Vô Thượng Luân Hồi
Chương 108: Con Rể Thành Chủ
Ầm! Bang! Ầm! Ngay sau đó, lại là những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, hai người chạy tới đâu là tàn phá tới đó, vào đình nghỉ mát thì đình nghỉ mát liền nổ tung, vào hòn non bộ thì hòn non bộ liền sụp đổ, còn có cỏ cây hoa lá đều bị cày nát bét. "Ta nói, có phải bọn họ chạy luôn rồi không?" Lão Vong Cổ vuốt râu, nghiêng đầu ra nhìn thử. "Ngươi đừng có nói nhảm nhí". Lão già kia nói xong liền đứng dậy đi theo, so với trận chiến giữa Thanh Dao và Vũ Văn Hạo, lão ta muốn xem trận chiến của Hán Triều và Triệu Bân hơn. "Thiếu thành chủ". Hai lão già thành Thương Lan cũng vội vội vàng vàng chạy theo. Vèo! Vèo! Các cao thủ phủ thành chủ cũng đi theo, vừa muốn theo dõi tiếp trận đại chiến, vừa phải đề phòng hai lão già thành Thương Lan kia, toàn là những kẻ không biết xấu hổ, rất có thể sẽ ra tay với Triệu Bân. Hắn có trở thành con rể thành chủ hay không còn chưa bàn tới, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn họ làm càn, đây cũng chính là việc mà thành chủ đã giao phó, lúc cần thiết có thể ra tay ngăn cản khi Triệu Bân gặp nguy hiểm tính mạng, thậm chí Hán Triều kia cũng không cần nể mặt, cứ giết đi là được. "Hán Triều". Vũ Văn Hạo tức giận quát lên, phun ra hai ngụm máu. Rất rõ ràng, hắn ta đã không chịu nổi nữa. Con mợ nó, hai đánh một gì chứ? Chỉ là một tên có cảnh giới Chân Linh tầng 1, có cần phải đánh lâu đến như vậy hay không? Ông đây sắp bị chém chết tới nơi mà ngươi còn chưa đánh xong? Keng! Tiếng đàn oanh tạc sát phạt, đánh ra một vầng sáng sắc bén. Keng! Cùng lúc đó, Thanh Dao đứng dậy, thu đàn cổ lại, một tay nâng kiếm đánh tới, nhanh chóng giải quyết Vũ Văn Hạo, xong chuyện còn phải đi thu phục Hán Triều. Phụt! Phụt! Phụt! Máu văng tung tóe, tình cảnh của Vũ Văn Hạo vô cùng thê thảm. Vèo! Hắn ta bắt đầu chạy trốn, đánh không lại mà còn đứng chịu đòn thì ngu hết chỗ nói. Trên thực tế, lực chiến đấu của hắn ta không hề yếu. Nhưng chỉ số thông minh của hắn ta thì... Cũng không dám khen, hắn ta hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đây không phải là thành Xích Dương của hắn, đây là thành Thanh Phong của Yên Thiên Phong. Ầm! Bang! Ầm! Phủ thành chủ càng lúc càng hỗn loạn, Triệu Bân và Hán Triều đều là nhân tài, Thanh Dao và Vũ Văn Hạo cũng đánh nhau ầm ầm không dứt, mấy người họ đánh tới đâu là chỗ đó bị cày xới lên hết cả. Chuyện này cũng không tính là gì, nhưng quan trọng nhất là ở đây còn có những cơ quan bị ẩn đi. Phủ thành chủ không phải là một nơi bình thường, cấm chế cùng cơ quan tuy không nhiều, Thanh Dao biết, nhưng Vũ Văn Hạo thì không thể nào biết được, trong lúc hắn ta đang chạy trốn trối chết, thì không chỉ một lần đụng phải cơ quan ẩn, mà là đụng phải liên tiếp. Hắn ta lúng túng, Triệu Bân và Hán Triều cũng lúng túng. Lúc đánh ra khỏi hoa viên, thân thể của cả hai đều đã nhuộm máu tươi, có trời mới biết bọn họ đã đụng phải bao nhiêu cơ quan ẩn ở đây, không có chật vật nhất, chỉ có chật vật hơn, vết thương trên người phần lớn cũng không phải do đối thủ tạo ra, mà là do đụng phải cấm chế mới bị thương. Đúng như Triệu Bân đã nghe nói, phủ thành chủ đầy rẫy cạm bẫy. Mà hai người bọn họ lại liên tiếp đạp phải bẫy, cứ như thế này thì tuyệt đối không thể trốn ra khỏi phủ thành chủ mà không bị ai phát hiện, hơn nữa còn có thể bị cơ quan ẩn giết chết. May mắn thay, hai người họ cũng có mạng lớn. Chính xác mà nói, thì có ai đó đã âm thầm đóng một số cơ quan lại. Vèo! Chân tay của Triệu Bân tê dại, nhanh chóng kéo lê thân thể thương tích chui ra khỏi phủ thành chủ. Theo ngay sau lưng hắn là Hán Triều, sát khí ngút trời. Trận chiến kéo dài từ phủ thành chủ ra tận ngoài phố. "Ai đang đại chiến vậy?" "Động tĩnh lớn như vậy, Cô Lang đã bị bắt rồi sao?" "Thiếu chủ thành Thương Lan?" Không ít người đi đường hoảng hốt, cùng nhau ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy có hai người đang phóng qua vách tường, nhảy lên nóc nhà, một đuổi một chạy, khí thế sục sôi. Có không ít người nhận ra Hán Triều, nhưng Triệu Bân mang mặt nạ thì họ không thể nào nhận ra được, chỉ biết hắn có cảnh giới Chân Linh tầng 1, đang bị Hán Triều cuồng bạo đuổi giết khắp thành, trên đường họ đuổi bắt không biết đã có bao nhiêu nóc nhà bị đạp thủng. Ầm! Bang! Ầm! Trong lúc họ đang theo dõi trận đấu thì lại có tiếng nổ vang trời từ phía bên kia truyền đến, Thanh Dao và Vũ Văn Hạo cũng lần lượt phóng khỏi phủ thành chủ, một đuổi một chạy trên nóc nhà, nhưng có điểm khác với hai người kia chính là, người bị đuổi giết ở đây là Vũ Văn Hạo, trên đường đều mở miệng quát mắng Hán Triều không thôi. "Thanh Dao và thiếu chủ thành Xích Dương?" "Có chuyện gì vậy, cả hai vị thiếu thành chủ làm loạn ra tới ngoài phố". "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Người ngoài phố đứng theo dõi đều ngẩn ra, ngay cả thị vệ đang truy nã Cô Lang cũng đồng loạt ngước mắt lên nhìn, tốt rồi, để xem lần này kết quả như thế nào. "Hay lắm". Lão Vong Cổ cũng đã ra tới nơi, chống tay đứng trên nóc nhà, ánh mắt sáng quắc, nhìn đông nhìn tây, bộ dạng hóng hớt vô cùng chuyên nghiệp. "Ông lão kia, có chuyện gì vậy?" "Người đeo mặt nạ da đó là ai". Phía dưới có người hỏi. “Con rể thành chủ”, lão Vong Cổ tùy ý nói, cũng chẳng nói thêm gì rõ ràng, lão ta cứ đứng ở đây xem cảnh náo loạn, không cần vội về, thế nào thì Yên Thiên Phong cũng sẽ mời lão ta trở lại phủ thành chủ tiếp tục uống trà. Con rể? Tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi, ánh mắt của ai cũng sáng lên, con rể và con gái nhà thành chủ đang đấu với hai vị thiếu thành chủ của thành khác, thật đúng là một giai thoại! "Đã đến lúc chuẩn bị tiền mừng rồi". Rất nhiều võ tu khác ý nhị nói, rượu mừng này nhất định phải uống. "Nhìn bên kia kìa!" Không ít người đã nhảy lên nóc nhà, chăm chú theo dõi. Thật là trùng hợp. Lúc trước đuổi theo Cô Lang là hai nhóm người, hôm nay đại chiến cũng là hai nhóm người, thật là đặc sắc, cho dù có phân thân thì họ cũng muốn theo dõi hết toàn diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương