Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Chương 29: Là cô cầu xin tôi, muốn cô
Lời nói châm chọc của anh khiến Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Anh Phó, tối hôm đó tôi đã uống say rồi. Đó là chỉ ngoài ý muốn mà thôi, tôi hy vọng anh có thể quên nó đi!”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên: “Vậy là tối hôm đó, tôi đã bị cô ngủ không rồi?"
Mộ Vi Lan suýt nôn ra, rõ ràng là cô bị anh ngủ không rồi, sao bây giờ anh lại trở nên vô tội?
Phó Hàn Tranh bình thường là một người đàng hoàng, không ngờ lại không nói đạo lý như vậy!
Cô giương cổ, thái độ kiên quyết nói: “Phó Hàn Tranh, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù sao, tôi cũng sẽ không thể kết hôn với anh được!”
"Cô chắc chắn như vậy sao?”
"Tôi, tôi nói cho anh biết, anh đừng lấy biệt thự của nhà họ Mộ ra để uy hiếp tôi nữa. Giữa chúng ta đã nói trước rồi, chỉ là giả vợ làm vợ chồng, giúp anh thoát khỏi sự thúc giục kết hôn của người nhà. Nhưng nếu anh cứ dùng biệt thự của nhà họ Mộ uy hiếp giới hạn cuối cùng của tôi, tôi sẽ chấp nhận từ bỏ căn biệt thự đó!"
Mộ Vi Lan nói một hơi, trong lòng đập loạn xạ. Cô rụt rè nhìn Phó Hàn Tranh, sợ người đàn ông này sẽ hủy bỏ hợp đồng. Cô đang cá cược, cược Phó Hàn Tranh vẫn có chút đáng tin, dù sao anh rất nghiêm túc trên thương trường, chắc anh vẫn phải có chữ tín.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ cau mày.
Ngay cả biệt thự của nhà họ Mộ mà cô quan tâm nhất cô cũng sẵn sàng từ bỏ?
Cô không muốn kết hôn với anh như thế sao?
Đột nhiên anh có chút buồn bã, anh nhìn cô với đôi mắt lạnh, lạnh lùng buông cô ra: “Tôi chưa đến mức phải uy hiếp một người phụ nữ kết hôn với tôi."
Mộ Vi Lan nắm lấy áo trên ngực, cô cắn môi. Nghe những lời anh nói, trong lòng cô bỗng dưng chua chát.
Quả nhiên, anh chỉ là muốn tìm một người phụ nữ kết hôn với anh để chọc tức Hướng Nam Tây?
Anh ngồi xuống ghế, bắt đầu xử lý lại công việc: “Không còn việc gì khác, cô có thể đi ra ngoài rồi."
“Tối hôm đó, sao anh lại biết tôi ở quán bar?"
Vấn đề này, cô đã muốn hỏi từ lâu nhưng mãi chưa có cơ hội.
Phó Hàn Tranh cầm chiếc bút đen, sững lại, đầu bút ngoạch mấy đường trên tờ giấy. Giọng nói của anh bình tĩnh, anh không ngẩng đầu lên: “Cô gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại kêu tôi cứu cô, làm sao, cô không nhớ à?"
Mộ Vi Lan cau mầy, cố gắng nhớ lại ngày hôm đó, nhưng không nhớ rõ nữa.
Cho dù cô cần giúp đỡ, cô cũng không thể nào gọi điện cho Phó Hàn Tranh được.
Nhưng những lời anh nói tiếp theo, gần như khiến cô nổi máu.
“Không chỉ vậy, khi tôi đến nơi, cô còn bám lấy tôi, cầu xin tôi muốn cô."
Hự hự! Cô có nói thế không?!
“Tôi, đó là vì hôm đó tôi đã uống say rồi, nói năng linh tinh, anh đừng để tâm đến điều đó...!"
“Cô còn nói, cô thích tôi. Rốt cuộc là đang nói linh tinh, hay là say rượu xong nói sự thật!"
Tại sao cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?!
Mặt cô đỏ ửng, vội vàng đổi chủ đề: “Tôi đến để nói với anh, lát nữa tôi sẽ về biệt thự của nhà họ Mộ."
Phó Hàn Tranh không nói gì, im lặng như bằng.
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh không vui, lại vội vàng nói: “Trước bữa tối, tôi chắc chắn sẽ quay lại. Tôi chỉ là muốn đem tro cốt của bố tôi trở về biệt thự, muốn ông ấy sớm được quay về nhà."
Phó Hàn Tranh nheo mắt: “Người chết nên được chôn cất."
"Tôi...tôi chỉ là muốn để bố bên cạnh tôi."
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh lóe lên, lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc."
Mộ Vi Lan gật đầu, rời khỏi phòng sách, tâm trạng có chút chán nản.
Đã ba năm rồi, bố cô vẫn chưa được chôn cất. Phó Hàn Tranh nói đúng, người chết nên được chôn cất.
Ngay cả khi cô không thể chấp nhận sự thật rằng bố cô đã rời đi, cô cũng phải chôn cất bố cô.
Trong phòng sách, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Từ Khôn.
"Liên lạc với bên nghĩa trang Nam Sơn, để lại một mảnh đất phong thủy.”
Từ Khôn sững sờ: “Boss, anh vẫn còn trẻ, đang là lúc tràn đầy nhiệt huyết, chuyện bia mộ, chúng ta..."
Sắc mặt của anh trở nên tối sầm: “Tôi nói để lại mộ cho mình khi nào thế?"
Từ Khôn toát mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy hỏi: “Vậy...vậy là để cho ông Phó sao?"
Khóe miệng Phó Hàn Tranh co giật, giận dữ: “Bố của vợ tôi vẫn chưa được chôn cất."
Hóa ra là bố của Mộ Vi Lan...
"Ồ ồ, tôi lập tức đi làm, chắc chắn sẽ chọn một chỗ phong thủy tốt cho bố của bà chủ.”
Phó Hàn Tranh không quên dặn dò: "Đúng rồi, để người ở nghĩa trang Nam Sơn trực tiếp gọi cho cô ấy, không cần nói với cô ấy chuyện này là do tôi căn dặn.”
Từ Khôn gật đầu, chỉ là...
“Boss, theo đuổi con gái vẫn nên quan tâm rõ ràng một chút thì tốt hơn. Như vậy, con gái mới dễ dàng động lòng..."
Sắc mặt anh lạnh lùng, nghiến răng hỏi: “Tôi nói muốn theo đuổi Mộ Vi Lan lúc nào vậy?"
Từ Khôn âm thầm thắp một một ngọn nến cho mình, anh ta sợ mình sẽ không thấy mặt trời ngày mai rồi.
Khi Boss cúp điện thoại, còn kiêu ngạo giải thích: “Tôi không muốn nói với cô ấy là vì sợ cô ấy quá cảm động sẽ bám lấy tôi."
Từ Khôn vội vàng nói theo: “Vâng vâng, dù sao bây giờ sếp và bà chủ chỉ là đóng giả làm vợ chồng, để cô ấy yêu sếp, sau này sợ là sẽ khó thoát ra."
Phó Hàn Tranh có chút tức giận cúp điện thoại.
Bên ngoài phòng sách, Hướng Nam Tây đang đứng ngoài cửa với một đĩa trái cây trên tay.
Cô ta vốn dĩ định mang trái cây cho Phó Hàn Tranh, nhưng không ngờ lại nghe thấy Phó Hàn Tranh muốn mua một ngôi mộ cho bố của Mộ Vi Lan.
Cô ta đi xuống tầng, nhìn thấy Mộ Vi Lan đang xách tay ra ngoài, vội vàng gọi cô: “Vi Lan, cô đợi đã."
"Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
“Tôi vừa nghe Hàn Tranh nói tro cốt của bố cô vẫn chưa được chôn cất. Người phụ trách ở nghĩa trang Nam Sơn là bạn của tôi, tôi nhờ anh ấy giúp bố cô để lại một chỗ tốt nhé."
Mộ Vi Lan sững sờ, không ngờ Hướng Nam Tây sẽ giúp cô, hơn nữa nghĩa trang Nam Sơn là nghĩa trang tốt nhất ở Bắc Thành, một kiếm được một chỗ rất khó: “Chị dâu, cảm ơn chị. Vậy chuyện này...làm phiền chị rồi."
Hướng Nam Tây mỉm cười dịu dàng: “Không sao, đều là người một nhà. Lát nữa tôi sẽ liên lạc với bạn của tôi."
Sau khi Mộ Vi Lan rời đi, cô ta trở về phòng của mình, nhìn bức ảnh mà thám tử tư gửi cho cô ta. Trên bức ảnh là hình ảnh Mộ Vi Lan và Diệp Tử Bác ôm nhau thân mật ở quán bar hôm đó.
Mộ Vi Lan này, còn quyến rũ cả Diệp Tử Bác!
Cô ta gọi điện thoại: “Alo, tổng giám đốc An, tôi là Nam Tây. Có chuyện này muốn nhờ anh, là như thế này, cháu trai tôi Diệp Tử Bác, anh biết chứ?"
"Tất nhiên là tôi biết, cậu chủ Tử Bác của nhà họ Diệp mà!"
“Bố của bạn gái Tử Bác qua đời, vẫn chưa tìm được một ngôi mộ tốt để chôn cất. Anh có thể giúp tôi để lại một ngôi mộ tốt cho bố cô ấy được không?"
"Tất nhiên là được rồi, cô Hướng đã dặn dò, đây đều là chuyện nhỏ!"
Hướng Nam Tây nhếch môi: “Vậy tôi gửi thông tin liên lạc của cô ấy cho anh, tiền của ngôi mộ tôi sẽ gửi đến tài khoản của anh. Đúng rồi, tổng giám đốc An, chuyện này mong anh đừng nói với bọn họ là tôi làm, chỉ cần nói là Tử Bác mua là được rồi. Tổng giám đốc An biết đấy, theo đuổi con gái mà nên phải có chút thành ý."
“Được, không ngờ cô Hướng lại biết chăm sóc việc nhà như vậy, chuyện này chắc chắn tôi sẽ làm tốt cho cô."
Sau khi Hướng Nam Tây cúp điện thoại, cô ta cười khẩy. Mối quan hệ của Mộ Vi Lan và Diệp Tử Bác đã không rõ ràng, vậy cô ta sẽ tác thành cho hai người!
Phó Hàn Tranh nhướn mày, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên: “Vậy là tối hôm đó, tôi đã bị cô ngủ không rồi?"
Mộ Vi Lan suýt nôn ra, rõ ràng là cô bị anh ngủ không rồi, sao bây giờ anh lại trở nên vô tội?
Phó Hàn Tranh bình thường là một người đàng hoàng, không ngờ lại không nói đạo lý như vậy!
Cô giương cổ, thái độ kiên quyết nói: “Phó Hàn Tranh, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù sao, tôi cũng sẽ không thể kết hôn với anh được!”
"Cô chắc chắn như vậy sao?”
"Tôi, tôi nói cho anh biết, anh đừng lấy biệt thự của nhà họ Mộ ra để uy hiếp tôi nữa. Giữa chúng ta đã nói trước rồi, chỉ là giả vợ làm vợ chồng, giúp anh thoát khỏi sự thúc giục kết hôn của người nhà. Nhưng nếu anh cứ dùng biệt thự của nhà họ Mộ uy hiếp giới hạn cuối cùng của tôi, tôi sẽ chấp nhận từ bỏ căn biệt thự đó!"
Mộ Vi Lan nói một hơi, trong lòng đập loạn xạ. Cô rụt rè nhìn Phó Hàn Tranh, sợ người đàn ông này sẽ hủy bỏ hợp đồng. Cô đang cá cược, cược Phó Hàn Tranh vẫn có chút đáng tin, dù sao anh rất nghiêm túc trên thương trường, chắc anh vẫn phải có chữ tín.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ cau mày.
Ngay cả biệt thự của nhà họ Mộ mà cô quan tâm nhất cô cũng sẵn sàng từ bỏ?
Cô không muốn kết hôn với anh như thế sao?
Đột nhiên anh có chút buồn bã, anh nhìn cô với đôi mắt lạnh, lạnh lùng buông cô ra: “Tôi chưa đến mức phải uy hiếp một người phụ nữ kết hôn với tôi."
Mộ Vi Lan nắm lấy áo trên ngực, cô cắn môi. Nghe những lời anh nói, trong lòng cô bỗng dưng chua chát.
Quả nhiên, anh chỉ là muốn tìm một người phụ nữ kết hôn với anh để chọc tức Hướng Nam Tây?
Anh ngồi xuống ghế, bắt đầu xử lý lại công việc: “Không còn việc gì khác, cô có thể đi ra ngoài rồi."
“Tối hôm đó, sao anh lại biết tôi ở quán bar?"
Vấn đề này, cô đã muốn hỏi từ lâu nhưng mãi chưa có cơ hội.
Phó Hàn Tranh cầm chiếc bút đen, sững lại, đầu bút ngoạch mấy đường trên tờ giấy. Giọng nói của anh bình tĩnh, anh không ngẩng đầu lên: “Cô gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại kêu tôi cứu cô, làm sao, cô không nhớ à?"
Mộ Vi Lan cau mầy, cố gắng nhớ lại ngày hôm đó, nhưng không nhớ rõ nữa.
Cho dù cô cần giúp đỡ, cô cũng không thể nào gọi điện cho Phó Hàn Tranh được.
Nhưng những lời anh nói tiếp theo, gần như khiến cô nổi máu.
“Không chỉ vậy, khi tôi đến nơi, cô còn bám lấy tôi, cầu xin tôi muốn cô."
Hự hự! Cô có nói thế không?!
“Tôi, đó là vì hôm đó tôi đã uống say rồi, nói năng linh tinh, anh đừng để tâm đến điều đó...!"
“Cô còn nói, cô thích tôi. Rốt cuộc là đang nói linh tinh, hay là say rượu xong nói sự thật!"
Tại sao cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?!
Mặt cô đỏ ửng, vội vàng đổi chủ đề: “Tôi đến để nói với anh, lát nữa tôi sẽ về biệt thự của nhà họ Mộ."
Phó Hàn Tranh không nói gì, im lặng như bằng.
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh không vui, lại vội vàng nói: “Trước bữa tối, tôi chắc chắn sẽ quay lại. Tôi chỉ là muốn đem tro cốt của bố tôi trở về biệt thự, muốn ông ấy sớm được quay về nhà."
Phó Hàn Tranh nheo mắt: “Người chết nên được chôn cất."
"Tôi...tôi chỉ là muốn để bố bên cạnh tôi."
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh lóe lên, lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc."
Mộ Vi Lan gật đầu, rời khỏi phòng sách, tâm trạng có chút chán nản.
Đã ba năm rồi, bố cô vẫn chưa được chôn cất. Phó Hàn Tranh nói đúng, người chết nên được chôn cất.
Ngay cả khi cô không thể chấp nhận sự thật rằng bố cô đã rời đi, cô cũng phải chôn cất bố cô.
Trong phòng sách, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Từ Khôn.
"Liên lạc với bên nghĩa trang Nam Sơn, để lại một mảnh đất phong thủy.”
Từ Khôn sững sờ: “Boss, anh vẫn còn trẻ, đang là lúc tràn đầy nhiệt huyết, chuyện bia mộ, chúng ta..."
Sắc mặt của anh trở nên tối sầm: “Tôi nói để lại mộ cho mình khi nào thế?"
Từ Khôn toát mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy hỏi: “Vậy...vậy là để cho ông Phó sao?"
Khóe miệng Phó Hàn Tranh co giật, giận dữ: “Bố của vợ tôi vẫn chưa được chôn cất."
Hóa ra là bố của Mộ Vi Lan...
"Ồ ồ, tôi lập tức đi làm, chắc chắn sẽ chọn một chỗ phong thủy tốt cho bố của bà chủ.”
Phó Hàn Tranh không quên dặn dò: "Đúng rồi, để người ở nghĩa trang Nam Sơn trực tiếp gọi cho cô ấy, không cần nói với cô ấy chuyện này là do tôi căn dặn.”
Từ Khôn gật đầu, chỉ là...
“Boss, theo đuổi con gái vẫn nên quan tâm rõ ràng một chút thì tốt hơn. Như vậy, con gái mới dễ dàng động lòng..."
Sắc mặt anh lạnh lùng, nghiến răng hỏi: “Tôi nói muốn theo đuổi Mộ Vi Lan lúc nào vậy?"
Từ Khôn âm thầm thắp một một ngọn nến cho mình, anh ta sợ mình sẽ không thấy mặt trời ngày mai rồi.
Khi Boss cúp điện thoại, còn kiêu ngạo giải thích: “Tôi không muốn nói với cô ấy là vì sợ cô ấy quá cảm động sẽ bám lấy tôi."
Từ Khôn vội vàng nói theo: “Vâng vâng, dù sao bây giờ sếp và bà chủ chỉ là đóng giả làm vợ chồng, để cô ấy yêu sếp, sau này sợ là sẽ khó thoát ra."
Phó Hàn Tranh có chút tức giận cúp điện thoại.
Bên ngoài phòng sách, Hướng Nam Tây đang đứng ngoài cửa với một đĩa trái cây trên tay.
Cô ta vốn dĩ định mang trái cây cho Phó Hàn Tranh, nhưng không ngờ lại nghe thấy Phó Hàn Tranh muốn mua một ngôi mộ cho bố của Mộ Vi Lan.
Cô ta đi xuống tầng, nhìn thấy Mộ Vi Lan đang xách tay ra ngoài, vội vàng gọi cô: “Vi Lan, cô đợi đã."
"Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
“Tôi vừa nghe Hàn Tranh nói tro cốt của bố cô vẫn chưa được chôn cất. Người phụ trách ở nghĩa trang Nam Sơn là bạn của tôi, tôi nhờ anh ấy giúp bố cô để lại một chỗ tốt nhé."
Mộ Vi Lan sững sờ, không ngờ Hướng Nam Tây sẽ giúp cô, hơn nữa nghĩa trang Nam Sơn là nghĩa trang tốt nhất ở Bắc Thành, một kiếm được một chỗ rất khó: “Chị dâu, cảm ơn chị. Vậy chuyện này...làm phiền chị rồi."
Hướng Nam Tây mỉm cười dịu dàng: “Không sao, đều là người một nhà. Lát nữa tôi sẽ liên lạc với bạn của tôi."
Sau khi Mộ Vi Lan rời đi, cô ta trở về phòng của mình, nhìn bức ảnh mà thám tử tư gửi cho cô ta. Trên bức ảnh là hình ảnh Mộ Vi Lan và Diệp Tử Bác ôm nhau thân mật ở quán bar hôm đó.
Mộ Vi Lan này, còn quyến rũ cả Diệp Tử Bác!
Cô ta gọi điện thoại: “Alo, tổng giám đốc An, tôi là Nam Tây. Có chuyện này muốn nhờ anh, là như thế này, cháu trai tôi Diệp Tử Bác, anh biết chứ?"
"Tất nhiên là tôi biết, cậu chủ Tử Bác của nhà họ Diệp mà!"
“Bố của bạn gái Tử Bác qua đời, vẫn chưa tìm được một ngôi mộ tốt để chôn cất. Anh có thể giúp tôi để lại một ngôi mộ tốt cho bố cô ấy được không?"
"Tất nhiên là được rồi, cô Hướng đã dặn dò, đây đều là chuyện nhỏ!"
Hướng Nam Tây nhếch môi: “Vậy tôi gửi thông tin liên lạc của cô ấy cho anh, tiền của ngôi mộ tôi sẽ gửi đến tài khoản của anh. Đúng rồi, tổng giám đốc An, chuyện này mong anh đừng nói với bọn họ là tôi làm, chỉ cần nói là Tử Bác mua là được rồi. Tổng giám đốc An biết đấy, theo đuổi con gái mà nên phải có chút thành ý."
“Được, không ngờ cô Hướng lại biết chăm sóc việc nhà như vậy, chuyện này chắc chắn tôi sẽ làm tốt cho cô."
Sau khi Hướng Nam Tây cúp điện thoại, cô ta cười khẩy. Mối quan hệ của Mộ Vi Lan và Diệp Tử Bác đã không rõ ràng, vậy cô ta sẽ tác thành cho hai người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương