Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 474
Tô Hồng Yên bị anh đột nhiên khuếch đại âm lượng doạ cả người run lên, ánh mắt càng thêm oan uổng:"Em đến đây là vì chuyện đó."
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải chỉ vào cửa, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Chuyện đó anh đã nói rất rõ ràng rồi. Anh sẽ không đổi ý. Em đi đi."
“Tại sao vậy Vĩnh Hải?” Tô Hồng Yên không chịu đi, kéo chặt ống tay áo của anh.
Trần Vĩnh Hải môi mỏng mím chặt "Buông ra!"
“Em không buông!” Tô Hồng Yên siết chặt tay áo:“Trừ khi anh nói cho em biết tại sao anh lại đột nhiên dừng hợp tác với nhà họ Tô.”
“Không có tại sao.” Trần Vĩnh Hải vẻ mặt ủ rũ, trên trán nổi gân xanh, giọng nói càng ngày càng lạnh: “Anh nói lại lần nữa, buông ra!”
“Em không buông!” Tô Hồng Yên nghểnh cổ, vẻ mặt cố chấp.
Nguyễn Quỳnh Anh xem đến răng đau, không khỏi huýt sáo nói: "Anh Trần, lúc trước anh đối với cô Tô tốt như vậy, bây giờ anh lại tuyệt tình như vậy, không tốt lắm đâu?"
Trần Vĩnh Hải lập tức nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt sâu thẳm:"Em muốn anh đối xử tốt với cô ấy sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh hất móng tay:"Đối tốt với cô ấy không phải là điều tôi muốn hay không muốn, nhưng cậu Hải anh thì làm được."
“Chú Hoàng, đưa cô ấy vào phòng làm việc.” Trần Vĩnh Hải không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp nói với Quản gia Hoàng.
Tiếp tục nói chuyện với cô.
Không chừng cô có thể nói điều gì đó để chọc giận anh một lần nữa.
Quản gia Hoàng nhận lệnh, bước đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cô cũng thấy rồi, nếu không thì theo tôi lên lầu đi."
“Vậy được thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy: "Dù sao tôi cũng không muốn anh Trần và cô Tô anh anh em em nữa, đi thôi.”
Cô cười với Quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng xấu hổ toát mồ hôi đưa cô vào thang máy.
Trần Vĩnh Hải nhìn theo bóng lưng của cô, muốn trách móc nhưng đành chịu.
Nhưng câu nói ‘Anh anh em em’ của cô thực sự khiến anh tức giận.
Trần Vĩnh Hải trút sự tức giận này lên người Tô Hồng Yên, mạnh mẽ hất tay cô ta ra: "Tôi đã từng nói với cô đừng tới đây nữa chưa?"
“Rồi.” Tô Hồng Yên gật đầu, trong mắt tràn đầy không cam lòng: “Nhưng mà em không thể không tới, anh đột nhiên không lý do mà dừng hợp tác với nhà họ Tô, em làm sao có thể không tới tìm anh, Vĩnh Hải, anh nói cho em biết đi có phải em đã làm gì sai không? Sao đột nhiên anh lại lạnh nhạt với em như vậy? "
“Khánh Minh không nói cho cô biết?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhướng mi.
Tô Hồng Yên thành thật lắc đầu:"Không có, anh ấy chỉ nói cho em, kêu em gần đây đừng cùng gây chuyện với anh."
“Vậy tại sao cô không nghe lời cậu ấy?” Trần Vĩnh Hải hỏi cô ta.
Tô Hồng Yên giậm chân: "Làm sao nghe đây? Cái gì em cũng không biết, anh muốn em nghe cái gì? Vĩnh Hải, nhà họ Tô chúng em làm sai cái gì, để cho ngươi phải huỷ hợp tác, anh biết không sau khi dừng hợp tác, tài sản của nhà họ Tô đã giảm đi một phần ba, bố em xém chút nữa phải vào bệnh viện. "
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Trần Vĩnh Hải sắc mặt lạnh lùng.
Tô Hồng Yên tức giận suýt ngã xuống:"Cái gì kêu là không liên quan gì đến anh. Lợi ích của nhà họ tô từ trước đến nay đều gắn liền với nhà họ Trần. Bây giờ, anh đột nhiên dùng hợp tác, đồng nghĩa với việc nhà họ Tô bị bỏ rơi. Các công ty khác thấy vậy đều nhân hội này đến tấn công nhà họ Tô, Vĩnh Hải, rốt cuộc anh muốn làm gì? "
"Tôi muốn làm cái gì, ngày mốt cô sẽ biết. Tôi làm việc gì cũng có lý do của mình, Tô Hồng Yên. Vào khoảng thời gian này ngày mốt, mong cô có thể tới đây. Tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi nhắm vào nhà họ Tô. Được rồi. Cô đi đi.” Trần Vĩnh Hải xua tay ra hiệu cho cô ta rời đi.
“Tại sao phải là ngày mốt, bây giờ sao anh không nói cho em biết?” Tô Hồng Yên nắm chặt tay.
Trần Vĩnh Hải chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không có trả lời, xoay người đi về phía thang máy.
“Vĩnh Hải!” Tô Hồng Yên sau lưng hét lớn.
Trần Vĩnh Hải như không có nghe thấy, bước đi không ngừng, đi thẳng vào thang máy lên lầu.
Tô Hồng Yên đứng một mình tại chỗ, vẻ mặt vặn vẹo đến cực điểm, hai bàn tay nắm chặt lại, cả người phát run vì tức giận.
Việc Trần Vĩnh Hải đột ngột thờ ơ và không có cảm tình khiến cô ta không chỉ bất mãn mà còn có cảm giác khủng hoảng, hơn nữa là cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, khiến cô cảm thấy thấp thỏm.
Cô ta không thể đợi ngày mốt, cô ta nhất định phải tìm ra lý do anh thay đổi càng sớm càng tốt.
Vừa rồi anh có nhắc đến Khánh Minh, có vẻ là Khánh Minh đã biết lý do rồi, vậy cô ta đi tìm Khánh Minh, có lẽ Khánh Minh sẽ nói cho cô ta biết.
Nghĩ xong, Tô Hồng Yên buông lỏng nắm tay, hít sâu một hơi, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Từ đầu đến cuối, cô ta không có phát hiện hai bóng người đứng trên lan can lầu ba, nhìn chằm chằm bóng dáng cô ta biến mất.
“Cậu Hải, có cần tôi đi xem cô Tô đã đi rồi hay chưa không?” Quản gia Hoàng đứng sau lưng Trần Vĩnh Hải hỏi.
“Không cần đâu, chú vào bếp chuẩn bị một ly hồng trà và cái mousse dâu tây đi. Quỳnh Anh thích ăn cái đó.” Trần Vĩnh Hải chống tay vào lan can, nói nhẹ.
Quản gia Hoàng nhận lệnh: "Tôi đi ngay."
Ông ấy lập tức đi xuống lầu.
Trần Vĩnh Hải lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số của Khánh Minh.
“Vĩnh Hải.” Giọng nói mệt mỏi của Khánh Minh vang lên, mang theo một chút khàn khàn, không có khí chất phù phiếm như xưa.
Dù không gặp mặt, Trần Vĩnh Hải cũng có thể hình dung ra dáng vẻ Khánh Minh của bây giờ.
Khi Khánh Minh đấu thầu, anh ấy đã hứa với các cổ đông của tập đoàn An Khánh rằng nhất định sẽ giành được mảnh đất đó.
Nhưng đất đã bị anh giành mất, lời nói của Khánh Minh đương nhiên sẽ trở thành trò cười, bây giờ đám cổ đông đó đang đặt câu hỏi về năng lực của Khánh Minh, những người con cháu khác của nhà họ Khánh cũng bắt đầu đứng ra tranh cử với Khánh Minh cho vị trí chủ tịch. Bây giờ, Khánh Minh đối phó với những người này đến gần như kiệt sức rồi.
“Nếu Tô Hồng Yên định đến chỗ cô một lát hỏi cậu lý do tôi nhắm vào nhà họ Tô, cậu không được nói cho cô ta biết sự thật!” Trần Vĩnh Hải một tay cầm điện thoại, tay kia nắm lấy lan can, trực tiếp nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với cô ấy, nếu tôi muốn nói, tôi đã sớm nói với cô ấy vào ngày hôm đó, thay vì chỉ nhắc nhở cô ấy không được gây chuyện với cậu.” Khánh Minh cười khổ.
Trần Vĩnh Hải trên mặt không có biểu tình gì,:"Cậu biết thì tốt rồi."
“Vĩnh Hải.” Khánh Minh siết chặt điện thoại, trầm giọng hỏi: “Cậu đang điều tra việc của Hồng Yên à?”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải không giấu giếm.
Khánh Minh mím môi, im lặng vài giây: "Có phải cậu đã những chuyện biết Hồng Hên đã làm không?"
Những chuyện đã làm?
Bắt được những từ khóa này, Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nheo mắt lại. "Vậy Tô Hồng Yên thật sự đã làm chuyện xấu ở chỗ tôi không biết đúng không?"
"..." Khánh Minh há mồm không nói nên lời.
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng: "Xem ra cậu cũng biết được, còn giúp cô ta che giấu, Khánh Minh, cậu thật sự rất tốt nha!"
Có lẽ những gì anh và Quản gia Hoàng đoán tối hôm qua là sự thật.
Người đánh cắp thông tin của anh và đóng giả Quỳnh Anh nhảy xuống sông là Tô Hồng Yên.
"Tôi..." Khánh Minh cúi đầu, cả người tràn ngập bi thương.
Nỗi bi thương này dù cách điện thoại Trần Vĩnh Hải cũng cảm nhận được.
Thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật, giọng nói không nén được tức giận: "Khánh Minh, cậu có biết là cậu đang che chở và dung túng cô ta không!"
“Tôi biết, nhưng tôi thực sự không nhẫn tâm được.” Khánh Minh che mặt đầy vẻ đau khổ.
Trần Vĩnh Hải chế nhạo: "Thật ngu ngốc, nói cho tôi biết, cô ta còn làm cái gì nữa?"
“Nếu tôi nói với cậu, cậu sẽ làm gì cô ấy?” Khánh Minh hỏi ngược lại.
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải gợi lên một vòng cung tàn nhẫn: "Chỉ cần cô ta làm mấy chuyện xấu thông thường, tôi chỉ đưa cô ta đến đồn cảnh sát, còn nếu những chuyện xấu đó nhắm vào Quỳnh Anh, tôi sẽ không bao giờ để cô sống yên!"
Anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
Câu nói của Trần Vĩnh Hải khiến trái tim Khánh Minh như chìm xuống đáy vực, cả người lạnh băng.
Sau một lúc, trái táo cổ của anh ấy trượt hai lần anh ấy mới có thể lấy lại giọng nói: "Vĩnh Hải, cậu cho tôi suy nghĩ một chút đi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải chỉ vào cửa, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Chuyện đó anh đã nói rất rõ ràng rồi. Anh sẽ không đổi ý. Em đi đi."
“Tại sao vậy Vĩnh Hải?” Tô Hồng Yên không chịu đi, kéo chặt ống tay áo của anh.
Trần Vĩnh Hải môi mỏng mím chặt "Buông ra!"
“Em không buông!” Tô Hồng Yên siết chặt tay áo:“Trừ khi anh nói cho em biết tại sao anh lại đột nhiên dừng hợp tác với nhà họ Tô.”
“Không có tại sao.” Trần Vĩnh Hải vẻ mặt ủ rũ, trên trán nổi gân xanh, giọng nói càng ngày càng lạnh: “Anh nói lại lần nữa, buông ra!”
“Em không buông!” Tô Hồng Yên nghểnh cổ, vẻ mặt cố chấp.
Nguyễn Quỳnh Anh xem đến răng đau, không khỏi huýt sáo nói: "Anh Trần, lúc trước anh đối với cô Tô tốt như vậy, bây giờ anh lại tuyệt tình như vậy, không tốt lắm đâu?"
Trần Vĩnh Hải lập tức nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt sâu thẳm:"Em muốn anh đối xử tốt với cô ấy sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh hất móng tay:"Đối tốt với cô ấy không phải là điều tôi muốn hay không muốn, nhưng cậu Hải anh thì làm được."
“Chú Hoàng, đưa cô ấy vào phòng làm việc.” Trần Vĩnh Hải không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp nói với Quản gia Hoàng.
Tiếp tục nói chuyện với cô.
Không chừng cô có thể nói điều gì đó để chọc giận anh một lần nữa.
Quản gia Hoàng nhận lệnh, bước đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cô cũng thấy rồi, nếu không thì theo tôi lên lầu đi."
“Vậy được thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy: "Dù sao tôi cũng không muốn anh Trần và cô Tô anh anh em em nữa, đi thôi.”
Cô cười với Quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng xấu hổ toát mồ hôi đưa cô vào thang máy.
Trần Vĩnh Hải nhìn theo bóng lưng của cô, muốn trách móc nhưng đành chịu.
Nhưng câu nói ‘Anh anh em em’ của cô thực sự khiến anh tức giận.
Trần Vĩnh Hải trút sự tức giận này lên người Tô Hồng Yên, mạnh mẽ hất tay cô ta ra: "Tôi đã từng nói với cô đừng tới đây nữa chưa?"
“Rồi.” Tô Hồng Yên gật đầu, trong mắt tràn đầy không cam lòng: “Nhưng mà em không thể không tới, anh đột nhiên không lý do mà dừng hợp tác với nhà họ Tô, em làm sao có thể không tới tìm anh, Vĩnh Hải, anh nói cho em biết đi có phải em đã làm gì sai không? Sao đột nhiên anh lại lạnh nhạt với em như vậy? "
“Khánh Minh không nói cho cô biết?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhướng mi.
Tô Hồng Yên thành thật lắc đầu:"Không có, anh ấy chỉ nói cho em, kêu em gần đây đừng cùng gây chuyện với anh."
“Vậy tại sao cô không nghe lời cậu ấy?” Trần Vĩnh Hải hỏi cô ta.
Tô Hồng Yên giậm chân: "Làm sao nghe đây? Cái gì em cũng không biết, anh muốn em nghe cái gì? Vĩnh Hải, nhà họ Tô chúng em làm sai cái gì, để cho ngươi phải huỷ hợp tác, anh biết không sau khi dừng hợp tác, tài sản của nhà họ Tô đã giảm đi một phần ba, bố em xém chút nữa phải vào bệnh viện. "
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Trần Vĩnh Hải sắc mặt lạnh lùng.
Tô Hồng Yên tức giận suýt ngã xuống:"Cái gì kêu là không liên quan gì đến anh. Lợi ích của nhà họ tô từ trước đến nay đều gắn liền với nhà họ Trần. Bây giờ, anh đột nhiên dùng hợp tác, đồng nghĩa với việc nhà họ Tô bị bỏ rơi. Các công ty khác thấy vậy đều nhân hội này đến tấn công nhà họ Tô, Vĩnh Hải, rốt cuộc anh muốn làm gì? "
"Tôi muốn làm cái gì, ngày mốt cô sẽ biết. Tôi làm việc gì cũng có lý do của mình, Tô Hồng Yên. Vào khoảng thời gian này ngày mốt, mong cô có thể tới đây. Tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi nhắm vào nhà họ Tô. Được rồi. Cô đi đi.” Trần Vĩnh Hải xua tay ra hiệu cho cô ta rời đi.
“Tại sao phải là ngày mốt, bây giờ sao anh không nói cho em biết?” Tô Hồng Yên nắm chặt tay.
Trần Vĩnh Hải chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không có trả lời, xoay người đi về phía thang máy.
“Vĩnh Hải!” Tô Hồng Yên sau lưng hét lớn.
Trần Vĩnh Hải như không có nghe thấy, bước đi không ngừng, đi thẳng vào thang máy lên lầu.
Tô Hồng Yên đứng một mình tại chỗ, vẻ mặt vặn vẹo đến cực điểm, hai bàn tay nắm chặt lại, cả người phát run vì tức giận.
Việc Trần Vĩnh Hải đột ngột thờ ơ và không có cảm tình khiến cô ta không chỉ bất mãn mà còn có cảm giác khủng hoảng, hơn nữa là cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, khiến cô cảm thấy thấp thỏm.
Cô ta không thể đợi ngày mốt, cô ta nhất định phải tìm ra lý do anh thay đổi càng sớm càng tốt.
Vừa rồi anh có nhắc đến Khánh Minh, có vẻ là Khánh Minh đã biết lý do rồi, vậy cô ta đi tìm Khánh Minh, có lẽ Khánh Minh sẽ nói cho cô ta biết.
Nghĩ xong, Tô Hồng Yên buông lỏng nắm tay, hít sâu một hơi, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Từ đầu đến cuối, cô ta không có phát hiện hai bóng người đứng trên lan can lầu ba, nhìn chằm chằm bóng dáng cô ta biến mất.
“Cậu Hải, có cần tôi đi xem cô Tô đã đi rồi hay chưa không?” Quản gia Hoàng đứng sau lưng Trần Vĩnh Hải hỏi.
“Không cần đâu, chú vào bếp chuẩn bị một ly hồng trà và cái mousse dâu tây đi. Quỳnh Anh thích ăn cái đó.” Trần Vĩnh Hải chống tay vào lan can, nói nhẹ.
Quản gia Hoàng nhận lệnh: "Tôi đi ngay."
Ông ấy lập tức đi xuống lầu.
Trần Vĩnh Hải lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số của Khánh Minh.
“Vĩnh Hải.” Giọng nói mệt mỏi của Khánh Minh vang lên, mang theo một chút khàn khàn, không có khí chất phù phiếm như xưa.
Dù không gặp mặt, Trần Vĩnh Hải cũng có thể hình dung ra dáng vẻ Khánh Minh của bây giờ.
Khi Khánh Minh đấu thầu, anh ấy đã hứa với các cổ đông của tập đoàn An Khánh rằng nhất định sẽ giành được mảnh đất đó.
Nhưng đất đã bị anh giành mất, lời nói của Khánh Minh đương nhiên sẽ trở thành trò cười, bây giờ đám cổ đông đó đang đặt câu hỏi về năng lực của Khánh Minh, những người con cháu khác của nhà họ Khánh cũng bắt đầu đứng ra tranh cử với Khánh Minh cho vị trí chủ tịch. Bây giờ, Khánh Minh đối phó với những người này đến gần như kiệt sức rồi.
“Nếu Tô Hồng Yên định đến chỗ cô một lát hỏi cậu lý do tôi nhắm vào nhà họ Tô, cậu không được nói cho cô ta biết sự thật!” Trần Vĩnh Hải một tay cầm điện thoại, tay kia nắm lấy lan can, trực tiếp nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với cô ấy, nếu tôi muốn nói, tôi đã sớm nói với cô ấy vào ngày hôm đó, thay vì chỉ nhắc nhở cô ấy không được gây chuyện với cậu.” Khánh Minh cười khổ.
Trần Vĩnh Hải trên mặt không có biểu tình gì,:"Cậu biết thì tốt rồi."
“Vĩnh Hải.” Khánh Minh siết chặt điện thoại, trầm giọng hỏi: “Cậu đang điều tra việc của Hồng Yên à?”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải không giấu giếm.
Khánh Minh mím môi, im lặng vài giây: "Có phải cậu đã những chuyện biết Hồng Hên đã làm không?"
Những chuyện đã làm?
Bắt được những từ khóa này, Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nheo mắt lại. "Vậy Tô Hồng Yên thật sự đã làm chuyện xấu ở chỗ tôi không biết đúng không?"
"..." Khánh Minh há mồm không nói nên lời.
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng: "Xem ra cậu cũng biết được, còn giúp cô ta che giấu, Khánh Minh, cậu thật sự rất tốt nha!"
Có lẽ những gì anh và Quản gia Hoàng đoán tối hôm qua là sự thật.
Người đánh cắp thông tin của anh và đóng giả Quỳnh Anh nhảy xuống sông là Tô Hồng Yên.
"Tôi..." Khánh Minh cúi đầu, cả người tràn ngập bi thương.
Nỗi bi thương này dù cách điện thoại Trần Vĩnh Hải cũng cảm nhận được.
Thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật, giọng nói không nén được tức giận: "Khánh Minh, cậu có biết là cậu đang che chở và dung túng cô ta không!"
“Tôi biết, nhưng tôi thực sự không nhẫn tâm được.” Khánh Minh che mặt đầy vẻ đau khổ.
Trần Vĩnh Hải chế nhạo: "Thật ngu ngốc, nói cho tôi biết, cô ta còn làm cái gì nữa?"
“Nếu tôi nói với cậu, cậu sẽ làm gì cô ấy?” Khánh Minh hỏi ngược lại.
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải gợi lên một vòng cung tàn nhẫn: "Chỉ cần cô ta làm mấy chuyện xấu thông thường, tôi chỉ đưa cô ta đến đồn cảnh sát, còn nếu những chuyện xấu đó nhắm vào Quỳnh Anh, tôi sẽ không bao giờ để cô sống yên!"
Anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
Câu nói của Trần Vĩnh Hải khiến trái tim Khánh Minh như chìm xuống đáy vực, cả người lạnh băng.
Sau một lúc, trái táo cổ của anh ấy trượt hai lần anh ấy mới có thể lấy lại giọng nói: "Vĩnh Hải, cậu cho tôi suy nghĩ một chút đi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương