Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 478
"Không đâu." Cô bé lắc đầu như trống bỏi: "Mẹ sẽ không nói dối con."
“Được rồi, đừng lắc nữa, lát nữa lại chóng mặt mất.” Nguyễn Quỳnh Anh chạm vào đầu cô bé giữ nó lại.
Cô bé dựa đầu vào vai Nguyễn Quỳnh Anh: "Bố mẹ đều bận việc gì vậy?"
"Công ty bố có xảy ra chút việc, còn cụ thể là việc gì thì mẹ cũng không biết" Nguyễn Quỳnh Anh đáp.
Cô bé xoa xoa vai mẹ: "Mẹ ơi, công ty của bố ở đâu?"
“Sao nào, con muốn đến đó?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
Cô bé tức giận nói: "Con không muốn."
“Vậy con còn hỏi làm gì.” Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của con gái: "Được rồi, con đi xuống trước đi, mẹ bế con đi không nổi nữa rồi.”
“Được rồi, vậy mẹ thả con xuống, con có thể tự đi.” Cô bé ngoan ngoãn buông tay khỏi cổ của mẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh thuận theo đó đặt bé xuống: "Mẹ nắm tay con cùng đi"
“Vâng.” Cô bé nở nụ cười.
Hai mẹ con tay trong tay đi khỏi trường mẫu giáo, lên xe rời đi.
Trên đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh xem bật định vị xem hướng dẫn đường đến căn nhà vừa thuê.
Cô bé nghe giọng nói điều hướng, cảm thấy rất lạ, còn bắt chước làm theo.
Nhưng giọng của trẻ con thì non nớt, bắt chước thế nào cũng không giống, nghe thế nào cũng rất đáng yêu khiến Nguyễn Quỳnh Anh chịu không nổi, đáng yêu quá.
“Đến rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh dừng xe.
Cô bé nhảy khỏi xe, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, đây là đâu?"
“Đây là ngôi nhà mà từ đây về sau chúng ta sẽ ở!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào địa chỉ trên điện thoại.
Cô bé mắt sáng lên: "Mẹ, có phải chúng ta không cần ở khách sạn nữa không?"
"Đúng vậy, đi thôi, mẹ dẫn con đi xem nhà mới của chúng ta."
"Đi nào."
Hai mẹ con vui vẻ bước vào ngôi nhà mới.
Căn nhà mới giống như ảnh mà Thư ký Diêm cho cô xem, sang trọng tinh tế, tiền thuê nhà hàng tháng 35 triệu với cô mà nói đúng là một món hời lớn.
Hơn nữa, các loại đồ dùng, nội thất trong nhà đều đầy đủ, thậm chí là toàn bộ đều mới, vừa nhìn đã biết ngay chưa từng có người dùng qua.
Ngoài ra, trong nhà còn có rất nhiều đồ chơi trẻ em, lại còn là loại dành cho các bé gái tầm tuổi con cô chơi.
“Mẹ ơi, nhiều búp bê quá.” Cô bé ôm búp bê barbie không nỡ buông tay, ánh mắt đầy yêu thương.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ rằng những món đồ chơi này là do thư ký Diêm đặc biệt chuẩn bị cho con gái cô, thế nên cô cũng không ngăn con gái động vào chúng.
“Đợi tối nay chúng ta dọn vào, đem hết những con búp bê này đặt vào phòng con được không?” Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ mũi cô bé.
Cô bé cười híp mắt: "Được ạ."
“Vậy đi thôi, chúng ta chuyển nhà thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra.
Cô bé miễn cưỡng đặt búp bê xuống, nắm lấy tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Xem nhà xong, hai mẹ con về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Hành lý của cô không nhiều, chỉ có hai chiếc vali, bên trong chủ yếu đều là quần áo và đồ chơi của con gái.
Bản thân cô bé cũng không rảnh tay, tự mình đeo balo, kéo theo vali nhỏ, từng bước nhanh chân đuổi theo sau Nguyễn Quỳnh Anh.
May mắn là khách sạn có cung cấp dịch vụ khuân vác đồ đạc, nếu không kéo hai vali hành lí này thôi cũng đủ làm cô mệt chết rồi.
“Con yêu, ngoan ngoãn ngồi trên xe, mẹ đi trả phòng.” Vừa thắt dây an toàn cho con gái, Nguyễn Quỳnh Anh vừa dặn dò.
Trần Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ đi đi, con sẽ ngoan mà."
“Được rồi, mẹ sẽ quay lại nhanh thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa tóc cho con gái, đóng cửa xe, quay vào khách sạn trả phòng.
Khi trả phòng xong trở lại, cô bé ngồi trên ghế trẻ em đã ngủ thiếp đi rồi.
Khóe miệng con gái còn lưu chút nước bọt, xem ra là đang ngủ rất say.
Nhìn thấy thế Nguyễn Quỳnh Anh lộ ra nụ cười dịu dàng, cũng không định đánh thức con gái, nhẹ nhàng đóng cửa xe, lái xe về nhà mới.
Về đến nhà mới thì trời đã nhá nhem tối.
Nguyễn Quỳnh Anh đỗ xe vào bãi đỗ xe, ôm con gái ra khỏi xe, đưa bé lên phòng trước rồi mới xuống chuyển hành lý lên sau.
Hai cái vali, cô phải chạy lên xuống như vậy hai lần, không dễ dàng gì mới chuyển xong, cô cũng không dừng lại, mặc tạp dề vào, bắt đầu quét tước phòng ốc và bày biện giường ngủ.
Đợi đến khi làm xong cả thì đã gần tám giờ tối.
Cô bé tỉnh dậy vì đói, dụi dụi mắt: "Mẹ ơi, con đói..."
Nguyễn Quỳnh Anh bước đến giường, mặc quần áo cho con gái: "Con mặc quần áo vào trước, rồi rửa mặt, mẹ đưa con đi ăn tối."
“Chúng ta ăn gì vậy mẹ?” Đứa bé duỗi tay ngoan ngoãn mặc quần áo.
Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ một chút: "Đi ăn bít tết thì sao?"
Cô đã lâu không ăn, trong lòng cũng cảm thấy hơi thèm.
Nhóc con vừa nghe thấy món bít tết, đôi mắt tròn xoe liền mở to: "Được rồi, mẹ ơi, đi ăn bít tết thôi."
“Được rồi, vậy thì ăn bít tết, mau xuống đi, chúng ta đi rửa mặt.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ lưng con gái nói.
Cô bé lập tức rời khỏi giường, chạy như bay vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, hai mẹ con lái xe đến một nhà hàng Tây trông có vẻ khá ổn, vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, khi quay lại, nhìn thấy một vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh vốn đang cười tươi, vừa thấy thế liền đanh mặt lại: "Sao anh lại ở đây? Không đúng, làm sao anh biết được chỗ này?"
Cô chỉ vừa chuyển nhà, vậy mà Vĩnh Hải đã nhanh chóng tìm được đến đây.
“Đây là nhà của anh, đương nhiên là anh biết.” Vĩnh Hải cười trả lời Nguyễn Quỳnh Anh, lại cúi đầu nhìn xuống đứa bé: "Con ngoan, chào con.”
“Con chào bố.” Cô bé buông tay Nguyễn Quỳnh Anh, chạy đến chỗ Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải cười lớn, anh cúi xuống bế con gái lên.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy nhóc con cứ như vậy buông tay mình, không khỏi cảm thấy khó chịu, cau mày nhìn chằm chằm Vĩnh Hải: "Anh nói, đây là nhà của anh?"
“Đúng vậy.” Vĩnh Hải gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi: "Vậy là, nhà mà thư ký Diêm giúp tôi thuê, là nhà của anh!"
Thảo nào mà giá thuê lại rẻ như vậy.
Thảo nào trong nhà có rất nhiều đồ chơi của bé gái.
Hóa ra tất cả đều do anh sắp đặt, cô còn tưởng là Thư ký Diêm chuẩn bị trước.
“Đúng vậy, anh biết em nhờ anh ấy tìm nhà, nên mới đợi anh ấy đặt vấn đề với bên môi giới xong thì đánh tiếng sang bên đấy một tí.” Vĩnh Hải hôn lên mặt con gái, giải thích.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Ai bảo anh làm chuyện này?"
Vĩnh Hải cau mày: "Anh làm thế có gì không đúng sao?"
Là một người chồng, việc sắp xếp nhà cửa cho vợ và con gái là điều đương nhiên.
Kiều An tức giận, cô bật cười: "Đương nhiên không đúng, anh là gì của tôi, anh có tư cách gì xen vào chuyện này?"
“Anh là chồng của em!” Vĩnh Hải mặt tối sầm nhấn mạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh nói: "Chồng? Tôi thừa nhận rồi sao? Tôi chưa bao giờ thừa nhận cái gọi là quan hệ hôn nhân của chúng ta, vậy nên ý tốt của anh tôi không nhận nổi, Bảo Nhi qua đây, chúng ta đi thôi!"
Cô đưa tay với lấy cô bé.
Vĩnh Hải ôm cô bé, lùi một bước: "Đi?"
“Lẽ nào lại không đi?” Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn anh: "Đây là nhà của anh, tôi không muốn ở trong đó! Cũng không ở được, anh bỏ Bảo Nhi xuống đi đã!
Vĩnh Hải lãnh đạm, ôm lấy con gái, nghiêm mặt nhìn cô: "Trời đã tối rồi, em còn muốn đem con đi đâu?"
“Đi đâu cũng được, dù sao tôi cũng không ở đây, cùng lắm lại về khách sạn ở là được.” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nói.
Vĩnh Hải cũng phát hỏa: "Trời tối rồi, em đưa con gái đến ở khách sạn, Nguyễn Quỳnh Anh, em không sợ sẽ xảy ra chuyện hay sao?"
“Có thể xảy ra chuyện gì được, tôi cũng không ở mấy cái khách sạn nhỏ.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Vĩnh Hải một tay ôm cô bé, tay kia véo véo mũi, cố gắng xoa dịu cơn giận trong lòng, nhẹ giọng nói: "Quỳnh Anh, chúng ta đừng cãi nhau được không? Bảo Nhi bị dọa sợ rồi, có gì chúng ta từ từ nói được không em?". "
Nghe thấy con gái sợ hãi, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhìn về phía con.
Cô bé cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, là bộ dáng cố nhịn không khóc lớn.
“Được rồi, đừng lắc nữa, lát nữa lại chóng mặt mất.” Nguyễn Quỳnh Anh chạm vào đầu cô bé giữ nó lại.
Cô bé dựa đầu vào vai Nguyễn Quỳnh Anh: "Bố mẹ đều bận việc gì vậy?"
"Công ty bố có xảy ra chút việc, còn cụ thể là việc gì thì mẹ cũng không biết" Nguyễn Quỳnh Anh đáp.
Cô bé xoa xoa vai mẹ: "Mẹ ơi, công ty của bố ở đâu?"
“Sao nào, con muốn đến đó?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.
Cô bé tức giận nói: "Con không muốn."
“Vậy con còn hỏi làm gì.” Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của con gái: "Được rồi, con đi xuống trước đi, mẹ bế con đi không nổi nữa rồi.”
“Được rồi, vậy mẹ thả con xuống, con có thể tự đi.” Cô bé ngoan ngoãn buông tay khỏi cổ của mẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh thuận theo đó đặt bé xuống: "Mẹ nắm tay con cùng đi"
“Vâng.” Cô bé nở nụ cười.
Hai mẹ con tay trong tay đi khỏi trường mẫu giáo, lên xe rời đi.
Trên đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh xem bật định vị xem hướng dẫn đường đến căn nhà vừa thuê.
Cô bé nghe giọng nói điều hướng, cảm thấy rất lạ, còn bắt chước làm theo.
Nhưng giọng của trẻ con thì non nớt, bắt chước thế nào cũng không giống, nghe thế nào cũng rất đáng yêu khiến Nguyễn Quỳnh Anh chịu không nổi, đáng yêu quá.
“Đến rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh dừng xe.
Cô bé nhảy khỏi xe, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, đây là đâu?"
“Đây là ngôi nhà mà từ đây về sau chúng ta sẽ ở!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào địa chỉ trên điện thoại.
Cô bé mắt sáng lên: "Mẹ, có phải chúng ta không cần ở khách sạn nữa không?"
"Đúng vậy, đi thôi, mẹ dẫn con đi xem nhà mới của chúng ta."
"Đi nào."
Hai mẹ con vui vẻ bước vào ngôi nhà mới.
Căn nhà mới giống như ảnh mà Thư ký Diêm cho cô xem, sang trọng tinh tế, tiền thuê nhà hàng tháng 35 triệu với cô mà nói đúng là một món hời lớn.
Hơn nữa, các loại đồ dùng, nội thất trong nhà đều đầy đủ, thậm chí là toàn bộ đều mới, vừa nhìn đã biết ngay chưa từng có người dùng qua.
Ngoài ra, trong nhà còn có rất nhiều đồ chơi trẻ em, lại còn là loại dành cho các bé gái tầm tuổi con cô chơi.
“Mẹ ơi, nhiều búp bê quá.” Cô bé ôm búp bê barbie không nỡ buông tay, ánh mắt đầy yêu thương.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ rằng những món đồ chơi này là do thư ký Diêm đặc biệt chuẩn bị cho con gái cô, thế nên cô cũng không ngăn con gái động vào chúng.
“Đợi tối nay chúng ta dọn vào, đem hết những con búp bê này đặt vào phòng con được không?” Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ mũi cô bé.
Cô bé cười híp mắt: "Được ạ."
“Vậy đi thôi, chúng ta chuyển nhà thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra.
Cô bé miễn cưỡng đặt búp bê xuống, nắm lấy tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Xem nhà xong, hai mẹ con về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Hành lý của cô không nhiều, chỉ có hai chiếc vali, bên trong chủ yếu đều là quần áo và đồ chơi của con gái.
Bản thân cô bé cũng không rảnh tay, tự mình đeo balo, kéo theo vali nhỏ, từng bước nhanh chân đuổi theo sau Nguyễn Quỳnh Anh.
May mắn là khách sạn có cung cấp dịch vụ khuân vác đồ đạc, nếu không kéo hai vali hành lí này thôi cũng đủ làm cô mệt chết rồi.
“Con yêu, ngoan ngoãn ngồi trên xe, mẹ đi trả phòng.” Vừa thắt dây an toàn cho con gái, Nguyễn Quỳnh Anh vừa dặn dò.
Trần Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ đi đi, con sẽ ngoan mà."
“Được rồi, mẹ sẽ quay lại nhanh thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa tóc cho con gái, đóng cửa xe, quay vào khách sạn trả phòng.
Khi trả phòng xong trở lại, cô bé ngồi trên ghế trẻ em đã ngủ thiếp đi rồi.
Khóe miệng con gái còn lưu chút nước bọt, xem ra là đang ngủ rất say.
Nhìn thấy thế Nguyễn Quỳnh Anh lộ ra nụ cười dịu dàng, cũng không định đánh thức con gái, nhẹ nhàng đóng cửa xe, lái xe về nhà mới.
Về đến nhà mới thì trời đã nhá nhem tối.
Nguyễn Quỳnh Anh đỗ xe vào bãi đỗ xe, ôm con gái ra khỏi xe, đưa bé lên phòng trước rồi mới xuống chuyển hành lý lên sau.
Hai cái vali, cô phải chạy lên xuống như vậy hai lần, không dễ dàng gì mới chuyển xong, cô cũng không dừng lại, mặc tạp dề vào, bắt đầu quét tước phòng ốc và bày biện giường ngủ.
Đợi đến khi làm xong cả thì đã gần tám giờ tối.
Cô bé tỉnh dậy vì đói, dụi dụi mắt: "Mẹ ơi, con đói..."
Nguyễn Quỳnh Anh bước đến giường, mặc quần áo cho con gái: "Con mặc quần áo vào trước, rồi rửa mặt, mẹ đưa con đi ăn tối."
“Chúng ta ăn gì vậy mẹ?” Đứa bé duỗi tay ngoan ngoãn mặc quần áo.
Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ một chút: "Đi ăn bít tết thì sao?"
Cô đã lâu không ăn, trong lòng cũng cảm thấy hơi thèm.
Nhóc con vừa nghe thấy món bít tết, đôi mắt tròn xoe liền mở to: "Được rồi, mẹ ơi, đi ăn bít tết thôi."
“Được rồi, vậy thì ăn bít tết, mau xuống đi, chúng ta đi rửa mặt.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ lưng con gái nói.
Cô bé lập tức rời khỏi giường, chạy như bay vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, hai mẹ con lái xe đến một nhà hàng Tây trông có vẻ khá ổn, vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, khi quay lại, nhìn thấy một vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh vốn đang cười tươi, vừa thấy thế liền đanh mặt lại: "Sao anh lại ở đây? Không đúng, làm sao anh biết được chỗ này?"
Cô chỉ vừa chuyển nhà, vậy mà Vĩnh Hải đã nhanh chóng tìm được đến đây.
“Đây là nhà của anh, đương nhiên là anh biết.” Vĩnh Hải cười trả lời Nguyễn Quỳnh Anh, lại cúi đầu nhìn xuống đứa bé: "Con ngoan, chào con.”
“Con chào bố.” Cô bé buông tay Nguyễn Quỳnh Anh, chạy đến chỗ Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải cười lớn, anh cúi xuống bế con gái lên.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy nhóc con cứ như vậy buông tay mình, không khỏi cảm thấy khó chịu, cau mày nhìn chằm chằm Vĩnh Hải: "Anh nói, đây là nhà của anh?"
“Đúng vậy.” Vĩnh Hải gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi: "Vậy là, nhà mà thư ký Diêm giúp tôi thuê, là nhà của anh!"
Thảo nào mà giá thuê lại rẻ như vậy.
Thảo nào trong nhà có rất nhiều đồ chơi của bé gái.
Hóa ra tất cả đều do anh sắp đặt, cô còn tưởng là Thư ký Diêm chuẩn bị trước.
“Đúng vậy, anh biết em nhờ anh ấy tìm nhà, nên mới đợi anh ấy đặt vấn đề với bên môi giới xong thì đánh tiếng sang bên đấy một tí.” Vĩnh Hải hôn lên mặt con gái, giải thích.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Ai bảo anh làm chuyện này?"
Vĩnh Hải cau mày: "Anh làm thế có gì không đúng sao?"
Là một người chồng, việc sắp xếp nhà cửa cho vợ và con gái là điều đương nhiên.
Kiều An tức giận, cô bật cười: "Đương nhiên không đúng, anh là gì của tôi, anh có tư cách gì xen vào chuyện này?"
“Anh là chồng của em!” Vĩnh Hải mặt tối sầm nhấn mạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh nói: "Chồng? Tôi thừa nhận rồi sao? Tôi chưa bao giờ thừa nhận cái gọi là quan hệ hôn nhân của chúng ta, vậy nên ý tốt của anh tôi không nhận nổi, Bảo Nhi qua đây, chúng ta đi thôi!"
Cô đưa tay với lấy cô bé.
Vĩnh Hải ôm cô bé, lùi một bước: "Đi?"
“Lẽ nào lại không đi?” Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt nhìn anh: "Đây là nhà của anh, tôi không muốn ở trong đó! Cũng không ở được, anh bỏ Bảo Nhi xuống đi đã!
Vĩnh Hải lãnh đạm, ôm lấy con gái, nghiêm mặt nhìn cô: "Trời đã tối rồi, em còn muốn đem con đi đâu?"
“Đi đâu cũng được, dù sao tôi cũng không ở đây, cùng lắm lại về khách sạn ở là được.” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nói.
Vĩnh Hải cũng phát hỏa: "Trời tối rồi, em đưa con gái đến ở khách sạn, Nguyễn Quỳnh Anh, em không sợ sẽ xảy ra chuyện hay sao?"
“Có thể xảy ra chuyện gì được, tôi cũng không ở mấy cái khách sạn nhỏ.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Vĩnh Hải một tay ôm cô bé, tay kia véo véo mũi, cố gắng xoa dịu cơn giận trong lòng, nhẹ giọng nói: "Quỳnh Anh, chúng ta đừng cãi nhau được không? Bảo Nhi bị dọa sợ rồi, có gì chúng ta từ từ nói được không em?". "
Nghe thấy con gái sợ hãi, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nhìn về phía con.
Cô bé cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, là bộ dáng cố nhịn không khóc lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương