[Vong Tiện] Bạc Thuyền Khách
Chương 15: Xạ nhật
Tục ngữ nói thật hay.
Con người đều phải có một lần chết, Nguỵ Vô Tiện nghĩ.
Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi lần nhảy lên một cái, cơn đau toàn thân lại tăng thêm một chút, làm như không có kết thúc.
Đừng nói hiện giờ hắn và Lam Vong Cơ bị thương thành ra như vậy, ngay cả hoàn hảo không bị thương gì, hắn cũng biết bọn hắn đánh không lại Ôn Trục Lưu. Bọn hắn thua, lần này chắc là phải chết, không thể nghi ngờ gì nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Chuyện này có gì khó? Cầu sống mới khó, chết là quá dễ dàng.
Nguỵ Vô Tiện hắn sống hai mươi năm, có thể trải qua tình yêu, có thể làm anh hùng hào kiệt, được tham gia vào trận khói lửa ngập trời này.
Ngay cả cứ thế hoá thành nắm xương khô, chôn ở nơi gió cát Kỳ Sơn này, chuyến đi đến nhân gian này, nam tử hán đại trượng phu, bước dưới trời đất, có gì mà sợ.
Hắn ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, khăng khăng dùng tấm thân gầy mong manh, đã cạn kiệt linh lực của mình để chắn giữa y và Ôn Trục Lưu. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Trục Lưu ở phía sau, Lam Vong Cơ ôm chặt y, đề khí giơ kiếm, ngay sau đó hô hấp chợt ngừng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Keng" một tiếng, Tị Trần rơi trên mặt đất.
Tiếng Lam Vong Cơ thở dốc một cách đứt quãng không thể chịu nổi rơi vào tai hắn, sặc ho nuốt máu, Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống không rên một tiếng, cắn răng nâng tay áo hung hăng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt giống như lau đi một thứ phế vật, hít sâu một hơi, vô cùng mềm nhẹ đè lại cánh tay run rẩy, muốn triệu lại Tị Trần một lần nữa của Lam Vong Cơ.
"Được rồi, Lam Trạm... Ngươi đừng..."
"Ngươi đừng lại..."
Nguỵ Vô Tiện đau lòng muốn chết, ngay cả nói cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, hắn thật sự không muốn Lam Vong Cơ tiếp tục gắng gượng.
Lam Vong Cơ bị thương nói không ra lời, cả người đều đang run rẩy, đôi mắt trong suốt, nhưng quật cường, nhìn Nguỵ Vô Tiện không chớp mắt, như là muốn đem gương mặt hắn hoàn chỉnh khắc vào trong đầu.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, giọng nói trong trẻo dịu dàng nói, "Nhị ca ca, nhìn cái gì thế, đẹp như vậy sao?"
Giọng nói hắn dễ nghe, như là băng đá nhỏ khẽ va vào chén sứ đựng nước mơ lạnh, rơi vào tai Lam Vong Cơ, đều là hơi thở sống động trên nhân gian.
Nguỵ Vô Tiện duỗi tay vô cùng thương tiếc lau đi những tro bụi trên thái dương Lam Vong Cơ. Đợi đến khi hắn lau ra được màu da trắng như bạch ngọc, hắn cúi đầu, cùng Lam Vong Cơ áp trán vào nhau, hô hấp giao hoà. Máu từ khoé môi hắn nhỏ giọt xuống cổ Lam Vong Cơ, hoà lẫn với máu chảy ra của Lam Vong Cơ, loang đỏ cả vạt áo trắng, như thể một hoa mai nho nhỏ nở ra trên cổ Lam Vong Cơ, khó mà tách biệt.
"Ê?!" Ôn Triều cà lơ phất phơ đi tới, chỉ vào hai người bọn hắn làm như phát hiện ra vùng đất mới, "Hai người các ngươi... đây là chuyện gì vậy?"
Nguỵ Vô Tiện mặc kệ gã.
Ôn Triều và Ôn Trục Lưu trao đổi nhanh một ánh mắt, trên mặt Ôn Triều đầu tiên là hiện lên một tia hồ nghi, rồi biểu tình khó tin nổi lướt qua, ngay sau đó biến thành vẻ chế nhạo có chút ngạc nhiên, kêu lên, "Ha! Đây là đôi uyên ương gặp mệnh khổ à?!"
Ôn Trục Lưu không tỏ ý kiến gì, Ôn Triều che ngực đắc ý cười ha ha.
Ôn Triều cười đến mức gập cả eo, cười đủ rồi, phất phất tay, nói, "Thôi thôi, Nguỵ Vô Tiện, lão tử hôm nay đại phát từ bi, sẽ thành toàn cho các ngươi, để Ôn Trục Lưu đưa các ngươi lên đường!"
Lam Vong Cơ không thèm phân tâm vì gã, vẫn nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, đầu tiên là rũ mắt xuống, sau đó xoay đầu, nhìn về phía Ôn Triều.
Ôn Triều vốn dĩ vô cùng đắc ý cho rằng mình có thể nhìn thấy được sự hận thù tràn ngập trên mặt Nguỵ Vô Tiện, không ngờ Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía gã, máu đọng trên cái cằm tuấn tú, khoé môi cong lên, thế mà lại nở nụ cười.
Tiếng cười Nguỵ Vô Tiện đứt quãng, tiếng cười cất cao trong trẻo, có chút vui sướng quá mức.
Ôn Triều tức muốn hộc máu, vừa định mắng hắn, thì nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói với gã từng câu từng chữ, "Ôn Triều... ta thấy ngươi đáng thương".
Ôn Triều đầu tiên là kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó nhớ tới Vương Linh Kiều là do Nguỵ Vô Tiện giết chết, khinh thường cười khẽ một tiếng nói, "Còn không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao... Chết một người, lão tử còn có mấy chục mấy trăm người khác! Ngươi cho rằng cái ả ngươi giết là cái thứ gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười lắc lắc đầu, không thèm để ý đến gã.
Ôn Triều cảm thấy trong lời nói của Nguỵ Vô Tiện có ý gì đó, nghĩ nghĩ, tức giận đến mức đầu bốc khói, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói, "Được lắm... Ngươi nghĩ rằng hai người các ngươi có nhiều khác biệt so với người thường hay sao, ta đây sẽ khiến cho ngươi nhìn thấy y chết, để xem trong hai ta ai đáng thương!"
Ôn Triều vừa định kêu Ôn Trục Lưu giết Lam Vong Cơ, thì nghe thấy Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng thốt lên, "Không cần ngươi phải động thủ".
"Ngươi không xứng".
Ôn Triều ngẩn ra.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay xuống bên hông đôi giày đen của mình, cầm lấy, rút một phát.
"Keng" một tiếng.
Một lưỡi dao nhỏ bóng loáng loé lên trong không trung, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện cầm cây dao găm giơ lên lưng chừng, từ từ hạ xuống, để mũi dao ngay ngực Lam Vong Cơ, ngay phía trên chỗ trái tim đang nảy thình thịch, đâm thủng một lỗ nhỏ vào lớp vải áo trắng tinh.
Ôn Triều nhướng một bên lông mày, khoanh tay đứng xem trò hay.
Lồng ngực Nguỵ Vô Tiện phập phồng co thắt một cách đau đớn, hắn không thể trụ nổi phải cúi đầu, mồ hôi lạnh từ trên vầng trán nổi đầy gân xanh của hắn trượt xuống, khoang mũi chua xót xông lên não khiến hắn phát đau, tay cầm dao rốt cuộc rung lên.
Trái tim hắn nhảy nhót đến mức mạch máu toàn thân giống như bị chất độc ăn mòn, bị đốt cháy kêu xèo xèo, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng, để âm thanh nghẹn ngào không bật ra khỏi đôi môi.
Hắn làm được hay không? Hắn làm không được, nhưng hắn không thể không làm.
Bỗng nhiên, cánh tay không ngừng run rẩy đang nắm chặt dao của hắn, bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy.
Nguỵ Vô Tiện hô hấp ngừng lại một nhịp, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt quật cường của Lam Vong Cơ, vươn cánh tay dính máu, cùng Nguỵ Vô Tiện cầm con dao kia để lên ngực mình.
Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là vô thức thở ra một hơi, từ hốc mắt lăn xuống vài giọt nước mắt không thể kềm được, khoé miệng méo xệch không ngừng co rút, muốn đè nén cũng không thể đè nén, khiến hắn có chút suy sụp mà bật khóc rồi mỉm cười.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng nói vỡ vụn của chính mình, cả người hắn nhào lên người Lam Vong Cơ, nhưng vẫn cúi đầu, ghé môi sát vào bên tai Lam Vong Cơ, dùng giọng nói khẽ chỉ hai người nghe được để nói, "... Không có đời này kiếp này, chúng ta còn có đời đời kiếp kiếp mãi về sau".
Lúc hắn nói, nước mắt hắn chảy xuống đôi môi, đầu lưỡi hắn có chút đắng, có chút chát, có chút mặn nhè nhẹ.
"Tìm nhau trong đám đông, nhận nhau bằng lời nói"
"Ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi cũng phải đi tìm ta".
Hắn cực kỳ gian nan mà nói xong câu cuối cùng này, hơi thở đau xót trong ngực tuôn trào ra, toàn bộ nước mắt tích tụ lại cuối cùng vỡ oà trong tuyệt vọng.
Hắn nhắm mắt lại, khó có thể kềm nén mà nghẹn ngào lên.
Tai hắn khẽ nghe thấy một hơi thở dài dịu dàng.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, đúng lúc thấy ý cười nhạt dần nơi khoé miệng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nắm chặt chuôi dao trên tay Nguỵ Vô Tiện, máu nhớp nháp ở lòng bàn tay y trượt xuống. Y dùng hết tia sức lực cuối cùng, hơi ngẩng đầu, run rẩy, đứt quãng nói mấy chữ bên tai Nguỵ Vô Tiện.
"Có... quân... như... này..."
"Còn cầu... gì... nữa".
Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng nói khẽ khàng ngừng bên tai hắn, cắn răng, hạ quyết tâm, đâm mạnh con dao trong tay xuống ngực Lam Vong Cơ.
"Keng" một tiếng!
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy các ngón tay bỗng nhiên nóng lên, một luồng lực mạnh mẽ đánh lên tay hắn, cổ tay Nguỵ Vô Tiện đau nhói, cây dao găm lập tức rơi xuống mặt đất.
Một đạo linh lực màu xanh rít lên quét qua chỗ này, Ôn Triều bị luồng gió đầy sát khí tấn công đột ngột làm cho gã sợ ngây người trong chớp mắt, nhưng luồng gió đầy sát khí này không phải lao về phía gã, Ôn Trục Lưu bị đánh trúng lập tức bay ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng cong lưng bảo vệ Lam Vong Cơ, ngăn cơn gió cát này lại, đến khi cát đá hết bay vèo vèo, hắn mở mắt nhìn qua khuỷu tay của mình, chỉ thấy vài đạo linh quang màu xanh với khí thế không thể cản, lần lượt từng chiêu tàn nhẫn và vững như bàn thạch không ngừng đánh về phía Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu bị trúng chiêu lùi từng bước ra sau, rời ra xa khoảng một trượng mới vất vả đứng vững được, nghiến răng nghiến lợi nhìn người mới tới.
Vạt áo trắng tung bay, người mới tới vung tay áo lên, dáng người cao gầy, phong thái nhã nhặn, dáng vẻ văn nhân.
Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía thân hình áo trắng đang chắn trước người bọn hắn, người mới tới quay đầu lại, nhìn hắn và Lam Vong Cơ liếc một cái, lát sau, nặng nề lên tiếng, "Tiểu hài tử. Thua, thì nhất định phải chết sao?"
Nguỵ Vô Tiện hơi trợn tròn hai mắt nhìn, "Lam... Lam lão tiên sinh?"
Ánh mắt Lam Khải Nhân dừng lại trên người Lam Vong Cơ trong khoảng thời gian rất ngắn, rồi quay đầu, triệu kiếm lần nữa.
"Hừ" một tiếng.
Mảnh đất này lần thứ hai cuốn lên một trận cuồng phong không thể ngăn cản, linh lực màu xanh bên người Lam Khải Nhân tràn ra như đôi cánh, vẽ thành hai đường vòng cung màu xanh, mũi kiếm Lam Khải Nhân vung lên phía trước, chém một kiếm ngay chính giữa!
Một vết nứt từ mũi giày Lam Khải Nhân lan dần về phía trước thế như vũ bão, mặt đất toác ra, cát đất bay loạn xạ, một cú đánh bay Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, vung chưởng vận công, vỗ một chưởng xuống đất, gót giày trượt dài trên mặt đất, đến khi đào thành một cái hố sâu mới dừng lại.
Lam Khải Nhân điểm mũi giày, múa kiếm như gió, chém về phía Ôn Trục Lưu.
Bên tai Nguỵ Vô Tiện vang lên tiếng ong ong cùng với tiếng nhạc, Nguỵ Vô Tiện hít vào thật mạnh, nhìn sang chiến trường bên cạnh, chỉ thấy một đạo quân màu trắng dũng mãnh lao vào chiến trường, từng đạo linh quang màu xanh bay lượn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Là Lam Khải Nhân mang viện quân đến.
Nguỵ Vô Tiện không thể kềm chế được mà hít thở dồn dập, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cầm lấy con dao rơi bên cạnh người Lam Vong Cơ.
Gần như là cùng lúc đó.
Một tia điện màu tím rung xèo xèo quấn lên cổ Ôn Triều đang trợn mắt há mồm, vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Ôn Triều theo bản năng chụp lấy sợi roi đang quấn quanh cổ hắn như một con rắn độc, cắn răng giãy giụa lên.
Nhưng gã chẳng thể giãy giụa được bao lâu.
Trước tiên rơi vào trước mắt gã là một đôi mắt hoa đào ửng đỏ, mang theo vẻ lạnh lùng, chỉ thấy cặp lông mày nhíu chặt một cách không tốt lành gì, ngay sau đó trước mắt gã loé lên một vệt sáng trong trẻo.
Ôn Triều cảm thấy cổ đau rát.
"Đi mạnh giỏi không tiễn". Nguỵ Vô Tiện từng câu từng chữ nói bên tai gã.
Biểu tình kinh ngạc dừng lại trên mặt Ôn Triều, thân thể ngã xuống, làm tung lên một mớ bụi đất vàng.
Dòng điện màu tím trên người gãa dần biến mất.
Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn xuyên qua đám bụi đất vàng, thấy cách đó không xa, là Giang Trừng đang quỳ trên mặt đất thở dốc, trên mặt chảy xuống từng dòng máu tươi.
Giang Trừng nhìn thân thể Ôn Triều ngã xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa vui sướng, hắn ngước mắt lên, gật gật đầu với Nguỵ Vô Tiện, sau đó thể lực chống đỡ hết nổi ngã vật xuống, nằm trên mặt đất hít thở thật sâu.
Không cần nói nhiều lời.
Tiếng hô to của đội quân mới đến nổ tung bên tai Nguỵ Vô Tiện, nhưng tất cả những thứ này dường như đều cách xa khỏi hắn, như thể hắn không thuộc về thế giới này.
Xương cốt toàn thân hắn giống như bị đá tảng nghiền nát, rồi dùng keo dính lại, gặp gió cát là sẽ bị thổi rời ra. Hắn nhắm hai mắt lại, hít sâu, ở chóp mũi là mùi thuốc súng và mùi bụi đất, nhiệt độ của ánh nắng nóng rát trên mặt hắn dần dần nhạt đi. Nguỵ Vô Tiện buông ngón tay cứng đờ ra, cây dao rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hắn lùi từng bước về phía sau, gần như là ngã ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lúc này đã bất tỉnh nhân sự, chỉ còn thở rất yếu ớt.
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, thở hổn hển, ngồi dưới đất, chợt thấy mặt đất rung lên.
Vó ngựa tung bụi mù trời, một con ngựa phóng nhanh ra khỏi thành Bất Dạ Thiên đầu tiên.
Một tu sĩ Nhiếp gia cắm trên yên ngựa lá cở của Thanh Hà Nhiếp Thị, trải rộng giữa trời, trong tiếng gió phần phật, tung bay theo gió.
Tu sĩ Nhiếp gia trên lưng ngựa giơ cao một phát quan (cái mão nhỏ chụp lên tóc) màu đỏ, thúc ngựa chạy qua chiến trường, hét to ầm ĩ.
"Ôn Nhược Hàn đã chết, hạ vũ khí không giết!"
Ngay sau đó vài tên kỵ binh cùng nhau lao ra từ sau lưng người tu sĩ nọ, chạy mấy vòng xung quanh đám người, nhất thời trên chiến trường toàn là tiếng vó ngựa, nam nhân đầy nhiệt huyết của Nhiếp gia, hô vang khắp nơi.
"Ôn Nhược Hàn đã chết, hạ vũ khí không giết!"
"Ôn Nhược Hàn đã chết!"
"Hạ vũ khí không giết!"
Mọi người nghe thấy, thở hổn hển, những gương mặt dính đầy bụi đất hân hoan tươi cười.
Người Ôn gia nhìn về phía tu sĩ Nhiếp gia dẫn đầu kia, con ngựa của hắn lúc này đang phi nước kiệu giữa chiến trường, hí vang chồm lên.
Chỉ thấy người nọ giơ tay cao cao cầm một phát quan màu đỏ, đồ trang sức bằng vàng trên trán Ôn Nhược Hàn vẫn còn dính trên phát quan đó, trong ánh hoàng hôn phát ra tia sáng nhạt nhoà, vỡ nát rơi rụng không cách gì ngăn lại.
"Ôn Nhược Hàn đã chết!"
"Hạ vũ khí không giết!"
Đầu tiên có một người Ôn gia buông kiếm xuống.
Sau đó là liên tiếp, tiếng leng keng vang lên không dứt, đua nhau rơi rụng xuống.
Đám đông giơ cao kiếm trong tay, lớn tiếng reo hò, phát ra tiếng hô vang vọng cả vùng núi.
Mặt trời đã rơi xuống rồi.
Con người đều phải có một lần chết, Nguỵ Vô Tiện nghĩ.
Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi lần nhảy lên một cái, cơn đau toàn thân lại tăng thêm một chút, làm như không có kết thúc.
Đừng nói hiện giờ hắn và Lam Vong Cơ bị thương thành ra như vậy, ngay cả hoàn hảo không bị thương gì, hắn cũng biết bọn hắn đánh không lại Ôn Trục Lưu. Bọn hắn thua, lần này chắc là phải chết, không thể nghi ngờ gì nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Chuyện này có gì khó? Cầu sống mới khó, chết là quá dễ dàng.
Nguỵ Vô Tiện hắn sống hai mươi năm, có thể trải qua tình yêu, có thể làm anh hùng hào kiệt, được tham gia vào trận khói lửa ngập trời này.
Ngay cả cứ thế hoá thành nắm xương khô, chôn ở nơi gió cát Kỳ Sơn này, chuyến đi đến nhân gian này, nam tử hán đại trượng phu, bước dưới trời đất, có gì mà sợ.
Hắn ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, khăng khăng dùng tấm thân gầy mong manh, đã cạn kiệt linh lực của mình để chắn giữa y và Ôn Trục Lưu. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Trục Lưu ở phía sau, Lam Vong Cơ ôm chặt y, đề khí giơ kiếm, ngay sau đó hô hấp chợt ngừng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Keng" một tiếng, Tị Trần rơi trên mặt đất.
Tiếng Lam Vong Cơ thở dốc một cách đứt quãng không thể chịu nổi rơi vào tai hắn, sặc ho nuốt máu, Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống không rên một tiếng, cắn răng nâng tay áo hung hăng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt giống như lau đi một thứ phế vật, hít sâu một hơi, vô cùng mềm nhẹ đè lại cánh tay run rẩy, muốn triệu lại Tị Trần một lần nữa của Lam Vong Cơ.
"Được rồi, Lam Trạm... Ngươi đừng..."
"Ngươi đừng lại..."
Nguỵ Vô Tiện đau lòng muốn chết, ngay cả nói cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, hắn thật sự không muốn Lam Vong Cơ tiếp tục gắng gượng.
Lam Vong Cơ bị thương nói không ra lời, cả người đều đang run rẩy, đôi mắt trong suốt, nhưng quật cường, nhìn Nguỵ Vô Tiện không chớp mắt, như là muốn đem gương mặt hắn hoàn chỉnh khắc vào trong đầu.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, giọng nói trong trẻo dịu dàng nói, "Nhị ca ca, nhìn cái gì thế, đẹp như vậy sao?"
Giọng nói hắn dễ nghe, như là băng đá nhỏ khẽ va vào chén sứ đựng nước mơ lạnh, rơi vào tai Lam Vong Cơ, đều là hơi thở sống động trên nhân gian.
Nguỵ Vô Tiện duỗi tay vô cùng thương tiếc lau đi những tro bụi trên thái dương Lam Vong Cơ. Đợi đến khi hắn lau ra được màu da trắng như bạch ngọc, hắn cúi đầu, cùng Lam Vong Cơ áp trán vào nhau, hô hấp giao hoà. Máu từ khoé môi hắn nhỏ giọt xuống cổ Lam Vong Cơ, hoà lẫn với máu chảy ra của Lam Vong Cơ, loang đỏ cả vạt áo trắng, như thể một hoa mai nho nhỏ nở ra trên cổ Lam Vong Cơ, khó mà tách biệt.
"Ê?!" Ôn Triều cà lơ phất phơ đi tới, chỉ vào hai người bọn hắn làm như phát hiện ra vùng đất mới, "Hai người các ngươi... đây là chuyện gì vậy?"
Nguỵ Vô Tiện mặc kệ gã.
Ôn Triều và Ôn Trục Lưu trao đổi nhanh một ánh mắt, trên mặt Ôn Triều đầu tiên là hiện lên một tia hồ nghi, rồi biểu tình khó tin nổi lướt qua, ngay sau đó biến thành vẻ chế nhạo có chút ngạc nhiên, kêu lên, "Ha! Đây là đôi uyên ương gặp mệnh khổ à?!"
Ôn Trục Lưu không tỏ ý kiến gì, Ôn Triều che ngực đắc ý cười ha ha.
Ôn Triều cười đến mức gập cả eo, cười đủ rồi, phất phất tay, nói, "Thôi thôi, Nguỵ Vô Tiện, lão tử hôm nay đại phát từ bi, sẽ thành toàn cho các ngươi, để Ôn Trục Lưu đưa các ngươi lên đường!"
Lam Vong Cơ không thèm phân tâm vì gã, vẫn nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, đầu tiên là rũ mắt xuống, sau đó xoay đầu, nhìn về phía Ôn Triều.
Ôn Triều vốn dĩ vô cùng đắc ý cho rằng mình có thể nhìn thấy được sự hận thù tràn ngập trên mặt Nguỵ Vô Tiện, không ngờ Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía gã, máu đọng trên cái cằm tuấn tú, khoé môi cong lên, thế mà lại nở nụ cười.
Tiếng cười Nguỵ Vô Tiện đứt quãng, tiếng cười cất cao trong trẻo, có chút vui sướng quá mức.
Ôn Triều tức muốn hộc máu, vừa định mắng hắn, thì nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói với gã từng câu từng chữ, "Ôn Triều... ta thấy ngươi đáng thương".
Ôn Triều đầu tiên là kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó nhớ tới Vương Linh Kiều là do Nguỵ Vô Tiện giết chết, khinh thường cười khẽ một tiếng nói, "Còn không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao... Chết một người, lão tử còn có mấy chục mấy trăm người khác! Ngươi cho rằng cái ả ngươi giết là cái thứ gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười lắc lắc đầu, không thèm để ý đến gã.
Ôn Triều cảm thấy trong lời nói của Nguỵ Vô Tiện có ý gì đó, nghĩ nghĩ, tức giận đến mức đầu bốc khói, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói, "Được lắm... Ngươi nghĩ rằng hai người các ngươi có nhiều khác biệt so với người thường hay sao, ta đây sẽ khiến cho ngươi nhìn thấy y chết, để xem trong hai ta ai đáng thương!"
Ôn Triều vừa định kêu Ôn Trục Lưu giết Lam Vong Cơ, thì nghe thấy Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng thốt lên, "Không cần ngươi phải động thủ".
"Ngươi không xứng".
Ôn Triều ngẩn ra.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay xuống bên hông đôi giày đen của mình, cầm lấy, rút một phát.
"Keng" một tiếng.
Một lưỡi dao nhỏ bóng loáng loé lên trong không trung, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện cầm cây dao găm giơ lên lưng chừng, từ từ hạ xuống, để mũi dao ngay ngực Lam Vong Cơ, ngay phía trên chỗ trái tim đang nảy thình thịch, đâm thủng một lỗ nhỏ vào lớp vải áo trắng tinh.
Ôn Triều nhướng một bên lông mày, khoanh tay đứng xem trò hay.
Lồng ngực Nguỵ Vô Tiện phập phồng co thắt một cách đau đớn, hắn không thể trụ nổi phải cúi đầu, mồ hôi lạnh từ trên vầng trán nổi đầy gân xanh của hắn trượt xuống, khoang mũi chua xót xông lên não khiến hắn phát đau, tay cầm dao rốt cuộc rung lên.
Trái tim hắn nhảy nhót đến mức mạch máu toàn thân giống như bị chất độc ăn mòn, bị đốt cháy kêu xèo xèo, hắn hung hăng cắn chặt hàm răng, để âm thanh nghẹn ngào không bật ra khỏi đôi môi.
Hắn làm được hay không? Hắn làm không được, nhưng hắn không thể không làm.
Bỗng nhiên, cánh tay không ngừng run rẩy đang nắm chặt dao của hắn, bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy.
Nguỵ Vô Tiện hô hấp ngừng lại một nhịp, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt quật cường của Lam Vong Cơ, vươn cánh tay dính máu, cùng Nguỵ Vô Tiện cầm con dao kia để lên ngực mình.
Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là vô thức thở ra một hơi, từ hốc mắt lăn xuống vài giọt nước mắt không thể kềm được, khoé miệng méo xệch không ngừng co rút, muốn đè nén cũng không thể đè nén, khiến hắn có chút suy sụp mà bật khóc rồi mỉm cười.
"Lam Trạm..." Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng nói vỡ vụn của chính mình, cả người hắn nhào lên người Lam Vong Cơ, nhưng vẫn cúi đầu, ghé môi sát vào bên tai Lam Vong Cơ, dùng giọng nói khẽ chỉ hai người nghe được để nói, "... Không có đời này kiếp này, chúng ta còn có đời đời kiếp kiếp mãi về sau".
Lúc hắn nói, nước mắt hắn chảy xuống đôi môi, đầu lưỡi hắn có chút đắng, có chút chát, có chút mặn nhè nhẹ.
"Tìm nhau trong đám đông, nhận nhau bằng lời nói"
"Ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi cũng phải đi tìm ta".
Hắn cực kỳ gian nan mà nói xong câu cuối cùng này, hơi thở đau xót trong ngực tuôn trào ra, toàn bộ nước mắt tích tụ lại cuối cùng vỡ oà trong tuyệt vọng.
Hắn nhắm mắt lại, khó có thể kềm nén mà nghẹn ngào lên.
Tai hắn khẽ nghe thấy một hơi thở dài dịu dàng.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, đúng lúc thấy ý cười nhạt dần nơi khoé miệng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nắm chặt chuôi dao trên tay Nguỵ Vô Tiện, máu nhớp nháp ở lòng bàn tay y trượt xuống. Y dùng hết tia sức lực cuối cùng, hơi ngẩng đầu, run rẩy, đứt quãng nói mấy chữ bên tai Nguỵ Vô Tiện.
"Có... quân... như... này..."
"Còn cầu... gì... nữa".
Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng nói khẽ khàng ngừng bên tai hắn, cắn răng, hạ quyết tâm, đâm mạnh con dao trong tay xuống ngực Lam Vong Cơ.
"Keng" một tiếng!
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy các ngón tay bỗng nhiên nóng lên, một luồng lực mạnh mẽ đánh lên tay hắn, cổ tay Nguỵ Vô Tiện đau nhói, cây dao găm lập tức rơi xuống mặt đất.
Một đạo linh lực màu xanh rít lên quét qua chỗ này, Ôn Triều bị luồng gió đầy sát khí tấn công đột ngột làm cho gã sợ ngây người trong chớp mắt, nhưng luồng gió đầy sát khí này không phải lao về phía gã, Ôn Trục Lưu bị đánh trúng lập tức bay ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng cong lưng bảo vệ Lam Vong Cơ, ngăn cơn gió cát này lại, đến khi cát đá hết bay vèo vèo, hắn mở mắt nhìn qua khuỷu tay của mình, chỉ thấy vài đạo linh quang màu xanh với khí thế không thể cản, lần lượt từng chiêu tàn nhẫn và vững như bàn thạch không ngừng đánh về phía Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu bị trúng chiêu lùi từng bước ra sau, rời ra xa khoảng một trượng mới vất vả đứng vững được, nghiến răng nghiến lợi nhìn người mới tới.
Vạt áo trắng tung bay, người mới tới vung tay áo lên, dáng người cao gầy, phong thái nhã nhặn, dáng vẻ văn nhân.
Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía thân hình áo trắng đang chắn trước người bọn hắn, người mới tới quay đầu lại, nhìn hắn và Lam Vong Cơ liếc một cái, lát sau, nặng nề lên tiếng, "Tiểu hài tử. Thua, thì nhất định phải chết sao?"
Nguỵ Vô Tiện hơi trợn tròn hai mắt nhìn, "Lam... Lam lão tiên sinh?"
Ánh mắt Lam Khải Nhân dừng lại trên người Lam Vong Cơ trong khoảng thời gian rất ngắn, rồi quay đầu, triệu kiếm lần nữa.
"Hừ" một tiếng.
Mảnh đất này lần thứ hai cuốn lên một trận cuồng phong không thể ngăn cản, linh lực màu xanh bên người Lam Khải Nhân tràn ra như đôi cánh, vẽ thành hai đường vòng cung màu xanh, mũi kiếm Lam Khải Nhân vung lên phía trước, chém một kiếm ngay chính giữa!
Một vết nứt từ mũi giày Lam Khải Nhân lan dần về phía trước thế như vũ bão, mặt đất toác ra, cát đất bay loạn xạ, một cú đánh bay Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, vung chưởng vận công, vỗ một chưởng xuống đất, gót giày trượt dài trên mặt đất, đến khi đào thành một cái hố sâu mới dừng lại.
Lam Khải Nhân điểm mũi giày, múa kiếm như gió, chém về phía Ôn Trục Lưu.
Bên tai Nguỵ Vô Tiện vang lên tiếng ong ong cùng với tiếng nhạc, Nguỵ Vô Tiện hít vào thật mạnh, nhìn sang chiến trường bên cạnh, chỉ thấy một đạo quân màu trắng dũng mãnh lao vào chiến trường, từng đạo linh quang màu xanh bay lượn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Là Lam Khải Nhân mang viện quân đến.
Nguỵ Vô Tiện không thể kềm chế được mà hít thở dồn dập, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cầm lấy con dao rơi bên cạnh người Lam Vong Cơ.
Gần như là cùng lúc đó.
Một tia điện màu tím rung xèo xèo quấn lên cổ Ôn Triều đang trợn mắt há mồm, vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Ôn Triều theo bản năng chụp lấy sợi roi đang quấn quanh cổ hắn như một con rắn độc, cắn răng giãy giụa lên.
Nhưng gã chẳng thể giãy giụa được bao lâu.
Trước tiên rơi vào trước mắt gã là một đôi mắt hoa đào ửng đỏ, mang theo vẻ lạnh lùng, chỉ thấy cặp lông mày nhíu chặt một cách không tốt lành gì, ngay sau đó trước mắt gã loé lên một vệt sáng trong trẻo.
Ôn Triều cảm thấy cổ đau rát.
"Đi mạnh giỏi không tiễn". Nguỵ Vô Tiện từng câu từng chữ nói bên tai gã.
Biểu tình kinh ngạc dừng lại trên mặt Ôn Triều, thân thể ngã xuống, làm tung lên một mớ bụi đất vàng.
Dòng điện màu tím trên người gãa dần biến mất.
Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn xuyên qua đám bụi đất vàng, thấy cách đó không xa, là Giang Trừng đang quỳ trên mặt đất thở dốc, trên mặt chảy xuống từng dòng máu tươi.
Giang Trừng nhìn thân thể Ôn Triều ngã xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa vui sướng, hắn ngước mắt lên, gật gật đầu với Nguỵ Vô Tiện, sau đó thể lực chống đỡ hết nổi ngã vật xuống, nằm trên mặt đất hít thở thật sâu.
Không cần nói nhiều lời.
Tiếng hô to của đội quân mới đến nổ tung bên tai Nguỵ Vô Tiện, nhưng tất cả những thứ này dường như đều cách xa khỏi hắn, như thể hắn không thuộc về thế giới này.
Xương cốt toàn thân hắn giống như bị đá tảng nghiền nát, rồi dùng keo dính lại, gặp gió cát là sẽ bị thổi rời ra. Hắn nhắm hai mắt lại, hít sâu, ở chóp mũi là mùi thuốc súng và mùi bụi đất, nhiệt độ của ánh nắng nóng rát trên mặt hắn dần dần nhạt đi. Nguỵ Vô Tiện buông ngón tay cứng đờ ra, cây dao rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hắn lùi từng bước về phía sau, gần như là ngã ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lúc này đã bất tỉnh nhân sự, chỉ còn thở rất yếu ớt.
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, thở hổn hển, ngồi dưới đất, chợt thấy mặt đất rung lên.
Vó ngựa tung bụi mù trời, một con ngựa phóng nhanh ra khỏi thành Bất Dạ Thiên đầu tiên.
Một tu sĩ Nhiếp gia cắm trên yên ngựa lá cở của Thanh Hà Nhiếp Thị, trải rộng giữa trời, trong tiếng gió phần phật, tung bay theo gió.
Tu sĩ Nhiếp gia trên lưng ngựa giơ cao một phát quan (cái mão nhỏ chụp lên tóc) màu đỏ, thúc ngựa chạy qua chiến trường, hét to ầm ĩ.
"Ôn Nhược Hàn đã chết, hạ vũ khí không giết!"
Ngay sau đó vài tên kỵ binh cùng nhau lao ra từ sau lưng người tu sĩ nọ, chạy mấy vòng xung quanh đám người, nhất thời trên chiến trường toàn là tiếng vó ngựa, nam nhân đầy nhiệt huyết của Nhiếp gia, hô vang khắp nơi.
"Ôn Nhược Hàn đã chết, hạ vũ khí không giết!"
"Ôn Nhược Hàn đã chết!"
"Hạ vũ khí không giết!"
Mọi người nghe thấy, thở hổn hển, những gương mặt dính đầy bụi đất hân hoan tươi cười.
Người Ôn gia nhìn về phía tu sĩ Nhiếp gia dẫn đầu kia, con ngựa của hắn lúc này đang phi nước kiệu giữa chiến trường, hí vang chồm lên.
Chỉ thấy người nọ giơ tay cao cao cầm một phát quan màu đỏ, đồ trang sức bằng vàng trên trán Ôn Nhược Hàn vẫn còn dính trên phát quan đó, trong ánh hoàng hôn phát ra tia sáng nhạt nhoà, vỡ nát rơi rụng không cách gì ngăn lại.
"Ôn Nhược Hàn đã chết!"
"Hạ vũ khí không giết!"
Đầu tiên có một người Ôn gia buông kiếm xuống.
Sau đó là liên tiếp, tiếng leng keng vang lên không dứt, đua nhau rơi rụng xuống.
Đám đông giơ cao kiếm trong tay, lớn tiếng reo hò, phát ra tiếng hô vang vọng cả vùng núi.
Mặt trời đã rơi xuống rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương