Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 455
"Tôi?" Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào mình: "Tôi thì sao?"
Trần Vĩnh Hải dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô: "Anh vừa nói rồi, hôn nhân của chúng ta còn chưa xóa bỏ, em vẫn là vợ của anh, anh muốn cho Vũ Tinh một ngôi nhà chân chính..."
Nghe đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh làm gì còn chuyện không hiểu, nhanh chóng ngắt lời anh: "Được rồi, anh im đi."
Trần Vĩnh Hải ngừng lại không nói nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi một cái: "Cho nên anh muốn tôi trở về bên anh?"
"Đúng, em là vợ anh, lẽ ra nên cùng anh trở về." Trần Vĩnh Hải trả lời.
Nếu như không phải sợ cô ghét mình hơn, anh đã sớm vác cô về.
Nguyễn Quỳnh Anh che miệng cười, điệu cười tràn đầy sự mỉa mai: "Trở về với anh? Lại bị anh nhốt trong căn biệt thự đó rồi tra tấn nhục nhã sao?"
Nghe nói vậy, Trần Vĩnh Hải cụp mắt: "Sẽ không, anh sẽ yêu thương em."
"Yêu?" Nguyễn Quỳnh Anh lại càng cười to hơn: "Đúng là một từ buồn cười! Lúc nào thì cái từ "yêu" này có thể tùy tiện nói ra rồi?"
"Anh..."
Trần Vĩnh Hải vừa định nói chuyện, Nguyễn Quỳnh Anh lại lần nữa ngắt lời anh: "Tôi suýt quên mất, năm năm trước anh cũng tùy tiện nói thích nói yêu rồi lừa tôi kết hôn với anh, sau đó trong hôn lễ còn khiến cho tôi vô cùng nhục nhã sao?"
"Năm năm trước là lỗi của anh!" Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay.
Trần Vĩnh Hải cười đủ rồi mới chậm rãi ngồi xuống: "Lỗi của anh? Không không không, anh Trần sao mà có lỗi được, một người tỏa sáng như anh làm sao mà phạm sai lầm được, là tôi sai, lúc đầu tôi không nên yêu anh, chỉ cần không yêu anh, tôi cũng sẽ không bị thương tích đầy mình như vậy."
Nghe vậy, trái tim anh lại hung hăng bị nắm chặt, môi mỏng mấp máy: "Quỳnh Anh, em đừng như vậy."
Bây giờ cả người cô như mọc đầy gai, không cho anh lại gần.
Ngay cả ý nghĩ muốn bù đắp, muốn bảo vệ cô lần nữa, cô cũng đều không bằng lòng cho anh cơ hội.
Mà cô trở thành như vậy cũng là do một tay anh tạo thành.
"Tôi không thế này thì anh bắt tôi phải thế nào?" Nguyễn Quỳnh Anh đập bàn gào thét: "Muốn tôi giống năm năm trước, ngốc nghếc rơi vào cái bẫy mà anh tỉ mỉ thiết kế ra, bị anh tổn thương lần nữa sao?"
"Không đâu!" Trần Vĩnh Hải giữ chặt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Lần này sẽ không, năm năm này, anh đi tìm bác sĩ tâm lý, bọn họ có nói anh mắc chứng nóng nảy và đa nghi, cho nên anh mới dễ cáu giận, mới không có cách nào tin tưởng người khác như vậy."
"Đủ rồi!" Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai: "Chứng nóng nảy, chứng đa nghi? Anh đang diễn phim truyền hình đấy à, còn lấy loại chuyện này lừa gạt tôi? Đúng là nực cười, anh dễ dàng tức giận, là vì anh hẹp hòi, không muốn người khác xen cào, cũng không muốn người khác phản kháng, mà anh không tin tưởng người khác thì lại càng vô lý."
Dường như nhớ tới điều gì, sắc mặt cô liền trở nên khó coi: "Năm đó anh có thể dễ dàng tin tưởng lời người khác nói tôi trộm đi thông tin cốt lõi và công nghệ năng lượng mới của tập đoàn Trần thị, cũng nguyện ý tin Tô Hồng Yên là một người trong sáng thiện lương, mà không tin tôi chẳng làm gì cả, cho nên nói cho cùng..."
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào trái tim anh, nói: "Anh không tin tưởng một mình tôi mà thôi!"
Tim như bị đâm đến đau nhức, biểu cảm của anh trước sau vẫn không đổi, anh cầm lấy bàn tay cô đang chỉ về phía mình, nắm chặt lấy: "Là lỗi của anh."
Bây giờ ngoại trừ câu này, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Trên thực tế, cho tới bây giờ anh vẫn không rõ vì sao lúc đó bản thân lại không chịu tin tưởng cô.
“Buông ra!” Nguyễn Quỳnh Anh căm ghét hất tay Trần Vĩnh Hải ra, sau đó lấy khăn giấy trên bàn, lau ngón tay, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh biết đúng hay sai gì, cho dù có nói thêm gì tôi cũng không muốn nghe, bây giờ tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không về với anh."
Vứt khăn giấy đã qua sử dụng vào thùng rác, Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục: "Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc cách đây năm năm. Anh cũng tự mình thông báo tin tức về cái chết của tôi, vì vậy chúng ta nên cắt đứt hoàn toàn. Anh chuẩn bị đơn ly hôn đi, chúng ta ký tên là được."
Ly hôn?
Lúc này sắc mặt anh xụ xuống, cả người tỏa ra hơi lạnh: "Em nghĩ cũng đừng hòng, anh sẽ không ly hôn."
Nguyễn Quỳnh Anh nhếch miệng: "Sao? Lo tôi đòi phân chia tài sản à?"
Không khí chung quanh anh nháy mắt như đóng băng, lạnh khiến người ta rét run, ngay cả giọng điệu cũng không mang chút tình cảm nào: "Nguyễn Quỳnh Anh, em nghĩ anh như vậy sao?"
"Tôi nghĩ sai à?" Nguyễn Quỳnh Anh khinh thường nhếch miệng: "Tôi thấy tôi không sai, chẳng phải anh từng cho rằng tôi là một người phụ nữ ham hư vinh à, đến với anh là vì tiền của anh còn gì?"
Con ngươi của anh tối đi, không trả lời.
Nói đúng hơn là không biết nói gì.
Vì anh từng cho là như vậy thật, dù là sau khi hòa thuận lại rồi, anh cũng cho rằng, cô rất yêu tiền.
"Yên tâm đi anh Trần." Ngón tay của cô đặt lên bàn, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: "Tôi còn kém xa anh, nhưng tôi cũng không thiếu tiền đến mức nhìn chằm chằm vào tài sản của anh, chúng ta ly hôn, tôi không cần đồ của anh. Tôi đi tay không ra, thành ý này đã đủ chưa?"
"Thành ý rất tốt." Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, đè nén lửa giận nói: "Nhưng là anh vẫn nói thế, anh sẽ không ly hôn, trừ phi anh chết, nếu không cả đời này em đều là vợ của anh."
Nguyễn Quỳnh Anh không vui nhíu mày: "Anh Trần hà tất phải như thế? Anh biết bây giờ tôi đối với anh không có chút tình cảm nào cả, tôi hận anh còn không hết, sao có thể tiếp tục mối quan hệ hôn nhân với anh? Còn cả Vũ Tinh, nó không cần người bố ruột như anh, bây giờ nó có bố rồi, là Trần Cận Phong."
"Anh sẽ không cho con gái mình gọi người khác là bố." Gân xanh trên thái dương của anh nổi lên.
"Anh không muốn thì con bé cũng gọi bốn năm rồi." Nguyễn Quỳnh Anh cười một tiếng: "Từ khi con bé sinh ra đời, Trần Cận Phong đã là bố của nó, năm đó tôi đi nước ngoài, trong người không có một đồng nào, không có chỗ ở, không có việc làm, là Trần Cận Phong đã nuôi hai mẹ con chúng tôi, anh ấy có tư cách được con bé gọi là bố hơn anh."
"Nhưng anh ta vẫn không phải bố ruột của con bé." Trần Vĩnh Hải híp mắt.
Nghe cô nói về lúc ra nước ngoài, trong lòng anh thật sự đau lắm, cũng rất hối hận.
Hối hận sau lúc trước cầm tù cô, vì sao không sớm phát hiện cô đã có thai.
Nếu sớm biết thì anh nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con cô, sẽ không để mẹ con cô chịu tủi nhục, nhưng mà trên đời làm gì có nếu như.
"Ruột thịt thì sao? Không phải ruột thịt thì sao, không phải cứ có quan hệ máu mủ mới là người thân." Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng liếc Trần Vĩnh Hải một cái: "Anh đi đi, tôi và Vũ Tinh đều không cần anh, nếu như trong năm năm này anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ con tôi thì sau này cũng không cần."
Môi mỏng của anh giật giật, không có mở lời, chỉ nhìn sâu cô, dường như muốn xuyên qua cơ thể, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Cũng không biết qua bao lâu, anh nhặt tờ giám định lên, phủi phủi: "Anh sẽ không bỏ qua, cho dù là Vũ Tinh hay là em, anh sẽ để hai người trở về bên anh."
"Anh sẽ không thành công đâu." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải bỗng cười khẽ: "Vậy thì không chắc."
Dứt lời, anh gấp lại giấy giám định, bỏ vào túi, nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ, thấy nó vẫn đóng chặt thì tiếc nuối thu lại ánh mắt, lần nữa lại nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô: "Anh vừa nói rồi, hôn nhân của chúng ta còn chưa xóa bỏ, em vẫn là vợ của anh, anh muốn cho Vũ Tinh một ngôi nhà chân chính..."
Nghe đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh làm gì còn chuyện không hiểu, nhanh chóng ngắt lời anh: "Được rồi, anh im đi."
Trần Vĩnh Hải ngừng lại không nói nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi một cái: "Cho nên anh muốn tôi trở về bên anh?"
"Đúng, em là vợ anh, lẽ ra nên cùng anh trở về." Trần Vĩnh Hải trả lời.
Nếu như không phải sợ cô ghét mình hơn, anh đã sớm vác cô về.
Nguyễn Quỳnh Anh che miệng cười, điệu cười tràn đầy sự mỉa mai: "Trở về với anh? Lại bị anh nhốt trong căn biệt thự đó rồi tra tấn nhục nhã sao?"
Nghe nói vậy, Trần Vĩnh Hải cụp mắt: "Sẽ không, anh sẽ yêu thương em."
"Yêu?" Nguyễn Quỳnh Anh lại càng cười to hơn: "Đúng là một từ buồn cười! Lúc nào thì cái từ "yêu" này có thể tùy tiện nói ra rồi?"
"Anh..."
Trần Vĩnh Hải vừa định nói chuyện, Nguyễn Quỳnh Anh lại lần nữa ngắt lời anh: "Tôi suýt quên mất, năm năm trước anh cũng tùy tiện nói thích nói yêu rồi lừa tôi kết hôn với anh, sau đó trong hôn lễ còn khiến cho tôi vô cùng nhục nhã sao?"
"Năm năm trước là lỗi của anh!" Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay.
Trần Vĩnh Hải cười đủ rồi mới chậm rãi ngồi xuống: "Lỗi của anh? Không không không, anh Trần sao mà có lỗi được, một người tỏa sáng như anh làm sao mà phạm sai lầm được, là tôi sai, lúc đầu tôi không nên yêu anh, chỉ cần không yêu anh, tôi cũng sẽ không bị thương tích đầy mình như vậy."
Nghe vậy, trái tim anh lại hung hăng bị nắm chặt, môi mỏng mấp máy: "Quỳnh Anh, em đừng như vậy."
Bây giờ cả người cô như mọc đầy gai, không cho anh lại gần.
Ngay cả ý nghĩ muốn bù đắp, muốn bảo vệ cô lần nữa, cô cũng đều không bằng lòng cho anh cơ hội.
Mà cô trở thành như vậy cũng là do một tay anh tạo thành.
"Tôi không thế này thì anh bắt tôi phải thế nào?" Nguyễn Quỳnh Anh đập bàn gào thét: "Muốn tôi giống năm năm trước, ngốc nghếc rơi vào cái bẫy mà anh tỉ mỉ thiết kế ra, bị anh tổn thương lần nữa sao?"
"Không đâu!" Trần Vĩnh Hải giữ chặt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Lần này sẽ không, năm năm này, anh đi tìm bác sĩ tâm lý, bọn họ có nói anh mắc chứng nóng nảy và đa nghi, cho nên anh mới dễ cáu giận, mới không có cách nào tin tưởng người khác như vậy."
"Đủ rồi!" Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai: "Chứng nóng nảy, chứng đa nghi? Anh đang diễn phim truyền hình đấy à, còn lấy loại chuyện này lừa gạt tôi? Đúng là nực cười, anh dễ dàng tức giận, là vì anh hẹp hòi, không muốn người khác xen cào, cũng không muốn người khác phản kháng, mà anh không tin tưởng người khác thì lại càng vô lý."
Dường như nhớ tới điều gì, sắc mặt cô liền trở nên khó coi: "Năm đó anh có thể dễ dàng tin tưởng lời người khác nói tôi trộm đi thông tin cốt lõi và công nghệ năng lượng mới của tập đoàn Trần thị, cũng nguyện ý tin Tô Hồng Yên là một người trong sáng thiện lương, mà không tin tôi chẳng làm gì cả, cho nên nói cho cùng..."
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào trái tim anh, nói: "Anh không tin tưởng một mình tôi mà thôi!"
Tim như bị đâm đến đau nhức, biểu cảm của anh trước sau vẫn không đổi, anh cầm lấy bàn tay cô đang chỉ về phía mình, nắm chặt lấy: "Là lỗi của anh."
Bây giờ ngoại trừ câu này, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Trên thực tế, cho tới bây giờ anh vẫn không rõ vì sao lúc đó bản thân lại không chịu tin tưởng cô.
“Buông ra!” Nguyễn Quỳnh Anh căm ghét hất tay Trần Vĩnh Hải ra, sau đó lấy khăn giấy trên bàn, lau ngón tay, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh biết đúng hay sai gì, cho dù có nói thêm gì tôi cũng không muốn nghe, bây giờ tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không về với anh."
Vứt khăn giấy đã qua sử dụng vào thùng rác, Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục: "Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc cách đây năm năm. Anh cũng tự mình thông báo tin tức về cái chết của tôi, vì vậy chúng ta nên cắt đứt hoàn toàn. Anh chuẩn bị đơn ly hôn đi, chúng ta ký tên là được."
Ly hôn?
Lúc này sắc mặt anh xụ xuống, cả người tỏa ra hơi lạnh: "Em nghĩ cũng đừng hòng, anh sẽ không ly hôn."
Nguyễn Quỳnh Anh nhếch miệng: "Sao? Lo tôi đòi phân chia tài sản à?"
Không khí chung quanh anh nháy mắt như đóng băng, lạnh khiến người ta rét run, ngay cả giọng điệu cũng không mang chút tình cảm nào: "Nguyễn Quỳnh Anh, em nghĩ anh như vậy sao?"
"Tôi nghĩ sai à?" Nguyễn Quỳnh Anh khinh thường nhếch miệng: "Tôi thấy tôi không sai, chẳng phải anh từng cho rằng tôi là một người phụ nữ ham hư vinh à, đến với anh là vì tiền của anh còn gì?"
Con ngươi của anh tối đi, không trả lời.
Nói đúng hơn là không biết nói gì.
Vì anh từng cho là như vậy thật, dù là sau khi hòa thuận lại rồi, anh cũng cho rằng, cô rất yêu tiền.
"Yên tâm đi anh Trần." Ngón tay của cô đặt lên bàn, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: "Tôi còn kém xa anh, nhưng tôi cũng không thiếu tiền đến mức nhìn chằm chằm vào tài sản của anh, chúng ta ly hôn, tôi không cần đồ của anh. Tôi đi tay không ra, thành ý này đã đủ chưa?"
"Thành ý rất tốt." Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, đè nén lửa giận nói: "Nhưng là anh vẫn nói thế, anh sẽ không ly hôn, trừ phi anh chết, nếu không cả đời này em đều là vợ của anh."
Nguyễn Quỳnh Anh không vui nhíu mày: "Anh Trần hà tất phải như thế? Anh biết bây giờ tôi đối với anh không có chút tình cảm nào cả, tôi hận anh còn không hết, sao có thể tiếp tục mối quan hệ hôn nhân với anh? Còn cả Vũ Tinh, nó không cần người bố ruột như anh, bây giờ nó có bố rồi, là Trần Cận Phong."
"Anh sẽ không cho con gái mình gọi người khác là bố." Gân xanh trên thái dương của anh nổi lên.
"Anh không muốn thì con bé cũng gọi bốn năm rồi." Nguyễn Quỳnh Anh cười một tiếng: "Từ khi con bé sinh ra đời, Trần Cận Phong đã là bố của nó, năm đó tôi đi nước ngoài, trong người không có một đồng nào, không có chỗ ở, không có việc làm, là Trần Cận Phong đã nuôi hai mẹ con chúng tôi, anh ấy có tư cách được con bé gọi là bố hơn anh."
"Nhưng anh ta vẫn không phải bố ruột của con bé." Trần Vĩnh Hải híp mắt.
Nghe cô nói về lúc ra nước ngoài, trong lòng anh thật sự đau lắm, cũng rất hối hận.
Hối hận sau lúc trước cầm tù cô, vì sao không sớm phát hiện cô đã có thai.
Nếu sớm biết thì anh nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con cô, sẽ không để mẹ con cô chịu tủi nhục, nhưng mà trên đời làm gì có nếu như.
"Ruột thịt thì sao? Không phải ruột thịt thì sao, không phải cứ có quan hệ máu mủ mới là người thân." Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng liếc Trần Vĩnh Hải một cái: "Anh đi đi, tôi và Vũ Tinh đều không cần anh, nếu như trong năm năm này anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ con tôi thì sau này cũng không cần."
Môi mỏng của anh giật giật, không có mở lời, chỉ nhìn sâu cô, dường như muốn xuyên qua cơ thể, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Cũng không biết qua bao lâu, anh nhặt tờ giám định lên, phủi phủi: "Anh sẽ không bỏ qua, cho dù là Vũ Tinh hay là em, anh sẽ để hai người trở về bên anh."
"Anh sẽ không thành công đâu." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải bỗng cười khẽ: "Vậy thì không chắc."
Dứt lời, anh gấp lại giấy giám định, bỏ vào túi, nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ, thấy nó vẫn đóng chặt thì tiếc nuối thu lại ánh mắt, lần nữa lại nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương