Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 480
Vĩnh Hải liếc mắt về phía cửa phòng.
Nguyễn Quỳnh Anh biết ngay anh đang có ý gì, sắc mặt trầm xuống: "Không được!"
Anh muốn ngủ trong phòng cô, không có cửa đâu!
Vĩnh Hải ho nhẹ một tiếng: "Anh ngủ ở phòng khách vậy."
Anh cũng biết rằng muốn ngủ trong phòng cô là không có khả năng.
Cái liếc mắt vừa rồi chỉ là xem thử thái độ của cô một chút.
Quả nhiên là giống với dự đoán của anh.
“Được” Lần này Nguyễn Quỳnh Anh không phản đối mà đồng ý.
Sau đó, cô bước vào phòng, lấy chăn và gối mới ra, ném thẳng lên ghế sofa.
“Anh tự trải ra đi.” Dứt lời, cô không thèm nhìn anh, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cánh cửa bị cô đóng sầm lại, Vĩnh Hải cụp mắt nhìn chăn bông trên sofa, bất đắc dĩ cười nhẹ.
Mặc dù mong muốn được ngủ cùng cô đã tan thành mây khói.
Nhưng dù sao thì anh vẫn được ở lại.
Lần này là ngủ trên sofa, nói không chừng kiên trì vài lần nữa liền được ngủ trên giường thì sao!
Nghĩ như vậy, Vĩnh Hải xoa lông mày, cúi tấm lưng cao của mình đặt lên ghế sofa.
Ngày hôm sau。
Vĩnh Hải tỉnh dậy trong cảm giác ngột ngạt.
Anh mở mắt ra, mới phát hiện ra là nhóc con đang véo mũi anh.
“Bố ơi, bố lười quá rồi, con dậy rồi mà bố vẫn còn chưa dậy nổi.” Cô bé ngồi xổm ở trước sofa vừa nói vừa cười hì hì với anh.
Vĩnh Hải ngồi trên ghế sofa: "Con ngoan, mấy giờ rồi?"
“Tám giờ ạ.” Cô bé vươn cánh tay ngắn ngủi của mình về phía anh, muốn anh nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ của bé.
Vĩnh Hải nhìn lướt qua, quả nhiên là tám giờ.
Không ngờ, anh lại ngủ một giấc đến tận bây giờ, lại còn ngủ rất sâu, chẳng có chút cảnh giác nào.
Là bởi vì ở đây có người mà anh quan tâm nhất ư?
“Mẹ con đâu?” Vĩnh Hải quay đầu hỏi con gái.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to: "Mẹ đi mua bữa sáng rồi."
"Đi bao lâu rồi?"
"Đã lâu lắm rồi ạ," cô bé đáp.
Vĩnh Hải bật cười, nâng trán lên: "Vậy sao"
“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu.
Vĩnh Hải mang giày đứng dậy, ôm con gái vào đặt vào chỗ anh vừa nằm "Con ngồi xuống đi, bố đi rửa mặt, không được mở cửa đi ra ngoài biết chưa?"
“Con biết rồi, bố đi đi.” Cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé ra vẻ người lớn.
Vĩnh Hải xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đợi đến khi anh xong xuôi bước ra, trong phòng khách đã có thêm một bóng người.
“Cậu Vĩnh Hải” Bảo Quốc đang trêu chọc cô bé, vừa thấy anh bước ra lập tức bật người đứng thẳng dậy.
Vĩnh Hải lau tóc: "Sao anh lại ở đây?"
“Tôi nhận được cuộc gọi từ ông Trần, ông Trần hỏi tôi sao mãi không gọi được cho cậu.” Bảo Quốc nói.
“Hết pin nên tự tắt rồi.” Vĩnh Hải thản nhiên đáp, đi tới chỗ cô bé ngồi xuống, lại hỏi “Ông Trần tìm tôi có việc gì?
“Là việc liên quan đến kết quả điều tra.” Bảo Quốc đáp.
Vĩnh Hải dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống: "Đã có kết quả điều tra rồi?"
“Đúng vậy, nhưng ông Trần không đưa kết quả điều tra cho tôi, ông ấy nói muốn gặp cậu.” Đôi mắt Bảo Quốc hơi lóe lên.
Vĩnh Hải không để ý, nheo mắt lại: "Gặp mặt?"
"Đúng vậy, ông Trần nói cậu cho người điều tra cô Tô Hồng Yên, còn điều tra ra được một số chuyện khác, về phần là việc gì, ông ta không chịu nói."
“Vậy khi nào thì gặp mặt?” Vĩnh Hải thả chiếc khăn xuống.
Bảo Quốc trả lời: "Ông Trần nói bất cứ khi nào cậu có thời gian thì đến tìm ông ấy."
"Tôi biết rồi, lát nữa về công ty tôi sẽ liên lạc với ông Trần." Vĩnh Hải ừ một tiếng, nhàn nhạt nói.
Trần Bảo Nhi ôm lấy cánh tay anh: "Bố, bố phải đi rồi sao?"
Vĩnh Hải quay lại nhìn bé, cười tủm tỉm: "Con muốn bố đi à?"
“Không muốn, con muốn bố ở lại với con một lúc nữa cơ.” Cô bé lắc đầu nói.
Vĩnh Hải gãi gãi mũi bé: "Được rồi, bố ở với con thêm một lát."
Nói xong, anh lại nhìn về phía Bảo Quốc: "Anh lên xe chờ tôi, ăn sáng xong tôi sẽ xuống."
“Vâng thưa cậu.” Bảo Quốc gật đầu, liếc mắt nhìn cô bé một chút, bước ra cửa.
Vừa mở cửa liền đụng phải Nguyễn Quỳnh Anh đang cầm chìa chuẩn bị mở khóa cửa.
Hai người nhìn nhau, và cả hai đều sửng sốt.
Cuối cùng, Bảo Quốc bình tĩnh trước, nhanh chóng lùi lại một bước: "Cô Quỳnh Anh."
Nguyễn Quỳnh Anh không mong đợi nhìn thấy Vĩnh Hải, tự nhiên cũng không mong đợi nhìn thấy Bảo Quốc, đối với lời chào của Bảo Quốc cũng chỉ phản ứng nhẹ nhàng: "Chào anh."
“Cô Quỳnh Anh, mời cô vào.” Bảo Quốc hơi quay sang bên cạnh, nhường đường cho cô bước vào.
Nguyễn Quỳnh Anh không khách sáo, cầm theo đồ ăn sáng bước qua, miệng còn nói: "Phiền anh khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại giúp, cảm ơn!"
“Được, cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc nhún vai và đáp lại.
Đợi khi Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn vào nhà, anh mới bước ra ngoài, đóng cửa rời đi.
“Mẹ ơi.” Cô gái nhỏ nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, lập tức leo xuống khỏi vòng tay của Vĩnh Hải, chạy về phía cô: "Mẹ đã về rồi.”
Nhìn thấy con gái chào đón mình, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: "Ừ, mẹ về rồi đây."
“Mẹ mua gì vậy?” Cô bé vòng quanh mấy cái túi trên tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhấc cái túi lên: "Ngon lắm, con ngồi chơi một lát, mẹ vào bếp bày ra đĩa một chút."
“Vâng.” Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó bé chạy lại chỗ Vĩnh Hải: "Bố, mẹ mua rất nhiều đồ ăn ngon."
“Mẹ con mua gì đó?” Vĩnh Hải vừa sấy tóc, vừa hỏi nhóc con.
Cô bé chọc chọc ngón tay: "Con không biết, mẹ không nói cho con biết."
“Một lát nữa mẹ sẽ đem ra, lúc đó thì biết ngay mà.” Vĩnh Hải xoa tóc con gái mình một chút.
Cô bé sờ sờ mái tóc, có chút không vui: "Bố thật xấu, bím tóc mẹ tết cho con đều rối cả rồi."
"Vậy sao?"
Vĩnh Hải nhìn kỹ lại, quả nhiên là rối cả rồi.
Lần này anh có chút ngạc nhiên: "Hay là bố tết tóc cho con nhé?"
“Bố biết tết tóc ạ?” Đứa bé ngây người nhìn anh.
Dù biết con gái mình ánh mắt rất đơn thuần, không hề có chút nghi ngờ nào.
Nhưng khi Vĩnh Hải nhìn vào mắt con, anh lại cảm thấy có chút chột dạ, thế nhưng anh không muốn con gái cảm thấy anh không làm được.
Vĩnh Hải ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc gật đầu: "Biết."
“Vậy bố tết tóc lại cho con đi!” Cô bé tin lời Vĩnh Hải, vui vẻ đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Vĩnh Hải cười khổ bước tới, nhìn bím tóc bù xù trên đầu con gái, nhất thời không biết làm thế nào xuống tay.
Anh làm gì biết tết tóc đâu.
Anh chỉ mới học cách chăm sóc trẻ con, vẫn chưa học qua cách tết bím tóc cơ mà..
Điều này thật sự đã làm khó anh, sớm biết như thế đã lúc nãy không chém gió rồi.
Ngay lúc Vĩnh Hải đang ảo não, Nguyễn Quỳnh Anh từ trong bếp đem ra hai cái đĩa, nhìn thấy động tác của hai cha con, cô nghi hoặc nghiêng đầu: "Hai người đang làm gì đấy?"
“Bố đang giúp con tết bím tóc.” Cô bé lanh lảnh đáp, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ.
Vĩnh Hải bất đắc dĩ cười cười, không lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt: "Tết bím tóc?"
“Đúng vậy, bố làm tóc con rối hết cả lên, bố nói sẽ tết lại cho con nhưng đã qua một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy bố tết tóc cho con nữa.” Cô bé bĩu môi.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt bữa sáng lên bàn ăn: "Đó là bởi vì bố không biết."
“Không phải đâu!” Đứa bé không tin, ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé nói: “Bố nói là bố biết.”
“Thật không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày, nhìn Vĩnh Hải, nhếch mép hỏi: “Anh biết hả?”
“Quỳnh Anh, trước mặt con, em chừa cho anh chút mặt mũi được không?” Vĩnh Hải nhéo nhéo sống mũi, vẻ mặt bất lực.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Trước khi nói muốn trổ tài trước mặt con gái, anh cũng nên nghĩ tới sẽ có người bóc trần sự thật đi chứ."
Nguyễn Quỳnh Anh biết ngay anh đang có ý gì, sắc mặt trầm xuống: "Không được!"
Anh muốn ngủ trong phòng cô, không có cửa đâu!
Vĩnh Hải ho nhẹ một tiếng: "Anh ngủ ở phòng khách vậy."
Anh cũng biết rằng muốn ngủ trong phòng cô là không có khả năng.
Cái liếc mắt vừa rồi chỉ là xem thử thái độ của cô một chút.
Quả nhiên là giống với dự đoán của anh.
“Được” Lần này Nguyễn Quỳnh Anh không phản đối mà đồng ý.
Sau đó, cô bước vào phòng, lấy chăn và gối mới ra, ném thẳng lên ghế sofa.
“Anh tự trải ra đi.” Dứt lời, cô không thèm nhìn anh, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cánh cửa bị cô đóng sầm lại, Vĩnh Hải cụp mắt nhìn chăn bông trên sofa, bất đắc dĩ cười nhẹ.
Mặc dù mong muốn được ngủ cùng cô đã tan thành mây khói.
Nhưng dù sao thì anh vẫn được ở lại.
Lần này là ngủ trên sofa, nói không chừng kiên trì vài lần nữa liền được ngủ trên giường thì sao!
Nghĩ như vậy, Vĩnh Hải xoa lông mày, cúi tấm lưng cao của mình đặt lên ghế sofa.
Ngày hôm sau。
Vĩnh Hải tỉnh dậy trong cảm giác ngột ngạt.
Anh mở mắt ra, mới phát hiện ra là nhóc con đang véo mũi anh.
“Bố ơi, bố lười quá rồi, con dậy rồi mà bố vẫn còn chưa dậy nổi.” Cô bé ngồi xổm ở trước sofa vừa nói vừa cười hì hì với anh.
Vĩnh Hải ngồi trên ghế sofa: "Con ngoan, mấy giờ rồi?"
“Tám giờ ạ.” Cô bé vươn cánh tay ngắn ngủi của mình về phía anh, muốn anh nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ của bé.
Vĩnh Hải nhìn lướt qua, quả nhiên là tám giờ.
Không ngờ, anh lại ngủ một giấc đến tận bây giờ, lại còn ngủ rất sâu, chẳng có chút cảnh giác nào.
Là bởi vì ở đây có người mà anh quan tâm nhất ư?
“Mẹ con đâu?” Vĩnh Hải quay đầu hỏi con gái.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to: "Mẹ đi mua bữa sáng rồi."
"Đi bao lâu rồi?"
"Đã lâu lắm rồi ạ," cô bé đáp.
Vĩnh Hải bật cười, nâng trán lên: "Vậy sao"
“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu.
Vĩnh Hải mang giày đứng dậy, ôm con gái vào đặt vào chỗ anh vừa nằm "Con ngồi xuống đi, bố đi rửa mặt, không được mở cửa đi ra ngoài biết chưa?"
“Con biết rồi, bố đi đi.” Cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé ra vẻ người lớn.
Vĩnh Hải xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đợi đến khi anh xong xuôi bước ra, trong phòng khách đã có thêm một bóng người.
“Cậu Vĩnh Hải” Bảo Quốc đang trêu chọc cô bé, vừa thấy anh bước ra lập tức bật người đứng thẳng dậy.
Vĩnh Hải lau tóc: "Sao anh lại ở đây?"
“Tôi nhận được cuộc gọi từ ông Trần, ông Trần hỏi tôi sao mãi không gọi được cho cậu.” Bảo Quốc nói.
“Hết pin nên tự tắt rồi.” Vĩnh Hải thản nhiên đáp, đi tới chỗ cô bé ngồi xuống, lại hỏi “Ông Trần tìm tôi có việc gì?
“Là việc liên quan đến kết quả điều tra.” Bảo Quốc đáp.
Vĩnh Hải dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống: "Đã có kết quả điều tra rồi?"
“Đúng vậy, nhưng ông Trần không đưa kết quả điều tra cho tôi, ông ấy nói muốn gặp cậu.” Đôi mắt Bảo Quốc hơi lóe lên.
Vĩnh Hải không để ý, nheo mắt lại: "Gặp mặt?"
"Đúng vậy, ông Trần nói cậu cho người điều tra cô Tô Hồng Yên, còn điều tra ra được một số chuyện khác, về phần là việc gì, ông ta không chịu nói."
“Vậy khi nào thì gặp mặt?” Vĩnh Hải thả chiếc khăn xuống.
Bảo Quốc trả lời: "Ông Trần nói bất cứ khi nào cậu có thời gian thì đến tìm ông ấy."
"Tôi biết rồi, lát nữa về công ty tôi sẽ liên lạc với ông Trần." Vĩnh Hải ừ một tiếng, nhàn nhạt nói.
Trần Bảo Nhi ôm lấy cánh tay anh: "Bố, bố phải đi rồi sao?"
Vĩnh Hải quay lại nhìn bé, cười tủm tỉm: "Con muốn bố đi à?"
“Không muốn, con muốn bố ở lại với con một lúc nữa cơ.” Cô bé lắc đầu nói.
Vĩnh Hải gãi gãi mũi bé: "Được rồi, bố ở với con thêm một lát."
Nói xong, anh lại nhìn về phía Bảo Quốc: "Anh lên xe chờ tôi, ăn sáng xong tôi sẽ xuống."
“Vâng thưa cậu.” Bảo Quốc gật đầu, liếc mắt nhìn cô bé một chút, bước ra cửa.
Vừa mở cửa liền đụng phải Nguyễn Quỳnh Anh đang cầm chìa chuẩn bị mở khóa cửa.
Hai người nhìn nhau, và cả hai đều sửng sốt.
Cuối cùng, Bảo Quốc bình tĩnh trước, nhanh chóng lùi lại một bước: "Cô Quỳnh Anh."
Nguyễn Quỳnh Anh không mong đợi nhìn thấy Vĩnh Hải, tự nhiên cũng không mong đợi nhìn thấy Bảo Quốc, đối với lời chào của Bảo Quốc cũng chỉ phản ứng nhẹ nhàng: "Chào anh."
“Cô Quỳnh Anh, mời cô vào.” Bảo Quốc hơi quay sang bên cạnh, nhường đường cho cô bước vào.
Nguyễn Quỳnh Anh không khách sáo, cầm theo đồ ăn sáng bước qua, miệng còn nói: "Phiền anh khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại giúp, cảm ơn!"
“Được, cô Quỳnh Anh.” Bảo Quốc nhún vai và đáp lại.
Đợi khi Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn vào nhà, anh mới bước ra ngoài, đóng cửa rời đi.
“Mẹ ơi.” Cô gái nhỏ nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, lập tức leo xuống khỏi vòng tay của Vĩnh Hải, chạy về phía cô: "Mẹ đã về rồi.”
Nhìn thấy con gái chào đón mình, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: "Ừ, mẹ về rồi đây."
“Mẹ mua gì vậy?” Cô bé vòng quanh mấy cái túi trên tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhấc cái túi lên: "Ngon lắm, con ngồi chơi một lát, mẹ vào bếp bày ra đĩa một chút."
“Vâng.” Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó bé chạy lại chỗ Vĩnh Hải: "Bố, mẹ mua rất nhiều đồ ăn ngon."
“Mẹ con mua gì đó?” Vĩnh Hải vừa sấy tóc, vừa hỏi nhóc con.
Cô bé chọc chọc ngón tay: "Con không biết, mẹ không nói cho con biết."
“Một lát nữa mẹ sẽ đem ra, lúc đó thì biết ngay mà.” Vĩnh Hải xoa tóc con gái mình một chút.
Cô bé sờ sờ mái tóc, có chút không vui: "Bố thật xấu, bím tóc mẹ tết cho con đều rối cả rồi."
"Vậy sao?"
Vĩnh Hải nhìn kỹ lại, quả nhiên là rối cả rồi.
Lần này anh có chút ngạc nhiên: "Hay là bố tết tóc cho con nhé?"
“Bố biết tết tóc ạ?” Đứa bé ngây người nhìn anh.
Dù biết con gái mình ánh mắt rất đơn thuần, không hề có chút nghi ngờ nào.
Nhưng khi Vĩnh Hải nhìn vào mắt con, anh lại cảm thấy có chút chột dạ, thế nhưng anh không muốn con gái cảm thấy anh không làm được.
Vĩnh Hải ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc gật đầu: "Biết."
“Vậy bố tết tóc lại cho con đi!” Cô bé tin lời Vĩnh Hải, vui vẻ đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Vĩnh Hải cười khổ bước tới, nhìn bím tóc bù xù trên đầu con gái, nhất thời không biết làm thế nào xuống tay.
Anh làm gì biết tết tóc đâu.
Anh chỉ mới học cách chăm sóc trẻ con, vẫn chưa học qua cách tết bím tóc cơ mà..
Điều này thật sự đã làm khó anh, sớm biết như thế đã lúc nãy không chém gió rồi.
Ngay lúc Vĩnh Hải đang ảo não, Nguyễn Quỳnh Anh từ trong bếp đem ra hai cái đĩa, nhìn thấy động tác của hai cha con, cô nghi hoặc nghiêng đầu: "Hai người đang làm gì đấy?"
“Bố đang giúp con tết bím tóc.” Cô bé lanh lảnh đáp, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ.
Vĩnh Hải bất đắc dĩ cười cười, không lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt: "Tết bím tóc?"
“Đúng vậy, bố làm tóc con rối hết cả lên, bố nói sẽ tết lại cho con nhưng đã qua một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy bố tết tóc cho con nữa.” Cô bé bĩu môi.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt bữa sáng lên bàn ăn: "Đó là bởi vì bố không biết."
“Không phải đâu!” Đứa bé không tin, ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé nói: “Bố nói là bố biết.”
“Thật không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày, nhìn Vĩnh Hải, nhếch mép hỏi: “Anh biết hả?”
“Quỳnh Anh, trước mặt con, em chừa cho anh chút mặt mũi được không?” Vĩnh Hải nhéo nhéo sống mũi, vẻ mặt bất lực.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Trước khi nói muốn trổ tài trước mặt con gái, anh cũng nên nghĩ tới sẽ có người bóc trần sự thật đi chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương