Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ
Chương 8: Cô đơn à?
Lục Kiến Nghi giật lại rồi nói với vẻ cười nhạo: “Chẳng lẽ là của cô chắc?”
Đúng là kẻ ham tiền, nhìn thấy cái gì đáng giá đều muốn nhận thành của mình.
“Đừng có mà mơ ước thứ không thuộc về mình!” Lục Kiến Nghi chẳng hề cho Hoa Hiền Phương thời gian giải thích, anh hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, giống như là chỉ cần nhìn cô thêm một chút thôi cũng sẽ làm bẩn mắt của anh vậy.
Hoa Hiền Phương nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông rồi nhíu mày nghĩ: “Vòng tay kia rất giống với cái Thời Thạch tặng cô, tại sao lại ở trong tay của người đàn ông này chứ? Chẳng lẽ…”
Hoa Hiền Phương nghĩ tới một khả năng mà không kiềm chế được rùng mình.
Không được, cô phải tìm cơ hội xác nhận lại một lần nữa.
Hoa Hiền Phương cố gắng đứng dậy, bây giờ cô mới phát hiện cơ thể mình đau như muốn nứt ra thành từng mảnh.
Hoa Hiền Phương nhớ lại sự khinh thường mà người đàn ông kia dành cho mình thì cô cảm thấy mình không thể sống dựa vào nhà họ Lục như một con mọt gạo thế được. Cô phải tìm một công việc kiếm tiền, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc ăn tối, bà Lục trở về.
“Thưa mẹ, con ở nhà mãi cũng buồn nên muốn đi ra ngoài tìm việc.”
Bà Lục nhìn cô một chút rồi hỏi: “Cô học ngành gì?”
“Thiết kế đá quý.” Hoa Hiền Phương trả lời rất nhỏ.
Hoa Hiền Phương vừa mới tốt nghiệp hai tháng, còn chưa tìm được công việc chính thức nên hai tháng này chỉ mới làm công ở bên ngoài.
“Con dâu nhà họ Lục không thể làm việc cho người ngoài. Cô gửi sơ yếu lý lịch tới Leas, được tuyển hay không thì phải xem năng lực của cô rồi.” Bà Lục nói một cách hững hờ.
Để cho cô ta đi ra ngoài làm việc cũng được, suốt người quay qua quay lại trước mặt mình chướng mắt.
“Cảm ơn mẹ.” Hoa Hiền Phương cười, cô như một con chim bị cầm tù nay lấy lại được tự do, cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Công ty đá quý Leas cũng không phải là công ty thuộc tập đoàn Lục thị mà là thuộc tập đoàn Đế Tước.
Nó được Lục Kiến Nghi sáng lập lúc anh còn học trung học, bây giờ đã phát triển thành một công ty thuộc top 500 thế giới. Được tính là một tập đoàn xuyên quốc gia.
Lục Kiến Nghi là một người truyền kỳ trong giới kinh doanh và tài chính, phố Wall từng bình luận anh là một CEO thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Hoa Hiền Phương không hiểu được những điều này, cũng không rõ về quá khứ của Lục Kiến Nghi.
Có năm buổi phỏng vấn, cô rất được tuyển trở thành trợ lý nhà thiết kế.
Ba ngày sau Lục Kiến Nghi mới trở về, lúc anh đẩy cửa phòng ra thì cô đang nhảy múa trong phòng.
“Cô vào Leas để làm gì?” Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi có chút u ám.
Anh vừa vào nhà thì mẹ đã nói chuyện này cho anh biết.
“Tôi muốn đi làm, tôi cũng không muốn tới Leas nhưng mẹ nói tôi không thể đi làm việc cho người khác. Không ai biết thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không nói, tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của mình mà kiếm một chút tiền mà thôi.”
Trong mắt của Hoa Hiền Phương mang theo một chút cầu xin. Lục Kiến Nghi là CEO thì nếu như anh ta không đồng ý là cô còn chưa đi làm đã bị đuổi việc.
“Cô chê tiền nhà họ Lục không đủ xài à?” Lục Kiến Nghi nở một nụ cười chế giễu.
Từ ngày đầu tiên là anh đã biết người trước mặt là một kẻ ham tiền.
“Tôi chỉ là muốn giữ lấy một chút tự tôn.” Hoa Hiền Phương trả lời, cô nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Nghi.
Anh khinh thường, ánh mắt anh như lưỡi dao muốn đâm vằm cô thành trăm mảnh: “Cô muốn giữ tự tôn thì không nên gả vào nhà họ Lục.”
“Người tạo nên cuộc hôn nhân này là họ Lục chứ không phải họ Hoa.”
Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, rõ ràng mà có lực.
“Miệng lưỡi cũng bén nhọn quá nhỉ, để tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu.”
Anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô đột nhiên nằm rạp xuống đất giống như một quả cầu bị xì hơi.
Người nên gả cho anh ta cũng không phải là mình. Anh ta vốn nên là anh rể của mình mới đúng.
Nếu như đổi thành Hoa Mộng Lan thì có lẽ cuộc sống của chị ta sẽ tốt hơn cô nhiều nhỉ.
Dù sao từ nhỏ chị ta đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu, đi học ở trường học quý tộc, ăn mặc đều là hàng hiệu. Mà cô thì mãi chỉ là một con gà đất nuôi thả mà thôi.
Đến cùng là Hoa Mộng Lan đã đi đâu rồi?
Cô hy vọng chị ta về để giúp cô thoát khỏi bể khổ này. Lại sợ chị ta về rồi thì số tiền sính lễ kia sẽ biến mất.
Suy nghĩ mâu thuẫn như thế khiến cho cô không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Thứ hai.
Hoa Hiền Phương chính thức đi tới bộ phận thiết kế của Leas báo danh.
Cô tin rằng mình có thể thay đổi khi làm việc ở đây, nhưng không ngờ rằng mới vào cửa đã gặp được người quen.
Tiêu Ánh Minh cũng không nghĩ rằng Hoa Hiền Phương sẽ tới đây làm việc, cô cũng không nghĩ rằng Tiêu Ánh Minh sẽ ở đây!
Oan gia ngõ hẹp!
“Trùng hợp thật đấy cô Tiêu nhỉ?” Hoa Hiền Phương cất lời chào một cách lễ phép. Bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu xuất hiện một áng mây đen.
Tiêu Ánh Minh là nhà thiết kế chính thức, còn cô chỉ là trợ lý mà thôi. Bốn bỏ năm lên thì Tiêu Ánh Minh cũng chính là cấp trên của cô.
“Có phải là Anh Kiến Nghi hay đi ra ngoài quá nên cô không chịu được sự cô đơn mà mò tới đây rồi?” Cô ta nói một cách đùa cợt.
Đúng là kẻ ham tiền, nhìn thấy cái gì đáng giá đều muốn nhận thành của mình.
“Đừng có mà mơ ước thứ không thuộc về mình!” Lục Kiến Nghi chẳng hề cho Hoa Hiền Phương thời gian giải thích, anh hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, giống như là chỉ cần nhìn cô thêm một chút thôi cũng sẽ làm bẩn mắt của anh vậy.
Hoa Hiền Phương nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông rồi nhíu mày nghĩ: “Vòng tay kia rất giống với cái Thời Thạch tặng cô, tại sao lại ở trong tay của người đàn ông này chứ? Chẳng lẽ…”
Hoa Hiền Phương nghĩ tới một khả năng mà không kiềm chế được rùng mình.
Không được, cô phải tìm cơ hội xác nhận lại một lần nữa.
Hoa Hiền Phương cố gắng đứng dậy, bây giờ cô mới phát hiện cơ thể mình đau như muốn nứt ra thành từng mảnh.
Hoa Hiền Phương nhớ lại sự khinh thường mà người đàn ông kia dành cho mình thì cô cảm thấy mình không thể sống dựa vào nhà họ Lục như một con mọt gạo thế được. Cô phải tìm một công việc kiếm tiền, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc ăn tối, bà Lục trở về.
“Thưa mẹ, con ở nhà mãi cũng buồn nên muốn đi ra ngoài tìm việc.”
Bà Lục nhìn cô một chút rồi hỏi: “Cô học ngành gì?”
“Thiết kế đá quý.” Hoa Hiền Phương trả lời rất nhỏ.
Hoa Hiền Phương vừa mới tốt nghiệp hai tháng, còn chưa tìm được công việc chính thức nên hai tháng này chỉ mới làm công ở bên ngoài.
“Con dâu nhà họ Lục không thể làm việc cho người ngoài. Cô gửi sơ yếu lý lịch tới Leas, được tuyển hay không thì phải xem năng lực của cô rồi.” Bà Lục nói một cách hững hờ.
Để cho cô ta đi ra ngoài làm việc cũng được, suốt người quay qua quay lại trước mặt mình chướng mắt.
“Cảm ơn mẹ.” Hoa Hiền Phương cười, cô như một con chim bị cầm tù nay lấy lại được tự do, cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Công ty đá quý Leas cũng không phải là công ty thuộc tập đoàn Lục thị mà là thuộc tập đoàn Đế Tước.
Nó được Lục Kiến Nghi sáng lập lúc anh còn học trung học, bây giờ đã phát triển thành một công ty thuộc top 500 thế giới. Được tính là một tập đoàn xuyên quốc gia.
Lục Kiến Nghi là một người truyền kỳ trong giới kinh doanh và tài chính, phố Wall từng bình luận anh là một CEO thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Hoa Hiền Phương không hiểu được những điều này, cũng không rõ về quá khứ của Lục Kiến Nghi.
Có năm buổi phỏng vấn, cô rất được tuyển trở thành trợ lý nhà thiết kế.
Ba ngày sau Lục Kiến Nghi mới trở về, lúc anh đẩy cửa phòng ra thì cô đang nhảy múa trong phòng.
“Cô vào Leas để làm gì?” Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi có chút u ám.
Anh vừa vào nhà thì mẹ đã nói chuyện này cho anh biết.
“Tôi muốn đi làm, tôi cũng không muốn tới Leas nhưng mẹ nói tôi không thể đi làm việc cho người khác. Không ai biết thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không nói, tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của mình mà kiếm một chút tiền mà thôi.”
Trong mắt của Hoa Hiền Phương mang theo một chút cầu xin. Lục Kiến Nghi là CEO thì nếu như anh ta không đồng ý là cô còn chưa đi làm đã bị đuổi việc.
“Cô chê tiền nhà họ Lục không đủ xài à?” Lục Kiến Nghi nở một nụ cười chế giễu.
Từ ngày đầu tiên là anh đã biết người trước mặt là một kẻ ham tiền.
“Tôi chỉ là muốn giữ lấy một chút tự tôn.” Hoa Hiền Phương trả lời, cô nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Nghi.
Anh khinh thường, ánh mắt anh như lưỡi dao muốn đâm vằm cô thành trăm mảnh: “Cô muốn giữ tự tôn thì không nên gả vào nhà họ Lục.”
“Người tạo nên cuộc hôn nhân này là họ Lục chứ không phải họ Hoa.”
Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, rõ ràng mà có lực.
“Miệng lưỡi cũng bén nhọn quá nhỉ, để tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu.”
Anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô đột nhiên nằm rạp xuống đất giống như một quả cầu bị xì hơi.
Người nên gả cho anh ta cũng không phải là mình. Anh ta vốn nên là anh rể của mình mới đúng.
Nếu như đổi thành Hoa Mộng Lan thì có lẽ cuộc sống của chị ta sẽ tốt hơn cô nhiều nhỉ.
Dù sao từ nhỏ chị ta đã được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của con dâu nhà giàu, đi học ở trường học quý tộc, ăn mặc đều là hàng hiệu. Mà cô thì mãi chỉ là một con gà đất nuôi thả mà thôi.
Đến cùng là Hoa Mộng Lan đã đi đâu rồi?
Cô hy vọng chị ta về để giúp cô thoát khỏi bể khổ này. Lại sợ chị ta về rồi thì số tiền sính lễ kia sẽ biến mất.
Suy nghĩ mâu thuẫn như thế khiến cho cô không nhìn thấy một chút hy vọng nào.
Thứ hai.
Hoa Hiền Phương chính thức đi tới bộ phận thiết kế của Leas báo danh.
Cô tin rằng mình có thể thay đổi khi làm việc ở đây, nhưng không ngờ rằng mới vào cửa đã gặp được người quen.
Tiêu Ánh Minh cũng không nghĩ rằng Hoa Hiền Phương sẽ tới đây làm việc, cô cũng không nghĩ rằng Tiêu Ánh Minh sẽ ở đây!
Oan gia ngõ hẹp!
“Trùng hợp thật đấy cô Tiêu nhỉ?” Hoa Hiền Phương cất lời chào một cách lễ phép. Bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu xuất hiện một áng mây đen.
Tiêu Ánh Minh là nhà thiết kế chính thức, còn cô chỉ là trợ lý mà thôi. Bốn bỏ năm lên thì Tiêu Ánh Minh cũng chính là cấp trên của cô.
“Có phải là Anh Kiến Nghi hay đi ra ngoài quá nên cô không chịu được sự cô đơn mà mò tới đây rồi?” Cô ta nói một cách đùa cợt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương