Vô Tiên
Chương 1477: Cửu Tẩu Chi Địa (2)
Sau trận cuồng phong, mặt đất đột nhiên chấn động, trên lớp đất cứng rắn đã nứt ra một khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng. Trời quang mây tạnh, Công Dương Lễ tránh ra thật xa đang ngạc nhiên trước mắt, kêu lên một tiếng thảm lại, bên ngoài trăm trượng hiện ra thân hình đang lảo đảo của Công Lương Tán.Một chiêu nghịch chuyển tình huống nguy hiểm, ngược lại sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, thần sắc buồn bực. Không kịp để ý tới tình hình của đối thủ, hắn thu hồi Càn Khôn tứ tượng kỳ trận và Kim Long kiếm, xoay người liền biến mất ở phương xa.- Đạo huynh, sao huynh có thể phóng túng cho tiểu bối đó rời đi. Phốc.Vẫn còn không đợi thân hình đứng vững vàng, Công Lương Tán lên tiếng thúc giục, rồi lại không ức chế được phun ra một ngụm lão huyết. Mặc dù hắn độn nhanh mà đi, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi dư uy của đại phủ. Vừa rồi nếu chỉ chậm một bước e rằng tình hình sẽ càng xấu thêm.- Công lương đạo hữu, thương thế như thế nào?Công Dương Lễ vẫn chưa trả lời mà chạy vội tới tới gần cất tiếng thăm hỏi.Công Lương Tán lấy ra mấy hạt đan dược nuốt xuống, lại thở phào, bấy giờ mới lắc đầu khẽ thở dài với Công Dương Lễ:- Thiếu chút nữa khe rãnh lật thuyền, may mà cũng không lo ngại.Hắn chợt chuyển lời, tả oán nói:- Tiểu bối ấy nhất định là đệ tử của Cửu Châu minh tiên môn, mặc kệ hắn rời đi chắc chắn sẽ di hoạ vô cùng. Ngươi nên nhân cơ hội giết hắn đi, ai...!Công Dương Lễ lắc đầu, đi tới gần khe hở dài gần trăm trượng, quan sát trước sau một lượt, nét mặt có chút động, giương giọng nói:- Vừa rồi nhất thức thần thông, không cách nào có thể giải. Ta và ngươi liên thủ giết một Nguyên Anh tiểu bối thật làm người ta khinh thường.Công Lương Tán thần sắc âm trầm, nhưng vẫn khuyên nhủ:- Tiểu bối ấy sau khi về tới tiên môn hồ ngôn loạn ngữ, chẳng phải là hư mất thanh danh của ta và ngươi? Ta và ngươi còn phải đuổi tiếp để phòng bất trắc. Mà ta có thương tích trong người, cần phải cậy vào đạo huynh xuất thủ.- Người đó không phải là đệ tử của Đạo Tề môn và hai nhà chúng ta, ngay cả hồ ngôn loạn ngữ thì thế nào? Còn chúng ta đi giết một tên tiểu bối ấy mới là làm hỏng danh tiếng, ha ha.Công Dương Lễ vuốt vuốt chòm râu, không tán thành, nói.Công Lương Tán lại thở hổn hển chửi thề, nói:- Không phải đạo huynh muốn tìm Lâm Nhất sao? Cũng chính là tiểu bối ấy.- Tiểu tử kia giết nhiều đệ tử ta, ta há chịu tha cho hắn. Nhưng ta cũng không nói muốn giết người, trừ phi chính hắn tìm chết.Công Dương Lễ nói lời khó hiểu, rồi lại tỏ ý nói:- Chỗ này không phải là đất lành.Vẻ mặt của Công Lương Tán chất đầy âm mai, bất đắc dĩ nói:- Làm phiền đạo hữu đi cùng, đuổi giết tiểu bối ấy vẫn là quan trọng hơn...Vừa chạy ra khỏi Cửu Nguyên Sinh Tử Chi Địa, Lâm Nhất vẫn không ngừng thân hình, chạy thẳng cửu tẩu mà đi.Đợi sắc trời đen tối chuyển thành một màu xanh mờ mờ, phía trước đã là dòng nước tung hoành, cỏ dại thành bụi. Lâm Nhất tìm một nơi vững chắc đặt chân, lấy dư đồ tiên cảnh ra để tra xét.Cửu tẩu chi địa chính là vị trí đầm lầy. Nó có chín địa thế diện tích thật rộng rãi, chia ra làm Mạc Phi, Thương Phi, Sa Mạn, Mông Dương, Mộng Dung, La Kỳ, Ông Yên, Lăng Du và Đại Dã.Tên của chín nơi này hơi khó đọc một chút, không phải là ý quỷ dị khó lường.Theo dư đồ bày ra, dị thú nơi Mạc Phi, Thương Phi và Sa Mạn rất khó ứng phó. Mông Dương, Mộng Dung và La Kỳ chính là nơi cấm chế trải rộng. Còn Ông Yên, Lăng Du và Đại Dã ba chỗ này rất dễ đi. Tuy nhiên chuyện xấu trong tiên cảnh thì không chừng, hung hiểm không chỗ nào không có, khó nói một con đường mà có thể bảo vệ an nguy không lo.Lâm Nhất có dư đồ ở trong tay, không khó nhận ra nơi trước mắt. Nơi này chính là Đại Dã trong cửu tẩu. Hắn quan sát bốn phía chung quanh một lượt, bụi cỏ chất thành đống ở hai bên, một vùng lớn mấy trượng dưới chân thật ra thì nhẹ nhàng khoan khoái.Nhất thời vô tình chạy đi, phía sau lưng không người đuổi tới, Lâm Nhất tế ra Càn Khôn tứ tượng kỳ trận biến mất thân hình. Đợi khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy hai khối linh thạch cầm trong tay, hai hàng lông mày thiển tỏa, không kìm nổi thầm thở dài tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương