Vô Thượng Tiên Đế
Chương 26: Nồi Áp Suất
Tất nhiên Tạ Bá Ngọc muốn dùng “nhất cự ly nhì tốc độ”, lôi kéo Trịnh Sở trước. Hai anh em Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy ông nội nói ra câu ấy thì không khỏi giật mình. Họ chưa từng thấy ông nội đối đãi với người khác như thế, cho dù đối phương là nhân vật quyền cao chức trọng, ông nội vẫn hỉ mũi khinh thường. Nhưng khi đối diện với Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc như biến thành một người khác, tỏ ra kính trọng anh vô cùng. Trịnh Sở nghe thấy câu này của Tạ Bá Ngọc thì mỉm cười: “Nếu đã như thế, bây giờ tôi có một chuyện cần ông Tạ giúp đỡ”. “Chuyện gì thế?”, thần sắc của Tạ Bá Ngọc thoáng thay đổi, không khỏi thấy tò mò, người mạnh như Trịnh Sở, rốt cuộc có chuyện gì cần mình phải ra tay? Hứa Thanh Vân cảm thấy khá lo lắng, chẳng lẽ Trịnh Sở định nhờ Tạ Bá Ngọc giúp mình đối đầu với nhà họ Trịnh? Tuy rằng nhà họ Tạ trông có vẻ rất mạnh, nhưng cũng chỉ là “rất mạnh” ở một thành phố nhỏ xíu như Giang Nam thôi. So với nhà họ Tạ ở Giang Nam, nhà họ Trịnh ở Vân Châu mạnh hơn vô số lần. “Đợt này tôi thiếu dược liệu hiếm”, Trịnh Sở điềm tĩnh nói: “Không biết ông Tạ có thể tìm kiếm giúp tôi được không?” Tạ Bá Ngọc còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, hóa ra chỉ là tìm dược liệu. Ông ta gật đầu: “Cần loại dược liệu thế nào?” “Chỉ cần là dược liệu hiếm thấy thì có thể đưa hết cho tôi”, trên gương mặt Trịnh Sở là nụ cười điềm nhiên. Tạ Bá Ngọc nghiêm túc đáp: “Cho tôi thời gian hai ngày, tôi nhất định sẽ không để cậu Trịnh phải thất vọng”. Tạ Mẫn Phong thấy thái độ của ông nội mình với Trịnh Sở thì hết sức khó chịu. Đường đường là người nhà họ Tạ, trước giờ chỉ có kẻ khác bợ đỡ lấy lòng họ, đâu có chuyện họ phải nịnh nọt người bình thường. Tạ Bá Ngọc trò chuyện cùng Trịnh Sở trong chốc lát rồi dẫn Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong rời đi. Trong xe. Tạ Mẫn Phong tỏ ra khinh thường: “Ông nội, cho dù y thuật của anh ta cao siêu đến mấy, chúng ta cũng đâu cần phải nịnh nọt anh ta chứ”. Anh ta cảm thấy, biết trị bệnh thì đã sao, suy cho cùng vẫn bị nhân vật có quyền có thế đè đầu cưỡi cổ thôi. Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Mẫn Phong nói vậy, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm nghị: “Nếu cậu Trịnh thực sự chỉ có y thuật thì cũng không đáng kể gì”. Nói đến đây, ông ta thoáng ngừng lại: “Cậu ta còn trẻ như vậy mà đã là võ giả minh kình, phía sau chắc chắn có thế lực ghê gớm hỗ trợ. Nếu có thể xử lý tốt mối quan hệ với thế lực sau lưng cậu ta, lợi ích sẽ rất nhiều”. Tạ Mẫn Phong nghe lời phân tích của ông nội mà lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ khó tin: “Tên nhóc đó là võ giả minh kình?” Cảnh giới võ giả chia làm bốn loại. Loại thứ nhất là võ giả nội kình, bên trong cơ thể sinh ra nội kình, sức mạnh có thể đạt tới cả trăm cân. Loại thứ hai là cảnh giới võ giả minh kình, nội kình biến thành ngoại kình, có thể đả thương được người khác dù đứng ở xa. Cảnh giới thứ ba là cảnh giới hóa huyền, cũng được gọi là cảnh giới tông sư võ đạo, đạt đến cảnh giới này thì có thể đi bộ trên mặt nước, ngự khí tác chiến. Loại cảnh giới thứ tư là cảnh giới Thần trong truyền thuyết, tới nay vẫn chưa thấy có ai đạt tới. Võ giả minh kình là cấp độ khó khăn cỡ nào? Có một số võ giả, cả đời chỉ dừng bước ở đỉnh cao võ giả ám kình, mãi mà không bước sang được cảnh giới minh kình. Trong nhà họ Tạ, ngoại trừ vị yêu nghiệt kia, vẫn chưa có ai đạt tới được đỉnh cao minh kình ở độ tuổi này. Nghĩ đến đây, Tạ Mẫn Phong không khỏi ớn lạnh, ban nãy mình còn định ra tay “giáo huấn” Trịnh Sở cơ đấy. May mà lúc nãy chưa kịp ra tay, nếu không là ăn đòn rồi. Đợi khi Tạ Bá Ngọc và hai đứa cháu rời đi, Hứa Thanh Vân mới liếc nhìn Trịnh Sở, cô định hỏi gì đó nhưng cuối cùng chẳng nói gì. Cô nhìn Trịnh Sở một cái rồi quay về phòng mình. Hứa Thanh Vân cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng mình chán ghét Trịnh Sở lắm, nhưng tại sao đợt này cảm giác chán ghét đó dần dần biến mất nhỉ? Cô khẽ lắc đầu, quẳng suy nghĩ này sang một bên, không nghĩ tới nó nữa, bây giờ, tìm công việc mới là chuyện cấp bách. Lần này vào trong rừng cây lâu năm, Trịnh Sở hái được nấm linh chi đen, cộng thêm nhân sâm trăm tuổi và mộc lưu hương lấy được trước đó là có thể chế thành đan dược bồi nguyên. Người dùng đan bồi nguyên có thể khiến linh lực khô cạn nhanh chóng khôi phục. Trịnh Sở lấy ra ba cây thảo dược, tới phòng bếp của mình. Anh bỏ dược liệu vào nồi áp suất cao, mở lửa lớn để luyện chế. Trịnh Sở cũng bất đắc dĩ lắm. Nếu không phải vì lò luyện đan mà anh luôn mang theo bên cạnh đã bị phá hủy khi tới Trái Đất, anh đâu cần dùng tới nồi áp suất cao để luyện chế. Thời gian qua đi, nồi áp suất dần tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của dược liệu. Ở trên tầng hai, Hứa Thanh Vân đang ngồi trước máy tính nộp hồ sơ, tìm kiếm công việc phù hợp. Cô đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thoảng nhẹ của cây thuốc, khẽ nhíu mày: “Trịnh Sở bị ốm à?” Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Vân rời mắt khỏi máy tính, xuống tầng một tìm anh. “Anh bị ốm à?”, Hứa Thanh Vân đứng bên ngoài căn bếp nhìn từng làn khói trắng bốc lên từ nồi áp suất. Cô không khỏi tò mò, cho dù bị ốm cũng không nên dùng nồi áp suất để sắc thuốc đông y chứ, Trịnh Sở định làm gì vậy. Trịnh Sở lắc đầu: “Thương thế của ông Tạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tôi đang luyện chế nước thuốc để giúp ông ấy khôi phục nhanh hơn”. “Ồ!”, Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở không sao thì quay về phòng, tiếp tục tìm việc. Bây giờ cô cũng rất nghẹn lời với bản thân mình, rõ ràng không thích Trịnh Sở, nhưng cứ vô thức quan tâm tới an nguy của anh. Sau khi Hứa Thanh Vân rời khỏi đó, Trịnh Sở nhận thấy nồi áp suất đã luyện chế dược liệu tới mức phù hợp. Anh tắt lửa, mở vung nồi áp suất thì thấy bên trong có một viên thuốc lớn khoảng ngón trỏ. Trịnh Sở nhìn thấy viên thuốc này thì mỉm cười, lấy nó ra khỏi nồi. Ban đầu anh còn không dám chắc là nồi áp suất có thể luyện chế thành công hay không, bây giờ thấy thành công rồi thì hết sức mừng rỡ. Trịnh Sở lấy đan bồi nguyên ra mà không hề rửa nồi áp suất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương