên, ngoài ra còn có cả sát khí, chắc hẳn ông ta từng ra chiến trường, cũng chỉ có chiến trường tàn khốc mới rèn luyện ra được thứ sát khí ăn sâu vào cốt tủy này. Ngoài ông ta ra còn có Hán Triều và Vũ Văn Hạo. Ngồi bên cạnh hai người này là hai ông già, nhìn dáng vẻ thì hẳn là tùy tùng hoặc hộ vệ, dù sao cũng là thiếu thành chủ, đi đến đâu cũng phải giữ thể diện mới được. Họ có hộ vệ thì Liễu Như Nguyệt cũng có. Cũng là hai ông già, Triệu Bân nhìn qua, thế mà hắn biết họ, chính là người của thành Vong Cổ, nói cho chính xác hơn, là người của chủ thành Vong Cổ. Nếu Liễu Như Nguyệt đã đại diện cho thành Vong Cổ thì sự an toàn của cô ta đương nhiên sẽ được đảm bảo. Đích thân thành chủ phái hộ vệ tới, chỉ bởi vì cô ta là đệ tử Thiên Tông, đến cả thành chủ cũng không thể không để tâm. “Vị này là...” Ông già của thành Xích Dương vuốt chòm râu, nhìn Triệu Bân mà đánh giá từ trên xuống dưới. Ông ta chưa từng gặp người này, chẳng lẽ ngoài ba tòa thành ra, còn có người được tòa thành khác phái đến? Ông ta nghi hoặc, đám đông cũng nghi hoặc. “Hắn là kẻ nào?”, thành chủ thành Thanh Phong liếc nhìn quản sự bên cạnh mình. “Không rõ!”, quản sự cũng buồn bực. “Tiện nhân!”, Hán Triều ngoài mặt thì cười cợt chứ trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, còn chưa liên hôn nhưng hắn ta đã coi Thanh Dao như vợ mình, thấy cảnh tượng đêm qua thì làm sao nhẫn nhịn nổi? Nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ vào, nhất định là vụng trộm. “Chính là hắn hả!” Vũ Văn Hạo cười cợt, hắn ta cũng nhìn Triệu Bân. Hắn ta đã biết có một người khác sống trong biệt uyển của Thanh Dao, nhưng trong tiệc rượu ngày hôm nay mới được gặp lần đầu. Sắc mặt của hắn ta cũng rất nham hiểm. Nếu là nữ thì còn ổn, thế mà lại là một thằng đàn ông, đã vậy còn đi bên cạnh Thanh Dao, thế thì phải trách phạt rồi, mẹ kiếp, ai còn giữ thể diện cho ngươi. “Tham kiến phụ thân”. “Tham kiến thành chủ”. “Tham kiến tiền bối”. Thanh Dao và Liễu Như Nguyệt hiểu lễ tiết, Triệu Bân cũng vậy. Áp lực mà thành chủ thành Thanh Phong mang đến cho hắn rất nặng nề, chí ít thì ông ta cũng phải ở trên đỉnh cao của cảnh giới Huyền Dương. “Không cần đa lễ!”, thành chủ thành Thanh Phong mỉm cười ôn hòa. “Nào, ngồi đi!”, Thanh Dao mỉm cười, kéo Triệu Bân ngồi xuống. “Dao Nhi, vị này là...” “Một người bạn cũ thôi!”, Thanh Dao khẽ mỉm cười, cô ấy muốn nói ra tên của Triệu Bân, thế nhưng không biết, thêm cả diện mạo của hắn, đến nay cũng chưa từng biết. Cô ấy không biết, những người có mặt tại đây cũng không biết. Nếu có trách, chỉ trách Triệu Bân đeo mặt nạ da người chứ không phải mặt nạ thường. “Giấu đầu hở đuôi, không dám lộ diện chứ gì?” Hán Triều cười gằn, nói năng quái gở, nhắm thẳng tới Triệu Bân. “Mặt mũi xấu xí quá, sợ hù dọa tới thiếu thành chủ”. Triệu Bân mỉm cười, đánh chết cũng không chịu tháo mặt nạ. “Người xấu làm chuyện xấu, từ xưa đã vậy”. Hán Triều cầm chén rượu, nhàn nhã thưởng thức hoa văn được khắc trên chén, mà câu này vẫn rất quái gở, đồng thời còn bao hàm ngụ ý khác. “Hán Triều, chú ý ngôn từ của ngươi”. Thanh Dao khẽ nói, thần sắc có vẻ không vui, không biết tại sao Hán Triều cứ đối đầu với Triệu Bân như thế, chỉ vì hắn đeo mặt nạ? Quá miễn cưỡng nhỉ! “Đã làm chuyện gì, trong lòng hai người tự khắc hiểu rõ”. Hán Triều cười khẩy, hắn ta vẫn đang cố đè nén một ngọn lửa giận trong lòng. Nghe vậy, đến cả thành chủ thành Thanh Phong cũng phải nhíu mày. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng nghe ra được lời nói của Hán Triều có ý tứ khác. Chớ nói gì họ, đến cả Triệu Bân cũng vậy. Từ khi ngồi xuống, tên kia vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng đâu nợ tiền hắn ta! Chỉ vì hắn đeo mặt nạ ư, không thể nào! “Nói năng cho rõ ràng, nếu không, hôm nay khỏi cần rời đi nữa”, Thanh Dao đã đứng dậy, gương mặt lạnh như băng, nhìn qua có vẻ như chân nguyên đang dao động. Không dưng nhắm vào bạn tốt của cô ấy, cô ấy vốn đã không vui rồi, bây giờ còn giở giọng quái gở chửi chó mắng mèo, lão nương làm gì chọc vào ngươi hả. “Nói cho rõ ràng đi”. Vũ Văn Hạo cũng “hừ” một tiếng, uống rượu đến mức giọng nói cương nghị hẳn, cũng vì hiếm lắm mới có cơ hội thể hiện với Thanh Dao, hắn ta đâu thể bỏ lỡ. Nói thế nào nhỉ, mẹ kiếp, ngươi mắng tên đó thì ta mặc kệ, nhưng ngươi lôi cả Thanh Dao vào, lão tử không thể mặc kệ, dù sao cũng là người sẽ làm con dâu nhà Vũ Văn. “Chớ giấu giếm nữa”. Thành chủ thành Thanh Phong cũng lên tiếng, sắc mặt chẳng hề vui vẻ. Đến cả Vũ Văn Hạo cũng nghe ra được mà ông ta không hiểu gì, đúng là tát vào mặt ông ta! Những người khác, đa số đã chắp tay nghe chuyện rồi. Bữa tiệc rượu này thật thú vị, còn chưa bắt đầu uống đã có màn kịch dạo đầu, không biết tên Hán Triều nói năng thế nào, vì thế mới càng muốn biết nguyên nhân hơn. Chưa biết chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương