Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Chương 45: Làm chuyện tối hôm ở khách sạn vẫn chưa làm xong
Sau khi Mộ Vi Lan tan làm, cô gọi điện cho Phó Hàn Tranh, kết quả là Tiểu Đường Đậu nghe máy. Giọng nói của cô bé lanh lảnh trong điện thoại: “Mộ Mộ, sao mẹ không đến đón con tan học cùng với bố?”
"Bởi vì hôm nay mẹ phải tăng ca, hôm khác mẹ chắc chắn sẽ đến đón con tan học được chứ?"
Điện thoại của Phó Hàn Tranh lại là Tiểu Đường Đậu nghe máy, vậy là hai bố con họ bây giờ chắc là đã về đến nhà rồi chứ?
Quả nhiên, Phó Hàn Tranh sẽ không đợi cô.
"Mộ Mộ, mẹ mau về nhà có được không? Đường Đậu nhớ Mộ Mộ rồi."
Trong chiếc Maybach đen, Tiểu Đường Đậu thoải mái ngồi trên ghế, một bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc điện thoại màu đen lớn hơn cả bàn tay của cô bé, bàn tay còn lại đặt trên đôi chân trắng trẻo mềm lại, trông cực kì dễ thương.
Mộ Vi Lan nghe điện thoại, trái tim mềm nhũn chỉ trả lời bằng một từ: “Được."
Sau khi Tiểu Đường Đậu cúp điện thoại, cô bé cau mày hỏi Phó Hàn Tranh đang ngồi cạnh cô bé: “Bố, rõ ràng là bố muốn Mộ Mộ mau về nhà, tại sao lại để Đường Đậu nói Đường Đậu muốn Mộ Mộ về nhà sớm?”
Phó Hàn Tranh giơ tay xoa đầu cô con gái nhỏ, dáng vẻ nghiêm túc giải thích: "Bởi vì Mộ Mộ thích Đường Đậu. Vì vậy lời nói của Đường Đậu có hiệu quả hơn lời nói của bố.”
“Thật vậy sao?" Tiểu Đường Đậu cười “Bố, ba ngày nữa là đến sinh nhật của con, bố với Mộ Mộ sẽ đón sinh nhật cùng con chứ?"
Cô bé giơ ba ngón tay lên, mở to mắt nhìn Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh sững sờ, anh gần như quên mất ba ngày sau là sinh nhật tròn ba tuổi của Tiểu Đường Đậu. Nếu như trí nhớ của Mộ Vi Lan tốt, có lẽ sẽ ph hiện ra ngày sinh nhật của Tiểu Đường Đậu cùng với ngày đứa bé mà cô sinh ra.
Đã đến lúc để cô biết rằng mối quan hệ thực sự của cô với Tiểu Đường Đậu rồi. “Đương nhiên là được rồi, Đường Đậu muốn quà gì nào?"
“Bố, con không cần quà sinh nhật. Bố có thể không tức giận với Mộ Mộ được không?"
Phó Hàn Tranh sững sờ, nhìn cô bé xinh xắn: “Bố giận gì Mộ Mộ?"
"Sáng nay Mộ Mộ vô tình làm bỏng tay anh, Mộ Mộ không cố tình làm điều đó. Bố đừng trách Mộ Mộ có được không? Đường Đậu không muốn bố cãi nhau với Mộ Mộ."
Tiểu Đường Đậu đã thông minh từ nhỏ, điều này chắc chắn được thừa hưởng từ anh. Dù sao thì EQ và IQ của Mộ Vi Lan dường như đều không được tốt lắm.
Phó Hàn Tranh cúi đầu và hôn lên trán cô bé. Anh không trả lời câu hỏi của cô bé, mà nhẹ nhàng nói: “Không phải Đường Đậu luôn muốn có một con búp bê sao? Bố tặng búp bê cho con con có muốn không?"
Cô bé vỗ tay vui vẻ: “Con muốn, Đường Đậu sẽ tết tóc cho búp bê, mặc quần áo đẹp cho búp bê.”
Khi xe của Diệp Tử Bác chuẩn bị đi vào biệt thự của nhà họ Phó, Mộ Vi Lan lập tức kêu anh dừng lại: “Anh không cần phải lái xe vào đâu, em xuống đây là được rồi." . Đam Mỹ Trọng Sinh
Khuôn mặt của Diệp Tử Bác nhăn nhó, sau khi thấy được suy nghĩ của Mộ Vi Lan, anh mỉm cười hỏi: “Em sợ cậu anh nhìn thấy sao?”
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bừng, cô ấp úng nói: “Em sợ bị người khác trong nhà họ Phó nhìn thấy. Dù sao bây giờ em với cậu anh vẫn là vợ chồng mà, nếu để người khác nhìn thấy anh đưa em về, không biết sẽ nói gì ở sau lưng nữa.”
"Vi Lan, chắc không phải là em đã thực sự yêu cậu anh rồi chứ?"
Mộ Vi Lan quay đầu lại, khuôn mặt của Diệp Tử Bác đột nhiên tiến đến gần trước mắt. Cô sững người, cau mày và phủ nhận: “Sao, sao có thể thể được, em và anh ấy chỉ là diễn kịch mà thôi!"
"Vậy...em chắc chắn sẽ không yêu cậu anh chứ?"
"Đương, đương nhiên rồi! Em làm sao có thể yêu cậu anh được!"
Mộ Vi Lan lẩm bẩm trong lòng, cho dù người đàn ông đó đẹp trai và giàu có, nhưng tính khí của anh ta rất tồi tệ. Động một tí là lạnh mặt, giống như ai đó nợ anh hàng chục tỷ không bằng. Cô chắc chắn không thể nào yêu anh, chắc chắn không thể nào!
Diệp Tử Bác ngồi thẳng người, mỉm cười nói: “Vậy thì anh yên tâm rồi."
Dù sao thì người đàn ông tài giỏi như cậu anh có biết bao nhiêu cô gái trẻ ở Bắc Thành muốn trèo lên giường của cậu. Nhưng mà, Vi Lan không giống như những cô gái đó, những điều anh lo lắng đều là dư thừa.
Ba năm anh và Vi Lan ở học viện mỹ thuật Paris, mặc dù không chính thức hẹn hò, nhưng so với mối quan hệ thỏa thuận của Vi Lan với cậu anh, tỷ lệ chiến thắng của anh cao hơn nhiều.
Sau khi Mộ Vi Lan xuống khỏi chiếc Porsche và đi vào biệt thự của nhà họ Phó, cô nhìn xung quanh như thể sợ người khác nhìn thấy Diệp Tử Bác đưa cô về. Mặc dù mối quan hệ của cô với Diệp Tử Bác chỉ là bạn bè, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, cô sợ rằng cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng cô không hề hay biết, tất cả những hành động cẩn thận đến mức như một tên trộm của cô đã lọt hết vào trong tầm mắt người đàn ông đang đứng trên cửa sổ tầng hai.
Người đàn ông đút tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ, đôi mắt đem nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh trong sân nhà. Bên ngoài sân, chiếc Porsche khiến sắc mặt của người đàn ông càng tối hơn, đôi mắt ẩn chứa một sự giận dữ.
Anh phải để cô biết rõ thân phận bây giờ của cô, lời anh nói, cô đều coi như gió thổi bên tai rồi?
Trong văn phòng, cô tán tỉnh Diệp Tử Bác, còn để Diệp Tử Bác đích thân đưa cô về nhà, cô thực sự coi anh đã chết rồi hay sao?
Mộ Vi Lan bước vào cửa, cô chỉ nhìn thấy Hướng Nam Tây đang đút trái cây cho Tiểu Hàm. Cô chào hỏi một cách thờ ơ, khi cô đang định lên tầng tìm Tiểu Đường Đậu, cánh cửa phòng sách trên tầng mở ra. Phó Hàn Tranh bước ra ngoài với sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lướt qua cô, coi cô như người vô hình.
Mộ Vi Lan ngây người, cô lại đắc tội anh gì rồi?
Cô quay người nhìn bóng lưng anh, cuối cùng không nhịn được nữa và mở lời: “Không phải anh kêu tôi tan làm đi đón Tiểu Đường Đậu với anh sao? Sao anh không đợi tôi?”
Ai ngờ, người đàn ông lại cười nhạo: Tôi thấy cô tan làm ở lại văn phòng chơi rất vui vẻ, sợ rằng cô đã quên chuyện này rồi chứ.”
"Tôi không có, tôi ở lại văn phòng là vì phải tăng ca..."
Cô vẫn chưa giải thích xong, Hướng Nam Tây đã nhìn sang cô: “Vi Lan, sao cô có thể đổ oan cho tôi được chứ. Ngày đầu tiên cô đi làm, lại không có việc gì quan trọng, sao tôi phải giữ cô lại tăng ca?"
Mộ Vi Lan nhướn mày, giận dữ nói: "Hướng Nam Tây, rõ ràng là cô..."
Nhưng cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã quay lại nhìn và lạnh lùng ngắt lời cô: “Đủ rồi, Mộ Vi Lan, cô nói dối cũng cần phải có giới hạn." Cô siết chặt nắm tay, trong lòng cô có rất nhiều uất ức và chua cay.
Bất kể cô và Hướng Nam Tây ai đúng ai sai, Phó Hàn Tranh đều đứng về phía Hướng Nam Tây. Đối với anh, sự thật không hề quan trọng chút nào, anh quan tâm tới người chứ không quan tâm tới sự việc. Cô cắn môi, chăm chú nhìn anh mấy giây rồi sải bước chạy lên tầng.
Khi Mộ Vi Lan bước vào phòng ngủ, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hướng Nam Tây bắt nạt đã đành, đến cả Phó Hàn Tranh cũng giúp Hướng Nam Tây bắt nạt cô!
Khi Phó Hàn Tranh đi lên, thấy cô đang thu dọn đồ đạc, anh giận dữ hỏi: “Cô đang làm cái quái gì vậy?"
Mộ Vi Lan đang tức giận, quay đầu lạnh lùng nhìn anh: “Tôi về biệt thự của nhà họ Mộ ở vài ngày, nếu không tôi ở đây, chẳng phải sẽ là một cái bóng đèn lớn sao? Dù sao thì tôi với anh Phó cũng chỉ là diễn kịch mà thôi. Diễn thêm mấy ngày với diễn ít mấy ngày cũng không quan trọng. Hơn nữa bây giờ bố anh lại không ở nhà, chúng ta không cần phải diễn cho ai xem cả..."
Cô thốt ra hết những lời nói tức giận trong lòng, nhưng giây tiếp theo, hành lý dưới chân cô bị người đàn ông dùng sức đá ra: “Cô dám rời khỏi nhà họ Phó!”
Mộ Vi Lan tức giận hơn, lồng ngực nhấp nhô dữ dội: “Tôi, tại sao tôi không dám! Phó Hàn Tranh, anh nghĩ anh là ai hả, anh dựa vào cái gì mà quản tôi đi đâu?!"
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông sải bước về phía cô, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu dùng sức nắm lấy môi cô: “Mộ Vi Lan, xem ra tôi không hoàn thành chuyện hôm đó ở trong khách sạn, cô sẽ không bao giờ biết rõ cô bây giờ thuộc về ai!"
"Bởi vì hôm nay mẹ phải tăng ca, hôm khác mẹ chắc chắn sẽ đến đón con tan học được chứ?"
Điện thoại của Phó Hàn Tranh lại là Tiểu Đường Đậu nghe máy, vậy là hai bố con họ bây giờ chắc là đã về đến nhà rồi chứ?
Quả nhiên, Phó Hàn Tranh sẽ không đợi cô.
"Mộ Mộ, mẹ mau về nhà có được không? Đường Đậu nhớ Mộ Mộ rồi."
Trong chiếc Maybach đen, Tiểu Đường Đậu thoải mái ngồi trên ghế, một bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc điện thoại màu đen lớn hơn cả bàn tay của cô bé, bàn tay còn lại đặt trên đôi chân trắng trẻo mềm lại, trông cực kì dễ thương.
Mộ Vi Lan nghe điện thoại, trái tim mềm nhũn chỉ trả lời bằng một từ: “Được."
Sau khi Tiểu Đường Đậu cúp điện thoại, cô bé cau mày hỏi Phó Hàn Tranh đang ngồi cạnh cô bé: “Bố, rõ ràng là bố muốn Mộ Mộ mau về nhà, tại sao lại để Đường Đậu nói Đường Đậu muốn Mộ Mộ về nhà sớm?”
Phó Hàn Tranh giơ tay xoa đầu cô con gái nhỏ, dáng vẻ nghiêm túc giải thích: "Bởi vì Mộ Mộ thích Đường Đậu. Vì vậy lời nói của Đường Đậu có hiệu quả hơn lời nói của bố.”
“Thật vậy sao?" Tiểu Đường Đậu cười “Bố, ba ngày nữa là đến sinh nhật của con, bố với Mộ Mộ sẽ đón sinh nhật cùng con chứ?"
Cô bé giơ ba ngón tay lên, mở to mắt nhìn Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh sững sờ, anh gần như quên mất ba ngày sau là sinh nhật tròn ba tuổi của Tiểu Đường Đậu. Nếu như trí nhớ của Mộ Vi Lan tốt, có lẽ sẽ ph hiện ra ngày sinh nhật của Tiểu Đường Đậu cùng với ngày đứa bé mà cô sinh ra.
Đã đến lúc để cô biết rằng mối quan hệ thực sự của cô với Tiểu Đường Đậu rồi. “Đương nhiên là được rồi, Đường Đậu muốn quà gì nào?"
“Bố, con không cần quà sinh nhật. Bố có thể không tức giận với Mộ Mộ được không?"
Phó Hàn Tranh sững sờ, nhìn cô bé xinh xắn: “Bố giận gì Mộ Mộ?"
"Sáng nay Mộ Mộ vô tình làm bỏng tay anh, Mộ Mộ không cố tình làm điều đó. Bố đừng trách Mộ Mộ có được không? Đường Đậu không muốn bố cãi nhau với Mộ Mộ."
Tiểu Đường Đậu đã thông minh từ nhỏ, điều này chắc chắn được thừa hưởng từ anh. Dù sao thì EQ và IQ của Mộ Vi Lan dường như đều không được tốt lắm.
Phó Hàn Tranh cúi đầu và hôn lên trán cô bé. Anh không trả lời câu hỏi của cô bé, mà nhẹ nhàng nói: “Không phải Đường Đậu luôn muốn có một con búp bê sao? Bố tặng búp bê cho con con có muốn không?"
Cô bé vỗ tay vui vẻ: “Con muốn, Đường Đậu sẽ tết tóc cho búp bê, mặc quần áo đẹp cho búp bê.”
Khi xe của Diệp Tử Bác chuẩn bị đi vào biệt thự của nhà họ Phó, Mộ Vi Lan lập tức kêu anh dừng lại: “Anh không cần phải lái xe vào đâu, em xuống đây là được rồi." . Đam Mỹ Trọng Sinh
Khuôn mặt của Diệp Tử Bác nhăn nhó, sau khi thấy được suy nghĩ của Mộ Vi Lan, anh mỉm cười hỏi: “Em sợ cậu anh nhìn thấy sao?”
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bừng, cô ấp úng nói: “Em sợ bị người khác trong nhà họ Phó nhìn thấy. Dù sao bây giờ em với cậu anh vẫn là vợ chồng mà, nếu để người khác nhìn thấy anh đưa em về, không biết sẽ nói gì ở sau lưng nữa.”
"Vi Lan, chắc không phải là em đã thực sự yêu cậu anh rồi chứ?"
Mộ Vi Lan quay đầu lại, khuôn mặt của Diệp Tử Bác đột nhiên tiến đến gần trước mắt. Cô sững người, cau mày và phủ nhận: “Sao, sao có thể thể được, em và anh ấy chỉ là diễn kịch mà thôi!"
"Vậy...em chắc chắn sẽ không yêu cậu anh chứ?"
"Đương, đương nhiên rồi! Em làm sao có thể yêu cậu anh được!"
Mộ Vi Lan lẩm bẩm trong lòng, cho dù người đàn ông đó đẹp trai và giàu có, nhưng tính khí của anh ta rất tồi tệ. Động một tí là lạnh mặt, giống như ai đó nợ anh hàng chục tỷ không bằng. Cô chắc chắn không thể nào yêu anh, chắc chắn không thể nào!
Diệp Tử Bác ngồi thẳng người, mỉm cười nói: “Vậy thì anh yên tâm rồi."
Dù sao thì người đàn ông tài giỏi như cậu anh có biết bao nhiêu cô gái trẻ ở Bắc Thành muốn trèo lên giường của cậu. Nhưng mà, Vi Lan không giống như những cô gái đó, những điều anh lo lắng đều là dư thừa.
Ba năm anh và Vi Lan ở học viện mỹ thuật Paris, mặc dù không chính thức hẹn hò, nhưng so với mối quan hệ thỏa thuận của Vi Lan với cậu anh, tỷ lệ chiến thắng của anh cao hơn nhiều.
Sau khi Mộ Vi Lan xuống khỏi chiếc Porsche và đi vào biệt thự của nhà họ Phó, cô nhìn xung quanh như thể sợ người khác nhìn thấy Diệp Tử Bác đưa cô về. Mặc dù mối quan hệ của cô với Diệp Tử Bác chỉ là bạn bè, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, cô sợ rằng cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng cô không hề hay biết, tất cả những hành động cẩn thận đến mức như một tên trộm của cô đã lọt hết vào trong tầm mắt người đàn ông đang đứng trên cửa sổ tầng hai.
Người đàn ông đút tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ, đôi mắt đem nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh trong sân nhà. Bên ngoài sân, chiếc Porsche khiến sắc mặt của người đàn ông càng tối hơn, đôi mắt ẩn chứa một sự giận dữ.
Anh phải để cô biết rõ thân phận bây giờ của cô, lời anh nói, cô đều coi như gió thổi bên tai rồi?
Trong văn phòng, cô tán tỉnh Diệp Tử Bác, còn để Diệp Tử Bác đích thân đưa cô về nhà, cô thực sự coi anh đã chết rồi hay sao?
Mộ Vi Lan bước vào cửa, cô chỉ nhìn thấy Hướng Nam Tây đang đút trái cây cho Tiểu Hàm. Cô chào hỏi một cách thờ ơ, khi cô đang định lên tầng tìm Tiểu Đường Đậu, cánh cửa phòng sách trên tầng mở ra. Phó Hàn Tranh bước ra ngoài với sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lướt qua cô, coi cô như người vô hình.
Mộ Vi Lan ngây người, cô lại đắc tội anh gì rồi?
Cô quay người nhìn bóng lưng anh, cuối cùng không nhịn được nữa và mở lời: “Không phải anh kêu tôi tan làm đi đón Tiểu Đường Đậu với anh sao? Sao anh không đợi tôi?”
Ai ngờ, người đàn ông lại cười nhạo: Tôi thấy cô tan làm ở lại văn phòng chơi rất vui vẻ, sợ rằng cô đã quên chuyện này rồi chứ.”
"Tôi không có, tôi ở lại văn phòng là vì phải tăng ca..."
Cô vẫn chưa giải thích xong, Hướng Nam Tây đã nhìn sang cô: “Vi Lan, sao cô có thể đổ oan cho tôi được chứ. Ngày đầu tiên cô đi làm, lại không có việc gì quan trọng, sao tôi phải giữ cô lại tăng ca?"
Mộ Vi Lan nhướn mày, giận dữ nói: "Hướng Nam Tây, rõ ràng là cô..."
Nhưng cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã quay lại nhìn và lạnh lùng ngắt lời cô: “Đủ rồi, Mộ Vi Lan, cô nói dối cũng cần phải có giới hạn." Cô siết chặt nắm tay, trong lòng cô có rất nhiều uất ức và chua cay.
Bất kể cô và Hướng Nam Tây ai đúng ai sai, Phó Hàn Tranh đều đứng về phía Hướng Nam Tây. Đối với anh, sự thật không hề quan trọng chút nào, anh quan tâm tới người chứ không quan tâm tới sự việc. Cô cắn môi, chăm chú nhìn anh mấy giây rồi sải bước chạy lên tầng.
Khi Mộ Vi Lan bước vào phòng ngủ, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hướng Nam Tây bắt nạt đã đành, đến cả Phó Hàn Tranh cũng giúp Hướng Nam Tây bắt nạt cô!
Khi Phó Hàn Tranh đi lên, thấy cô đang thu dọn đồ đạc, anh giận dữ hỏi: “Cô đang làm cái quái gì vậy?"
Mộ Vi Lan đang tức giận, quay đầu lạnh lùng nhìn anh: “Tôi về biệt thự của nhà họ Mộ ở vài ngày, nếu không tôi ở đây, chẳng phải sẽ là một cái bóng đèn lớn sao? Dù sao thì tôi với anh Phó cũng chỉ là diễn kịch mà thôi. Diễn thêm mấy ngày với diễn ít mấy ngày cũng không quan trọng. Hơn nữa bây giờ bố anh lại không ở nhà, chúng ta không cần phải diễn cho ai xem cả..."
Cô thốt ra hết những lời nói tức giận trong lòng, nhưng giây tiếp theo, hành lý dưới chân cô bị người đàn ông dùng sức đá ra: “Cô dám rời khỏi nhà họ Phó!”
Mộ Vi Lan tức giận hơn, lồng ngực nhấp nhô dữ dội: “Tôi, tại sao tôi không dám! Phó Hàn Tranh, anh nghĩ anh là ai hả, anh dựa vào cái gì mà quản tôi đi đâu?!"
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông sải bước về phía cô, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu dùng sức nắm lấy môi cô: “Mộ Vi Lan, xem ra tôi không hoàn thành chuyện hôm đó ở trong khách sạn, cô sẽ không bao giờ biết rõ cô bây giờ thuộc về ai!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương