Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Chương 460: Nếu muốn theo đuổi em thì phải xếp hàng
Ngày đầu hạ, trong tàu điện ngầm mờ hơi lạnh rất đủ, không nóng, nhưng Lục Hì Bảo lại cảm thấy toàn thân đang nóng rực lên.
Chiếc cắm anh tuấn của người đàn ông, nhẹ nhàng chống lên đình đầu của cô ấy, đôi chân trần của cô ấy giẫm lên mu bàn chân của Giang Thanh Việt, cho dù không có ai chú ý đến bọn họ, nhưng khuôn mặt của Lục Hi Bảo vẫn nóng bừng đỏ rực lên.
Giang Thanh Việt có tình không ôm cô ấy, hơi hơi rủ đôi mắt chất chứa ý cười xuống nhìn cô ấy: “Bảo Bảo, em không ôm vào cổ của anh thì sẽ ngã xuống đấy"
Bàn chân nhỏ của Lục Hì Bảo, đã từ trên giày da của anh ấy trượt xuống rất nhiều lần rồi.
Lúc Hi Bảo lúc này mới nóng mặt, chìa tay ra, ngập ngừng ôm lấy cổ của anh ấy, hai người dựa vào nhau rất gần tất gần, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.
Cùng lúc khí Lục Hì Bảo chìa tay ôm anh ấy, Giang Thanh Việt đột nhiên cũng chia tay ra, ôm lấy phần eo mảnh khảnh của cô ấy, áp sát vào trong lòng hơn.
Cùng lúc đó, đôi môi mỏng của người đàn ông cúi xuống, hạ thấp giọng lên tiếng bên tại cô ấy: "Bây giờ, nói cho anh nghe dạo này em thế nào nhé? Üm?” "Em... chính là như vậy. Kiểu như xem mắt ấy." “Xem ra, em đã đi xem mắt rất nhiều lần phải không?"
Lục Hỉ Bảo vươn cổ, "Đúng vậy, lúc anh không ở đây, mẹ em đã sắp xếp cho em rất nhiều buổi xem mắt"
Cô ấy cũng không phải không ai cần, trừ anh ấy ra, cũng có rất nhiều người theo đuổi, vì vậy, anh ấy bằng có một chút cảm giác nguy cơ “Em là đang nói với anh, bây giờ em có rất nhiều người theo đuổi sao?"
Lục Hi Bảo lẩm bẩm một tiếng, "Đúng vậy, thế nên bây giờ, nếu anh muốn theo đuổi em, thì anh phải xếp hàng đấy”.
Giang Thanh Việt nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, ánh mắt chất chứa ý cười, "Chen hàng, không được a "Không được, phải có quy tác đến trước đến sau. “Vậy anh đã đến trước từ rất lâu rất lâu rồi... Chính là vào mười năm trước.
Lục Hì Bảo vẫn đang giận anh ấy gần đây không một chút tin tức, liền lườm anh ấy một cái, “Nói không nồi anh. Đúng rồi, anh đến chen tàu điện ngầm với em làm gì thế?" “Em nói xem." Con mắt đen nóng bỏng của Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm cô ấy. "Em... sao em biết được chứ." “Anh không thể chờ đợi được muốn gặp em, nhưng em lại nói với anh, dạo này em hay đi xem mắt, vốn đi không hề nhớ anh."
Lục Hì Bảo nhìn thấy ánh mắt của Giang Thanh Việt hiện lên rất nhiều về thất vọng, trong lòng bỗng dè dặt co thắt lại.
Cô ấy hơi hơi rũ mắt, phồng miệng lên, ánh mắt đặt lên trên cổ áo sơ mi chinh tế của anh ấy, “Đó còn không phải vì anh mãi không liên lạc cho em sao, em còn tưởng rằng anh không cần em nữa rồi cơ
Trong giọng nói mềm mại của cô gái, có chút thương tâm, nghe vào trong tại của Giang Thành Việt Đồng cảm thấy tự trách.
Giang Thanh Việt trầm lặng mấy giây, mới trịnh trọng lên tiếng: "Anh sẽ không ruồng bỏ em đầu, mãi mãi không bao giờ.
Trong biệt thự nhà họ Phó, đang chuẩn bị ăn cơm toi.
Mộ Vi Lan gọi hai đứa bé lại rửa tay, "Đường Đậu, tiểu Hàm, lại đây rửa tay rồi ăn cơm đi
Tiểu Đường Đậu chạy lại trước, Mộ Vì Lan lấy nước rửa tay giúp đứa bé thoa lên bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh, tiểu Đường Đậu hỏi: "Mộ Mộ, tối nay có món tôm không?” “Có chứ, biết là con thích ăn tôm mà
Tiểu Đường Đậu mừng rỡ cười nheo cả mắt.
Sau khi giúp tiểu Đường Đậu rửa tay xong, tiểu Hàm vẫn chưa đến, Mộ Vị Lan hơi hơi chau mày, “Anh con sao vẫn chưa đến thế?" “Để con đi xem xem, dạo này anh tâm trạng không tốt"
Mộ Vi Lan đở ra, "Tâm trạng không tốt? Là cô đã lỡ là tiểu Hàm sao?
Mô Vì Lan cầm bàn tay nhỏ của tiểu Đường Đầu lên, "Vậy chúng ta cùng đi xem anh con
Cửa phòng của tiểu Hàm, đang đóng chặt, Mộ Vi Lan gõ cửa, "Tiểu Hàm, con có ở trong đây không?"
Đứa bé ở bên trong không nói gì, Mộ Vi Lan lại kiên nhẫn nói: “Ăn cơm tối thôi, tiểu Hàm, mau ra đi rửa tay đi
Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Trạch Hàm mặt mày nặng trĩu đứng ở đó, ánh mắt rất không hữu nghị nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan: "Con không muốn ăn cơm tối
Mộ Vi Lan tưởng thằng bé không thoải mái, bèn dịu dàng hỏi: “Tiểu Hàm, có phải con không thoải mái không, nói cho thim nghe, thím sẽ bào chủ đưa con đi bệnh viện...
Lời vẫn chưa nói xong, tiểu Hàm đã chia tay đầy vào bụng của Mộ Vi Lan, "Hừ, thím đừng có giả bộ tốt bụng nữa! Chính là thím đã đuổi mẹ con đi
Mộ Vi Lan không kịp phòng bị, cả người lùi về sau mấy bước, may mà không ngã, cô cũng không trách tiểu Hàm, chỉ kiên nhẫn nói: "Tiểu Hàm, thảm không hề đuổi mẹ con đi, me con ra ngoài ở, chỉ là vì thuận tiện cho cuộc sống cá nhân mà thôi" "Hừ, nhưng mẹ con ghét thím! Mẹ con nói thêm không hề tốt bụng”
Mộ Vị Lan sửng sở, nhìn tiểu Hàm đang đẩy về chống đối, có chút khó chịu, cô không ngờ rằng, Hướng Nam Tây sẽ nói với tiểu Hàm những cái này, ăn oán giữa người lớn, tại sao còn phải nói cho con cái biết chứ, huống hồ, cho dù cô không thích Hướng Nam Tây, nhưng cũng sẽ không đối xử không tốt với tiểu Hàm, tiểu Hàm suy cho cùng cũng là huyết thống của nhà họ Phó, Mộ Vi Lan cũng muốn có quan hệ tốt với tiểu Hàm.
Tiểu Đường Đậu chau mày không vui nói: "Anh, tại sao anh lại đẩy Mộ Mộ! Mộ Mộ đang mang thai mà anh đầy Mộ Mộ như vậy, sẽ làm hại đến em bé trong bụng của Mộ Mộ đấy!"
Tiểu Hàm ngâm nga một tiếng, “Đường Đậu em ngốc lắm, nếu như đợi đứa bé trong bụng của người phụ nữ này được sinh ra, thì chủ sẽ không thích em nữa đâu!" "Không đâu, anh nói linh tinh! Bố là yêu em nhất Hơn nữa Mộ Mộ cũng sẽ yêu em thôi
Mộ Vị Lan nghe thấy tiểu Đường Đậu nói như vậy, trong lòng thay dud ủi hơn một chút, hít thời một hơi sâu nói "Tiểu Hàm, con hiểu nhầm thảm rồi, mày ngày nay thím có thể là vì cơ thể không thoải mái nên thực sự chưa chăm sóc được cho con, nhưng sau này nếu con có gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho thím biết, thím chắc chắn. “Con mới không thèm tin tưởng người phụ nữ xấu xa như thim dâu
Tiểu Hàm quay lại phòng, dùng lực đóng mạnh cửa phòng vào.
Mộ Vi Lan và tiểu Đường Đậu bị ngăn cách ngoài của.
Phó Hàn Tranh từ phòng sách trên tầng đi xuống, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa phòng của tiểu Hàm, hơi hơi chau mày, “Hai người đứng trước cửa phòng tiểu Hàm làm gì thế?"
Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy giọng nói của Phó Hàn Tranh, liền quay mặt sang, chạy đến nói: “Bố ơi, anh tâm trạng không tốt, con và Mộ Mộ gọi anh ra ăn cơm, anh không ăn, còn nổi nóng với con và Mộ Mộ, nói Mộ Mộ là người phụ nữ xấu xa, còn đầy Mộ Mộ
Lời của tiểu Đường Đậu vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan liền lập tức chặn lại: "Đường Đậu, đừng nói linh tỉnh. “Hừ, con mới không thèm nói lình tình ay, bác nói với anh, Mo Mô là người phụ nữ xấu xa, còn bảo anh đừng tin Mộ MỘT
Ánh mắt của Phó Hán Tranh hơi lặng xuống, Hướng Nam Tây vậy mà lại nói với một đứa bé những cái này.
Người đàn ông đi đến, trầm giọng hỏi: "Tiểu Hàm không làm em bị thương chứ?" "Không sao, tiểu Hàm là một đứa trẻ, sao có thể làm em bị thương được. "Bây giờ em đang mang thai, cần phải chú ý nhiều hơn chút."
Mộ Vi Lan sợ Phó Hàn Tranh sẽ dạy dỗ tiểu Hàm, liền vội vàng cảm vào cánh tay của Phó Hàn Tranh, nói: “Em thực sự không sao, nhưng mà "
Cô nhìn vào phòng của tiểu Hàm, "Tiểu Hàm không chịu ăn cơm, hay là anh thuyết phụ thắng bé đi, em thấy thằng bé cũng không phải rất muốn nói chuyện với em."
Phó Hàn Tranh gật gật cắm, “Em đưa tiểu Đường Đậu đi ăn cơm trước đi, để anh nói chuyện với thắng bé một chút."
Mộ Vị Lan gật gật đầu, rồi dẫn tiểu Đường Đậu đi án cơm. Trong phòng ăn, Mộ Vị Lan đang bóc tâm cho tiểu Đường Đầu, tiểu Đường Đậu nghĩ đến lời của anh trai nói, liền mở to mắt nhìn Mộ Vi Lan, "Mộ Mộ, sau khi em bé được sinh ra, thì mẹ có thực sự sẽ không thích con nữa không?"
Mộ Vi Lan rim cười, "Sao có thể chử, Đường Đầu cũng là em bé mà mẹ sinh ra mà
Hơn nữa, lúc đầu cô vừa sinh tiểu Đường Đầu ra thì liền rời đi, trong ba năm này, chưa từng bầu bạn với tiểu Đường Đậu, nên càng cảm thấy áy náy với tiểu Đường Đậu hơn.
Tiểu Đường Đậu ăn tôm, miệng tóp tép, nói như người lớn: “Vậy thì tốt, Mộ Mộ nếu như không thích con, thì con sẽ bỏ nhà ra đi. Để cho bố và Mộ Mộ mãi mãi không tìm thấy con nữa!
Mộ Vi Lan không nhịn được cười, "Vậy con lại không có cái cơ hội này rồi."
Chiếc cắm anh tuấn của người đàn ông, nhẹ nhàng chống lên đình đầu của cô ấy, đôi chân trần của cô ấy giẫm lên mu bàn chân của Giang Thanh Việt, cho dù không có ai chú ý đến bọn họ, nhưng khuôn mặt của Lục Hi Bảo vẫn nóng bừng đỏ rực lên.
Giang Thanh Việt có tình không ôm cô ấy, hơi hơi rủ đôi mắt chất chứa ý cười xuống nhìn cô ấy: “Bảo Bảo, em không ôm vào cổ của anh thì sẽ ngã xuống đấy"
Bàn chân nhỏ của Lục Hì Bảo, đã từ trên giày da của anh ấy trượt xuống rất nhiều lần rồi.
Lúc Hi Bảo lúc này mới nóng mặt, chìa tay ra, ngập ngừng ôm lấy cổ của anh ấy, hai người dựa vào nhau rất gần tất gần, hơi thở cũng trở nên nóng hơn.
Cùng lúc khí Lục Hì Bảo chìa tay ôm anh ấy, Giang Thanh Việt đột nhiên cũng chia tay ra, ôm lấy phần eo mảnh khảnh của cô ấy, áp sát vào trong lòng hơn.
Cùng lúc đó, đôi môi mỏng của người đàn ông cúi xuống, hạ thấp giọng lên tiếng bên tại cô ấy: "Bây giờ, nói cho anh nghe dạo này em thế nào nhé? Üm?” "Em... chính là như vậy. Kiểu như xem mắt ấy." “Xem ra, em đã đi xem mắt rất nhiều lần phải không?"
Lục Hỉ Bảo vươn cổ, "Đúng vậy, lúc anh không ở đây, mẹ em đã sắp xếp cho em rất nhiều buổi xem mắt"
Cô ấy cũng không phải không ai cần, trừ anh ấy ra, cũng có rất nhiều người theo đuổi, vì vậy, anh ấy bằng có một chút cảm giác nguy cơ “Em là đang nói với anh, bây giờ em có rất nhiều người theo đuổi sao?"
Lục Hi Bảo lẩm bẩm một tiếng, "Đúng vậy, thế nên bây giờ, nếu anh muốn theo đuổi em, thì anh phải xếp hàng đấy”.
Giang Thanh Việt nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, ánh mắt chất chứa ý cười, "Chen hàng, không được a "Không được, phải có quy tác đến trước đến sau. “Vậy anh đã đến trước từ rất lâu rất lâu rồi... Chính là vào mười năm trước.
Lục Hì Bảo vẫn đang giận anh ấy gần đây không một chút tin tức, liền lườm anh ấy một cái, “Nói không nồi anh. Đúng rồi, anh đến chen tàu điện ngầm với em làm gì thế?" “Em nói xem." Con mắt đen nóng bỏng của Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm cô ấy. "Em... sao em biết được chứ." “Anh không thể chờ đợi được muốn gặp em, nhưng em lại nói với anh, dạo này em hay đi xem mắt, vốn đi không hề nhớ anh."
Lục Hì Bảo nhìn thấy ánh mắt của Giang Thanh Việt hiện lên rất nhiều về thất vọng, trong lòng bỗng dè dặt co thắt lại.
Cô ấy hơi hơi rũ mắt, phồng miệng lên, ánh mắt đặt lên trên cổ áo sơ mi chinh tế của anh ấy, “Đó còn không phải vì anh mãi không liên lạc cho em sao, em còn tưởng rằng anh không cần em nữa rồi cơ
Trong giọng nói mềm mại của cô gái, có chút thương tâm, nghe vào trong tại của Giang Thành Việt Đồng cảm thấy tự trách.
Giang Thanh Việt trầm lặng mấy giây, mới trịnh trọng lên tiếng: "Anh sẽ không ruồng bỏ em đầu, mãi mãi không bao giờ.
Trong biệt thự nhà họ Phó, đang chuẩn bị ăn cơm toi.
Mộ Vi Lan gọi hai đứa bé lại rửa tay, "Đường Đậu, tiểu Hàm, lại đây rửa tay rồi ăn cơm đi
Tiểu Đường Đậu chạy lại trước, Mộ Vì Lan lấy nước rửa tay giúp đứa bé thoa lên bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh, tiểu Đường Đậu hỏi: "Mộ Mộ, tối nay có món tôm không?” “Có chứ, biết là con thích ăn tôm mà
Tiểu Đường Đậu mừng rỡ cười nheo cả mắt.
Sau khi giúp tiểu Đường Đậu rửa tay xong, tiểu Hàm vẫn chưa đến, Mộ Vị Lan hơi hơi chau mày, “Anh con sao vẫn chưa đến thế?" “Để con đi xem xem, dạo này anh tâm trạng không tốt"
Mộ Vi Lan đở ra, "Tâm trạng không tốt? Là cô đã lỡ là tiểu Hàm sao?
Mô Vì Lan cầm bàn tay nhỏ của tiểu Đường Đầu lên, "Vậy chúng ta cùng đi xem anh con
Cửa phòng của tiểu Hàm, đang đóng chặt, Mộ Vi Lan gõ cửa, "Tiểu Hàm, con có ở trong đây không?"
Đứa bé ở bên trong không nói gì, Mộ Vi Lan lại kiên nhẫn nói: “Ăn cơm tối thôi, tiểu Hàm, mau ra đi rửa tay đi
Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Trạch Hàm mặt mày nặng trĩu đứng ở đó, ánh mắt rất không hữu nghị nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan: "Con không muốn ăn cơm tối
Mộ Vi Lan tưởng thằng bé không thoải mái, bèn dịu dàng hỏi: “Tiểu Hàm, có phải con không thoải mái không, nói cho thim nghe, thím sẽ bào chủ đưa con đi bệnh viện...
Lời vẫn chưa nói xong, tiểu Hàm đã chia tay đầy vào bụng của Mộ Vi Lan, "Hừ, thím đừng có giả bộ tốt bụng nữa! Chính là thím đã đuổi mẹ con đi
Mộ Vi Lan không kịp phòng bị, cả người lùi về sau mấy bước, may mà không ngã, cô cũng không trách tiểu Hàm, chỉ kiên nhẫn nói: "Tiểu Hàm, thảm không hề đuổi mẹ con đi, me con ra ngoài ở, chỉ là vì thuận tiện cho cuộc sống cá nhân mà thôi" "Hừ, nhưng mẹ con ghét thím! Mẹ con nói thêm không hề tốt bụng”
Mộ Vị Lan sửng sở, nhìn tiểu Hàm đang đẩy về chống đối, có chút khó chịu, cô không ngờ rằng, Hướng Nam Tây sẽ nói với tiểu Hàm những cái này, ăn oán giữa người lớn, tại sao còn phải nói cho con cái biết chứ, huống hồ, cho dù cô không thích Hướng Nam Tây, nhưng cũng sẽ không đối xử không tốt với tiểu Hàm, tiểu Hàm suy cho cùng cũng là huyết thống của nhà họ Phó, Mộ Vi Lan cũng muốn có quan hệ tốt với tiểu Hàm.
Tiểu Đường Đậu chau mày không vui nói: "Anh, tại sao anh lại đẩy Mộ Mộ! Mộ Mộ đang mang thai mà anh đầy Mộ Mộ như vậy, sẽ làm hại đến em bé trong bụng của Mộ Mộ đấy!"
Tiểu Hàm ngâm nga một tiếng, “Đường Đậu em ngốc lắm, nếu như đợi đứa bé trong bụng của người phụ nữ này được sinh ra, thì chủ sẽ không thích em nữa đâu!" "Không đâu, anh nói linh tinh! Bố là yêu em nhất Hơn nữa Mộ Mộ cũng sẽ yêu em thôi
Mộ Vị Lan nghe thấy tiểu Đường Đậu nói như vậy, trong lòng thay dud ủi hơn một chút, hít thời một hơi sâu nói "Tiểu Hàm, con hiểu nhầm thảm rồi, mày ngày nay thím có thể là vì cơ thể không thoải mái nên thực sự chưa chăm sóc được cho con, nhưng sau này nếu con có gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho thím biết, thím chắc chắn. “Con mới không thèm tin tưởng người phụ nữ xấu xa như thim dâu
Tiểu Hàm quay lại phòng, dùng lực đóng mạnh cửa phòng vào.
Mộ Vi Lan và tiểu Đường Đậu bị ngăn cách ngoài của.
Phó Hàn Tranh từ phòng sách trên tầng đi xuống, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa phòng của tiểu Hàm, hơi hơi chau mày, “Hai người đứng trước cửa phòng tiểu Hàm làm gì thế?"
Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy giọng nói của Phó Hàn Tranh, liền quay mặt sang, chạy đến nói: “Bố ơi, anh tâm trạng không tốt, con và Mộ Mộ gọi anh ra ăn cơm, anh không ăn, còn nổi nóng với con và Mộ Mộ, nói Mộ Mộ là người phụ nữ xấu xa, còn đầy Mộ Mộ
Lời của tiểu Đường Đậu vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan liền lập tức chặn lại: "Đường Đậu, đừng nói linh tỉnh. “Hừ, con mới không thèm nói lình tình ay, bác nói với anh, Mo Mô là người phụ nữ xấu xa, còn bảo anh đừng tin Mộ MỘT
Ánh mắt của Phó Hán Tranh hơi lặng xuống, Hướng Nam Tây vậy mà lại nói với một đứa bé những cái này.
Người đàn ông đi đến, trầm giọng hỏi: "Tiểu Hàm không làm em bị thương chứ?" "Không sao, tiểu Hàm là một đứa trẻ, sao có thể làm em bị thương được. "Bây giờ em đang mang thai, cần phải chú ý nhiều hơn chút."
Mộ Vi Lan sợ Phó Hàn Tranh sẽ dạy dỗ tiểu Hàm, liền vội vàng cảm vào cánh tay của Phó Hàn Tranh, nói: “Em thực sự không sao, nhưng mà "
Cô nhìn vào phòng của tiểu Hàm, "Tiểu Hàm không chịu ăn cơm, hay là anh thuyết phụ thắng bé đi, em thấy thằng bé cũng không phải rất muốn nói chuyện với em."
Phó Hàn Tranh gật gật cắm, “Em đưa tiểu Đường Đậu đi ăn cơm trước đi, để anh nói chuyện với thắng bé một chút."
Mộ Vị Lan gật gật đầu, rồi dẫn tiểu Đường Đậu đi án cơm. Trong phòng ăn, Mộ Vị Lan đang bóc tâm cho tiểu Đường Đầu, tiểu Đường Đậu nghĩ đến lời của anh trai nói, liền mở to mắt nhìn Mộ Vi Lan, "Mộ Mộ, sau khi em bé được sinh ra, thì mẹ có thực sự sẽ không thích con nữa không?"
Mộ Vi Lan rim cười, "Sao có thể chử, Đường Đầu cũng là em bé mà mẹ sinh ra mà
Hơn nữa, lúc đầu cô vừa sinh tiểu Đường Đầu ra thì liền rời đi, trong ba năm này, chưa từng bầu bạn với tiểu Đường Đậu, nên càng cảm thấy áy náy với tiểu Đường Đậu hơn.
Tiểu Đường Đậu ăn tôm, miệng tóp tép, nói như người lớn: “Vậy thì tốt, Mộ Mộ nếu như không thích con, thì con sẽ bỏ nhà ra đi. Để cho bố và Mộ Mộ mãi mãi không tìm thấy con nữa!
Mộ Vi Lan không nhịn được cười, "Vậy con lại không có cái cơ hội này rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương