Vô Thượng Luân Hồi
Chương 116: Gặp Lại U Lan
Lúc ra khỏi đường lớn, hắn cũng cởi bỏ áo khoác đen và mặt nạ da người ra. Người đi đường nhìn thấy cũng liếc nhiều thêm chút, cũng lâu lắm rồi họ chưa nhìn thấy hắn mà. Lúc gặp lại hắn, họ không khỏi nhớ đến đại thọ của Liễu Thương Không. Ngươi nói xem, trước mặt bao nhiêu người như thế, Thiên Tông cũng xuất hiện, thế mà lại lấy ra một cái bô, còn rơi xuống đất liên tục tạo ra những âm thanh coong coong chứ. “Ta vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm ấy”. “Không thể không nói Triệu Bân làm vậy hơi quá đáng, đó là đại thọ mà”. “Dù gì cũng là cha vợ”. “Ta thì không đồng ý đâu, cho Liễu gia đạp vào tôn nghiêm của Triệu gia mà không chịu cho Triệu gia tặng cái bô à? Hơn nữa, đó là do nhà bọn họ nhận đồ không cẩn thận nên mới làm đổ bô chứ”. “Nếu là ta thì ta sẽ tặng cái quan tài cơ”. Người đi đường không ít, mồm năm miệng người, cũng bàn luận vô số. Triệu Bân không quan tâm lắm, đi thẳng một mạch. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, năm tiếp theo sẽ đưa một cái bô tới nữa. Dám đạp đổ tôn nghiêm của Triệu gia ta mà còn tổ chức đại thọ, đại thọ em gái ông ấy. Ô? Đang đi dường, hắn bỗng nhiên chau mày. Hắn khẽ lướt một vòng quanh quán rượu bên cạnh, có không ít người nhìn hắn, nhưng lại có một đôi mắt mang theo sát ý. Mà người đó đang đứng trên tầng hai, cạnh cửa sổ. Hắn có cảm giác rất đúng. Đúng là có một người ngồi bên cạnh cửa sổ tầng hai của quán rượu. Là một thanh niên. Nói chính xác thì là một cô gái, nhưng giả trai. Nhìn kỹ một lát, đó chẳng phải là U Lan hay sao? Từ lúc nhận nhiệm vụ đến nay, cô ta một mạch rời khỏi thành Thanh Phong, đến thành Vong Cổ chờ đợi rất lâu, nhưng mãi mà chẳng thấy Triệu Bân của Triệu gia đâu cả. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp mặt. “Nhìn bóng lưng quen quá”. U Lan lẩm bẩm, cảm giác như đã từng thấy Triệu Bân ở đâu đó. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Cũng đúng thôi, bình thường Triệu Bân ra ngoài đều đeo mặt nạ da người, hôm nay cởi bỏ ra thì sao cô ta nhận ra được. Cho nên thấy quen là đúng rồi. “Khách quan, rượu của ngài đây”. Tiểu nhị lên tầng, đưa một chai rượu ngon ra. “Hắn là Triệu Bân hả?”, U Lan hỏi. Tiểu nhị nhìn ra ngoài rồi nhận ra ngay, bèn cười đáp: “Thiếu gia vô dụng của Triệu gia, cả thành Vong Cổ đều biết. Dạo này hắn nổi tiếng lắm, cha vợ tổ chức đại thọ, hắn làm con rể nhưng lại đưa đến một cái bô”. Khụ khụ! Nghe đến hai từ cái bô, U Lan bỗng sặc một cái. Tâm trạng lạnh lùng như cô ta mà còn phải thất thố đến vậy. Cha vợ và con rể này đúng là thú vị. Nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu. Cô ta đến thành Vong Cổ cũng được mấy ngày rồi, nhưng chẳng qua là hiếm khi ra ngoài mà thôi. Cô ta cũng nghe ngóng được không ít chuyện về Triệu Bân. Nào là hôn lễ thay xà đổi cột, vô dụng với mù lòa, tóm lại là mặt mũ Triệu gia bị quét hết sạch. Liễu gia tổ chức đại thọ, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ yên ổn rồi. Cũng may đây là Triệu Bân, chứ là cô ta thì đã đưa đến cái quan tài rồi. Nhưng mọi chuyện cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là Triệu Bân của Triệu gia đã quay lại, có thể chấp hành nhiệm vụ rồi. “Thiếu gia”. Ở bên này, Triệu Bân vừa vào cửa hàng binh khí thì Dương Đại và Võ Nhị đã chào hỏi từ xa. Thiếu gia không có mặt nhưng chuyện làm ăn của cửa hàng vẫn cứ là tuyệt vời. “Cứ bận việc của mình đi”. Triệu Bân cười đáp, nhìn một cái rồi đi vào hậu viện. Ủa? Đi vào hậu đường, hắn chân trước mới bước vào phòng, chân sau đã lùi lại ngay. Vì hắn thấy một thiếu nữ áo trắng đang ngồi dựa vào lan can ở lầu các đối diện, úp mặt xuống, không biết đang làm gì. “Con gái nhà ai thế nhỉ”. Triệu Bân lẩm bẩm rồi đi về phía hành lang. Nhìn qua, quen thật này. Hôm ấy, tiên cô áo tím hỏi đường hắn, mà trên con bạch hạc lớn kia không chỉ có mình tiên cô mà còn có một thiếu nữ áo trắng đang quỳ ngủ nữa. Ờ, chính là cô gái này. Tiên cô áo tím đi canh mộ rồi, không ngờ thiếu nữ áo trắng lại ở đây. Đúng là có duyên. Lúc hắn nhìn, thiếu nữ áo trắng đang ôm túi tiền nhỏ của mình đếm bạc thì phải? Đếm kỹ từng đồng xu, từng thỏi bạc, đếm mà nhập tâm vô cùng, không cảm nhận được có người đến gần. “Nhóc hám tiền?” Triệu Bân sờ cằm. “Ngươi là ai hả!” Thiếu nữ áo trắng ngẩng đầu nhìn Triệu Bân. Nói xong thì ôm chặt túi tiền của mình. Xem ra là sợ Triệu Bân cướp mất, gương mặt tràn đầy phòng bị. “Đây là nhà của ta”. “Đi vào đây cho ta”. Triệu Bân chưa kịp nói xong thì đã bị ông già mặc áo vải thô lôi vào phòng. Ông già này xuất quỷ nhập thần, thiếu nữ áo trắng không cảm giác được Triệu Bân, mà Triệu Bân lại chẳng cảm giác được ông ta, nên bị kéo thẳng vào trong. “Chạy đi đâu mấy hôm nay đấy?” Ông già ở bên vừa chờ vừa mắng, ông ta chờ bao lâu rồi cơ chứ? “Ông già, thiếu nữ áo trắng bên ngoài là ai đó?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương