Vô Thượng Luân Hồi
Chương 99: Gặp Lại Người Quen
Còn về nhóm tên mập thì chỉ cần Ngưu Oanh có não, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ cần tìm một tòa thành để lánh tạm thì sẽ ổn thôi. Ngưu Oanh đúng là không ngốc. Đoàn người đi rất chậm, còn cách khá xa nữa mới đến thành Vong Cổ, nên đã tìm một tòa thành để nghỉ tạm. Mà tên mập còn đến một ngọn núi để đi tìm Triệu Bân nữa cơ. “Chạy đi, sao không chạy nữa đi?” Phủ thành chủ yên tĩnh, nhưng thành Thanh Phong thì vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng. Người mặc áo đen bị chặn lại. Đồng thời cũng bị coi là Cô Lang dạ hành. Hắn ta không được may mắn như Triệu Bân, cũng không có nhiều con bài tẩy chưa Triệu Bân, chạy tuy nhanh nhưng vẫn bị bắt lại. Tiền thưởng mà! Đám võ tu hô hào ầm ĩ, vây người mặc áo đen lại một cách kín kẽ. “Ta không phải Cô Lang dạ hành thật mà”. Người mặc áo đen sợ muốn khóc, chỉ trộm có mấy trăm lượng mà sao đã thành Cô Lang dạ hành rồi? Tội danh này hắn ta sao gánh nổi chứ. Điều động đến cả quân đội rồi, rõ ràng là không đơn giản, khéo còn mất mạng ấy chứ. “Đưa đi!” Thành chủ thành Thanh Phong đích thân xuất hiện, giọng nói lạnh lùng như sấm sét, cực kỳ uy nghiêm. “Thế còn tiền thưởng?” Có người nhỏ giọng nói, xem ra là người này đã bắt được người mặc áo đen. “Tra rõ thân phận rồi ngươi cũng không mất phần đâu”. Thành chủ thành Thanh Phong không lên tiếng mà là thị vệ bên cạnh nói. Ai biết có phải Cô Lang dạ hành hay không? Nghe nói có những hai tên Cô Lang dạ hành, còn một tên chưa bị bắt kìa! “Đi, lục soát tìm tên còn lại”. Thành chủ thành Thanh Phong lạnh lùng nói, hỏa khí không nhỏ, chủ yếu là vì dạo này ông ta cứ bị cấp trên áp lực liên tục, cho nên cũng ngứa ngáy cái tên Cô Lang dạ hành này lắm rồi. Quân đội nhanh chóng đi vào thành. Dưới ánh trăng, tiếng bước chân rầm rập, dường như con đường nào cũng có binh sĩ mang đao, còn vào từng nhà lục soát nữa, ai đáng ngờ sẽ bị đưa đi ngay. Triệu Bân đêm nay bận rộn khác thường. Trên bàn bày đầy giấy bùa, hắn liều mạng vẽ bùa nổ. Nếu như sau khi giúp cô gái áo xanh mà cô ấy không chịu thả hắn đi thì hắn sẽ nổ chết nơi này vậy. Một đêm yên lặng, thoáng cái đã đến bình minh. Sáng sớm, Triệu Bân đã ra khỏi phòng, duỗi eo thật mạnh. Đáy mắt hắn đen sì như than. Cô gái áo xanh đang ngồi ở đình nghỉ mát uống trà, thấy bộ dạng như con gấu trúc của hắn thì không khỏi nhướng mày. Như nào đây, tối qua không ngủ, hay là không dám ngủ vậy. “Ta vẫn chưa biết quý danh của cô nương?” Triệu Bân ngáp một cái, ủ rũ ngồi xuống. “Thanh Dao”. “Tên đẹp”. Triệu Bân lên tiếng, rồi lại ngáp. Thanh Dao chỉ cười không nói. Cô ấy còn nhìn ra trước ngực Triệu Bân, gì mà đầy ắp như vậy, đựng cái gì không biết. Còn cái gì được nữa, bùa nổ đấy! Đêm qua thiếu gia Triệu Bân vẽ cả xấp! Ừm, đều nhét hết trong ngực rồi? Cũng may Thanh Dao không biết, nếu không chắc cũng kinh ngạc lắm. “Luyện cái gì đây?”, Triệu Bân hỏi. “Nó”, Thanh Dao chỉ vào cây đàn trên bàn đá. Triệu Bân nhìn nó, khẽ híp mắt. Đàn này không phải loại bình thường, phong cách cổ xưa tự nhiên, chưa cần đánh đàn đã cảm giác như nghe thấy tiếng đàn rồi. Hơn nữa mỗi một sợi dây đàn đều như đang lóe sáng, được biệt là đường vân được khắc trên đàn, nhìn từ góc nào cũng thấy cực kỳ quái dị. “Trên đàn có ấn ký, là của chủ nhân đời trước”, Thanh Dao nói: “Dùng sấm sét của ngươi luyện hóa cái ấn ký đó là được”. “Một cái ấn ký mà thành chủ thành Thanh Phong không xóa được sao?” Triệu Bân vừa nói vừa đánh giá cây đàn cổ, thỉnh thoảng lấy tay ra sờ. Đàn này cực kỳ mát lạnh, có lẽ là dùng thiên mộc cực lạnh để khắc. Còn dây đàn cũng chắc chắn được làm từ nguyên liệu quý, ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn ra được. “Nếu lau được thì đã không phải đàn cổ”, Thanh Dao nói: “Ta tìm không ít sấm sét rồi, nhưng cấp bậc không đủ, không làm gì được nó, có lẽ của ngươi lại được”. “Nhỡ ta làm hỏng thì sao?”, Triệu Bân ho khan. “Ngươi là luyện khí sư mà! Hỏng sao được”, Thanh Dao lại cười nói, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn Triệu Bân, luyện mà hỏng thì ngươi cũng đừng hòng đi. “Tiểu thư, cô nương Như Nguyệt đến rồi ạ”. Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có tiếng nói từ bên ngoài biệt uyển vọng vào, là Dương Khuê hôm qua. “Mau mời vào đi”. Thanh Dao cười nhẹ, rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo. “Đàn này đúng là không tệ”. Triệu Bân cúi đầu nghiên cứu, tuổi của cái đàn này ít cũng phải hơn ngàn năm, đúng là một đồ cổ, phối với đàn pháp nữa thì đúng là giết người vô hình. Hắn đã được chứng kiến uy lực của nó, rất bá đạo. Hắn đương nhiên cũng nhìn thấy ấn ký kia. Nói là ấn ký, thực ra là một loại ấn ký cực kỳ cổ xưa, có lẽ là chủ nhân đời trước lấy máu nuôi đàn, lâu dần nó biến thành dấu ấn. Giống như kiếm Long Uyên của hắn, mỗi ngày đều lấy máu để thấm dưỡng, thời gian đủ lâu thì sẽ thành dấu ấn. Chủ nhân dùng thì được, chứ người khác động vào thì uy lực sẽ bị giảm sút ngay. Đây chính là lí do vì sao Thanh Dao mời hắn luyện hóa ấn ký này. Có ấn ký của đàn chứng tỏ đàn này không phải của cô ta, nếu cô ta thi triển đàn pháp thì sẽ bị ấn ký quấy nhiễu, nói trắng ra thì sẽ không sử dụng được uy lực mạnh nhất. Nếu như đêm qua không có ấn ký này thì chưa chắc hắn đã ngăn cản được. “Thanh Dao, ta đến thăm cô đây”. Có một người từ bên ngoài biệt uyển đi vào, áo trắng nhẹ bay, bước chân xinh đep. Triệu Bân nghe vậy thì bất giác liếc qua. Người này cũng quen lắm cơ, quen đến mức không thể nào quen hơn: Liễu Như Nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương