Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 450



Nụ cười kéo dài rất lâu không biến mất, có thể thấy lúc này anh vui biết nhường nào.

Vũ Tinh có thể là con gái của anh, vậy thì nói không chừng tin đồn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong ở bên nhau là giả.

Nghĩ đến điều này, Trần Vĩnh Hải đứng dậy, hoàn toàn không còn tâm trạng xét duyệt hồ sơ nữa, hận không thể lập tức chạy đến khách sạn, lấy tóc của cô bé.

Từ giây phút nghi ngờ thân phận của Trần Vũ Tinh, anh luôn nghĩ đến việc cô bé là con gái của anh.

Vậy nên cả đêm Trần Vĩnh Hải trằn trọc mãi không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, anh không ăn sáng, cầm áo khoác ngoài rồi lái xe đến khách sạn.

Nguyễn Quỳnh Anh đang mặc quần áo cho con gái, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cũng chẳng nghi ngờ gì liền đi ra mở cửa.

Lúc mở cửa nhìn thấy dáng vẻ tất tưởi của Trần Vĩnh Hải, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại: “Sao anh lại đến nữa?”

Cô nhấn mạnh từ “lại.”

Trần Vĩnh Hải nghe ra được sự ghét bỏ của cô, anh cũng không để ý, nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy kỳ lạ khi bị anh nhìn như thế, cô cau mày lại: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Trần Vĩnh Hải mắt lóe sáng: “Không có gì.”

Anh suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi hỏi cô, Vũ Tinh rốt cuộc là con gái của ai.

“Nếu không có chuyện gì thì mời anh rời đi, chỗ này không chào đón anh.”

Nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh định đóng cửa lại.

Trần Vĩnh Hải lấy tay chặn khung cửa lại: “Đợi đã, anh không đến tìm em.”

“Vậy anh tìm ai?” Nguyễn Quỳnh Anh lườm một cái: “Nếu tìm Cận Phong thì anh ấy ra ngoài từ lâu rồi.”

Nói ra cũng kỳ lạ, lúc cô dậy, đúng lúc Trần Cận Phong chuẩn bị ra ngoài.

Cô hỏi đi đâu, anh ta cũng chẳng thèm để ý đến cô, thái độ rất lạnh nhạt, hình như tức giận vì sự từ chối tối qua hôm của cô vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh lại cảm thấy có lỗi với Trần Cận Phong, lúc đối mặt với Trần Vĩnh Hải cũng không có thái độ dữ dội như vậy.

Trần Vĩnh Hải không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô: “Anh không tìm anh ta, anh tìm Vũ Tinh.”

Nghe thấy thế, toàn thân Nguyễn Quỳnh Anh nổi da gà, cảnh giác nhìn anh: “Anh tìm Vũ Tinh làm gì?”

Thái độ bất thường của cô bị Trần Vĩnh Hải phát hiện ra, thầm suy nghĩ trong lòng.

“Quỳnh Anh, anh tìm Vũ Tinh, em lo lắng cái gì chứ?” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, giả vờ vô tình hỏi.

Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ run rẩy, ánh mắt lảng tránh, hừ lạnh lùng một tiếng: “Nực cười, tôi lo lắng? Tôi chỉ đề cao cảnh giác mà thôi, ai biết được anh tìm Vũ Tinh có mục đích gì chứ!”

“Không có mục đích gì, chỉ là đến thăm cô bé.” Trần Vĩnh Hải nói, lúc nói chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh, như thể quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh mím môi: “Có gì để thăm chứ, anh mau về đi!”

Cô bực mình thúc giục.

Trần Vĩnh Hải đứng im bất động.

Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn anh: “Sao anh vẫn chưa đi chứ?”

“Anh muốn gặp Vũ Tinh” Trần Vĩnh Hải khẽ nói một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh không suy nghĩ gì lập tức từ chối: “Không được, tôi sẽ không để con bé gặp anh.”

“Tại sao chứ?” Trần Vĩnh Hãi khẽ nheo mắt lại.

Nguyễn Quỳnh Anh trả lời một cách không cảm xúc: “Không tại sao cả, tóm lại tôi sẽ không để Vũ Tinh gặp anh đâu.”

“Vậy sao.” Trần Vĩnh Hải đột nhiên khẽ cười một cách khó hiểu.

Không cho anh gặp Vũ Tinh, thậm chí còn lo lắng khi anh gặp cô bé.

Vì thế thân phận của Vũ Tinh quả nhiên là có vấn đề.

Nếu không, tại sao cô ấy lại ngăn cấm anh gặp Vũ Tinh chứ?

Trần Vĩnh Hải trầm ngâm suy nghĩ, không lộ biểu cảm gì, anh bình thản nói: “Anh tìm Vũ Tinh chẳng có mục đích gì cả, chỉ muốn nói chuyện trường mẫu giáo với cô bé thôi.”

“Trường mẫu giáo?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng hình, lập tức nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao anh biết Vũ Tinh đang tìm trường mẫu giáo?”

“Vũ Tinh nói cho anh biết, tối hôm qua cô bé nói với anh, cô bé muốn đến trường mẫu giáo Ban Mai, nhờ anh giúp.” Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch mép.

Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ một lúc, giọng nói trở nên lớn hơn: “Vũ Tinh nói với anh sao?”

“Đúng vậy.” Trần Vĩnh Hải khẽ nhướng mày.

Nguyễn Quỳnh Anh đỏ ửng mặt, lao vào phòng hét lớn lên: “Trần Vũ Tinh, con ra đây cho mẹ!”

Con bé này muốn tạo phản phải không.

Cô không muốn cho con học ở mẫu giáo mà Vĩnh Phát nắm quyền, kết quả con bé này lại dám lén liên lạc với Trần Vĩnh Hải.

Đúng là giỏi thật đấy!

Vũ Tinh cúi đầu, đôi chân ngắn từ phòng chạy ra: “Mẹ...”

“Con còn biết mẹ là mẹ của con sao, tối qua con quên những gì mẹ nói với con rồi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhấn vào trán con gái, vô cùng bực mình.

Trần Vĩnh Hải nhìn thấy cô bé bị nhấn lùi về sau, vô cùng thương, vội dùng lực mạnh đẩy cửa ra, lao vào trong phòng ôm cô bé vào lòng, sau đó nói với Nguyễn Quỳnh Anh bằng vẻ mặt không đồng tình: “Quỳnh Anh, con còn nhỏ, em đừng lớn tiếng như thế.”

Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt: “Tôi lớn tiếng? Nó phạm lỗi, tôi không nên nói nó sao?”

Trần Vũ Tinh co rúm trong lòng Trần Vĩnh Hải.

Cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, Trần Vĩnh Hải vỗ nhẹ lưng nó rồi dỗ dành vài câu.

“Quỳnh Anh, Vũ Tinh không sai, chỉ là con bé muốn đến trường mẫu giáo thôi mà”, Trần Vĩnh Hải nói.

Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay lại: “Anh có ý gì chứ? Nói tôi không cho Vũ Tinh đến trường sao? Vũ Tinh, mẹ không cho con đến trường sao?”

Trần Vũ Tinh ở trong lòng Trần Vĩnh Hải lắc đầu: “Tối qua mẹ dẫn con đi xem trường rồi.”

“Nhưng chẳng phải em không cho Vũ Tinh học trường mà con bé thích sao?”, Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh bất giác quay đầu đi: “Ngôi trường đó không tốt.”

“Đây là lời nói thật lòng của em sao?” Trần Vĩnh Hải cười như không cười.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm mặt, gượng ép nói:: “Dù sao thì tôi thấy không tốt.”

Trần Vĩnh Hải cười: “Trường mẫu giáo Ban Mai, mặc dù là cơ sở giáo dục mà Vĩnh Phát đầu tư, nhưng đó là trường trọng điểm được sở giáo dục quan tâm, bởi vì nói là trường mẫu giáo trong top 10 toàn nước, cũng là trường có lực lượng giáo viên tốt nhất, ở Hà Nội có trường mẫu giáo nào hơn được ngôi trường đấy chứ.”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”, sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng khó coi.

Trần Vĩnh Hải vuốt tóc cô bé: “Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em biết ưu điểm của trường mẫu giáo này thôi, Vũ Tinh đến đó học là sự lựa chọn tốt nhất.”

“Nực cười, trường học tốt chưa chắc là phù hợp.” Nguyễn Quỳnh Anh cười khẩy.

Trần Vũ Tinh như sắp khóc: “Mẹ, con muốn đến đó học, ở đó có khu vui chơi lớn lắm.”

Nghe đến ba từ khu vui chơi, Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ: “Con muốn đến đó học vì thích khu vui chơi sao?”

“Vâng.” Trần Vũ Tinh gật đầu.

Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhếch lên, đột nhiên cô không biết nên nói gì.

Cô tưởng rằng con gái chọn học ở trường mẫu giáo mà Vĩnh Phát nắm quyền là bởi vì muốn ở gần với Trần Vĩnh Hải.

Nhưng bây giờ xem ra chỉ vì nơi đó thú vị.

Thấy Nguyễn Quỳnh Anh không nhăn mặt nữa, ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên, một tay ôm cô bé, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ nhớ đưa cho cô: “Trong đây là tài liệu chi tiết của trường mẫu giáo Ban Mai, là những điều mà trên quảng cáo không có, em có thể xem, sau khi xem xong còn kiên quyết với suy nghĩ trước đây của mình không.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chiếc thẻ nhớ nhưng không nhận.

Trần Vũ Tinh sốt ruột: “Mẹ...”

Nghe thấy tiếng thúc giục nũng nịu của con gái, Nguyễn Quỳnh Anh bất lực thở dài một hơi, rồi cầm lấy chiếc thẻ nhớ, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp, bực mình nhìn hai bố con họ rồi đi vào phòng sách.

“Chú Trần, cảm ơn chú.” Trần Vũ Tinh vui vẻ thơm vào má Trần Vĩnh Hải một ái.

Trần Vĩnh Hải quay một bên má: “Thơm bên này nữa.”

Trần Vũ Tinh nghe lời lại thơm một cái nữa.

Trần Vĩnh Hải thấy ấm áp trong lòng, vỗ lưng cô bé, đồng thời lén nhặt một sợt tóc rụng sau lưng của cô bé rồi giấu vào tay áo.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...