[Vong Tiện] Kiếp Hậu Dư Sinh

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6.

Đứa nhỏ ngốc nghếch.

Ngụy Vô Tiện thừa nhận, hắn cũng không phải là không biết tiểu thần tiên nội liễm kiệm lời được một tay hắn nuôi nấng này thích hắn.

Làm hắn nhớ đến bản thân mình trong quá khứ, cũng đã từng dùng ánh mắt nồng cháy như vậy nhìn về phía ai kia.

Thỉnh thoảng trong những ngày trời đông gió rét buốt cả chân, trên đỉnh núi đắp một tầng tuyết trắng chói cả mắt, hắn sẽ trốn trong động hồ ly, nhìn thiếu niên một thân quần áo nhẹ nhàng đơn giản màu trắng thuần, ngồi bên bàn đá nâng chén trà nóng, lưng kéo thẳng tắp, biểu hiện ra thói quen tự gò bó bản thân, bởi vì trời lạnh nên chỉ để lộ nửa bàn tay ra khỏi ống tay áo, ngón tay đoan chính nâng chén trà làm bằng sứ màu trắng lên. Từng tia nắng hiếm hoi chẳng khác nào mật ong bị cái lạnh đóng băng lại trong không khí tràn ngập mùi hương thanh lãnh, làn da vốn nhợt nhạt của loài máu lạnh đón lấy thứ ánh sáng ấm áp này, tự phết lên một lớp vỏ bọc ngọt ngọt ngào ngào. Hàng mi dài thật dài buông xuống, đôi mắt lưu ly nhạt màu khép lại thành một đường thẳng, không hề biểu lộ ra một chút uy hiếp nào.

Hình ảnh Lam Trạm khi còn bé chợt lóe lên trong đầu, làm hắn nhớ đến mỗi lần ôm con tiểu giao long lui về nguyên hình ngủ ngon, mấy mảnh vảy bụng lạnh lẽo của tiểu tử kia áp lên cánh tay hắn. Ngụy Vô Tiện ôm vò rượu mạnh lên uống một hơi, cảm thấy toàn thấy ấm áp, khóe mắt nhìn thoáng qua phía Lam Trạm, y cũng không tránh không né đón lấy ánh mắt của hắn, chén trà trong tay bị xoay hơn nửa vòng. Hắn lôi lôi cổ áo, cười một cái.

Đồ trẻ con...

Khoảng vào cuối giờ Tỵ, Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy từ một giấc mơ hoang đường. Nó có chút tuyệt tình, lại có chút mơ hồ, hắn không thấy rõ khuôn mặt của người trong mộng, cho nên đến cả nước mắt cũng không thể chảy xuống. Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh giấc thì những chi tiết của giấc mơ hoàn toàn tan biến, nhưng có một người trước sau vẫn đứng quay lưng về phía hắn, bạch y phấp phới, quanh thân như được bao trùm bởi băng tuyết. Ngụy Vô Tiện biết đó không phải là Lam Trạm, mà là người hắn vĩnh viễn chẳng thể nào quên.

Đó là Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ chính là sư tôn của Ngụy Vô Tiện, là một vị Long thần hàng thật giá thật pháp lực cao cường của Cửu Trùng Thiên, mười ba năm trước đã cắt đứt tình nghĩa sư đồ với hắn, chỉ vì tiên căn của hắn bị hủy hoàn toàn, chuyển sang tu yêu đạo.

Cửu vĩ hồ của Thanh Khâu không có ai lông màu đen.

Thế hắn là cái gì?

Là yêu.

Nhưng bản thân hắn vốn dĩ là một con tiểu hồ ly màu trắng tuổi trẻ khinh cuồng, trời sinh ra đã có tiên duyên làm sơn thần của Thanh Khâu, tiên hoa nở dưới chân hắn trải thành tiên đồ, tuy đã làm lễ thành niên được hai ngày nhưng vẫn không quen với việc búi tóc đeo phát quan, chỉ tùy tiện dùng một sợi dây đỏ buộc túm mái tóc đen lên, chín cái đuôi trắng ở phía sau còn vung vẩy cực kỳ khoe mẽ, không biết bị cái dây thần kinh nào xúc động dẫn dắt, dám chặn Lam Vong Cơ lại ở ngay bức tường của điện Long thần, nói một câu rõ ràng.

Sư tôn, trong lòng ta có người...

Lam Vong Cơ đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng lại chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ rối bù, nghiêng người rời đi, trước khi đi còn nói một câu:

"Nghiêm túc tu luyện, đừng có suy nghĩ lung tung."

Lọn tóc mai buông rũ bên vành tai của Long thần trắng thuần như tuyết trên đỉnh núi phương bắc, ngữ điệu lạnh nhạt hệt như dòng suối băng. Tiểu hồ ly vội vàng túm lấy vạt áo bào trắng của Long thần kéo lại, tiện tay bám lấy bộ ngân giáp bóng loáng, hắn không cao bằng sư tôn, không thấy được rõ nét mặt của sư tôn.

"Ta đây vẫn nghiêm túc tu luyện mà, đợi đến lúc ta độ kiếp phi thăng, trở nên lợi hại giống như sư tôn, sư tôn sẽ đồng ý với ta nhé."

"Ôi... Sư tôn, người chờ ta một chút. Sư tôn..."

Tiếng gọi giòn tan của thiếu niên dần dần vang xa, Ngụy Vô Tiện ôm lấy cái đầu đau đến mức sắp nổ tung ngồi phịch xuống, nỗ lực tự hỏi đêm nay là cái đêm gì không biết. Rượu say hóa thành một cái búa nện thẳng vào đầu khiến hắn choáng váng rối bời, ký ức hỗn loạn chẳng khác nào những chai chai lọ lọ nằm ngả nghiêng trên mặt đất, hắn vừa nâng cái này dậy thì lại đụng ngã cái kia. Đoán chừng phải ngồi gần nửa khắc mới có thể hồi phục tinh thần, nhớ đến hôm qua hắn đã chẻ xong mớ củi cần dùng, còn sửa lại mái nhà cho một gia đình, rồi phái Lam Trạm mang theo Ôn Ninh đi một chuyến đến thôn bên cạnh, dùng củ cải đổi lấy một ít khoai tây, tính đi tính lại thì trước khi mặt trời xuống núi mới có thể quay về.

Lại nói tiếp, Lam Trạm lớn lên đúng là rất giống Lam Vong Cơ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đôi mắt màu lưu ly thật nhạt cùng với khí chất kiệm lời ít nói thôi, ngoài ra thì cũng chẳng có chỗ nào giống nhau.

Lam Trạm sẽ không dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn hắn. Lam Trạm cũng chưa đưa ra một sự lựa chọn tàn nhẫn đến mức ấy.

Lam Trạm chỉ là một con tiểu giao long mà thôi.

Ôn Tình đã từng hỏi hắn, vì sao lại để y lấy họ Lam.

Là bởi vì mảnh hồ nước kia...

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường ngửa đầu ngơ ngẩn phát ngốc một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nâng bàn tay lên che mắt mình lại.

"Là ngươi nói vĩnh viễn không cần gặp nhau nữa."

Sư tôn... Lam Vong Cơ, là ngươi nói vĩnh viễn không gặp lại nữa.

____///___

Chúc mọi người ăn rằm tháng giêng vui vẻ

Khoe mụt bức ảnh chụp đi chùa đầu năm =))))

Đây chính nà nhân cách thứ hai dịu dàng thuỳ mị cụa phamnoi2704 =)))

Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...