Vòng Đu Quay
Chương 9: 〖3〗Lâu đài cổ
Ông ta đột nhiên xuất hiện khiến thần kinh mọi người căng thẳng.
Chúng ta sẽ tạm gọi ông ta là quản gia.
Quản gia giơ ngọn nến tinh xảo, trên mặt treo nụ tươi cười khéo léo, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Ánh nến lập lòe hắt lên mặt ông ta, trông dị thường quỷ dị.
"Ba ngày sau là ngày bá tước phu nhân gả tới, cảm tạ các vị đã đến nơi đây tham dự hôn lễ của ngài bá tước. Trong ba ngày này mọi người có thể tùy ý tham quan lâu đài cổ." Đôi tay mang bao tay trắng nâng lên, quản gia nghiêm túc cảnh báo: "Nhưng có vài giờ, mọi người phải tuân thủ theo quy củ, một: không được vào hôn phòng của ngài bá tước, hai: cấm ngắt phá hoa hồng trong vườn, ba: sau khi trời tối, xin cố gắng không lang thang trong lâu đài cổ. Dựa theo ba điều này, vi phạm tự gánh lấy."
Sau đó quản gia giơ tay, chỉ vào bàn ăn nói: "Chốc nữa sẽ có hầu gái dẫn mọi người về phòng nghỉ ngơi, hiện tại các vị khách quý có thể dùng bữa rồi."
Ông ta nói xong, thân ảnh gây ra tiếng động ngay sau lưng mà thấy mọi người nghe thấy cũng lộ diện. Mười người, vừa đúng mười cô hầu gái đứng chỉnh tề sau lưng bọn họ.
Hầu gái bưng đồ ăn, động tác cứng đờ bày biện đồ ăn. Ánh mắt Hứa Chanh lia đến tay các hầu gái, tái nhợt xanh xao, nhìn không giống tay người sống.
Ở khoảng cách gần, tuy có mùi đồ ăn che giấu, nhưng cậu vẫn ngửi thấy chút mùi hương kỳ lạ thấp thoảng, tựa như phát ra từ trên người hầu gái, Hứa Chanh hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Đồ ăn đã bày xong trên bàn, nhưng không ai dám làm người tiên phong ăn, bọn họ đều sợ, ăn đồ ăn sẽ phạm vào điều kiện tử vong nào đó.
Hứa Chanh nhìn mắt quản gia, đối phương vẫn lạnh nhạt mỉm cười, không thể nhìn ra được gì từ trên mặt ông ta.
Người đàn ông tiến vào cuối cùng là người đầu tiên động dao dùng bữa.
Anh ta ưu nhã cắt bò bít tết, ăn một khối nhỏ rồi nâng chiếc ly chân dài nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mỗi một động tác của anh ta đều phi thường tự nhiên trôi chảy. Vẻ thuần thục từ trong xương cốt, có thể thấy, đối phương tuyệt đối không phải là một người thường. Quả là khó có thể tưởng tượng được, đối phương đã vì nguyện vọng gì mà mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của Vòng đu quay?
Hay là, Vòng đu quay không chọn nguyện vọng?
Mọi người đang quan sát, tựa như đang đợi xem người đàn ông này có xảy ra chuyện gì hay không.
Hứa Chanh cũng bắt đầu ngay sau đó, cậu chưa từng ăn cơm Tây, cho nên động tác rất không quen tay.
Bò bít tết không lớn, cũng khó mà no bụng, sau khi ăn xong cậu dùng khăn lau miệng. Hứa Chanh không chạm vào rượu vang đỏ, cậu biết tửu lượng của bản thân, ở một nơi nguy hiểm như vầy, không nên tự tìm phiền phức.
Có người ăn, có người lựa chọn không ăn.
Tầm nửa tiếng sau, quản gia bảo nhóm hầu gái dẫn bọn họ lên tầng 2.
Lâu đài cổ rất lớn, cách trang trí cũng phi thường xa hoa. Nhưng cảm giác năm tháng rất mạnh, kiến trúc và vật trang trí đều mang đến một loại cảm giác xưa cũ.
Hành lang trải thảm đỏ, khi bước đi trên đó một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Hai bên tường treo đầy tranh vẽ, có vẻ là những góc độ khác nhau của lâu đài cổ.
Hứa Chanh phát hiện, toàn bộ những bức tranh này, không có lấy một bức vẽ người.
Còn một chuyện khiến Hứa Chanh lo lắng là, cho đến tận bây giờ, trò chơi vẫn chưa có động tĩnh gì. Mấy lần trước rõ ràng đều có nhắc nhở hoặc nhiệm vụ...
Trong lúc suy nghĩ, hầu gái đã đưa cậu đến căn phòng cậu sẽ ở trong ba ngày sắp tới.
Cửa gỗ nâu thẫm mở ra, lộ ra căn phòng vô cùng xa hoa bên trong. Sau khi hầu gái hoàn thành nhiệm vụ, khom lưng rồi rời đi, toàn bộ quá trình đều là im lặng hoàn thành.
Quay đầu nhìn những người khác, đại đa số đều đã vào phòng.
Hứa Chanh hít sâu một hơi, bước vào.
Sau khi vào phòng, trò chơi cuối cùng cũng có phản ứng.
【 Phó bản: Hôn lễ bá tước 】
【 Giới thiệu phó bản: Bá tước yêu say đắm một cô gái giống như đóa hoa hồng, vì thế hắn quyết định cưới cô ấy làm phu nhân của mình. Ba ngày sau, hắn sẽ nghênh thú đối phương, tòa lâu đài cổ này sắp nghênh đón nữ chủ nhân mới. 】
【 Nhiệm vụ: Sống sót đến khi phó bản kết thúc. 】
【 Xem xét thấy người chơi Hứa Chanh trước mắt đang vào phó bản lần thứ ba, xin dành cho người chơi một câu nhắc nhở chủ động cuối cùng. 】
【 Nhắc nhở hữu nghị: Hoa hồng nở rộ là đòn trí mạng nhất. 】
Hứa Chanh sửng sốt, nhíu mày.
Xem ra, cậu vẫn nên chầm chậm lần mò trò chơi này mới được.
Hứa Chanh thu hồi giao diện, bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Phòng rất lớn, giường đôi xa hoa, đồ dùng trên giường toàn là hàng xa xỉ.
Cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài.
Trước giường là một chiếc sô pha đắt đỏ thật lớn, trên bàn trước sô pha đặt một lọ hoa hồng tươi đẹp. Cánh hoa đỏ tươi, trên thân cây vẫn còn gai.
Hứa Chanh còn chú ý thấy, hình như cái bàn lùn này được chạm khắc từ một khối ngọc thạch hoàn chỉnh...
Có thể nói, chủ nhân của tòa lâu đài cổ này cực kỳ hào phóng.
Mặt tường ở gần cửa phòng cũng có tranh, nhưng khác với những bức tranh bên ngoài, những bức tranh ở đây không phải là rừng cây âm trầm, thì cũng là cây khô giương nanh múa vuốt.
Thật kỳ quái, rõ ràng cùng là tranh vẽ nhưng tranh trong căn phòng này lại cực kỳ không thích hợp.
Nhìn thời tiết bên ngoài, nước mưa uốn lượn trên kính thủy tinh, trời đang mưa to.
Kéo màn, trong phòng lập tức tối đi.
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, năm giờ chiều rồi.
Sau khi ra khỏi phó bản, Hứa Chanh đã chạy đi mua một chiếc đồng hồ chống nước. Cũng vì để ngừa vạn nhất.
Năm giờ, sắc trời tối đen.
Chỉ có ánh nến chiếu sáng cả căn phòng âm u, hơn nữa, căn phòng quá lớn luôn làm người ta cảm thấy áp lực.
Hứa Chanh nghĩ nghĩ, thắp hết tất cả các ngọn nến.
Căn phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Nhìn hoa hồng trên bàn, Hứa Chanh mím môi.
Trò chơi có nhắc hoa hồng nở rộ là đòn trí mạng nhất, cậu không biết trong mấy phòng kia có hoa hồng hay không, nhưng để ngừa vạn nhất, Hứa Chanh cầm lấy lọ hoa rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Hành lang an tĩnh đáng sợ, chỉ có lác đác vài đốm nến chiếu sang dãy hàng lang tối tăm. Hứa Chanh không dám đứng lâu, đặt lọ hoa ở cạnh cửa rồi đóng cửa lại, khóa trái.
Hứa Chanh mở cửa phòng tắm, quan sát tình huống trong phòng tắm một chút.
Trừ bỏ cái gương hơi lớn, nhưng thứ khác đều rất bình thường.
Cậu tắm sơ một cái, quần áo ướt làm cậu rất khó chịu. Cậu thở dài, cũng không thể đòi hỏi gì nhiều.
Nằm trên giường, cậu nghĩ đến một vài chi tiết của vòng chơi này, nghĩ một hồi, liền ngủ quên mất.
Thời điểm mơ màng tỉnh lại, cậu cảm thấy cả phòng âm lãnh khác thường, hơi ẩm dày đặc khiến người ta cảm thấy hết sức rét lạnh.
Hứa Chanh lập tức tỉnh táo, cậu ngồi dậy, nhờ ánh nến, cậu nhìn thấy bức tranh trên tường thế mà đang thấm nước ra ngoài. Nhìn kỹ mà nói, rừng cây trong bức tranh kia loáng thoáng như có gì đó đang động đậy, nhưng khi Hứa Chanh bước qua quan sát rõ hơn thì lại không nhìn thấy gì.
Cũng may, lượng tranh thấm nước không nhiều, cậu nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm rồi.
Lúc này, Hứa Chanh cũng không còn buồn ngủ nữa.
Chà xát cánh tay, cậu túm chăn quấn chặt chính mình mới cảm thấy ổn hơn chút đỉnh.
Đi ra ngoài là không thể rồi, ai biết hành lang nửa đêm có gì?
Khí lạnh trong phòng ngày càng dày, đông Hứa Chanh run bần bật.
Mơ mơ màng màng, cậu lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cậu bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
Hứa Chanh lập tức mở mắt ra, nhìn đến chóp mền, trong mắt còn đang ngây dại. Đến khi phản ứng lại, cậu nhanh chóng bật dậy. Trước khi mở cửa còn thuận mắt nhìn thoáng qua bức tranh trên tường.
Tranh vẫn là tranh, vẫn đàng hoàng treo ở đó. Trên tường cũng không có vệt nước, thật giống như mọi chuyện phát sinh vào đêm qua đều là ảo giác.
Hứa Chanh rũ mắt, tạm thời không quan tâm.
Mở cửa, không ít người đang vây quanh hành lang. Hứa Chanh cúi đầu nhìn lọ hoa đặt cạnh cửa tối qua, phát hiện đóa hoa bên trong nở rộ càng thêm kiều diễm.
Cậu bước ra, xuyên qua đám người, nhìn thấy một cô gái bị dọa đến hoa dung thất sắc*, đang che mặt thấp giọng khóc thút thít.
*Hoa dung thất sắc: dùng chỉ người nữ; thất sắc: sắc mặt trắng bệch, thay đổi đến mức không còn huyết sắc. Hình dung lúc người nữ bị dọa đến hoảng hồn bạt vía sắc mặt trắng bệch.
Có người hoảng sợ nói: "Sao mà chết người vậy? Này là thiệt hay giả? Không phải trò đùa dai cố ý hù dọa chúng ta đâu hả?"
Có người tán đồng. Hứa Chanh phát hiện, phần lớn những người chơi ở đây đều khá trầm ổn, chỉ có một phần nhỏ vài người lộ vẻ cực kỳ kinh hoảng.
Người mới?
Hứa Chanh như suy tư gì đó.
Cậu xuyên qua đám người thấy được cửa phòng bị mở ra, do có nhiều người chen chúc nên cậu không thể thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dựa theo lời người kia vừa nói, bên trong hẳn là đã chết người.
Người chết rốt cuộc là ai, Hứa Chanh nào biết được. Nhưng cậu muốn đi vào xem một vòng, nhìn xem có thể tìm được manh mối có ích gì không.
Vì thế, cậu đẩy đám người ra, đi tới cửa nhìn quanh trong phòng.
Động tác của Hứa Chanh cũng không khiến những người khác chú ý, vì mỗi một người chạy lại đây đều làm như vậy.
Thời điểm nhìn được toàn diện cả phòng, Hứa Chanh đình trệ.
Nói sao đây.
Trên chiếc khăn trải giường màu trắng ngà toàn là máu tươi, với lượng máu này, người hẳn là chết chắc. Nhưng thi thể lại không ở trên giường, mà ở trên sô pha.
Hứa Chanh nhíu mày, cậu bước vào phòng, thấy trên tường phòng này cũng treo rất nhiều tranh, nhưng nội dung không giống với tranh trong phòng cậu.
Tranh ở đây, vậy mà vẽ phụ nữ.
Nhưng cũng chỉ là bóng lưng của một người phụ nữ.
Mỗi bức mặc một bộ quần áo khác nhau, không biết có phải là cùng một người hay không.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng ở trong phòng, ôm tay trầm tư nhìn thi thể trên sô pha.
Hứa Chanh bước tới, anh ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt lại rơi lên trên thi thể.
Vừa nhìn thấy thi thể, Hứa Chanh liền phi thường không ổn cau mày. Tựa như có người cố ý sắp xếp, thi thể ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay đặt trên đùi, trên người không có vết thương, vết thương trí mạng là cổ. Từ cổ trở lên, không phải đầu, mà là vô số hoa hồng được tỉ mỉ cắm xếp.
Hứa Chanh nhéo nhéo mũi.
Không thấy đầu thi thể.
Hứa Chanh nhìn trên bàn không có lọ hoa, mày nhăn chặt.
"Phiền hỏi một câu, trong phòng anh có bày hoa hồng không?" Hứa Chanh lễ phép dò hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông lắc đầu, "Phòng tôi không có bày lọ hoa nào hết."
Anh ta nhìn về phía Hứa Chanh, hỏi: "Hoa hồng trên hành lang ngoài đó là của phòng cậu?" Tuy là lời dò hỏi, nhưng ngữ khí lại tràn đầy khẳng định.
Hứa Chanh cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.
"Là của phòng tôi, hôm qua quản gia có nhắc tới hoa hồng, vừa lúc trong phòng tôi có một lọ, để ngừa vạn nhất, tôi đặt thẳng hoa ra ngoài hành lang luôn." Về nhắc nhở của trò chơi, cậu không định nói ra.
Người đàn ông suy tư gật đầu.
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài thì loạn thành một đoàn.
Chúng ta sẽ tạm gọi ông ta là quản gia.
Quản gia giơ ngọn nến tinh xảo, trên mặt treo nụ tươi cười khéo léo, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Ánh nến lập lòe hắt lên mặt ông ta, trông dị thường quỷ dị.
"Ba ngày sau là ngày bá tước phu nhân gả tới, cảm tạ các vị đã đến nơi đây tham dự hôn lễ của ngài bá tước. Trong ba ngày này mọi người có thể tùy ý tham quan lâu đài cổ." Đôi tay mang bao tay trắng nâng lên, quản gia nghiêm túc cảnh báo: "Nhưng có vài giờ, mọi người phải tuân thủ theo quy củ, một: không được vào hôn phòng của ngài bá tước, hai: cấm ngắt phá hoa hồng trong vườn, ba: sau khi trời tối, xin cố gắng không lang thang trong lâu đài cổ. Dựa theo ba điều này, vi phạm tự gánh lấy."
Sau đó quản gia giơ tay, chỉ vào bàn ăn nói: "Chốc nữa sẽ có hầu gái dẫn mọi người về phòng nghỉ ngơi, hiện tại các vị khách quý có thể dùng bữa rồi."
Ông ta nói xong, thân ảnh gây ra tiếng động ngay sau lưng mà thấy mọi người nghe thấy cũng lộ diện. Mười người, vừa đúng mười cô hầu gái đứng chỉnh tề sau lưng bọn họ.
Hầu gái bưng đồ ăn, động tác cứng đờ bày biện đồ ăn. Ánh mắt Hứa Chanh lia đến tay các hầu gái, tái nhợt xanh xao, nhìn không giống tay người sống.
Ở khoảng cách gần, tuy có mùi đồ ăn che giấu, nhưng cậu vẫn ngửi thấy chút mùi hương kỳ lạ thấp thoảng, tựa như phát ra từ trên người hầu gái, Hứa Chanh hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Đồ ăn đã bày xong trên bàn, nhưng không ai dám làm người tiên phong ăn, bọn họ đều sợ, ăn đồ ăn sẽ phạm vào điều kiện tử vong nào đó.
Hứa Chanh nhìn mắt quản gia, đối phương vẫn lạnh nhạt mỉm cười, không thể nhìn ra được gì từ trên mặt ông ta.
Người đàn ông tiến vào cuối cùng là người đầu tiên động dao dùng bữa.
Anh ta ưu nhã cắt bò bít tết, ăn một khối nhỏ rồi nâng chiếc ly chân dài nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mỗi một động tác của anh ta đều phi thường tự nhiên trôi chảy. Vẻ thuần thục từ trong xương cốt, có thể thấy, đối phương tuyệt đối không phải là một người thường. Quả là khó có thể tưởng tượng được, đối phương đã vì nguyện vọng gì mà mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của Vòng đu quay?
Hay là, Vòng đu quay không chọn nguyện vọng?
Mọi người đang quan sát, tựa như đang đợi xem người đàn ông này có xảy ra chuyện gì hay không.
Hứa Chanh cũng bắt đầu ngay sau đó, cậu chưa từng ăn cơm Tây, cho nên động tác rất không quen tay.
Bò bít tết không lớn, cũng khó mà no bụng, sau khi ăn xong cậu dùng khăn lau miệng. Hứa Chanh không chạm vào rượu vang đỏ, cậu biết tửu lượng của bản thân, ở một nơi nguy hiểm như vầy, không nên tự tìm phiền phức.
Có người ăn, có người lựa chọn không ăn.
Tầm nửa tiếng sau, quản gia bảo nhóm hầu gái dẫn bọn họ lên tầng 2.
Lâu đài cổ rất lớn, cách trang trí cũng phi thường xa hoa. Nhưng cảm giác năm tháng rất mạnh, kiến trúc và vật trang trí đều mang đến một loại cảm giác xưa cũ.
Hành lang trải thảm đỏ, khi bước đi trên đó một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Hai bên tường treo đầy tranh vẽ, có vẻ là những góc độ khác nhau của lâu đài cổ.
Hứa Chanh phát hiện, toàn bộ những bức tranh này, không có lấy một bức vẽ người.
Còn một chuyện khiến Hứa Chanh lo lắng là, cho đến tận bây giờ, trò chơi vẫn chưa có động tĩnh gì. Mấy lần trước rõ ràng đều có nhắc nhở hoặc nhiệm vụ...
Trong lúc suy nghĩ, hầu gái đã đưa cậu đến căn phòng cậu sẽ ở trong ba ngày sắp tới.
Cửa gỗ nâu thẫm mở ra, lộ ra căn phòng vô cùng xa hoa bên trong. Sau khi hầu gái hoàn thành nhiệm vụ, khom lưng rồi rời đi, toàn bộ quá trình đều là im lặng hoàn thành.
Quay đầu nhìn những người khác, đại đa số đều đã vào phòng.
Hứa Chanh hít sâu một hơi, bước vào.
Sau khi vào phòng, trò chơi cuối cùng cũng có phản ứng.
【 Phó bản: Hôn lễ bá tước 】
【 Giới thiệu phó bản: Bá tước yêu say đắm một cô gái giống như đóa hoa hồng, vì thế hắn quyết định cưới cô ấy làm phu nhân của mình. Ba ngày sau, hắn sẽ nghênh thú đối phương, tòa lâu đài cổ này sắp nghênh đón nữ chủ nhân mới. 】
【 Nhiệm vụ: Sống sót đến khi phó bản kết thúc. 】
【 Xem xét thấy người chơi Hứa Chanh trước mắt đang vào phó bản lần thứ ba, xin dành cho người chơi một câu nhắc nhở chủ động cuối cùng. 】
【 Nhắc nhở hữu nghị: Hoa hồng nở rộ là đòn trí mạng nhất. 】
Hứa Chanh sửng sốt, nhíu mày.
Xem ra, cậu vẫn nên chầm chậm lần mò trò chơi này mới được.
Hứa Chanh thu hồi giao diện, bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Phòng rất lớn, giường đôi xa hoa, đồ dùng trên giường toàn là hàng xa xỉ.
Cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài.
Trước giường là một chiếc sô pha đắt đỏ thật lớn, trên bàn trước sô pha đặt một lọ hoa hồng tươi đẹp. Cánh hoa đỏ tươi, trên thân cây vẫn còn gai.
Hứa Chanh còn chú ý thấy, hình như cái bàn lùn này được chạm khắc từ một khối ngọc thạch hoàn chỉnh...
Có thể nói, chủ nhân của tòa lâu đài cổ này cực kỳ hào phóng.
Mặt tường ở gần cửa phòng cũng có tranh, nhưng khác với những bức tranh bên ngoài, những bức tranh ở đây không phải là rừng cây âm trầm, thì cũng là cây khô giương nanh múa vuốt.
Thật kỳ quái, rõ ràng cùng là tranh vẽ nhưng tranh trong căn phòng này lại cực kỳ không thích hợp.
Nhìn thời tiết bên ngoài, nước mưa uốn lượn trên kính thủy tinh, trời đang mưa to.
Kéo màn, trong phòng lập tức tối đi.
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, năm giờ chiều rồi.
Sau khi ra khỏi phó bản, Hứa Chanh đã chạy đi mua một chiếc đồng hồ chống nước. Cũng vì để ngừa vạn nhất.
Năm giờ, sắc trời tối đen.
Chỉ có ánh nến chiếu sáng cả căn phòng âm u, hơn nữa, căn phòng quá lớn luôn làm người ta cảm thấy áp lực.
Hứa Chanh nghĩ nghĩ, thắp hết tất cả các ngọn nến.
Căn phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.
Nhìn hoa hồng trên bàn, Hứa Chanh mím môi.
Trò chơi có nhắc hoa hồng nở rộ là đòn trí mạng nhất, cậu không biết trong mấy phòng kia có hoa hồng hay không, nhưng để ngừa vạn nhất, Hứa Chanh cầm lấy lọ hoa rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Hành lang an tĩnh đáng sợ, chỉ có lác đác vài đốm nến chiếu sang dãy hàng lang tối tăm. Hứa Chanh không dám đứng lâu, đặt lọ hoa ở cạnh cửa rồi đóng cửa lại, khóa trái.
Hứa Chanh mở cửa phòng tắm, quan sát tình huống trong phòng tắm một chút.
Trừ bỏ cái gương hơi lớn, nhưng thứ khác đều rất bình thường.
Cậu tắm sơ một cái, quần áo ướt làm cậu rất khó chịu. Cậu thở dài, cũng không thể đòi hỏi gì nhiều.
Nằm trên giường, cậu nghĩ đến một vài chi tiết của vòng chơi này, nghĩ một hồi, liền ngủ quên mất.
Thời điểm mơ màng tỉnh lại, cậu cảm thấy cả phòng âm lãnh khác thường, hơi ẩm dày đặc khiến người ta cảm thấy hết sức rét lạnh.
Hứa Chanh lập tức tỉnh táo, cậu ngồi dậy, nhờ ánh nến, cậu nhìn thấy bức tranh trên tường thế mà đang thấm nước ra ngoài. Nhìn kỹ mà nói, rừng cây trong bức tranh kia loáng thoáng như có gì đó đang động đậy, nhưng khi Hứa Chanh bước qua quan sát rõ hơn thì lại không nhìn thấy gì.
Cũng may, lượng tranh thấm nước không nhiều, cậu nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm rồi.
Lúc này, Hứa Chanh cũng không còn buồn ngủ nữa.
Chà xát cánh tay, cậu túm chăn quấn chặt chính mình mới cảm thấy ổn hơn chút đỉnh.
Đi ra ngoài là không thể rồi, ai biết hành lang nửa đêm có gì?
Khí lạnh trong phòng ngày càng dày, đông Hứa Chanh run bần bật.
Mơ mơ màng màng, cậu lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cậu bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
Hứa Chanh lập tức mở mắt ra, nhìn đến chóp mền, trong mắt còn đang ngây dại. Đến khi phản ứng lại, cậu nhanh chóng bật dậy. Trước khi mở cửa còn thuận mắt nhìn thoáng qua bức tranh trên tường.
Tranh vẫn là tranh, vẫn đàng hoàng treo ở đó. Trên tường cũng không có vệt nước, thật giống như mọi chuyện phát sinh vào đêm qua đều là ảo giác.
Hứa Chanh rũ mắt, tạm thời không quan tâm.
Mở cửa, không ít người đang vây quanh hành lang. Hứa Chanh cúi đầu nhìn lọ hoa đặt cạnh cửa tối qua, phát hiện đóa hoa bên trong nở rộ càng thêm kiều diễm.
Cậu bước ra, xuyên qua đám người, nhìn thấy một cô gái bị dọa đến hoa dung thất sắc*, đang che mặt thấp giọng khóc thút thít.
*Hoa dung thất sắc: dùng chỉ người nữ; thất sắc: sắc mặt trắng bệch, thay đổi đến mức không còn huyết sắc. Hình dung lúc người nữ bị dọa đến hoảng hồn bạt vía sắc mặt trắng bệch.
Có người hoảng sợ nói: "Sao mà chết người vậy? Này là thiệt hay giả? Không phải trò đùa dai cố ý hù dọa chúng ta đâu hả?"
Có người tán đồng. Hứa Chanh phát hiện, phần lớn những người chơi ở đây đều khá trầm ổn, chỉ có một phần nhỏ vài người lộ vẻ cực kỳ kinh hoảng.
Người mới?
Hứa Chanh như suy tư gì đó.
Cậu xuyên qua đám người thấy được cửa phòng bị mở ra, do có nhiều người chen chúc nên cậu không thể thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dựa theo lời người kia vừa nói, bên trong hẳn là đã chết người.
Người chết rốt cuộc là ai, Hứa Chanh nào biết được. Nhưng cậu muốn đi vào xem một vòng, nhìn xem có thể tìm được manh mối có ích gì không.
Vì thế, cậu đẩy đám người ra, đi tới cửa nhìn quanh trong phòng.
Động tác của Hứa Chanh cũng không khiến những người khác chú ý, vì mỗi một người chạy lại đây đều làm như vậy.
Thời điểm nhìn được toàn diện cả phòng, Hứa Chanh đình trệ.
Nói sao đây.
Trên chiếc khăn trải giường màu trắng ngà toàn là máu tươi, với lượng máu này, người hẳn là chết chắc. Nhưng thi thể lại không ở trên giường, mà ở trên sô pha.
Hứa Chanh nhíu mày, cậu bước vào phòng, thấy trên tường phòng này cũng treo rất nhiều tranh, nhưng nội dung không giống với tranh trong phòng cậu.
Tranh ở đây, vậy mà vẽ phụ nữ.
Nhưng cũng chỉ là bóng lưng của một người phụ nữ.
Mỗi bức mặc một bộ quần áo khác nhau, không biết có phải là cùng một người hay không.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng ở trong phòng, ôm tay trầm tư nhìn thi thể trên sô pha.
Hứa Chanh bước tới, anh ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt lại rơi lên trên thi thể.
Vừa nhìn thấy thi thể, Hứa Chanh liền phi thường không ổn cau mày. Tựa như có người cố ý sắp xếp, thi thể ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay đặt trên đùi, trên người không có vết thương, vết thương trí mạng là cổ. Từ cổ trở lên, không phải đầu, mà là vô số hoa hồng được tỉ mỉ cắm xếp.
Hứa Chanh nhéo nhéo mũi.
Không thấy đầu thi thể.
Hứa Chanh nhìn trên bàn không có lọ hoa, mày nhăn chặt.
"Phiền hỏi một câu, trong phòng anh có bày hoa hồng không?" Hứa Chanh lễ phép dò hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông lắc đầu, "Phòng tôi không có bày lọ hoa nào hết."
Anh ta nhìn về phía Hứa Chanh, hỏi: "Hoa hồng trên hành lang ngoài đó là của phòng cậu?" Tuy là lời dò hỏi, nhưng ngữ khí lại tràn đầy khẳng định.
Hứa Chanh cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.
"Là của phòng tôi, hôm qua quản gia có nhắc tới hoa hồng, vừa lúc trong phòng tôi có một lọ, để ngừa vạn nhất, tôi đặt thẳng hoa ra ngoài hành lang luôn." Về nhắc nhở của trò chơi, cậu không định nói ra.
Người đàn ông suy tư gật đầu.
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài thì loạn thành một đoàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương