Vô Thượng Luân Hồi
Chương 63: Tiên Cô Áo Tím
Gân cốt của con người đều có sức mạnh, hắn muốn đem những sức mạnh này phát huy ra để rèn luyện. Lâu dài, gân cốt sẽ có sự lột xác, chính là cường độ và sự dẻo dai, cũng mở rộng được kinh mạch. Một ngày cứ thế trôi qua. Triệu Bân mệt đến kiệt sức. Lúc ngồi xuống, da tay hắn đã rách cả, nhìn thân cây cũng bị đấm thành một lỗ sâu, còn có vết máu dính vào. Đây chính là máu tươi của Triệu Bân. “Ta bấm đốt ngón tay thì có vẻ sắp mưa rồi”. Triệu Bân uống một ngụm linh dịch, ngẩng đầu xem thời tiết. Hắn không hề nói bậy. Huyền Môn Thiên Thư chứa rất nhiều kiến thức, trong đó bao gồm cả thiên tượng và khí tượng. Sau nhiều ngày lĩnh hội, hắn cũng biết được chút lông tơ. Lấy chút kiến thức ấy ra xem thì nhiều nhất ba đến năm ngày nữa sẽ có mưa dông. “Con chim kia to thật”. Nhìn mãi nhìn mãi, hắn đột nhiên lẩm bẩm một tiếng. Từ phía xa, trên trời có một đám mây trắng bay đến, hay còn nói là một con chim bạch hạc. Nó xuyên qua đám mây, dang rộng đôi cánh, cỡ phải bảy tám trượng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy con chim to thế này. Triệu Bân thầm nghĩ, to như vậy thì một nồi không đủ. Sau đó, hắn bất giác đứng dậy. Khi gần hơn một chút, hắn mới thấy có người đứng ở trên lưng con bạch hạc. Đó là một người phụ nữ, mặc áo bào đạo sĩ màu tím, tà áo bay phấp phới theo gió, khí thế phiêu dật, nhìn sao cũng giống một tiên tử, gọi là tiên cô thì đúng hơn, là một mỹ phụ. “Linh thú?”, Triệu Bân lại nhìn sang con bạch hạc. Linh thú chính là loại thú đã được thuần phục, giống như yêu thú và ma thú, sau khi nhận chủ nhân thì sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ. Con bạch hạc này quá nửa là kiểu linh thú đó, và tiên cô áo tím trên lưng nó cũng quá nửa là chủ nhân của bạch hạc. Hắn cũng từng may mắn được thấy linh thú rồi! Nhưng so với con này thì đúng là kém nhiều. Trong lúc nhìn, bạch hạc đã bay về phía hắn. Chính xác mà nói thì là chủ nhân của nó lệnh cho nó bay đến, dường như là nhìn thấy người trong núi. Triệu Bân thấy vậy thì co giò chạy. Trong mảnh núi hoang này, gặp phải người sâu không lường được thì phải chạy chứ! Soạt! Hắn chạy nhanh, nhưng bạch hạc bay còn nhanh hơn. Nó xuyên qua không trung, vẽ ra những đường ánh sáng màu trắng, chỉ trong nháy mắt đã bay tới. Triệu Bân bị chặn đường, lui lại từng bước. Giờ hắn mới thấy, trên lưng bạch hạc, ngoài tiên cô áo tím ra thì còn một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi nữa. Thiếu nữ này mặc váy trắng xuất trần, hắn không nhìn thấy là vì tiểu cô nương này đang nằm ngủ một giấc say lắm. Tư thế ngủ thì cũng không đẹp đẽ gì cho cam, dạng chân thành chữ đại, lại còn rớt nước miếng. “Chạy cái gì?” Tiên cô áo tím lạnh nhạt hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, phối hợp với bộ đồ đạo sĩ xuất trần cùng bộ tóc mềm mại, nhìn sao cũng giống một bà tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. “Mắc... Mắc tiểu”, Triệu Bân cười khan đáp lại. Hắn không nói dối, đúng là có mắc tiểu thật. Tiên cô áo tím này rất mạnh, tuyệt đối là cảnh giới Địa Tàng, hơi thở của bà ta còn nồng hậu hơn cả ông già mặc áo vải thô lúc chưa bị giáng cấp. Bị một cường giả nhìn chằm chằm, có cảnh giới Ngưng Nguyên nào không sợ vãi tè chứ! “Có biết thành Vong Cổ ở đâu không?” Tiên cô áo tím lại hỏi, xem ra là đến để hỏi đường. Triệu Bân nhấc tay chỉ về phía xa. Tiên cô áo tím không nói nhiều, đến nhanh mà đi cũng nhanh, bạch hạc lại bay lên không trung, vẫn là ánh sáng màu trắng đó, chỉ bay trong nửa nén nhang là đã đến thành Vong Cổ. Phù! Triệu Bân thở dài nhẹ nhõm, cả người đầy mồ hôi. Hắn không nhìn nữa mà đi vào trong rừng. Đứng ở nơi quá cao cũng chẳng phải việc gì tốt, ở bên dưới vẫn an toàn hơn. Màn đêm buông xuống. Trên vách đá, Triệu Bân mở một cái sơn động. Hắn đốt lửa nướng thịt trước cửa sơn động, là một con sói hoang, không nhỏ lắm, đủ để Triệu Bân ăn no một bữa. Cơm no rượu say, hắn mới bắt đầu ngồi thiền. Đêm trong rừng tĩnh mịch, linh lực càng nồng đậm hơn, chủ yếu là vì không có ai hấp thụ. Triệu Bân luyện thể một đêm, tinh thần sảng khoái. Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Bân đã tỉnh dậy, duỗi eo thật mạnh rồi ra con suối bên cạnh tắm rửa một phen. Xong việc, hắn lấy đồ nghề vẽ bùa ra. Bùa nổ là một thứ tốt. Đã là thứ tốt thì đương nhiên phải luyện nhiều một chút, có khi lại cần dùng đến. Đương nhiên vẫn có tiếc nuối. Trước khi Nguyệt Thần thức dậy, hắn đáng lẽ nên tìm cô ta học thêm mấy loại bùa nữa, ví dụ như bùa định thân, đây cũng là loại bùa đã thất truyền từ lâu. Nghe bề trên nói là người của hoàng tộc mới biết. Trong lúc ấy, Nguyệt Thần ngủ say sưa vẫn chưa tỉnh lại. Ba canh giờ vẽ bùa, lại là một xấp dày, có thể đánh nổ một ngọn núi nhỏ. Soạt! Soạt! Tiếp theo là tiếng kiếm vang lên. Lánh đời ẩn tu mà! Thời gian phải gấp rút một chút, làm gì cũng phải có bài bản. Soạt! Soạt! Trong núi, tốc độ của hắn như gió bay, tay cầm kiếm Tử Tiêu, chân đạp bước phong thần, phía sau toàn là tàn ảnh, chiêu thức tinh diệu hơn không ít. Ngoài ra, uy lực kiếm pháp cũng mạnh hơn, kiếm quyết Thiên Lôi lại được đơn giản hóa, lĩnh ngộ đến cùng cực. Gió với sét đúng là tuyệt phối mà. Hắn có thuộc tính phong, chủ yếu mạnh về tốc độ, sấm sét bá đạo, chủ yếu mạnh công phá, cộng thêm bước phong thần là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ với sức mạnh. Nếu đã ra chiêu thì toàn là thế tuyệt sát. Cộng thêm lúc ở trên đỉnh núi là lúc mặt trời lên đỉnh. Vẫn là cái cây già đó, hắn không dùng chân nguyên, đấm từng quyền vào thân cây. Sức lực được sử dụng càng nhiều, gân cốt càng thêm đau đớn. “Sắp mưa rồi”. Mặt trời dần lặn xuống, một cơn gió lạnh thổi qua cánh rừng. Nhìn bầu trời đã xuất hiện mây đen. Triệu Bân cầm bình hồ lô, uống mấy ngụm liên tục. Đã bảo rồi mà! Cùng lắm là ba đến năm ngày nữa sẽ có mưa dông, hắn cũng không phí công lĩnh hội Huyền Môn Thiên Thư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương