Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 483
“Được, giao hết cho con đó.” Trần Vĩnh Hải vỗ nhẹ vào lưng con gái, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn.
Lợi dụng con gái để chinh phục trái tim Nguyễn Quỳnh Anh, làm vậy cũng hơi quá đáng.
Nhưng để lấy lại được vợ, anh cũng chỉ có thể dùng đến hạ sách này.
Chẳng bao lâu, đã đến trường rồi.
Trần Vĩnh Hải giao Trần Bảo Nhi cho giáo viên, sau đó mới cùng với Bảo Quốc trở về tập đoàn Vĩnh Phát.
Vừa bước vào văn phòng, anh lập tức sạc điện thoại.
Sau khi sạc khoảng mười phút, anh tháo điện thoại ra, bật lên và bấm số của ông Trần.
“Ông Trần, ông nói muốn gặp trực tiếp tôi, cuối cùng là có chuyện gì vậy?” Anh cũng không quanh co lòng vòng, hỏi trực tiếp.
Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt ông Trần lập tức trở nên rất nghiêm túc: "Vĩnh Hải, cậu thành thật nói cho tôi biết, năm đó, mẹ cậu qua đời như thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Trần Vĩnh Hải lập tức trở nên ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán hận, đáp: "Bị con riêng của bố tôi tháo mặt nạ oxy ra, không thở được nên qua đời!"
"Thảo nào..." Ông Trần thở dài một hơi.
Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ hoe: "Ông Trần, ông muốn gặp trực tiếp tôi là vì chuyện của mẹ tôi sao?"
"Chính xác."
"Ông điều tra Tô Hồng Yên, tại sao lại nhắc đến đến mẹ tôi? Chẳng lẽ giữa Tô Hồng Yên và mẹ tôi có dính líu gì đến nhau?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt.
Ông Trần cười hai tiếng, sau đó, giọng điệu lại chùng xuống: "Không phải thế, chỉ là trong lúc điều tra cô nhóc nhà họ Tô, tôi phát hiện ra một số việc cô ấy làm, có dấu vết của con riêng bố cậu nhúng tay vào. Lần theo những dấu vết này, tôi tìm ra được một số chuyện khiến tôi đau lòng.”
Trái tim hẫng một nhịp, Trần Vĩnh Hải đột nhiên có dự cảm không lành: "Cuối cùng là có chuyện gì?"
“Cậu có biết tại sao con riêng của bố cậu lại muốn tháo mặt nạ oxy của mẹ cậu ra không?” Ông Trần không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Đương nhiên là để mẹ nó thay thế vị trí của mẹ tôi."
"Không phải." Ông Trần lắc đầu: "Trước khi mẹ cậu qua đời, mẹ của con riêng bố cậu cũng qua đời rồi, bị tai nạn xe!"
“Cái gì?” Đồng tử Trần Vĩnh Hải đột nhiên co rút lại: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
"Tôi biết cậu sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Thật ra tôi cũng không muốn tin." Ông Trần thở dài.
Yết hầu Trần Vĩnh Hải trượt hai lần: "Ông Trần, ông nói chuyện này ra, cuối cùng là có ý gì?"
Đừng nói với anh rằng cái chết của mẹ đứa con riêng đó lại liên quan đến mẹ anh!
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng phỏng đoán của anh là đúng.
Ông Trần nhắm nghiền đôi mắt già nua, giọng điệu thất vọng: "Mẹ cậu hồ đồ quá. Tôi đã điều tra vụ tai nạn xe của mẹ con riêng bố cậu. Có chữ bút tích của mẹ cậu. Tôi nghĩ, đứa con riêng đó tháo mặt nạ thở của mẹ cậu xuống là vì muốn trả thù. "
“Không thể!” Trần Vĩnh Hải nắm chặt hai tay, kích động gầm gừ: "Mẹ tôi không thể nào làm chuyện như vậy được.”
"Vĩnh Hải, đừng kích động. Tôi biết cậu không tin. Thực sự, tôi cũng không muốn tin. Tuy nhiên, trong chuyện này, có rất nhiều bằng chứng chỉ đích danh mẹ cậu. Tất nhiên, cũng có thể có hiểu lầm gì đó mà tôi chưa điều tra rõ, vì vậy tôi vẫn đang cho người điều tra thêm. Tôi tin rằng sẽ sớm có kết quả.” Ông Trần nói.
Trần Vĩnh Hải không trả lời, toàn thân phát lạnh, áp suất không khí cực kỳ thấp.
Ông Trần lại nói: "Đợi đến khi tôi điều tra rõ ràng rồi cậu đến chỗ tôi một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp."
“Được!” Trần Vĩnh Hải nghiến răng, khó khăn lắm mới phun ra được một chữ.
Ông Trần biết lúc này tâm trạng Trần Vĩnh Hải đang rối bời, nhưng cũng biết nói sao để an ủi, đành phải tạm thời dập tắt đề tài này: "Đúng rồi, cậu nhờ tôi điều tra cô nhóc nhà họ Tô, tôi đã cho người gửi kết quả cho cậu. Chắc là ngày mai sẽ đến, vì có rất nhiều chứng cứ, nên tôi không cho người gửi qua thư cho cậu được."
“Có phải cô ấy đã làm rất nhiều chuyện sai trái mà tôi không biết hay không?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt điện thoại, hỏi, giọng khàn đặc.
Ông Trần im lặng vài giây: "Thực lòng mà nói, trong đời tôi chưa từng thấy cô gái nào độc ác như cô nhóc nhà họ Tô. Về phần cô ấy đã làm gì, đợi khi kết quả đến tay thì cậu sẽ biết, nhưng tôi hy vọng đến lúc đó, cậu có thể xử lý cô ấy theo quy định của pháp luật, đừng tự mình ra tay.”.
Độc ác?
Có thể khiến cho ông Trần dùng hai từ này để mô tả, đủ để chứng minh rằng con người thật của Tô Hồng Yên thật sự không như những gì anh nhìn thấy.
Có lẽ những chuyện kia thật sự là do cô ấy làm!
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên một tia dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí đằng đằng, như thể muốn biến cả căn phòng to lớn này thành địa ngục.
Thấy Trần Vĩnh Hải mãi mà chưa trả lời, ông Trần sợ anh làm bậy, lập tức sốt ruột: "Vĩnh Hải, cậu có nghe tôi nói cái gì không? Tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định không thể phạm sai lầm."
"Yên tâm đi ông Trần, nếu kết quả thực sự đúng như tôi nghĩ, tôi cũng không hành chết cô ta đâu, cùng lắm chỉ cần nửa cái mạng của cô ta thôi!"
Mặt khác, anh đã đồng ý với Quỳnh Anh rồi, sẽ đưa Tô Hồng Yên vào tù.
Vậy thì nửa cái mạng còn lại, cứ để Tô Hồng Anh mang theo vào tù đi!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải ném điện thoại đi, nhắm mắt nằm trên ghế, hồi lâu không có phản ứng. gì
Mãi đến khi có người gõ cửa, anh mới mỏ to hai mắt, sắc bén nhìn sang.
“Cậu chủ Trần, đây là những tài liệu anh cần phải phê duyệt.” Bảo Quốc đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc.
Trần Vĩnh Hải xua tay: "Được rồi, anh ra ngoài trước đi."
“Vâng.” Bảo Quốc gật đầu, đi ra ngoài.
Sau khi Bảo Quốc đi, Trần Vĩnh Hải nhéo nhéo ấn đường, nhấc điện thoại lên và gọi thêm một cuộc nữa.
Cuộc gọi này là gọi đến cho Trần Tây Minh.
Trần Tây Minh nhận được điện thoại của anh, rất vui, trong giọng nói mang theo ý cười "Vĩnh Hải, cuối cùng con cũng chịu gọi cho bố một cú điện thoại."
“Tôi hỏi ông, đứa con riêng năm đó ông nói sẽ xử lý, ông xử lý như thế nào?” Trần Vĩnh Hải bỏ qua niềm vui của ông, nghiêm túc chất vấn.
Trần Vĩnh Hải nghe được câu hỏi này, lập tức bế tắc, hai mắt lóe lên: "Vĩnh Hải, đang yên đang lành, con hỏi chuyện này làm gì?"
Quả nhiên là có vấn đề!
Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nheo mắt lại: "Tôi vẫn luôn cho rằng, ông nói xử lý là sẽ thật sự xử lý, nhưng bây giờ xem ra tôi đã hiểu sai rồi, đứa con riêng kia vẫn chưa chết, có đúng không?"
Ông Trần nói, Tô Hồng Yên đã làm một số việc, đứa con riêng đó có nhúng tay vào.
Điều này cho thấy rằng, đứa con riêng kia, vẫn còn sống!
"Bố..." Trần Tây Minh không nói nên lời.
Thấy ông không nói nên lời, cuối cùng cảm xúc hung hãn của Trần Vĩnh Hải cũng không thể kìm nén được nữa, anh gầm nhẹ thành tiếng: "Qủa nhiên, Trần Tây Minh, ông thật sự làm tốt lắm, thằng con hoang đó đã giết mẹ tôi, vậy mà ông còn thả cho nó đi!"
Anh tuyệt đối không tin mẹ anh có nhúng tay vào vụ tai nạn xe của mẹ đứa con riêng đó.
Mẹ anh không phải là người như vậy!
"Vĩnh Hải, chuyện này là do bố không đúng, nhưng nói gì thì nói, cũng đều là con của bố. Bố không thể giết nó được, cho nên năm đó bố đã gửi nó ra nước ngoài, bảo nó không bao giờ được quay trở lại. nó…”
“Được rồi, ông im đi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ông, tôi chỉ cần biết một đáp án duy nhất, ông đã đưa nó đến nước nào?” Trần Vĩnh Hải hỏi gằn từng chữ, ánh mắt hung ác, nham hiểm đến đáng sợ.
Trần Tây Minh do dự vài giây, sau đó nói ra địa chỉ.
Trần Vĩnh Hải không thèm để ý đến ông, cúp điện thoại, sau đó ra lệnh cho đội tình báo phái người đến nước đó để xem đứa con riêng kia có còn ở đó hay không.
Kỳ thật, có một giọng nói từ tận đáy lòng nói với anh rằng người kia đã không còn ở đó nữa.
Nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Thứ hai, anh ta phải tìm cho ra lý do tại sao đứa con riêng kia lại can thiệp vào chuyện của Tô Hồng Yên, anh ta đóng vai trò gì trong đó và mục đích của anh ta là gì. Tô Hồng Yên liệu có biết chuyện đứa con riêng kia nhúng tay vào hay không. Những nghi ngờ này, anh phải cởi bỏ hết thảy!
Vì thế, chiều đó, Trần Vĩnh Hải không đi đón Trần Bảo Nhi mà gửi một tin nhắn cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Khi Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy tin nhắn, cô bĩu môi cất điện thoại đi, không trả lời lại.
“Mẹ ơi.” Cô nhóc vui vẻ chạy ra khỏi phòng học, nhào vào vòng tay của Nguyễn Quỳnh Anh: "Bố đâu rồi?
Lợi dụng con gái để chinh phục trái tim Nguyễn Quỳnh Anh, làm vậy cũng hơi quá đáng.
Nhưng để lấy lại được vợ, anh cũng chỉ có thể dùng đến hạ sách này.
Chẳng bao lâu, đã đến trường rồi.
Trần Vĩnh Hải giao Trần Bảo Nhi cho giáo viên, sau đó mới cùng với Bảo Quốc trở về tập đoàn Vĩnh Phát.
Vừa bước vào văn phòng, anh lập tức sạc điện thoại.
Sau khi sạc khoảng mười phút, anh tháo điện thoại ra, bật lên và bấm số của ông Trần.
“Ông Trần, ông nói muốn gặp trực tiếp tôi, cuối cùng là có chuyện gì vậy?” Anh cũng không quanh co lòng vòng, hỏi trực tiếp.
Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt ông Trần lập tức trở nên rất nghiêm túc: "Vĩnh Hải, cậu thành thật nói cho tôi biết, năm đó, mẹ cậu qua đời như thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Trần Vĩnh Hải lập tức trở nên ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán hận, đáp: "Bị con riêng của bố tôi tháo mặt nạ oxy ra, không thở được nên qua đời!"
"Thảo nào..." Ông Trần thở dài một hơi.
Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ hoe: "Ông Trần, ông muốn gặp trực tiếp tôi là vì chuyện của mẹ tôi sao?"
"Chính xác."
"Ông điều tra Tô Hồng Yên, tại sao lại nhắc đến đến mẹ tôi? Chẳng lẽ giữa Tô Hồng Yên và mẹ tôi có dính líu gì đến nhau?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt.
Ông Trần cười hai tiếng, sau đó, giọng điệu lại chùng xuống: "Không phải thế, chỉ là trong lúc điều tra cô nhóc nhà họ Tô, tôi phát hiện ra một số việc cô ấy làm, có dấu vết của con riêng bố cậu nhúng tay vào. Lần theo những dấu vết này, tôi tìm ra được một số chuyện khiến tôi đau lòng.”
Trái tim hẫng một nhịp, Trần Vĩnh Hải đột nhiên có dự cảm không lành: "Cuối cùng là có chuyện gì?"
“Cậu có biết tại sao con riêng của bố cậu lại muốn tháo mặt nạ oxy của mẹ cậu ra không?” Ông Trần không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Đương nhiên là để mẹ nó thay thế vị trí của mẹ tôi."
"Không phải." Ông Trần lắc đầu: "Trước khi mẹ cậu qua đời, mẹ của con riêng bố cậu cũng qua đời rồi, bị tai nạn xe!"
“Cái gì?” Đồng tử Trần Vĩnh Hải đột nhiên co rút lại: "Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
"Tôi biết cậu sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Thật ra tôi cũng không muốn tin." Ông Trần thở dài.
Yết hầu Trần Vĩnh Hải trượt hai lần: "Ông Trần, ông nói chuyện này ra, cuối cùng là có ý gì?"
Đừng nói với anh rằng cái chết của mẹ đứa con riêng đó lại liên quan đến mẹ anh!
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng phỏng đoán của anh là đúng.
Ông Trần nhắm nghiền đôi mắt già nua, giọng điệu thất vọng: "Mẹ cậu hồ đồ quá. Tôi đã điều tra vụ tai nạn xe của mẹ con riêng bố cậu. Có chữ bút tích của mẹ cậu. Tôi nghĩ, đứa con riêng đó tháo mặt nạ thở của mẹ cậu xuống là vì muốn trả thù. "
“Không thể!” Trần Vĩnh Hải nắm chặt hai tay, kích động gầm gừ: "Mẹ tôi không thể nào làm chuyện như vậy được.”
"Vĩnh Hải, đừng kích động. Tôi biết cậu không tin. Thực sự, tôi cũng không muốn tin. Tuy nhiên, trong chuyện này, có rất nhiều bằng chứng chỉ đích danh mẹ cậu. Tất nhiên, cũng có thể có hiểu lầm gì đó mà tôi chưa điều tra rõ, vì vậy tôi vẫn đang cho người điều tra thêm. Tôi tin rằng sẽ sớm có kết quả.” Ông Trần nói.
Trần Vĩnh Hải không trả lời, toàn thân phát lạnh, áp suất không khí cực kỳ thấp.
Ông Trần lại nói: "Đợi đến khi tôi điều tra rõ ràng rồi cậu đến chỗ tôi một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp."
“Được!” Trần Vĩnh Hải nghiến răng, khó khăn lắm mới phun ra được một chữ.
Ông Trần biết lúc này tâm trạng Trần Vĩnh Hải đang rối bời, nhưng cũng biết nói sao để an ủi, đành phải tạm thời dập tắt đề tài này: "Đúng rồi, cậu nhờ tôi điều tra cô nhóc nhà họ Tô, tôi đã cho người gửi kết quả cho cậu. Chắc là ngày mai sẽ đến, vì có rất nhiều chứng cứ, nên tôi không cho người gửi qua thư cho cậu được."
“Có phải cô ấy đã làm rất nhiều chuyện sai trái mà tôi không biết hay không?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt điện thoại, hỏi, giọng khàn đặc.
Ông Trần im lặng vài giây: "Thực lòng mà nói, trong đời tôi chưa từng thấy cô gái nào độc ác như cô nhóc nhà họ Tô. Về phần cô ấy đã làm gì, đợi khi kết quả đến tay thì cậu sẽ biết, nhưng tôi hy vọng đến lúc đó, cậu có thể xử lý cô ấy theo quy định của pháp luật, đừng tự mình ra tay.”.
Độc ác?
Có thể khiến cho ông Trần dùng hai từ này để mô tả, đủ để chứng minh rằng con người thật của Tô Hồng Yên thật sự không như những gì anh nhìn thấy.
Có lẽ những chuyện kia thật sự là do cô ấy làm!
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên một tia dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí đằng đằng, như thể muốn biến cả căn phòng to lớn này thành địa ngục.
Thấy Trần Vĩnh Hải mãi mà chưa trả lời, ông Trần sợ anh làm bậy, lập tức sốt ruột: "Vĩnh Hải, cậu có nghe tôi nói cái gì không? Tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định không thể phạm sai lầm."
"Yên tâm đi ông Trần, nếu kết quả thực sự đúng như tôi nghĩ, tôi cũng không hành chết cô ta đâu, cùng lắm chỉ cần nửa cái mạng của cô ta thôi!"
Mặt khác, anh đã đồng ý với Quỳnh Anh rồi, sẽ đưa Tô Hồng Yên vào tù.
Vậy thì nửa cái mạng còn lại, cứ để Tô Hồng Anh mang theo vào tù đi!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải ném điện thoại đi, nhắm mắt nằm trên ghế, hồi lâu không có phản ứng. gì
Mãi đến khi có người gõ cửa, anh mới mỏ to hai mắt, sắc bén nhìn sang.
“Cậu chủ Trần, đây là những tài liệu anh cần phải phê duyệt.” Bảo Quốc đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc.
Trần Vĩnh Hải xua tay: "Được rồi, anh ra ngoài trước đi."
“Vâng.” Bảo Quốc gật đầu, đi ra ngoài.
Sau khi Bảo Quốc đi, Trần Vĩnh Hải nhéo nhéo ấn đường, nhấc điện thoại lên và gọi thêm một cuộc nữa.
Cuộc gọi này là gọi đến cho Trần Tây Minh.
Trần Tây Minh nhận được điện thoại của anh, rất vui, trong giọng nói mang theo ý cười "Vĩnh Hải, cuối cùng con cũng chịu gọi cho bố một cú điện thoại."
“Tôi hỏi ông, đứa con riêng năm đó ông nói sẽ xử lý, ông xử lý như thế nào?” Trần Vĩnh Hải bỏ qua niềm vui của ông, nghiêm túc chất vấn.
Trần Vĩnh Hải nghe được câu hỏi này, lập tức bế tắc, hai mắt lóe lên: "Vĩnh Hải, đang yên đang lành, con hỏi chuyện này làm gì?"
Quả nhiên là có vấn đề!
Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nheo mắt lại: "Tôi vẫn luôn cho rằng, ông nói xử lý là sẽ thật sự xử lý, nhưng bây giờ xem ra tôi đã hiểu sai rồi, đứa con riêng kia vẫn chưa chết, có đúng không?"
Ông Trần nói, Tô Hồng Yên đã làm một số việc, đứa con riêng đó có nhúng tay vào.
Điều này cho thấy rằng, đứa con riêng kia, vẫn còn sống!
"Bố..." Trần Tây Minh không nói nên lời.
Thấy ông không nói nên lời, cuối cùng cảm xúc hung hãn của Trần Vĩnh Hải cũng không thể kìm nén được nữa, anh gầm nhẹ thành tiếng: "Qủa nhiên, Trần Tây Minh, ông thật sự làm tốt lắm, thằng con hoang đó đã giết mẹ tôi, vậy mà ông còn thả cho nó đi!"
Anh tuyệt đối không tin mẹ anh có nhúng tay vào vụ tai nạn xe của mẹ đứa con riêng đó.
Mẹ anh không phải là người như vậy!
"Vĩnh Hải, chuyện này là do bố không đúng, nhưng nói gì thì nói, cũng đều là con của bố. Bố không thể giết nó được, cho nên năm đó bố đã gửi nó ra nước ngoài, bảo nó không bao giờ được quay trở lại. nó…”
“Được rồi, ông im đi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ông, tôi chỉ cần biết một đáp án duy nhất, ông đã đưa nó đến nước nào?” Trần Vĩnh Hải hỏi gằn từng chữ, ánh mắt hung ác, nham hiểm đến đáng sợ.
Trần Tây Minh do dự vài giây, sau đó nói ra địa chỉ.
Trần Vĩnh Hải không thèm để ý đến ông, cúp điện thoại, sau đó ra lệnh cho đội tình báo phái người đến nước đó để xem đứa con riêng kia có còn ở đó hay không.
Kỳ thật, có một giọng nói từ tận đáy lòng nói với anh rằng người kia đã không còn ở đó nữa.
Nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Thứ hai, anh ta phải tìm cho ra lý do tại sao đứa con riêng kia lại can thiệp vào chuyện của Tô Hồng Yên, anh ta đóng vai trò gì trong đó và mục đích của anh ta là gì. Tô Hồng Yên liệu có biết chuyện đứa con riêng kia nhúng tay vào hay không. Những nghi ngờ này, anh phải cởi bỏ hết thảy!
Vì thế, chiều đó, Trần Vĩnh Hải không đi đón Trần Bảo Nhi mà gửi một tin nhắn cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Khi Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy tin nhắn, cô bĩu môi cất điện thoại đi, không trả lời lại.
“Mẹ ơi.” Cô nhóc vui vẻ chạy ra khỏi phòng học, nhào vào vòng tay của Nguyễn Quỳnh Anh: "Bố đâu rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương