Vòng Đu Quay
Chương 34: Nắm tay nhau lại tiến vào trò chơi
Đối với chuyện Sở Nhất Mãn chết đi sống lại, Hứa Chanh còn chưa biết nên lấy cớ gì để nói với ba mẹ cậu cho ổn, ai ngờ ba mẹ cậu lại không hề kinh ngạc khi nhìn thấy Sở Nhất Mãn.
Giống như trong mắt bọn họ Sở Nhất Mãn chưa từng chết đi, chỉ là vì lý do nào đó mà không ở trong nước, hiện giờ mới trở về.
Hứa Chanh nghĩ, trò chơi làm một người chết đi sống lại nhưng cũng không thể để người đó không không mà xuất hiện được, nhất định phải sắp xếp một cách giải thích hợp lý. Hiện giờ xem ra, trò chơi còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng của cậu, có thể bóp méo ký ức của người khác.
Mọi người xung quanh cậu đều nói Sở Nhất Mãn chỉ là rời đi ba năm, mà không phải là đã mất ba năm.
Hứa Chanh không biết tâm tình lúc này của mình nên là như thế nào, chỉ có mình cậu biết Sở Nhất Mãn đã từng chân thật chết trước mặt cậu.
Ở nhà Hứa Chanh, ba mẹ Hứa Chanh nhiệt tình chiêu đãi Sở Nhất Mãn. Trên bàn cơm bày đủ loại món ăn, bốn người ngồi vây quanh bàn cơm, không khí rất náo nhiệt.
"Tới, Nhất Mãn ơi, ăn nhiều chút đi con." Mẹ Hứa Chanh cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Sở Nhất Mãn.
"Con cảm ơn dì."
Ba Hứa Chanh nhìn Sở Nhất Mãn, lại nhìn thoáng qua Hứa Chanh, như là muốn nói gì đó, rồi lại không nói lời nào.
Trông cực kỳ rối rắm.
Hứa Chanh chớp chớp, nhờ khoảng thời gian ở trong trò chơi vừa qua nên cậu rất tâm đắc với khả năng quan sát sắc mặt người khác. Liếc mắt một cái liền nhìn ra ba cậu có chuyện muốn nói, nhưng mỗi lần muốn mở miệng đều sẽ bị mẹ cậu lấy đủ loại cớ cắt ngang.
Hứa Chanh không biết ba mẹ cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì.
Ăn cơm xong, Hứa Chanh ngồi trên sô pha xem TV với ba cậu.
Sở Nhất Mãn giúp mẹ Hứa Chanh rửa chén trong bếp.
"Nhất Mãn ơi, con với Cam Cam, hai đứa hiện tại là quan hệ gì vậy con?" Mẹ Hứa Chanh làm bộ lơ đãng hỏi.
Động tác Sở Nhất Mãn ngừng lại, nhìn về phía mẹ Hứa Chanh.
Mẹ Hứa Chanh thở dài, "Dì thấy nhẫn trên tay hai đứa giống hệt nhau, tuy nói đeo trang sức giữa bạn bè với nhau là rất bình thường, nhưng dù sao nhẫn cũng khá đặc biệt, còn đeo trên ngón kia. Con thành thật nói với dì đi, con với Cam Cam có phải... có phải đang quen nhau hay không?"
Sở Nhất Mãn đang rửa dĩa, sau cái đứng hình nhẹ thì gật đầu.
Anh nhỏ giọng, nói: "Dì, con xin lỗi."
Mẹ Hứa Chanh ngừng động tác trong tay, thật lâu sau mới thở dài.
"Giữa hai đứa, dì cũng phát giác không đúng. Nhưng tình huống hiện tại của Cam Cam... Thôi, mấy đứa vui vẻ là được."
Sở Nhất Mãn thấp giọng an ủi: "Cam Cam sẽ không sao đâu dì."
Tuy đã Sở Nhất Mãn sống lại, nhưng bệnh của Hứa Chanh vẫn là một vấn đề.
Đặc biệt là Hứa Chanh không chọn kết thúc trò chơi, Sở Nhất Mãn cũng biết Hứa Chanh đang nghĩ gì.
Buổi tối, Sở Nhất Mãn ở lại nhà Hứa Chanh.
Nhà của Sở Nhất Mãn đã không có ai sinh sống suốt ba năm, cũng không được quét tước dọn dẹp, tạm thời không ở được.
Hứa Chanh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi vào phòng, Sở Nhất Mãn ngồi trên giường chờ cậu.
Thời điểm nhìn thấy Sở Nhất Mãn, Hứa Chanh vẫn cảm thấy khó tin. Mãi đến khi cậu leo lên giường, chạm vào Sở Nhất Mãn, mới cảm thấy chân thật.
Ba năm không gặp cũng không khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác xa lạ, tình cảm của hai người họ vẫn trước sau như một. Điều không giống với trước kia chính là, Sở Nhất Mãn lúc này đang đáp lại tình cảm của Hứa Chanh.
Hai người họ, chính thức trở thành quan hệ người yêu.
"Tốt quá, anh đã trở về rồi."
Mặt đối mặt, Hứa Chanh cười nói với Sở Nhất Mãn.
Sở Nhất Mãn xoa xoa mái tóc nửa khô của cậu, vẻ mặt ôn nhu.
"Cam Cam, tiếp theo em có tính toán gì không?" Sở Nhất Mãn hỏi.
Hứa Chanh suy nghĩ một chút, "Với trình độ chữa bệnh hiện giờ, cái bệnh này của em chỉ có thể khống chế, không thể khỏi hẳn."
Dù sao cũng là ung thư dạ dày thời kì cuối.
"Em định ước thêm một nguyện vọng với Vòng đu quay, em muốn bầu bạn với anh qua thật lâu thật lâu."
Sở Nhất Mãn ôm lấy Hứa Chanh, cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu.
"Anh bồi em."
Hứa Chanh cười ôm lại.
"Ừm."
Mặc kệ sinh tử, cuối cùng bọn họ đã được ở bên nhau.
Vì thế, sau khi bồi ba mẹ Hứa Chanh khoảng nửa tháng, hai người lại bước lên vòng đu quay lần nữa.
Trên vòng đu quay, hai người nắm tay nhau, cùng ước nguyện.
"Hy vọng bệnh của tôi (Hứa Chanh) có thể khỏi hẳn."
【 Kiểm tra đo lường ước nguyện của người chơi Hứa Chanh, Sở Nhất Mãn lại lần nữa, trực tiếp tiến vào phó bản. 】
【 Chào mừng người chơi Hứa Chanh, Sở Nhất Mãn quay lại trò chơi. 】
【 Bởi vì nguyện vọng của người chơi giống nhau, trò chơi sẽ gửi tặng thêm một phần quà quay lại. 】
【 Quà quay lại: Đạo cụ tổ đội vĩnh cửu. 】
【 Nguyện vọng lần này cần 10.000 giá trị nguyện vọng. Bởi vì nguyện vọng của người chơi giống nhau, nên khi tổng giá trị nguyện vọng của hai người là 10.000, thì nguyện vọng sẽ mặc định là hoàn thành. 】
【 Hiện tại có tiến vào phó bản hay không? 】
Hai người không hẹn mà cùng chọn đồng ý.
Không ngờ hai người cùng ước nguyện có nguyện vọng giống nhau còn có thể có kinh hỷ như vậy, đúng thật là không ngờ tới.
Trò chơi có trăm triệu người chơi, ai nấy đều hận không thể nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng rồi không quay lại trò chơi. Cũng chỉ có hai người Hứa Chanh và Sở Nhất Mãn là ngoại lệ.
Trên thực tế, bọn họ cũng là do bất đắc dĩ, nếu không thì bọn họ cũng không muốn lại tiến vào cái trò chơi quỷ dị này đâu.
Ngày sau vẫn sẽ tiếp tục, cuộc khiêu chiến mới cũng sắp bắt đầu. Ngày tháng sau này có Sở Nhất Mãn, dù có nguy hiểm thế nào, Hứa Chanh cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
—— Hết ——
Giống như trong mắt bọn họ Sở Nhất Mãn chưa từng chết đi, chỉ là vì lý do nào đó mà không ở trong nước, hiện giờ mới trở về.
Hứa Chanh nghĩ, trò chơi làm một người chết đi sống lại nhưng cũng không thể để người đó không không mà xuất hiện được, nhất định phải sắp xếp một cách giải thích hợp lý. Hiện giờ xem ra, trò chơi còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng của cậu, có thể bóp méo ký ức của người khác.
Mọi người xung quanh cậu đều nói Sở Nhất Mãn chỉ là rời đi ba năm, mà không phải là đã mất ba năm.
Hứa Chanh không biết tâm tình lúc này của mình nên là như thế nào, chỉ có mình cậu biết Sở Nhất Mãn đã từng chân thật chết trước mặt cậu.
Ở nhà Hứa Chanh, ba mẹ Hứa Chanh nhiệt tình chiêu đãi Sở Nhất Mãn. Trên bàn cơm bày đủ loại món ăn, bốn người ngồi vây quanh bàn cơm, không khí rất náo nhiệt.
"Tới, Nhất Mãn ơi, ăn nhiều chút đi con." Mẹ Hứa Chanh cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Sở Nhất Mãn.
"Con cảm ơn dì."
Ba Hứa Chanh nhìn Sở Nhất Mãn, lại nhìn thoáng qua Hứa Chanh, như là muốn nói gì đó, rồi lại không nói lời nào.
Trông cực kỳ rối rắm.
Hứa Chanh chớp chớp, nhờ khoảng thời gian ở trong trò chơi vừa qua nên cậu rất tâm đắc với khả năng quan sát sắc mặt người khác. Liếc mắt một cái liền nhìn ra ba cậu có chuyện muốn nói, nhưng mỗi lần muốn mở miệng đều sẽ bị mẹ cậu lấy đủ loại cớ cắt ngang.
Hứa Chanh không biết ba mẹ cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì.
Ăn cơm xong, Hứa Chanh ngồi trên sô pha xem TV với ba cậu.
Sở Nhất Mãn giúp mẹ Hứa Chanh rửa chén trong bếp.
"Nhất Mãn ơi, con với Cam Cam, hai đứa hiện tại là quan hệ gì vậy con?" Mẹ Hứa Chanh làm bộ lơ đãng hỏi.
Động tác Sở Nhất Mãn ngừng lại, nhìn về phía mẹ Hứa Chanh.
Mẹ Hứa Chanh thở dài, "Dì thấy nhẫn trên tay hai đứa giống hệt nhau, tuy nói đeo trang sức giữa bạn bè với nhau là rất bình thường, nhưng dù sao nhẫn cũng khá đặc biệt, còn đeo trên ngón kia. Con thành thật nói với dì đi, con với Cam Cam có phải... có phải đang quen nhau hay không?"
Sở Nhất Mãn đang rửa dĩa, sau cái đứng hình nhẹ thì gật đầu.
Anh nhỏ giọng, nói: "Dì, con xin lỗi."
Mẹ Hứa Chanh ngừng động tác trong tay, thật lâu sau mới thở dài.
"Giữa hai đứa, dì cũng phát giác không đúng. Nhưng tình huống hiện tại của Cam Cam... Thôi, mấy đứa vui vẻ là được."
Sở Nhất Mãn thấp giọng an ủi: "Cam Cam sẽ không sao đâu dì."
Tuy đã Sở Nhất Mãn sống lại, nhưng bệnh của Hứa Chanh vẫn là một vấn đề.
Đặc biệt là Hứa Chanh không chọn kết thúc trò chơi, Sở Nhất Mãn cũng biết Hứa Chanh đang nghĩ gì.
Buổi tối, Sở Nhất Mãn ở lại nhà Hứa Chanh.
Nhà của Sở Nhất Mãn đã không có ai sinh sống suốt ba năm, cũng không được quét tước dọn dẹp, tạm thời không ở được.
Hứa Chanh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi vào phòng, Sở Nhất Mãn ngồi trên giường chờ cậu.
Thời điểm nhìn thấy Sở Nhất Mãn, Hứa Chanh vẫn cảm thấy khó tin. Mãi đến khi cậu leo lên giường, chạm vào Sở Nhất Mãn, mới cảm thấy chân thật.
Ba năm không gặp cũng không khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác xa lạ, tình cảm của hai người họ vẫn trước sau như một. Điều không giống với trước kia chính là, Sở Nhất Mãn lúc này đang đáp lại tình cảm của Hứa Chanh.
Hai người họ, chính thức trở thành quan hệ người yêu.
"Tốt quá, anh đã trở về rồi."
Mặt đối mặt, Hứa Chanh cười nói với Sở Nhất Mãn.
Sở Nhất Mãn xoa xoa mái tóc nửa khô của cậu, vẻ mặt ôn nhu.
"Cam Cam, tiếp theo em có tính toán gì không?" Sở Nhất Mãn hỏi.
Hứa Chanh suy nghĩ một chút, "Với trình độ chữa bệnh hiện giờ, cái bệnh này của em chỉ có thể khống chế, không thể khỏi hẳn."
Dù sao cũng là ung thư dạ dày thời kì cuối.
"Em định ước thêm một nguyện vọng với Vòng đu quay, em muốn bầu bạn với anh qua thật lâu thật lâu."
Sở Nhất Mãn ôm lấy Hứa Chanh, cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu.
"Anh bồi em."
Hứa Chanh cười ôm lại.
"Ừm."
Mặc kệ sinh tử, cuối cùng bọn họ đã được ở bên nhau.
Vì thế, sau khi bồi ba mẹ Hứa Chanh khoảng nửa tháng, hai người lại bước lên vòng đu quay lần nữa.
Trên vòng đu quay, hai người nắm tay nhau, cùng ước nguyện.
"Hy vọng bệnh của tôi (Hứa Chanh) có thể khỏi hẳn."
【 Kiểm tra đo lường ước nguyện của người chơi Hứa Chanh, Sở Nhất Mãn lại lần nữa, trực tiếp tiến vào phó bản. 】
【 Chào mừng người chơi Hứa Chanh, Sở Nhất Mãn quay lại trò chơi. 】
【 Bởi vì nguyện vọng của người chơi giống nhau, trò chơi sẽ gửi tặng thêm một phần quà quay lại. 】
【 Quà quay lại: Đạo cụ tổ đội vĩnh cửu. 】
【 Nguyện vọng lần này cần 10.000 giá trị nguyện vọng. Bởi vì nguyện vọng của người chơi giống nhau, nên khi tổng giá trị nguyện vọng của hai người là 10.000, thì nguyện vọng sẽ mặc định là hoàn thành. 】
【 Hiện tại có tiến vào phó bản hay không? 】
Hai người không hẹn mà cùng chọn đồng ý.
Không ngờ hai người cùng ước nguyện có nguyện vọng giống nhau còn có thể có kinh hỷ như vậy, đúng thật là không ngờ tới.
Trò chơi có trăm triệu người chơi, ai nấy đều hận không thể nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng rồi không quay lại trò chơi. Cũng chỉ có hai người Hứa Chanh và Sở Nhất Mãn là ngoại lệ.
Trên thực tế, bọn họ cũng là do bất đắc dĩ, nếu không thì bọn họ cũng không muốn lại tiến vào cái trò chơi quỷ dị này đâu.
Ngày sau vẫn sẽ tiếp tục, cuộc khiêu chiến mới cũng sắp bắt đầu. Ngày tháng sau này có Sở Nhất Mãn, dù có nguy hiểm thế nào, Hứa Chanh cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
—— Hết ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương