Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 9
Sáng sớm hôm sau, trời xanh vạn dặm không mây, mặt trời gieo rắc ánh sáng. Trên đường tuyết trắng xóa, người qua đường đi lại vội vàng, Cửu Thiên đi nhanh về phía tiệm bán thuốc, trong túi áo mang đầy kim tệ, đây gần như là tất cả tích góp của hắn. Đêm qua sau khi lấy được võ kỹ Băng Sơn Quyền, Cửu Thiên cẩn thận nghiên cứu, đọc hiểu, đọc hết, sau đó mới bắt đầu tu luyện. Hắn phát hiện, mấu chốt nhất của tu luyện Băng Sơn Quyền, không phải vấn đề cánh tay mà là vấn đề dược liệu. Võ kỹ này, là tu luyện phối hợp với dược liệu, cần một loại dược liệu chữa thương khá tốt, Liệt Diễm Thảo. Mà nếu như không có vị thuốc này, đơn thuần dùng cánh tay đập vỡ đá, không thể nghi ngờ là hành vi ngu ngốc. Vì vậy, sáng sớm, Cửu Thiên đã ra ngoài mua vị thuốc này. Đối với Liệt Diễm Thảo, Cửu Thiên vẫn có chút hiểu biết. Dù sao hắn cũng xuất thân từ thế gia võ học, các loại dược liệu có tác dụng gì, nhất định phải biết, dù sao nhà họ Cửu bọn họ cũng mở tiệm thuốc, chỉ là bán vô cùng đắt, người nhà mình đi mua, cũng không giảm giá. Đi đến đường cái chủ thành, con phố này ngược xuôi hối hả, tiếng người huyên náo. Thời tiết rét lạnh, cũng không làm giảm bớt nhiệt tình của mọi người đối với dạo phố. Người bán hàng rong dọc phố, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, khách hàng vẫn đầy ắp như cũ. Cửu Thiên vừa đi, vừa tìm kiếm bóng dáng của Liệt Diễm Thảo. Nếu như có thể tìm được ở hàng rong trên đường, không thể nghi ngờ là tốt nhất. Bởi vì giá của người bán rong, bình thường đều rẻ hơn cửa hàng nhiều, hơn nữa xem tình hình còn có thể mặc cả, vô cùng thích hợp với loại người hầu bao không dư dả như Cửu Thiên. Nhìn nửa con phố, Cửu Thiên cũng không thấy bóng dáng của Liệt Diễm Thảo. Liệt Diễm Thảo là một loại dược liệu màu lửa đỏ, gốc màu trắng là tốt nhất, tiếp theo là màu lam, toàn thân màu đỏ là kém nhất. Cửu Thiên tìm kiếm từng quầy hàng một, cuối cùng, tìm được một đống Liệt Diễm Thảo màu lửa đỏ ở chỗ một người bán rong gần tiệm vũ khí. Trong lòng Cửu Thiên vui vẻ, chậm rãi bước lên, giống như là đi dạo, trước mặt người hàng rong đông lật tây xem, sau đó mới cầm lấy một cây Liệt Diễm Thảo trong đó nói: “Cái này bao nhiêu tiền.” Người bán hàng nói theo: “Năm ngân tệ một cây.” Cửu Thiên hơi nhíu mày, năm ngân tệ đã tương đương với chi tiêu của một nhà ba người trong một tháng rồi. Cả người hắn cộng lại cũng chỉ mười mấy kim tệ mà thôi, rõ ràng không thể mua hết toàn bộ Liệt Diễm Thảo trước mặt. Cửu Thiên thả Liệt Diễm Thảo xuống nói: “Quá đắc, tôi vẫn là đi nơi khác xem thử thôi.’ Xoay người muốn đi, người bán rong gọi hắn lại nói: “Vậy thì bốn ngân tệ một cây, nếu cậu mua nhiều, tôi giảm giá thêm cho cậu. Công tử, loại Liệt Diễm Thảo này cũng không dễ hái, cậu đi nơi khác mua, khẳng định không có giá này đâu.” Cửu Thiên quay đầu, lại tùy tiện lật lật đống Liệt Diễm Thảo này, trong lòng âm thầm đếm xem đống Liệt Diễm Thảo này rốt cuộc có bao nhiêu cây, có đủ hắn chèo chống một tháng không. Đang đếm, lúc này, Cửu Thiên chợt đưa tay sờ đến gốc Liệt Diễm Thảo, lập tức phát hiện có mấy cây Liệt Diễm Thảo gốc màu trắng. Trái tim đột ngột đập mạnh, Liệt Diễm Thảo gốc trắng nếu so với Liệt Diễm Thảo toàn đỏ quý hơn không chỉ mười lần. Dựa theo sách võ kỹ Băng Sơn Quyền nói, nếu như dùng Liệt Diễm Thảo màu trắng để tu luyện, tốc độ sẽ tăng gấp đôi. Cửu Thiên cố kìm nén lại sự vui mừng của mình, không để sắc mặt có bất kỳ thay đổi nào. Điều chỉnh lại tâm trạng, Cửu Thiên duỗi ra ba ngón tay với người bán rong nói: “Ba ngân tệ một cây, những cái này của ông, tôi đều lấy.” Người bán rong hơi cắn môi, suy tư một lát nói: “Thành giao.” Cửu Thiên lập tức đưa tiền cho hắn ta, sau đó đưa tay ôm lấy một đống Liệt Diễm Thảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương