Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 462
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn sang, ánh mắt có chút sáng lên, có điều nhanh chóng lại tối xuống.
Cô đứng lên, vẻ mặt có chút khó coi: "Tôi không thích ăn mấy món này lâu rồi, muốn ăn thì hai người ăn đi, tôi không có hứng."
Cô vứt đôi đũa trong tay xuống, trở về phòng.
Bé con không hiểu chớp chớp mắt: "Mẹ sao vậy? Những thứ này rõ ràng mẹ thích ăn lắm mà."
Trần Vĩnh Hải như đang suy nghĩ gì đó, mấp máy môi.
Có phải vì anh chọn nên cô mới không thích ăn.
"Không sao, con ăn đi, bố qua xem mẹ một chút." Trần Vĩnh Hải xoa đầu cô bé.
Bé con gật đầu vâng ạ một tiếng.
Trần Vĩnh Hải đứng dậy, đi về phía gian phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.
Đến cửa, anh không gõ, mà trực tiếp vặn cửa đi vào.
Anh biết nếu mình mà gõ cửa, cô mà biết là anh thì cũng không cho anh vào.
Song khi đi vào, nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi anh đột nhiên co lại, hô hấp trở nên gấp gáp.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mặc đồ lót đứng bên giường, trong tay đang cầm một chiếc váy, có vẻ đang định mặc.
Chỉ là chưa có mặc đã bị anh nhìn thấy.
Nguyễn Quỳnh Anh dường như chưa phát hiện, nghiêng đầu nhìn một cái.
Thấy ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm mình, đầu tiên cô ngơ ngác một chút, sau đó hai má đỏ lên, thẹn quá hóa giận hét: "Cút ra ngoài."
"Xin lỗi." Trần Vĩnh Hải tỉnh táo lại, ánh mắt tối đi, vội vàng nói xin lỗi.
Nguyễn Quỳnh Anh dùng váy che cơ thể mình lại: "Còn không mau cút đi!"
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, không nói gì, quay người đi ra.
Nhưng trong khoảnh khắc đóng cửa, Nguyễn Quỳnh Anh thấy rõ trong mắt anh có một tia tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Nguyễn Quỳnh Anh tức phát điên, ngực phập phồng lên xuống.
Anh cảm thấy chưa nhìn đủ nên mới tiếc nuối sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đặt mông ngồi xuống giường, trong lòng vẫn không xóa đi được cảnh tượng vừa rồi.
Cô chỉ thay quần áo, thế mà lại bị nhìn hết, chuyện này đúng là đủ rồi.
Cô thở phì phò mặc váy lại, trang điểm một chút rồi mới cầm túi ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lại lần nữa rơi vào người cô.
Cô giả bộ không phát hiện, đi qua bên cạnh anh, đến trước mặt bé con: "Đã ăn xong chưa?"
"Ăn xong rồi ạ." Bé con gật đầu.
"Ăn xong thì mẹ đưa con đi nhà trẻ không trễ rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Bé con vịn thành ghế tuột xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh sợ cô bé ngã, đang định bế, kết quả Trần Vĩnh Hải tới trước một bước, ôm lấy bé con xuống.
"Đi thôi." Trần Vĩnh Hải cười với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu được ý trong nụ cười của anh, nhếch miệng, thu tay lại, đi tới cửa.
Trần Vĩnh Hải kéo bé con cũng đi phía sau cô.
Đến bãi đậu xe, Trần Vĩnh Hải lấy chìa khóa xe ra: "Ngồi xe của anh cùng đi đi."
Nguyễn Quỳnh Anh làm như không nghe thấy, lấy chìa khóa xe của mình trong túi xách ra.
Thấy thế, Trần Vĩnh Hải bất đắc dĩ, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng bị từ chối dứt khoát đến vậy trong lòng anh vẫn không khỏi có chút thất vọng.
"Ngoan ngoãn ngồi vào nào." Nguyễn Quỳnh Anh đặt con gái vào xe rồi thắt dây an toàn, dặn dò con gái.
Bé con ngồi vỗ vỗ miếng bọt biển mềm ở chỗ ngồi trước: "Mẹ, bố không đi cùng chúng ta sao?"
"Bố có xe, đừng để ý tới bố." Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Bé con ồ lên một tiếng, chờ Nguyễn Quỳnh Anh đóng cửa xe xong, cô ghé vào cửa sổ xe, ngó ra ngoài nhìn.
Trần Vĩnh Hải thấy vẻ mặt đáng yêu của con gái từ cửa sổ xe, trong lòng không khỏi mềm như nước.
Anh muốn đi qua, nói với con bé hai câu, Nguyễn Quỳnh Anh lại lái xe đi.
Thấy xe của cô đi xa, anh thở dài, mở cửa lên xe, đuổi theo.
Xem ra chặng đường theo đuổi lại cô còn dài.
Nhà trẻ cách khách sạn không quá xa, lái xe nửa tiếng là đến.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng ở một chỗ đậu xe, xe của Trần Vĩnh Hải cũng tới, đỗ cạnh xe cô.
Xe đỏ và đen cùng đặt cạnh nhau, nhìn qua rất xứng đôi.
Đương nhiên xứng đôi nhất vẫn là một nhà ba người họ.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên phải, Trần Vĩnh Hải đứng bên trái, bé con ở giữa mỗi tay nắm tay một người.
Ba người đứng ở cửa nhà trẻ, giá trị nhan sắc cực cao, hấp dẫn mắt nhìn của người qua đường.
Thậm chí còn có người cầm điện thoại lên chụp ảnh. Miệng còn nhỏ giọng bàn luận một nhà ba người này thật quá đẹp.
Cách hình dung một nhà ba người này khiến khóe miệng của Trần Vĩnh Hải không nhịn được mà nhếch lên.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh thì mím chặt môi, có vẻ không vui.
"Cục cưng, đi thôi." Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay con gái.
Trần Vũ Tinh lần đầu tiên được tới nhà trẻ kể từ khi về nước, cô bé có vẻ rất hưng phấn, đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy cái gì cũng tò mò.
"Phòng làm việc của hiệu trưởng ở kia, đi theo anh." Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ra hiện cho cô cùng đi với mình.
Mặc dù cô có chút không vui nhưng biết đây là trường học dưới trướng của Trần thị, nên anh có quen biết hơn cô nhiều.
Bởi vậy cô cũng không nói gì thêm, kéo tay bé con, cùng đi sau lưng anh về phía phòng làm việc của hiểu trưởng.
Hiệu trưởng đã sớm nói chuyện với quản gia Hoàng, biết ba người họ muốn tới nên đã sớm chờ trong văn phòng.
Có Trần Vĩnh Hải, thủ tục báo danh của Trần Vũ Tinh thuận tiện hơn nhiều, được phân đến lớp mầm tốt nhất.
Chủ nhiệm của lớp là một cô giáo trẻ, theo ý của hiệu trưởng, đưa ba người bọn họ đi thăm quan trường học.
Trong nhà trẻ có rất nhiều đồ vật, đều là những thứ bé con chưa từng thấy.
Trên đường đi, bé con ríu rít hỏi thăm không ngừng.
Trần Vĩnh Hải kiên nhẫn giải thích cho bé con, đôi khi không giải thích được lại đành nhờ Nguyễn Quỳnh Anh.
Chủ nhiệm lớp không biết thân phận của ba người, chỉ nghĩ là thân thích của hiệu trưởng, liền nói một câu: "Cả nhà ba người thật hạnh phúc."
Lại mà một nhà ba người.
Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, đang muốn giải thích mình và Trần Vĩnh Hải không phải một nhà. Truyện Hệ Thống
Trần Vĩnh Hải liếc một cái, biết ngay cô định làm gì, liền cướp lời trước: "Cảm ơn cô."
Trần Vĩnh Hải cười khiến chủ nhiệm lớp không khỏi đỏ mặt.
"Không... không cần cảm ơn." Chủ nhiệm lớp ngượng ngùng, lời nói cũng trở nên không rõ ràng.
Lần đầu cô ấy được thấy một người đàn ông đẹp đến vậy.
Quả nhiên người đẹp thì sẽ ở cùng một chỗ với người đẹp.
Chủ nhiệm lớp hâm mộ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một chút.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, không vui trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải cười với cô, im lặng nói mấy chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn là hiểu, anh nói "lát nữa giải thích sau".
Nhưng mà cho dù cô có không thoải mái thì cũng chỉ đành nuốt lại vào trong bụng, tiếp tục đi dạo quanh sân.
Nhà trẻ không lớn, nhưng mà đầy đủ thiết bị, mất một tiếng để thăm quan.
Chủ nhiệm kéo tay bé con, đứng ở cửa lớp mầm: "Hai bác phụ huynh, giao bé Vũ Tinh cho tôi đi, ba giờ chiều tan học, hai người có thể đến trường học đón."
"Vậy làm phiền cô giáo." Nguyễn Quỳnh Anh khách sáo gật đầu.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải không nói chuyện nhưng ý cũng giống như Nguyễn Quỳnh Anh.
Chủ nhiệm lớp khoát tay: "Không có gì phiền, đây là chức trách của tôi."
Nguyễn Quỳnh Anh cười, sau đó chống tay lên đầu gối, nói với bé con: "Cục cưng, ở nhà trẻ phải nghe lời cô giáo, không được nghịch ngợm, có vấn đề gì phải bảo cô gọi điện cho mẹ ngay, biết chưa?"
"Con biết rồi ạ." Bé con vẫy tay: "Tạm biệt bố mẹ."
"Tạm biệt." Nguyễn Quỳnh Anh cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Cô đứng lên, vẻ mặt có chút khó coi: "Tôi không thích ăn mấy món này lâu rồi, muốn ăn thì hai người ăn đi, tôi không có hứng."
Cô vứt đôi đũa trong tay xuống, trở về phòng.
Bé con không hiểu chớp chớp mắt: "Mẹ sao vậy? Những thứ này rõ ràng mẹ thích ăn lắm mà."
Trần Vĩnh Hải như đang suy nghĩ gì đó, mấp máy môi.
Có phải vì anh chọn nên cô mới không thích ăn.
"Không sao, con ăn đi, bố qua xem mẹ một chút." Trần Vĩnh Hải xoa đầu cô bé.
Bé con gật đầu vâng ạ một tiếng.
Trần Vĩnh Hải đứng dậy, đi về phía gian phòng của Nguyễn Quỳnh Anh.
Đến cửa, anh không gõ, mà trực tiếp vặn cửa đi vào.
Anh biết nếu mình mà gõ cửa, cô mà biết là anh thì cũng không cho anh vào.
Song khi đi vào, nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi anh đột nhiên co lại, hô hấp trở nên gấp gáp.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ mặc đồ lót đứng bên giường, trong tay đang cầm một chiếc váy, có vẻ đang định mặc.
Chỉ là chưa có mặc đã bị anh nhìn thấy.
Nguyễn Quỳnh Anh dường như chưa phát hiện, nghiêng đầu nhìn một cái.
Thấy ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm mình, đầu tiên cô ngơ ngác một chút, sau đó hai má đỏ lên, thẹn quá hóa giận hét: "Cút ra ngoài."
"Xin lỗi." Trần Vĩnh Hải tỉnh táo lại, ánh mắt tối đi, vội vàng nói xin lỗi.
Nguyễn Quỳnh Anh dùng váy che cơ thể mình lại: "Còn không mau cút đi!"
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, không nói gì, quay người đi ra.
Nhưng trong khoảnh khắc đóng cửa, Nguyễn Quỳnh Anh thấy rõ trong mắt anh có một tia tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Nguyễn Quỳnh Anh tức phát điên, ngực phập phồng lên xuống.
Anh cảm thấy chưa nhìn đủ nên mới tiếc nuối sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đặt mông ngồi xuống giường, trong lòng vẫn không xóa đi được cảnh tượng vừa rồi.
Cô chỉ thay quần áo, thế mà lại bị nhìn hết, chuyện này đúng là đủ rồi.
Cô thở phì phò mặc váy lại, trang điểm một chút rồi mới cầm túi ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lại lần nữa rơi vào người cô.
Cô giả bộ không phát hiện, đi qua bên cạnh anh, đến trước mặt bé con: "Đã ăn xong chưa?"
"Ăn xong rồi ạ." Bé con gật đầu.
"Ăn xong thì mẹ đưa con đi nhà trẻ không trễ rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Bé con vịn thành ghế tuột xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh sợ cô bé ngã, đang định bế, kết quả Trần Vĩnh Hải tới trước một bước, ôm lấy bé con xuống.
"Đi thôi." Trần Vĩnh Hải cười với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu được ý trong nụ cười của anh, nhếch miệng, thu tay lại, đi tới cửa.
Trần Vĩnh Hải kéo bé con cũng đi phía sau cô.
Đến bãi đậu xe, Trần Vĩnh Hải lấy chìa khóa xe ra: "Ngồi xe của anh cùng đi đi."
Nguyễn Quỳnh Anh làm như không nghe thấy, lấy chìa khóa xe của mình trong túi xách ra.
Thấy thế, Trần Vĩnh Hải bất đắc dĩ, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng bị từ chối dứt khoát đến vậy trong lòng anh vẫn không khỏi có chút thất vọng.
"Ngoan ngoãn ngồi vào nào." Nguyễn Quỳnh Anh đặt con gái vào xe rồi thắt dây an toàn, dặn dò con gái.
Bé con ngồi vỗ vỗ miếng bọt biển mềm ở chỗ ngồi trước: "Mẹ, bố không đi cùng chúng ta sao?"
"Bố có xe, đừng để ý tới bố." Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Bé con ồ lên một tiếng, chờ Nguyễn Quỳnh Anh đóng cửa xe xong, cô ghé vào cửa sổ xe, ngó ra ngoài nhìn.
Trần Vĩnh Hải thấy vẻ mặt đáng yêu của con gái từ cửa sổ xe, trong lòng không khỏi mềm như nước.
Anh muốn đi qua, nói với con bé hai câu, Nguyễn Quỳnh Anh lại lái xe đi.
Thấy xe của cô đi xa, anh thở dài, mở cửa lên xe, đuổi theo.
Xem ra chặng đường theo đuổi lại cô còn dài.
Nhà trẻ cách khách sạn không quá xa, lái xe nửa tiếng là đến.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng ở một chỗ đậu xe, xe của Trần Vĩnh Hải cũng tới, đỗ cạnh xe cô.
Xe đỏ và đen cùng đặt cạnh nhau, nhìn qua rất xứng đôi.
Đương nhiên xứng đôi nhất vẫn là một nhà ba người họ.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên phải, Trần Vĩnh Hải đứng bên trái, bé con ở giữa mỗi tay nắm tay một người.
Ba người đứng ở cửa nhà trẻ, giá trị nhan sắc cực cao, hấp dẫn mắt nhìn của người qua đường.
Thậm chí còn có người cầm điện thoại lên chụp ảnh. Miệng còn nhỏ giọng bàn luận một nhà ba người này thật quá đẹp.
Cách hình dung một nhà ba người này khiến khóe miệng của Trần Vĩnh Hải không nhịn được mà nhếch lên.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh thì mím chặt môi, có vẻ không vui.
"Cục cưng, đi thôi." Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay con gái.
Trần Vũ Tinh lần đầu tiên được tới nhà trẻ kể từ khi về nước, cô bé có vẻ rất hưng phấn, đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy cái gì cũng tò mò.
"Phòng làm việc của hiệu trưởng ở kia, đi theo anh." Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ra hiện cho cô cùng đi với mình.
Mặc dù cô có chút không vui nhưng biết đây là trường học dưới trướng của Trần thị, nên anh có quen biết hơn cô nhiều.
Bởi vậy cô cũng không nói gì thêm, kéo tay bé con, cùng đi sau lưng anh về phía phòng làm việc của hiểu trưởng.
Hiệu trưởng đã sớm nói chuyện với quản gia Hoàng, biết ba người họ muốn tới nên đã sớm chờ trong văn phòng.
Có Trần Vĩnh Hải, thủ tục báo danh của Trần Vũ Tinh thuận tiện hơn nhiều, được phân đến lớp mầm tốt nhất.
Chủ nhiệm của lớp là một cô giáo trẻ, theo ý của hiệu trưởng, đưa ba người bọn họ đi thăm quan trường học.
Trong nhà trẻ có rất nhiều đồ vật, đều là những thứ bé con chưa từng thấy.
Trên đường đi, bé con ríu rít hỏi thăm không ngừng.
Trần Vĩnh Hải kiên nhẫn giải thích cho bé con, đôi khi không giải thích được lại đành nhờ Nguyễn Quỳnh Anh.
Chủ nhiệm lớp không biết thân phận của ba người, chỉ nghĩ là thân thích của hiệu trưởng, liền nói một câu: "Cả nhà ba người thật hạnh phúc."
Lại mà một nhà ba người.
Khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, đang muốn giải thích mình và Trần Vĩnh Hải không phải một nhà. Truyện Hệ Thống
Trần Vĩnh Hải liếc một cái, biết ngay cô định làm gì, liền cướp lời trước: "Cảm ơn cô."
Trần Vĩnh Hải cười khiến chủ nhiệm lớp không khỏi đỏ mặt.
"Không... không cần cảm ơn." Chủ nhiệm lớp ngượng ngùng, lời nói cũng trở nên không rõ ràng.
Lần đầu cô ấy được thấy một người đàn ông đẹp đến vậy.
Quả nhiên người đẹp thì sẽ ở cùng một chỗ với người đẹp.
Chủ nhiệm lớp hâm mộ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một chút.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, không vui trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải cười với cô, im lặng nói mấy chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn là hiểu, anh nói "lát nữa giải thích sau".
Nhưng mà cho dù cô có không thoải mái thì cũng chỉ đành nuốt lại vào trong bụng, tiếp tục đi dạo quanh sân.
Nhà trẻ không lớn, nhưng mà đầy đủ thiết bị, mất một tiếng để thăm quan.
Chủ nhiệm kéo tay bé con, đứng ở cửa lớp mầm: "Hai bác phụ huynh, giao bé Vũ Tinh cho tôi đi, ba giờ chiều tan học, hai người có thể đến trường học đón."
"Vậy làm phiền cô giáo." Nguyễn Quỳnh Anh khách sáo gật đầu.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải không nói chuyện nhưng ý cũng giống như Nguyễn Quỳnh Anh.
Chủ nhiệm lớp khoát tay: "Không có gì phiền, đây là chức trách của tôi."
Nguyễn Quỳnh Anh cười, sau đó chống tay lên đầu gối, nói với bé con: "Cục cưng, ở nhà trẻ phải nghe lời cô giáo, không được nghịch ngợm, có vấn đề gì phải bảo cô gọi điện cho mẹ ngay, biết chưa?"
"Con biết rồi ạ." Bé con vẫy tay: "Tạm biệt bố mẹ."
"Tạm biệt." Nguyễn Quỳnh Anh cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương