Vô Thượng Luân Hồi
Chương 38: Tịch Thu
Nguyệt Thần thản nhiên nói vậy, cô ta vẫn thong dong như vậy, một tay chống má, chán chường nhìn lên bầu trời, trông có vẻ không hề lo lắng tí gì. Còn về con cương thi kia, nó đâu rảnh ngó ngàng tới Triệu Bân. Trước khi Diêm Lão Quỷ đi, nó sẽ không nhắm tới Triệu Bân đâu. Thứ nhất là chân nguyên và huyết khí của Diêm Lão Quỷ nồng đậm hơn, thứ hai là trong cơ thể Triệu Bân có sấm sét, thuộc loại sức mạnh chí dương, bẩm sinh đã khắc chí âm. Triệu Bân không nói gì, không có thời gian để chửi thề vì đang bận giãy giụa kịch liệt. Hắn phải nhân lúc Diêm Lão Quỷ đang đánh nhau với cương thi mà nhanh chóng chuồn đi, chứ lát nữa bất kể ai thắng thì hắn đều không sống nổi. “Ta coi trọng ngươi đó”. Nguyệt Thần thong dong nói, bởi lẽ không trải qua sinh tử thì khó mà lột xác được, mà sự lột xác này không phải là về thân thể mà là về tâm cảnh. Đây là thứ mà kẻ mạnh bắt buộc phải có. Thế nên, đêm nay cô ta mới dốc hết tâm tư tạo ra trận rèn giũa này. Cô ta đã biết nơi này có ngôi mộ lâu đời từ trước, cũng thừa biết cái xác kia sẽ thi biến, thế nên mới chỉ hướng dụ Triệu Bân tới đây. Đương nhiên Diêm Lão Quỷ cũng nằm trong kế hoạch. Bây giờ cô ta đã nghiễm nhiên coi Triệu Bân như đồ đệ còn cô ta thì đóng vai sư tôn một cách xuất sắc: rèn luyện đồ đệ tới chết thì thôi. “Mở ra, mở ra cho ta!” Hai mắt Triệu Bân đỏ sậm, hắn vẫn đang giãy giụa, định dùng sấm sét biến thành kiếm, liều mình chém đứt sự ràng buộc. Phụt! Phụt! Phụt! Cách đó không xa, Diêm Lão Quỷ điên cuồng thể hiện thần uy, xách theo sát kiếm của lão ta mà chém hết nhát này đến nhát khác, nhát sau ngang ngược hơn nhát trước, ánh sáng kim loại từ thanh kiếm bắn ra từ phía, chém cho cương thi toàn thân đầy khe với rãnh. Điều khá ngượng ngùng là con cương thi này chưa bị tiêu diệt mà vẫn còn nhảy nhót tưng tưng, bao nhiêu vết thương vì bị chém còn tự động khép miệng. Ngược lại, Diêm Lão Quỷ tiếp xúc với nó hết lần này đến lần khác nên chân nguyên và khí huyết bị cương thi hút mất khá nhiều, cũng đủ mệt. Ngoài ra, trên người lão ta còn có thêm vài vết thương do bị cương thi cào, vết nào cũng có âm khí quẩn quanh, xâm nhập vào thể phách, hóa ra chúng là thi độc. Thế nhưng, cảnh giới Huyền Dương vẫn đỡ được. Nếu đổi lại là Triệu Bân, chắc chắn hắn không sống nổi. “Đánh không chết à?” Sắc mặt Diêm Lão Quỷ rất khó coi, lão ta ý thức được rằng chỉ chém vài nhát vào con cương thi quỷ dị này thì không có tác dụng gì, phải đánh nó thành tro bụi chỉ trong một chiêu mới được, như thế thì nó mới không thể nhảy nhót tung tăng nữa. Nghĩ đến đây, lão ta đột ngột phất ống tay áo, sau đó, một lá bùa bay ra, dán lên người cương thi, còn lão ta thì bay ngược ra sau để trốn. “Bùa nổ?” Triệu Bân lơ đễnh liếc nhìn một cái, nhận ra lá bùa kia, được vẽ bằng bí thuật đặc thù. Nghe nói loại bùa chú này là vật thất truyền, cũng thuộc loại phương pháp thất truyền, gần như không một ai còn sở hữu nữa, có thể nói là có cầu nhưng không có cung. Tên nó là “bùa nổ”, đương nhiên nó sẽ tự nổ tung. Rốt cuộc uy lực của nó đến mức nào thì Triệu Bân không biết, bởi vì hắn cũng mới thấy lần đầu. Đùng! Trong thoáng chốc, lá bùa nổ tung. Phụt! Con cương thi già chém thế nào cũng không chết bỗng chốc nổ tung thành nhiều mảnh do lá bùa, chất dịch màu xanh lá cây đột ngột bắn ra như mưa trút xuống. Đợi khi ánh lửa tiêu tán hết thì cơ thể của con cương thi đã biến thành tro bụi, chỉ còn lại cái đầu rơi trên nền đất. “Cứng đến vậy sao?” Triệu Bân hít thở thật sâu, một lá bùa nổ cũng không nổ hết được, cái đầu của con cương thi này quá cứng. “Vẫn chưa chết à?” Lão Quỷ nghiến răng nghiến lợi, xách kiếm bước tới. Để tiêu diệt con cương thi này mà lão ta lãng phí mất lá bùa nổ duy nhất còn lại, nếu muốn mua cũng không có chỗ nào để mua nữa, nghĩ thôi cũng thấy xót xa gấp bội. Phụt! Lão ta vừa mới bước tới thì đầu lâu của con cương thi bỗng mở mắt, nó há miệng nhả ra một luồng âm khí, sau đó bất chợt nổ tung, dịch thể bắn tứ phía. Trốn! Ngay vào khoảnh khắc ấy, Triệu Bân thoát được khỏi lưới, trốn vào lòng đất, chân tay cực kỳ nhanh nhẹn. Á…! Triệu Bân thì đi rồi, chứ Diêm Lão Quỷ thì hét lên thảm thiết, có chất dịch từ thi thể bắn vào đôi mắt già nua của lão ta, sức mạnh ăn mòn đáng sợ khiến đôi mắt của lão ta chảy máu đầm đìa, nhanh chóng mất đi ánh sáng; trên người lão dính khá nhiều chất dịch nên cũng bị ăn mòn, âm thanh “xèo xèo” ấy nghe thôi cũng khiếp hãi. Bài sát hạch này, anh mày thông qua rồi nhá. Nguyệt Thần không nói năng gì, nằm nghiêng trên mặt trăng, chỉ liếc nhìn Triệu Bân mà cười. Một kẻ mới tới cảnh giới Ngưng Nguyên mà có thể trốn thoát toàn thây khỏi lòng bàn tay của Huyền Dương, không phải ai cũng làm được đâu. “Quay về
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương