Vô Tình Cắm Liễu
Chương 9
Edit: VyVy
Beta: NuanYang
**********
Liễu Trạch Hi nghĩ đến việc mình không cần kết hôn cùng Lục Thức, cũng không cần phải thực hiện kế hoạch "lừa thân lừa tâm", cả người thoải mái không nhịn được, nhìn Lục Thức chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
Chỉ cần chịu đựng qua một năm là được tự do rồi.
"Vui vẻ như vậy?" Lục Thức hỏi, "Em sẽ không nghĩ đến việc chạy trốn đi?"
Liễu Trạch Hi nhún nhún vai: "Sao lúc nào anh cũng nghi ngờ tôi vậy? Làm ơn, tôi chính là tên trạch nam ru rú trong nhà, còn có thể chạy đi đâu? Tôi chỉ hận mỗi ngày không thể đều trong phòng."
"Vậy cũng được, em dọn đến ở cùng tôi, đừng đi đâu hết, mỗi ngày vẽ truyện tranh cho tôi xem, vẽ thể loại mà em vừa nói ấy." Lục Thức nói.
Liễu Trạch Hi ngẩn người, "Loại nào cơ?"
"Cưỡng bức yêu đương, chắc là bán cũng khá chạy đấy."
"Làm gì có ai mua loại truyện tranh này chứ!"
"Tôi mua." Lục Thức dừng một chút, nghiêm túc nói, "Sao em lại tạm nghỉ học, khi nào đi học trở lại?"
Liễu Trạch Hi lật người lại, đưa lưng về phía hắn nói, "Không liên quan tới anh."
Lục Thức sờ sờ bím tóc nhỏ của cậu, "Ở trường em bị bắt nạt à?"
"Ai dám bắt nạt tôi chứ, anh quên à, tôi đánh nhau giỏi lắm đấy."
"Vậy quay lại trường học đọc sách cho tốt."
"Tôi không đi, xin nghỉ bệnh rồi, bảo lưu một năm."
Lục Thức nắm cằm cậu, truy vấn nói: "Bệnh gì?"
"Tôi có tâm bệnh, tôi...... tôi bị trầm cảm," Liễu Trạch Hi nói dối, "Nên anh ngàn vạn lần đừng ép tôi đi học, nếu không tôi ——"
"Bệnh trầm cảm?" Lục Thức buông cậu ra, rút di động gọi điện thoại.
Liễu Trạch Hi chờ hắn tắt điện thoại, hiếu kỳ hỏi: "Anh đang làm gì?"
"Tìm bác sĩ hỏi phí tư vấn tâm lý một chút, đi thôi, mang em đi gặp bác sĩ, em tự trả tiền."
"Bao nhiêu tiền?" Liễu Trạch Hi ngây ngốc hỏi.
Lục Thức liếc cậu một cái, lạnh lạnh nói: "Hai vạn."
Đắt quá! Liễu Trạch Hi ngay lập tức bật dậy nói to: "Tôi hết bệnh rồi, có thể ăn có thể uống, vô cùng vui vẻ, không có trầm cảm chút nào hết, không cần đi gặp bác sĩ, nhưng tôi tạm thời không muốn quay về trường học......"
Lục Thức đánh giá cậu một lát, nói sang chuyện khác, "Không bệnh thì tốt. Đi, tôi đưa em đi cắt tóc."
Liễu Trạch Hi ngẩng đầu, bỗng nhiên nói: "Thì ra chít chít của anh thật sự không có hư."
Lục Thức: "Em thực sự hy vọng nó hư? Có muốn thử xem không?"
"Không cần." Liễu Trạch Hi kiên trì ăn xong mì gói, lắc lắc đầu, "Chúng ta không phải không tổ chức đính hôn sao, vì sao còn muốn tôi cắt tóc? Đây là tượng trưng của nghệ thuật gia, cắt đi là không cảm giác nữa."
Lục Thức: "Em muốn để tóc dài? Có cần mua cho em mấy bộ váy nhỏ?"
"...... Tôi cắt còn không được sao, anh thật phiền, cái gì cũng quản."
Liễu Trạch Hi từ phía dưới cánh tay Lục Thức chui ra ngoài, cất bước chạy lên lầu, cởi áo ngủ ra, thay áo hoodie cùng quần jean, biến thành sinh viên thanh xuân dào dạt.
Cậu tới gần xe, nhìn nhìn bốn phía, "Trợ lý Hàn đâu? Ai lái xe?"
Lục Thức chui vào ghế điều khiển, thuận miệng giải thích nói: "Hôm nay anh ta có việc. Tôi lái, lên xe."
"Ờm." Liễu Trạch Hi mở cửa xe phía sau, bị Lục Thức gọi lại, Lục Thức lạnh như băng mà ra lệnh cậu ngồi ở ghế phụ.
Cậu cột kỹ đai an toàn, nhìn ngoài cửa sổ, bất mãn nói: "Lục Thức, vì sao lúc nào anh cũng hung dữ với tôi như vậy? Anh đối với người khác đâu có như thế."
Lục Thức nhàn nhạt đáp lại: "Tôi đối với Lục Mộ Bạch cũng rất nghiêm khắc."
"......"
Vương bát đản, Liễu Trạch Hi âm thầm oán giận, anh quả nhiên là muốn làm bố tôi.
Lục Thức đưa cậu tới một cửa hàng làm tóc trang trí xa hoa, gọi một thợ cắt tóc trong tiệm đến cắt tóc giúp cậu.
"Cắt kiểu nào? Thiết kế kiểu tóc sao?" Sau khi gội đầu xong, thợ cắt tóc xoa xoa đầu tóc Liễu Trạch Hi, đôi mắt lại nhìn xuống đất.
"Cắt theo kiểu cũ của em ấy, đừng quá ngắn, tốt nhất là cắt dài một ít." Lục Thức nói.
Nghe thấy Lục Thức nói, Liễu Trạch Hi xua xua tay: "Cũng đừng dài quá, miễn đừng cắt trọc là được."
Thợ cắt tóc ngó ngó hai người bọn họ, lộ ra một nụ cười ái muội, một bên động kéo, một bên tán gẫu với Liễu Trạch Hi: "Cậu bạn nhỏ, cậu và anh đẹp trai kìa là quan hệ gì thế?"
Lục Thức đang nghe điện thoại ở bên ngoài.
Liễu Trạch Hi nhìn nhìn thân ảnh Lục Thức, nói: "Không quan hệ gì cả. Bác thợ, anh mau cắt đi, đừng bận tâm chuyện linh tinh, cẩn thận cắt hỏng tóc tôi đó."
"......"
Nửa giờ sau, Liễu Trạch Hi cắt tóc xong, nhìn vào gương ngắm thử.
"Thế nào, kỹ thuật của tôi không tồi nhỉ? Cậu có thể cho tôi số di động của anh đẹp trai kia hay không?" Thợ cắt tóc nói.
Liễu Trạch Hi chớp chớp mắt, "Tại sao?"
"Theo đuổi anh ta nha, dù sao hai cậu cũng không ——"
"Anh đừng đánh chủ ý lên anh ấy, nói thật cho anh biết, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
Liễu Trạch Hi nhìn thấy biểu tình ăn mệt của thợ cắt tóc, cười tủm tỉm bước ra tiệm cắt tóc, đi đến bên cạnh Lục Thức, nháy mắt thu hồi nụ cười.
Lục Thức nhìn tạo hình của cậu một lát, kêu cậu lên xe, "Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một chút đồ."
"Mua đồ gì? Tôi muốn về nhà."
Lục Thức khóa lại cửa xe, nói: "Hôm nay là mừng thọ Lục Chi Chương, ông ấy muốn tôi đưa em qua."
Đôi mắt Liễu Trạch Hi trừng lớn, xoay người muốn xuống xe: "Tôi không đi! Anh mở cửa mau!"
"Tôi cũng không muốn đưa em đi, nhưng không có biện pháp nào, dù sao em cũng cần gặp người Lục gia một lần. Nghi thức đính hôn có thể hủy bỏ, nhưng chúng ta đính hôn, loại gặp mặt này không thể thiếu." Lục Thức nói.
"Chúng ta cũng sẽ không kết hôn, anh đã đồng ý với tôi, không ép tôi kết hôn."
"Đúng vậy, nhưng hai nhà chúng ta liên hôn là thật, nhiều người ngóng trông như vậy. Hiện tại tôi chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian kết hôn, tương lai lại tìm cớ giải trừ hôn ước." Lục Thức nhắc nhở cậu, "Em không có quyền lựa chọn, hoặc là nghe tôi, hoặc là ngày mai kết hôn với tôi."
Liễu Trạch Hi cân nhắc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Bố anh thích lọai người như thế nào? Có khi nào ghét bỏ tôi không?"
Cậu quyết định đi Lục gia xem xét tình huống, cậu vui vẻ rạo rực mà nghĩ, nếu người Lục gia ghét bỏ cậu, việc kết hôn này hôm nay có thể bị loại bỏ.
Lục Thức làm lơ vấn đề cậu hỏi, "Còn một việc nữa, chúng ta tới nơi đó phải làm bộ thực sự ân ái, tránh để cho bọn họ hoài nghi. Nếu hiện tại Lục gia từ hôn, xưởng sản xuất của Liễu thị làm sao bây giờ?"
Liễu Trạch Hi như tỉnh mộng há to miệng, cậu thiếu chút nữa quên việc phá sản trong nhà, cậu hẳn là phải tùy ý Lục Thức xử trí, lại quên mất dựa vào sự dung túng của Lục Thức mà đắc ý lên mặt.
Nghĩ như vậy, Lục Thức cũng không phải rất xấu.
Cậu ngắm Lục Thức, hơi chút mất tự nhiên mà nói: "Được thôi, tôi đều nghe anh."
"Hi Hi." Lục Thức gọi cậu một tiếng, miệng lưỡi thân mật.
Lỗ tai Liễu Trạch Hi run rẩy, "Làm gì?"
"Không có việc gì, tôi đang luyện tập."
"......" Mắt Liễu Trạch Hi nhìn phía trước, thình lình mở miệng, "Chạy nhanh lên, Tiểu Lục ca ca."
Trầm mặc thật lâu sau, Lục Thức dùng nắm tay chống lên khóe miệng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng "Ân" một chút.
Lúc sau, Lục Thức đưa cậu đi ăn cơm xong, chọn hai món quà, sau đó mua cho cậu một bộ tây trang.
"Tới Lục gia rồi, em không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, ngoại trừ tôi." Lục Thức công đạo nói.
"Tại sao?"
"Vì muốn tốt cho em."
"Được rồi."
Liễu Trạch Hi mặc bộ tây trang màu trắng, khó chịu cả một đường, khi xe Lục Thức chạy đến nhà cũ Lục gia, cậu nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng ở ngoài cửa, chờ Lục Thức dừng xe. Chạng vạng, thời tiết chuyển lạnh, cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Lúc này, có một nam sinh vóc dáng cao lớn, tóc vàng chạy tới, đi ngang qua bên cạnh cậu, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: "Liễu Trạch Hi?! Cậu sao lại ở chỗ này?"
Cậu quay đầu, vẻ mặt mê mang, "Cậu là ai?"
"...... Tôi là bạn cùng lớp với cậu, Lục Phi Dương, đã lâu không gặp."
"À à, chào cậu." Liễu Trạch Hi chào hỏi xong, nhìn về phía Lục Thức đang đi tới.
Lục Phi Dương nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện Lục Thức, nhíu mày, "Cậu quen anh ta? Cậu tới đây cùng anh ta à?"
Liễu Trạch Hi nhớ tới ước định của mình cùng Lục Thức, gật gật đầu: "Ừ, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
"Hả, gì cơ, đối tượng liên hôn của anh ta chính là cậu??? Từ từ, cậu đồng tính luyến ái?!"
"Đúng vậy, sao thế, cậu kỳ thị đồng tính luyến ái à?"
"Không phải, mà là chưa từng nghe cậu nói qua chuyện này?"
"Hai chúng ta rất thân sao?" Liễu Trạch Hi vòng qua người anh ta, muốn đi tìm Lục Thức.
Lục Phi Dương ngăn trở cậu, mắng câu thô tục, "Đệt, sao cậu lại là đối tượng của Lục Thức, cậu biết anh ta là người như thế nào không?"
Ánh mắt Liễu Trạch Hi nhìn anh ta giống đang nhìn kẻ ngốc, "Tôi biết chứ, anh ấy là vị hôn phu của tôi. Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Anh ta căn bản không thích cậu, động cơ kết hôn của anh ta không trong sáng. Nếu kết hôn cùng anh ta, cả đời cậu đều xong rồi, chạy mau!" Lục Phi Dương gầm nhẹ nói.
"Tôi biết, anh ấy vốn dĩ không thích tôi, anh ấy thích tôi mới là kỳ lạ. Nhưng việc này thì liên quan gì tới cậu?"
Lục Phi Dương nắm lấy cổ tay của cậu, khó hiểu nói: "Vậy mà cậu còn cùng anh ta tới nơi này? Cậu vì sao lại kết hôn với người không thích cậu? Cậu rất thiếu tiền sao? Đầu óc cậu có vấn đề phải không???"
Liễu Trạch Hi nổi giận, rút cánh tay ra khỏi tay anh ta, cả giận nói: "Đầu óc cậu mới có vấn đề."
Lục Thức đi đến trước mặt bọn họ, thấy bộ dạng ủy khuất của Liễu Trạch Hi, hỏi: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Hắn hoàn toàn làm lơ Lục Phi Dương.
Liễu Trạch Hi chỉ vào Lục Phi Dương, cáo trạng với Lục Thức: "Cậu ta vũ nhục em, nói đầu óc em có vấn đề."
Mắt Lục Phi Dương trợn trắng.
Lục Thức ôm lấy bả vai Liễu Trạch Hi, cười nói: "Em không có vấn đề, là ánh mắt cậu ta không tốt. Không phải tôi đã nói với em rồi sao, ngoại trừ tôi ra, ai nói gì em cũng đừng tin."
Liễu Trạch Hi: "Được, cậu ta thật bất lịch sự."
Hết chương 9.
Beta: NuanYang
**********
Liễu Trạch Hi nghĩ đến việc mình không cần kết hôn cùng Lục Thức, cũng không cần phải thực hiện kế hoạch "lừa thân lừa tâm", cả người thoải mái không nhịn được, nhìn Lục Thức chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
Chỉ cần chịu đựng qua một năm là được tự do rồi.
"Vui vẻ như vậy?" Lục Thức hỏi, "Em sẽ không nghĩ đến việc chạy trốn đi?"
Liễu Trạch Hi nhún nhún vai: "Sao lúc nào anh cũng nghi ngờ tôi vậy? Làm ơn, tôi chính là tên trạch nam ru rú trong nhà, còn có thể chạy đi đâu? Tôi chỉ hận mỗi ngày không thể đều trong phòng."
"Vậy cũng được, em dọn đến ở cùng tôi, đừng đi đâu hết, mỗi ngày vẽ truyện tranh cho tôi xem, vẽ thể loại mà em vừa nói ấy." Lục Thức nói.
Liễu Trạch Hi ngẩn người, "Loại nào cơ?"
"Cưỡng bức yêu đương, chắc là bán cũng khá chạy đấy."
"Làm gì có ai mua loại truyện tranh này chứ!"
"Tôi mua." Lục Thức dừng một chút, nghiêm túc nói, "Sao em lại tạm nghỉ học, khi nào đi học trở lại?"
Liễu Trạch Hi lật người lại, đưa lưng về phía hắn nói, "Không liên quan tới anh."
Lục Thức sờ sờ bím tóc nhỏ của cậu, "Ở trường em bị bắt nạt à?"
"Ai dám bắt nạt tôi chứ, anh quên à, tôi đánh nhau giỏi lắm đấy."
"Vậy quay lại trường học đọc sách cho tốt."
"Tôi không đi, xin nghỉ bệnh rồi, bảo lưu một năm."
Lục Thức nắm cằm cậu, truy vấn nói: "Bệnh gì?"
"Tôi có tâm bệnh, tôi...... tôi bị trầm cảm," Liễu Trạch Hi nói dối, "Nên anh ngàn vạn lần đừng ép tôi đi học, nếu không tôi ——"
"Bệnh trầm cảm?" Lục Thức buông cậu ra, rút di động gọi điện thoại.
Liễu Trạch Hi chờ hắn tắt điện thoại, hiếu kỳ hỏi: "Anh đang làm gì?"
"Tìm bác sĩ hỏi phí tư vấn tâm lý một chút, đi thôi, mang em đi gặp bác sĩ, em tự trả tiền."
"Bao nhiêu tiền?" Liễu Trạch Hi ngây ngốc hỏi.
Lục Thức liếc cậu một cái, lạnh lạnh nói: "Hai vạn."
Đắt quá! Liễu Trạch Hi ngay lập tức bật dậy nói to: "Tôi hết bệnh rồi, có thể ăn có thể uống, vô cùng vui vẻ, không có trầm cảm chút nào hết, không cần đi gặp bác sĩ, nhưng tôi tạm thời không muốn quay về trường học......"
Lục Thức đánh giá cậu một lát, nói sang chuyện khác, "Không bệnh thì tốt. Đi, tôi đưa em đi cắt tóc."
Liễu Trạch Hi ngẩng đầu, bỗng nhiên nói: "Thì ra chít chít của anh thật sự không có hư."
Lục Thức: "Em thực sự hy vọng nó hư? Có muốn thử xem không?"
"Không cần." Liễu Trạch Hi kiên trì ăn xong mì gói, lắc lắc đầu, "Chúng ta không phải không tổ chức đính hôn sao, vì sao còn muốn tôi cắt tóc? Đây là tượng trưng của nghệ thuật gia, cắt đi là không cảm giác nữa."
Lục Thức: "Em muốn để tóc dài? Có cần mua cho em mấy bộ váy nhỏ?"
"...... Tôi cắt còn không được sao, anh thật phiền, cái gì cũng quản."
Liễu Trạch Hi từ phía dưới cánh tay Lục Thức chui ra ngoài, cất bước chạy lên lầu, cởi áo ngủ ra, thay áo hoodie cùng quần jean, biến thành sinh viên thanh xuân dào dạt.
Cậu tới gần xe, nhìn nhìn bốn phía, "Trợ lý Hàn đâu? Ai lái xe?"
Lục Thức chui vào ghế điều khiển, thuận miệng giải thích nói: "Hôm nay anh ta có việc. Tôi lái, lên xe."
"Ờm." Liễu Trạch Hi mở cửa xe phía sau, bị Lục Thức gọi lại, Lục Thức lạnh như băng mà ra lệnh cậu ngồi ở ghế phụ.
Cậu cột kỹ đai an toàn, nhìn ngoài cửa sổ, bất mãn nói: "Lục Thức, vì sao lúc nào anh cũng hung dữ với tôi như vậy? Anh đối với người khác đâu có như thế."
Lục Thức nhàn nhạt đáp lại: "Tôi đối với Lục Mộ Bạch cũng rất nghiêm khắc."
"......"
Vương bát đản, Liễu Trạch Hi âm thầm oán giận, anh quả nhiên là muốn làm bố tôi.
Lục Thức đưa cậu tới một cửa hàng làm tóc trang trí xa hoa, gọi một thợ cắt tóc trong tiệm đến cắt tóc giúp cậu.
"Cắt kiểu nào? Thiết kế kiểu tóc sao?" Sau khi gội đầu xong, thợ cắt tóc xoa xoa đầu tóc Liễu Trạch Hi, đôi mắt lại nhìn xuống đất.
"Cắt theo kiểu cũ của em ấy, đừng quá ngắn, tốt nhất là cắt dài một ít." Lục Thức nói.
Nghe thấy Lục Thức nói, Liễu Trạch Hi xua xua tay: "Cũng đừng dài quá, miễn đừng cắt trọc là được."
Thợ cắt tóc ngó ngó hai người bọn họ, lộ ra một nụ cười ái muội, một bên động kéo, một bên tán gẫu với Liễu Trạch Hi: "Cậu bạn nhỏ, cậu và anh đẹp trai kìa là quan hệ gì thế?"
Lục Thức đang nghe điện thoại ở bên ngoài.
Liễu Trạch Hi nhìn nhìn thân ảnh Lục Thức, nói: "Không quan hệ gì cả. Bác thợ, anh mau cắt đi, đừng bận tâm chuyện linh tinh, cẩn thận cắt hỏng tóc tôi đó."
"......"
Nửa giờ sau, Liễu Trạch Hi cắt tóc xong, nhìn vào gương ngắm thử.
"Thế nào, kỹ thuật của tôi không tồi nhỉ? Cậu có thể cho tôi số di động của anh đẹp trai kia hay không?" Thợ cắt tóc nói.
Liễu Trạch Hi chớp chớp mắt, "Tại sao?"
"Theo đuổi anh ta nha, dù sao hai cậu cũng không ——"
"Anh đừng đánh chủ ý lên anh ấy, nói thật cho anh biết, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
Liễu Trạch Hi nhìn thấy biểu tình ăn mệt của thợ cắt tóc, cười tủm tỉm bước ra tiệm cắt tóc, đi đến bên cạnh Lục Thức, nháy mắt thu hồi nụ cười.
Lục Thức nhìn tạo hình của cậu một lát, kêu cậu lên xe, "Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một chút đồ."
"Mua đồ gì? Tôi muốn về nhà."
Lục Thức khóa lại cửa xe, nói: "Hôm nay là mừng thọ Lục Chi Chương, ông ấy muốn tôi đưa em qua."
Đôi mắt Liễu Trạch Hi trừng lớn, xoay người muốn xuống xe: "Tôi không đi! Anh mở cửa mau!"
"Tôi cũng không muốn đưa em đi, nhưng không có biện pháp nào, dù sao em cũng cần gặp người Lục gia một lần. Nghi thức đính hôn có thể hủy bỏ, nhưng chúng ta đính hôn, loại gặp mặt này không thể thiếu." Lục Thức nói.
"Chúng ta cũng sẽ không kết hôn, anh đã đồng ý với tôi, không ép tôi kết hôn."
"Đúng vậy, nhưng hai nhà chúng ta liên hôn là thật, nhiều người ngóng trông như vậy. Hiện tại tôi chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian kết hôn, tương lai lại tìm cớ giải trừ hôn ước." Lục Thức nhắc nhở cậu, "Em không có quyền lựa chọn, hoặc là nghe tôi, hoặc là ngày mai kết hôn với tôi."
Liễu Trạch Hi cân nhắc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Bố anh thích lọai người như thế nào? Có khi nào ghét bỏ tôi không?"
Cậu quyết định đi Lục gia xem xét tình huống, cậu vui vẻ rạo rực mà nghĩ, nếu người Lục gia ghét bỏ cậu, việc kết hôn này hôm nay có thể bị loại bỏ.
Lục Thức làm lơ vấn đề cậu hỏi, "Còn một việc nữa, chúng ta tới nơi đó phải làm bộ thực sự ân ái, tránh để cho bọn họ hoài nghi. Nếu hiện tại Lục gia từ hôn, xưởng sản xuất của Liễu thị làm sao bây giờ?"
Liễu Trạch Hi như tỉnh mộng há to miệng, cậu thiếu chút nữa quên việc phá sản trong nhà, cậu hẳn là phải tùy ý Lục Thức xử trí, lại quên mất dựa vào sự dung túng của Lục Thức mà đắc ý lên mặt.
Nghĩ như vậy, Lục Thức cũng không phải rất xấu.
Cậu ngắm Lục Thức, hơi chút mất tự nhiên mà nói: "Được thôi, tôi đều nghe anh."
"Hi Hi." Lục Thức gọi cậu một tiếng, miệng lưỡi thân mật.
Lỗ tai Liễu Trạch Hi run rẩy, "Làm gì?"
"Không có việc gì, tôi đang luyện tập."
"......" Mắt Liễu Trạch Hi nhìn phía trước, thình lình mở miệng, "Chạy nhanh lên, Tiểu Lục ca ca."
Trầm mặc thật lâu sau, Lục Thức dùng nắm tay chống lên khóe miệng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng "Ân" một chút.
Lúc sau, Lục Thức đưa cậu đi ăn cơm xong, chọn hai món quà, sau đó mua cho cậu một bộ tây trang.
"Tới Lục gia rồi, em không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, ngoại trừ tôi." Lục Thức công đạo nói.
"Tại sao?"
"Vì muốn tốt cho em."
"Được rồi."
Liễu Trạch Hi mặc bộ tây trang màu trắng, khó chịu cả một đường, khi xe Lục Thức chạy đến nhà cũ Lục gia, cậu nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng ở ngoài cửa, chờ Lục Thức dừng xe. Chạng vạng, thời tiết chuyển lạnh, cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Lúc này, có một nam sinh vóc dáng cao lớn, tóc vàng chạy tới, đi ngang qua bên cạnh cậu, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: "Liễu Trạch Hi?! Cậu sao lại ở chỗ này?"
Cậu quay đầu, vẻ mặt mê mang, "Cậu là ai?"
"...... Tôi là bạn cùng lớp với cậu, Lục Phi Dương, đã lâu không gặp."
"À à, chào cậu." Liễu Trạch Hi chào hỏi xong, nhìn về phía Lục Thức đang đi tới.
Lục Phi Dương nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện Lục Thức, nhíu mày, "Cậu quen anh ta? Cậu tới đây cùng anh ta à?"
Liễu Trạch Hi nhớ tới ước định của mình cùng Lục Thức, gật gật đầu: "Ừ, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
"Hả, gì cơ, đối tượng liên hôn của anh ta chính là cậu??? Từ từ, cậu đồng tính luyến ái?!"
"Đúng vậy, sao thế, cậu kỳ thị đồng tính luyến ái à?"
"Không phải, mà là chưa từng nghe cậu nói qua chuyện này?"
"Hai chúng ta rất thân sao?" Liễu Trạch Hi vòng qua người anh ta, muốn đi tìm Lục Thức.
Lục Phi Dương ngăn trở cậu, mắng câu thô tục, "Đệt, sao cậu lại là đối tượng của Lục Thức, cậu biết anh ta là người như thế nào không?"
Ánh mắt Liễu Trạch Hi nhìn anh ta giống đang nhìn kẻ ngốc, "Tôi biết chứ, anh ấy là vị hôn phu của tôi. Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
"Anh ta căn bản không thích cậu, động cơ kết hôn của anh ta không trong sáng. Nếu kết hôn cùng anh ta, cả đời cậu đều xong rồi, chạy mau!" Lục Phi Dương gầm nhẹ nói.
"Tôi biết, anh ấy vốn dĩ không thích tôi, anh ấy thích tôi mới là kỳ lạ. Nhưng việc này thì liên quan gì tới cậu?"
Lục Phi Dương nắm lấy cổ tay của cậu, khó hiểu nói: "Vậy mà cậu còn cùng anh ta tới nơi này? Cậu vì sao lại kết hôn với người không thích cậu? Cậu rất thiếu tiền sao? Đầu óc cậu có vấn đề phải không???"
Liễu Trạch Hi nổi giận, rút cánh tay ra khỏi tay anh ta, cả giận nói: "Đầu óc cậu mới có vấn đề."
Lục Thức đi đến trước mặt bọn họ, thấy bộ dạng ủy khuất của Liễu Trạch Hi, hỏi: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Hắn hoàn toàn làm lơ Lục Phi Dương.
Liễu Trạch Hi chỉ vào Lục Phi Dương, cáo trạng với Lục Thức: "Cậu ta vũ nhục em, nói đầu óc em có vấn đề."
Mắt Lục Phi Dương trợn trắng.
Lục Thức ôm lấy bả vai Liễu Trạch Hi, cười nói: "Em không có vấn đề, là ánh mắt cậu ta không tốt. Không phải tôi đã nói với em rồi sao, ngoại trừ tôi ra, ai nói gì em cũng đừng tin."
Liễu Trạch Hi: "Được, cậu ta thật bất lịch sự."
Hết chương 9.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương