Vô Thượng Luân Hồi
Chương 22: Bên Trong Có Càn Khôn
Lão Tôn cũng hoài nghi, thỉnh thoảng ngó qua nhưng vẫn không thể hiểu được Triệu Bân đang làm cái quái gì. Két! Khi cửa mở, Triệu Bân bước ra ngoài, trên tay mang theo một thanh trường kiếm màu đỏ tía. “Ông xem thử thanh kiếm này”. Triệu Bân mỉm cười, ném thanh kiếm lên không trung. Lão Tôn vội vàng đứng dậy, giơ tay đón lấy, ông ấy đã duyệt qua vô số các loại binh khí, có thể ước chừng được chất lượng của binh khí, thanh kiếm này có vẻ nặng hơn bình thường, với võ tu mà nói thật ra thì cũng không có gì khác biệt, chủ yếu là kiếm này quả thật có chỗ bất phàm, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng sáng, tựa như còn có thể nhìn thấy được những tia sét nhàn nhạt cuốn quanh thân kiếm, khi vung kiếm lên còn tạo ra một âm thanh đặc trưng riêng biệt. “Kiếm tốt”. Vừa xem qua, lão Tôn đã không nhịn được mà khen ngợi, tuy hình thức không quá trau chuốt tỉ mỉ, nhưng chất kiếm lại rất tinh túy, không tìm được chút tạp chất nào bên trong, khi dùng nó thì không cần dẫn động chân nguyên cũng có thể một kiếm phá đá dễ như chơi. Thanh kiếm tinh túy đến mức độ này quả thật rất hiếm thấy, tốt hơn rất nhiều so với mấy món binh khí mà cửa hàng binh khí Liễu gia đã bán ra. “Tặng cho ông đó”, Triệu Bân cười nói. “Thiếu gia, cái này quý quá”. “Đừng có từ chối”. “Ông cho ta xem với”, cả Dương Đại và Võ Nhị đều nhón về phía trước xem thử, cẩn thận vuốt ve thanh kiếm, đây đúng là một thanh kiếm tốt, trông vô cùng sắc bén. “Đừng xem nữa, vào phòng chuyển binh khí ra ngoài đi”. Triệu Bân ngồi xuống, lấy bầu rượu ra. “Được rồi!” Cả hai rất chăm chỉ, một trước một sau bước vào phòng. Sau đó, chỉ nghe thấy có tiếng chửi thề bật ra. Sau đó, lại có một tiếng sói tru lên. … Màn đêm buông xuống. Dưới gốc cây cổ thụ trong tiểu viện lại bày ra một bàn thức ăn ê hề, rượu thịt thơm ngon nứt mũi. Nhưng đêm nay Dương Đại và Võ Nhị dường như không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa còn thường xuyên lấm lét nhìn xung quanh, hai mắt mở to trừng trừng. Tất cả binh khí trong phòng của Triệu Bân đều đã được dọn ra ngoài, chất thành đống ngoài sân, đầy đủ mười tám loại binh khí cơ bản, mà món nào cũng là binh khí thượng hạng. Đừng nói tới bọn họ, ngay cả lão Tôn cũng kinh ngạc, trong ba ngày nay thiếu gia nhà ông ấy lấy đâu ra nhiều món binh khí tốt như vậy, chẳng lẽ là cướp từ Liễu gia về sao? Mỗi khi nghĩ tới đây, ông ấy lại nhìn về phía Triệu Bân, lúc này Triệu Bân trông vô cùng thần bí, không hề có chút bất lực nào như trong lời đồn đại. “Mỗi người được lấy một món, tự mình lựa chọn đi”. Triệu Bân cười, nói với Dương Đại và Võ Nhị. “Cảm ơn thiếu gia”. Hai người sung sướng chạy đi chọn binh khí, ngay cả thịt cũng chưa kịp ăn. Với đồng lương ít ỏi của bọn họ, cả đời cũng chưa chắc góp đủ tiền mua được một món binh khí quý giá tầm này. Có một ông chủ hào phóng quả thực là vô cùng hạnh phúc! “Thiếu gia, cái này...” Lão Tôn lên tiếng, nhưng không nói nữa. “Ngày mai mở cửa hàng trở lại”. Triệu Bân lại cười nói, không hề giải thích nguyên nhân. Mà hắn nghĩ cũng chẳng cần phải giải thích làm gì. “Mở cửa hàng”. Lão Tôn sửng sốt mất mấy giây, rồi mới bưng ly rượu lên kính Triệu Bân. Họ đã có nhiều binh khí cực phẩm như vậy, coi như cơ nghiệp năm xưa của ông chủ để lại đã giữ được rồi. Sau ba lượt rượu, Triệu Bân trở về phòng, sau ba ngày trì hoãn, tên ngốc say mê võ đạo này thật sự cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Phong Thần quyết mới học, cộng với kiếm Long Uyên, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, Thái Sơ Thiên Lôi quyết... khiến cho hắn muốn ngừng cũng không ngừng được! Hắn đã tìm được đường hướng phát triển, tinh thần cảm thấy vô cùng phấn chấn. Bên ngoài phòng, lão Tôn cùng những người khác cũng không nhàn rỗi, đều đang chuyển binh khí về cửa hàng, lau chùi sạch sẽ, ngày mai cửa hàng sẽ mở cửa trở lại. Răng rắc! Răng rắc! Trong đêm, tiếng xương cốt va chạm không ngừng vang lên, kẻ mất trí Triệu Bân lại đang luyện thể, hắn đúng là có thiên phú dị bẩm, có thể lưu chuyển nhiều loại công pháp cùng nhau, hơn nữa tâm trí vẫn còn đang lĩnh hội bước Phong Thần. Ngoài ra, hắn còn đang mài dũa thanh kiếm Long Uyên. Tất cả mọi việc đều diễn ra cùng một lúc, ngay cả Nguyệt Thần cũng không khỏi tặc lưỡi, tên này không chỉ có sự say mê võ đạo, mà còn có sẵn nền tảng, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi. “Tú Nhi, hồ lô tím vàng kia...” Vậy mà Triệu Bân vẫn còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm. “Trên đó có cấm chế, hôm nay ngươi không giải được đâu”, Nguyệt Thần lãnh đạm nói: “Mỗi ngày dùng sấm sét tôi luyện, như vậy là tốt rồi”. Đang nói chuyện thì cô gái này lại đi ngủ. Triệu Bân không thèm để ý nữa, tiếp tục tu luyện, dùng sấm sét mài dũa kiếm Long Uyên từng chút một, sắt thiên thạch vốn không phải là chất liệu tầm thường, nếu là chất liệu tầm thường thì đã sớm vỡ vụn rồi. Chỉ có điều, đây chỉ là vấn đề thời gian. Đêm nay, kiếm Long Uyên của hắn đã lột xác, trở thành một tạo tác tinh xảo, bên trên có lôi văn quấn quanh thân kiếm như rồng cuộn, thanh kiếm cũng trở nên nặng hơn. Chẳng biết qua bao lâu thì hắn mới dừng tay. Sau đó, hắn cắt ngón tay khiến cho máu của hắn thấm vào thân kiếm. Nguyệt Thần nói đây là cách dùng máu để dưỡng kiếm linh, nếu may mắn thì trăm năm có thể dưỡng thành, còn nếu không may mắn thì cũng chỉ có thể trách nhân phẩm của hắn không tốt. Kiếm linh là như thế nào, hắn vốn chưa từng thấy qua. Nhưng nếu như hắn có thể dưỡng thành kiếm linh, thì chắc chắn sẽ có biến hóa lớn trong quá trình tu luyện của hắn. “Ngày sau ngươi sẽ cùng ta lăn lộn trên giang hồ”. Triệu Bân mỉm cười, vuốt ve kiếm Long Uyên rồi thu lại, rồi lấy ra hồ lô tím vàng. Hắn không biết nó bị cấm chế như thế nào, nhưng chắc chắn nó là một thứ vô cùng lợi hại. Dưới ánh trăng, hắn mở nắp hồ lô nhìn vào bên trong, bên trong dày đặc sương mù lượn quanh, nhưng mơ hồ lại có thể thấy được thế giới rộng lớn. “Bên trong có càn khôn”. Triệu Bân lẩm bẩm, vừa ôm hồ lô vừa nhìn, với kinh nghiệm ít ỏi của hắn, tất nhiên là hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không biết đây là loại thần thông gì mà có thể luyện ra càn khôn ở bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương