Vô Tiên
Chương 88: Vô Tình Gặp Được (2)
- Ta đã biết ông ngoại sẽ đến đón ta mà!Sắc mặt gã đắc ý, dẫn theo tùy tùng ngồi lên xe rời đi.Lâm Nhất ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn về phía xe ngựa đi xa. Hắn đi tới trước một quán trà và dừng bước.Lâm Nhất bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn về phía quán trà.Bên trong quán trà có mấy nam tử áo đen đang ngồi. Trong đó có một nam tử gầy gò đang lặng lẽ quan sát Lâm Nhất. Không ngờ đối phương lại đột nhiên nhìn qua, nên sắc mặt y gượng gạo, có phần xấu hổ.Nam tử này có chút do dự, đứng dậy vẫy tay bảo mấy nam tử áo đen còn lại rời đi. Sau đó, y chắp tay nói với Lâm Nhất:- Nếu là người quen cũ gặp mặt, uống chén trà được không... ?- Ngươi đã nhìn ta chằm chằm lâu như vậy, có phải người quen cũ hay không, ngươi hẳn cũng nhìn thấy rõ ràng rồi chứ!Sắc mặt Lâm Nhất không hề thay đổi, lẩm bẩm rồi cúi đầu đi vào quán trà.Nam tử gầy gò này nghe vậy thì thầm rùng mình, mới biết đối phương chưa bao giờ liếc nhìn mình nhưng đã phát hiện ra mọi thứ xung quanh từ lâu.Vừa rồi, nam tử kia ở trong quán trà nhìn thấy người này quen mặt nên mới âm thầm quan sát kỹ một lúc. Đợi tới khi Lâm Nhất bị công tử mặc trang phục bằng gấm tùy ý trêu đùa, gã mới đột nhiên nhớ tới chuyện cũ xảy ra ba năm trước đây.Thấy Lâm Nhất chật vật thiếu chút nữa bị người đẩy ngã, trong lòng nam tử gầy gò vẫn nghi ngờ không thôi, không biết thiếu niên này có phải là thiếu niên kia hay không. Người thiếu niên trước đây không có khả năng yếu ớt không chịu nổi gió như vậy.Khi Lâm Nhất đứng ở trước quán trà không đi, nam tử gầy gò còn muốn cúi đầu lảng tránh, không ngờ đối phương cuối cùng lại quay đầu nhìn chăm chú nhìn về phía mình, làm cho y luống cuống.Giờ phút này, dường như tất cả mọi suy nghĩ của mình đều lộ ra dưới ánh mắt sắc bén của đối phương.Vì vậy, trong lòng y sợ hãi mới vội vàng đuổi thủ hạ đi, thử mời hắn.Thấy Lâm Nhất đi vào quán trà, nam tử gầy gò ôm quyền nói:- Tại hạ Đinh Mậu...Lâm Nhất ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đinh Mậu một lúc mới chắp tay nói:- Tại hạ vẫn là Lâm Nhất.Đinh Mậu thấy thế thì trong lòng buông lỏng, gương mặt gượng gạo cũng thư giãn hơn.Lúc Lâm Nhất từ bến tàu quay lại, mặc dù trong lòng đang buồn bã vô cớ, một mình cúi đầu bước đi, nhưng gió thổi cỏ lay xung quanh lại không giấu được hắn. Đinh Mậu ở trong quán trà phía xa quan sát đã sớm bị hắn phát hiện.Vì thế, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Ba năm trước đây, người này là một trong những sơn tặc đã cùng Tiễn Hổ của trại Hắc Phong lên đỉnh Tiên Nhân bắt nạt sư phụ. Vì lúc đó người này xử sự quyết đoán nên để lại ấn tượng đối với hắn. Không ngờ vài năm sau lại gặp lại ở nơi đất khách.Trong lòng Lâm Nhất buồn bực, tại sao người này lại chạy tới đây, toàn thân còn áo đen, chẳng lẽ là người của Bài bang sao? Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ. Hắn tất nhiên cũng biết hành động của công tử áo gấm phía sau.Công tử hoàn khố này không có thân thủ gì đáng để nhắc tới, cộng thêm xung quanh còn có người qua lại, hắn xem thường tính toán cùng đối phương. Đối với Lâm Nhất, đó chỉ là một trò bình thường của tiểu tử nhà quê chân chính mà thôi.Sư phụ qua đời có liên quan đến trại Hắc Phong. Tiễn Hổ đã chết, Lâm Nhất vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Giờ Đinh Mậu xuất hiện ở đây, nói vậy y cũng không phải là sơn tặc. Vì vậy, trong lòng hắn mặc dù không có thiện cảm với người này, nhưng cũng không có căm hận gì.- Là tại hạ đường đột, Lâm... Đạo trưởng mời ngồi!Đinh Mậu nói chậm, mời Lâm Nhất ngồi xuống.Lâm Nhất khẽ vung tay áo, thản nhiên ngồi xuống và nhìn đối phương nói:- Cứ gọi ta là Lâm Nhất. Đạo sĩ thì... tạm thời không làm.- Không biết các hạ đây là... ?Lâm Nhất thuận miệng hỏi ngược lại.Đinh Mậu đứng dậy rót chèn trà cho Lâm Nhất. Y im lặng suy nghĩ thật lâu mới thở dài, nói:- Ta vốn là người trong Bài bang, bị trong bang phái ra ngoài làm việc. Vì ta có quen biết cùng quê với Lưu Nhất Đao của trại Hắc Phong nên mới nấn ná ở đó một khoảng thời gian.Đinh Mậu nói tới đây liền dừng lại, thấy vẻ mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh mới nói tiếp:- Trại Hắc Phong xảy ra biến cố, ta liền quay lại trong bang, bây giờ hổ thẹn làm chức đón đường thủy cho Bài bang. Vừa rồi ta thấy dường như là người quen cũ mới mạo muội mời, vẫn mong ngươi không trách móc!- A, vì sao Đinh đường chủ lại nói với ta những điều này...?Nghe Đinh Mậu nói xong, Lâm Nhất nâng chén trà lên và khẽ hớp một ngụm, thản nhiên nói.Thấy đối phương tự trách mình thân thiết với người quen sơ, Đinh Mậu cười gượng lắc đầu, nói tiếp:- Ta ở trại Hắc Phong này một thời gian, thật ra không thích những hành vi của bọn họ. Sau đó ta lên đỉnh Tiên Nhân cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Ta vô cùng xấu hổ về hành vi hoang đường trước kia. Hôm nay người quen cũ gặp mặt, không biết có thể không mời Lâm... Lâm Nhất huynh đệ hạ mình đến nhà, cũng tiện cho Đinh mỗ bày tỏ tâm ý!Lâm Nhất nhìn chăm chú vào chén trà trong tay, trong lòng thầm nghĩ. Trong lời nói của Đinh Mậu tuy có không thật, nói vậy hẳn cũng có ẩn tình khó nói. Thế lực của Bài bang ở bến tàu lên khá lớn, Đinh Mậu ở trước mặt mình cũng không bởi vậy mà tỏ ra kiêu ngạo, nhìn thấy một tiểu đạo mấy năm trước sĩ còn có thể thẳng thắn thành khẩn mời, trong lời lẽ lộ ra chân thành. Người này coi như là một nam tử ngay thẳng.Đinh Mậu có phần mong đợi nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, chỉ thấy đối phương ngẩng đầu lên nói:- Hôm nay không đúng dịp, ngày khác lại tới quấy rầy!Lúc y cảm thấy có chút thất vọng thì thấy Lâm Nhất giơ chén trà trong tay lên, mỉm cười nói:- Một chén trà là đủ rồi!Đinh Mậu nhanh chóng hiểu ra, bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy cũng giơ chén trà lên nói:- Lâm Nhất huynh đệ sảng khoái, tất cả đều ở trong chén trà, cạn!Y giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.Lâm Nhất đặt chén trà xuống, nói:- Đinh đường chủ, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được.- Được, sau này Lâm Nhất huynh đệ đến bến tàu, có việc cứ tới tìm Đinh mỗ.Đinh Mậu móc từ trong người ra một thẻ trúc hình vuông, nghiêm mặt nói:- Ta đưa vật ấy cho Lâm Nhất huynh đệ, có thể sau này sẽ có tác dụng.Lâm Nhất nhận lấy xem. Thẻ bài bằng trúc tím, hiện lên màu tím, cầm vào tay lại nặng như sắt, phía trên có hai chữ “đón thủy“. Biết nó là tâm ý của Đinh Mậu nên hắn cũng không từ chối, nhét vào trong người rồi từ biệt rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương