Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 438: Không nghe lời thì đánh gẫy chân nó!



Mẹ Lục đã tức giận tới mức sắp ngất xỉu, bố Lục muốn ngăn bà ấy lại, nhưng mẹ Lục đã xông đến trước mặt Lục Hì Bảo, nghiêm túc hỏi Lục Hì Bảo: "Cô Nguyệt nói có phải là thật không?" “Mẹ, không phải như vậy đâu.. “Vậy là như thế nào! Con nói đi, con nói cho mẹ biết rốt cuộc là chuyện gì đi! Sao con lại ở bên cạnh chồng của bạn thân con chứ!”

Lục Hì Bảo mở miệng, lại phát hiện, cô ấy phải giải thích cái gì chứ, cô ấy không giải thích được cái gì nữa, “Con... mẹ, con xin lỗi

Cùng lúc đó, cái đề lại, là một cái tát lên mặt Lục Hi Bảo của mẹ Lục dùng lực đánh "Lục Hi Bảo! Từ nhỏ tới lớn, những đạo lý mẹ dạy con, con đều nghe đi đâu cả rồi! Sao con có thể... sao con có thể làm người thứ ba được chứ

Mẹ Lục tức giận ôm vào lồng ngực, giận dữ nhìn chăm chăm vào gái của mình. Trên khuôn mặt trắng nền của Lục Hi Bảo, in một cái tát màu đỏ rõ ràng, chỉ cảm thấy đau rát, đến cả trái tim cũng nóng đến mức như muốn vỡ vụn ra.

Bồ Lục vội vàng nói: "Em đánh con cũng không có tác dụng mà, chuyện đã xảy ra rồi, em.. “Anh im miệng cho em! Nếu không phải anh cứ chiều chuộng nó, thì nó có trở thành như bây giờ không!"

Nguyệt Như Ca nhìn gia đình bọn họ cãi vã giống như đang xem một vở kịch hay, chậm rãi mở miệng nói: "Bác gái, bác đừng quá tức giận mà làm tổn hại đến cơ thể, chuyện này, cháu đã tha thứ cho Hi Bảo rồi, chỉ cần sau này Hi Bảo không qua lại với chồng cháu nữa là được rồi."

Mẹ Lục đương nhiên là cảm thấy đang mắc nợ người khác, “Cháu yên tâm đi, cô Nguyệt, nếu như Lục Hì Bảo còn dám qua lại với chồng cháu, thì cháu cứ nói với bác, bác sẽ đánh gãy chân của nó!”

Nhà họ Lục bọn họ, cũng không thể bỏ mặc người này được

Nguyệt Như Ca ván này, thắng quả đẹp, lúc rời đi, còn liếc nhìn Lục Hi Bảo đang lu xìu, trong lòng vậy mà lại thấy đồng cảm với cô ấy.

Thật là đáng thương, nhưng ai bảo Lục Hì Bào cô ấy cướp người đàn ông của Nguyệt Như Ca cô ta chứ

Nhà họ Lục, một màn tĩnh lặng.

Mẹ Lục tức giận tới mức toàn thân run rẩy, bà ấy ôm trán nói: "Lục Hì Bảo, sao con có thể làm ra chuyện tày trời như vậy chứ! Con rốt cuộc còn có liêm sỉ không vậy!"

Lục Hi Bảo tê tái, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn ra...

Bố Lục muốn mở miệng nói thay con gái mấy câu, nhưng đều bị mẹ Lục chặn lại.

Mẹ Lục thấy cô ấy không nói gì, cũng không giải thích, càng nhìn càng tức giận, sải chân đi vào trong phòng bếp, vơ lấy một cây chổi, rồi dùng lực đánh Lục Hi Bảo!

Bố Lục kéo mẹ Lục lại, nhưng cây chồi đó, vẫn mạnh mẽ đánh lên người của Lục Hỉ Bảo. “Đừng đánh nữa! Đánh con nó thì có tác dụng gì "Hi Bào con mau đi đi!"

Mẹ Lục nổi giận: "Đừng có giữ em! Anh thả tay ra cho em! Em hôm nay không dạy dỗ được nó, nó sẽ hoàn toàn không biết cái gì là liềm sử Cũng không biết làm người như thế nào! Sao em lại sinh ra một thứ cần chứ!" bà như này chửi

Nói xong, lại đánh thêm vài cái lên lưng của Lục Hi

Bào.

Bồ Lục thực sự không nhẫn tâm, thấy không ngăn được mẹ Lục, đành phải kéo Lục Hì Bảo đang ý ra đó, nhanh chóng đầy con gái ra ngoài "Mau di di!"

Sau khi bố Lục đẩy Lục Hỉ Bảo ra khỏi cửa, liền vội vàng đóng cửa lại

Lục Hì Bảo đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà, trong lòng cô ấy rất hỗn loạn, sự đau đớn trên cơ thể, chỉ bằng một phần một trăm sự đau đớn trong tim.

Cô ấy bật khóc rồi chạy xuống tầng. ***

Khi Giang Thanh Việt đến thị trấn Thanh Hà, cử không ngừng gọi điện thoại cho Lục Hì Bảo, nhưng điện thoại cử thuê bao.

Giang Thanh Việt vội vàng tìm đến nhà bọn họ.

Thiện cảm trước đây đối với anh ấy của bố Lục và mẹ Lục, đã hoàn toàn tiêu tan hết rồi,

Mẹ Lục mở miệng hỏi trước: "Nếu cậu đã có gia đình rồi, thì tại sao vẫn muốn và chạm Hi Bào nhà chúng tôi chứ “Bác gái, chuyện này đúng sai phức tạp cháu tam thời rất khó nói rõ với hai bác, nhưng Hì Bảo là người vô tội, cô ấy không biết cháu đã kết hôn.

Mẹ Lục nghe đến đây, liền ray rứt, “Nói như vậy, là cậu lừa Hì Bảo nhà chúng tôi sao?" “Vâng, cháu xin lỗi, là cháu suy nghĩ không chu đáo"

Mẹ Lục lau nước mắt, hít thở một hơi sâu, lạnh giọng hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào? Tại sao cậu vẫn đến nhà chúng tôi tìm Hi Bảo chứ? Vợ cậu buổi sáng đã đến đây, tại sao cậu vẫn muốn dây dưa với Hi Bảo vậy?" “Cháu sẽ li hôn nhanh nhất có thể "

Bố Lục và mẹ Lục đó ra, giống như là nghe được một câu chuyện cười. “Li hôn? Vì một cái ngoại tình, nên cậu liền li hôn với vợ cậu sao? Cậu nghĩ, chúng tôi sẽ cho cậu và Hi Bảo ở bên nhau sao?"

Lúc này, Giang Thanh Việt ở trong mắt bố Lục và mẹ Lục, chính là một tên khốn nạn không biết chịu trách nhiệm: "Bác trai, bác gái rất xin lỗi, cháu tạm thời không thể giải thích quá nhiều với hai bác, bây giờ cháu bắt buộc phải đi tìm Hì Bảo, cháu sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện

Cuối cùng, bố Lục và mẹ Lục cũng ra ngoài tim Lục Hi Bảo.

Giang Thanh Việt không quá quen thuộc với thị trấn Thanh Hà, nhưng bản đồ tìm được có một cái hồi cách đó không xa, anh ấy sợ cô gái đó nghĩ không thông muốn nhảy xuống hồ, thế là đành lái xe, lập tức đi đến bên hồ.

Vừa đến bên hồ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lục Hi Bảo.

Cô ấy ngồi bên hồ, tự ôm lấy mình, khóc thút thít rụt vai lại, giống như một con thú nhỏ bị thương, âm thẩm liếm vào vết thương.

Lồng ngực của Giang Thanh Việt, giống như bị một bàn tay to bịt chặt vào, đau đến nghẹt thở. "Hi Bảo!"

Anh ấy sải chân bước đến, ôm chầm lấy Lục Hì Bảo từ phía sau, Lục Hì Bào hai tay dùng lực đẩy anh ấy ra, nghen ngào nói: “Anh tránh xa tôi ra một chút Cầu xin anh đấy đừng đến vướng mắc tôi nữa... tôi thực sự không chắc chắn, là tôi có thể giữ được giới hạn đạo đức của mình hay không dấu.

Bây giờ, vì Giang Thanh Việt, đến cả bố mẹ cô ấy cũng không đứng về phía cô ấy nửa, sao cô ấy lại gây go như vậy chứ. “Một mình em ở đây rất nguy hiểm, theo anh về "Về? Đi đâu chứ?"

Giang Thanh Việt hít thở sâu một hơi, cổ họng cứng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô ấy, nói: “Nếu như em bằng lòng đi theo anh, anh đương nhiên sẽ rất vui.

Nhưng anh ấy biết, bây giờ Lục Hi Bảo chắc chắn không muốn đi theo anh ấy, "Nếu như em không bằng lòng, thì anh đưa em về nhà trước."

Một mình cô ấy, ở đây vào buổi tối, thực sự không an toàn. "Hỉ Bảo! Hì Bảo!" “Lục Hi Bảo!"

Cách đó không xa, truyền đến tiếng gọi quen thuộc, còn có cả ánh sáng của đèn pin. là bố Lục và mẹ Lục tìm đến. di." Lục Hì Bảo ra sức lau nước mắt, nói với Giang Thanh Việt: “Anh đi dì Bố mẹ tôi chắc chắn không muốn nhìn thấy anh đâu

Giang Thanh Việt rất muốn ở bên cạnh cô ấy, nhưng trong tình huống này, lại cũng không thể ở bên cạnh cô ấy, “Tối nay em cứ ngủ thật ngon, sáng ngày mai, anh sẽ đến cửa nói chuyện với bố mẹ em."

Lúc chuẩn bị đi, Giang Thanh Việt vẫn là không kim được giơ tay lên, nhẹ nhàng sở lên gò má bị đánh của cô ấy.

Lục Hi Bảo cuối cùng di chuyển ánh mắt, không nhìn anh ấy thêm nữa.

Cuối cùng, bố Lục và mẹ Lục, cũng đưa được Lục Hi Bảo về nhà.

Hôm nay ầm ĩ cả một ngày, đánh thì cũng đánh rồi, chửi thì cũng chửi rồi, muộn như này, mẹ Lục cuối cùng cũng ngưng lại, không dạy dỗ Lục Hi Bảo nữa, nhưng mà, sự yên lặng của mẹ Lục, khiến cho trong lòng Lục Hi Bảo càng thêm khó chịu.

Nửa đêm, cuộn mình vào trong chăn, không biết là cái đầu của vết thương ở trên lưng, hay là do trong lòng quá uất ức, nên đã không kìm được lòng mà khóc thành tiếng.

Đêm này, Lục và mẹ Lục cũng không ngủ dudc.

Mẹ Lục nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, than thờ hỏi: "Lão Lục, hôm nay em có phải đã ra tay hơi mạnh rồi không?" “Em nói xem, em vẫn luôn nói, đánh con cái không được đánh lên mặt, nhưng em hôm nay thì sao, không những đánh Hi Bảo, mà còn đánh lên mặt của Hi Bảo nữa. "Em cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, em quá tức giận, em thực sự không ngờ được rằng, con gái của chúng ta, sẽ đi làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác." “Được rồi, Hi Bảo chẳng phải cũng không biết người đàn ông kia đã kết hôn sao? Hi Bảo cũng là người bị hai, con bé cũng bị lừa mà
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...