[Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai

Chương 9: Chương 7-2



Hương trung biệt hữu vận, thanh cực bất tri hàn

Dịch: Hương mang đầy ý vị, mặc gió lạnh thổi vào

(Trích "Mai hoa" – Thôi Đạo Dung thời Đường

Dịch nghĩa: Hoa mai có hương thơm thật đặc biệt, thanh tao nhã nhặn, chẳng màng đến cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông. Ngoài lề một chút, ai từng coi Chân Hoàn truyện thì sẽ nhớ câu thơ nổi tiếng mà Chân Hoàn từng kỳ nguyện trong đêm tuyết ở Ỷ Mai viên: "Nghịch phong như dải ý, dung dị mạc thôi tàn", câu thơ này và câu thơ trên đều nằm trong cùng bài thơ Mai hoa của nhà thơ Thôi Đạo Dung, và chúng ta sẽ gặp lại câu này vào chương sau nha.)

Sương mù đen kịt như muốn che lấp cả bầu trời, mang theo uy áp mạnh mẽ, gào thét đánh về phía mọi người. Cả đám đã sớm sợ tới mức lục thần vô chủ, đến độ không ai dám sợ hãi la to, nhưng ai nấy đều cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại hơn trấn an tinh thần, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ, trực tiếp đàn áp lấy luồng oán khí đối diện mọi người, tựa như lưỡi dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, rồi lại uyển chuyển ôn hòa vây quanh chung quanh mọi người.

Oán khí dần dần tản đi, sương trắng bao trùm lấy khu rừng trong Thanh Hà đột nhiên biến thành hang động đen kịt khổng lồ, mọi người hiện giờ đều đang đứng trên vách đá cô lập, xung quanh trơ trọi, tứ phía đều là sóng to gió lớn đập vào vách đá.

Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, thấy có tiểu bối chân đứng không vững, trượt một cái, thiếu chút nữa là té xuống vực sâu bên dưới, đồng bạn bên cạnh lại trở tay không kịp, Ngụy Vô Tiện liền nhanh tay lẹ mắt kịp kéo nhóc ấy lại, tay vẽ một đạo hỏa phù chiếu sáng xung quanh, dặn dò mọi người:

"Đừng sợ! Nơi này chỉ là ảo cảnh. Thu liễm tâm thần, đóng lại thần tức, đừng để dễ dàng bị kéo vào mê trận. "

"Kim Lăng đang ở kia kìa!" Lam Cảnh Nghi đột nhiên hô lên.

Huyền y thanh niên theo hướng ngón tay hắn chỉ mà giương mắt nhìn lại, phía bên kia, trên vách tường gần như bị đổ sập, có một người đang bị chôn trong tầng tầng lớp lớp đất đá, lộ ra nửa thân mình khoác gia bào Kim Tinh Tuyết Lãng trên người. Vừa rồi, một đệ tử Kim thị định xông ra cứu người, nhưng lại không tài nào ngự kiếm bay lên được, linh lực trong người đột nhiên ít đến đáng thương.

Đệ tử Kim thị ấy sợ hãi la lên một tiếng, hoảng loạn ngay lập tức lan rộng ra. Mọi người nhao nhao thăm dò linh lực trong người mình, tình trạng đều như đệ tử Kim thị kia. Ảo cảnh hang động này khiến linh mạch trong cơ thể bị ngăn chặn, không thể vận dụng linh lực, tu sĩ có tu vi cao thâm hơn nữa cũng chỉ có thể phát huy ra được mấy thành công lực, huống chi là những đệ tử thiếu niên mới vừa trải đời, đến mạng cũng chưa chắc bảo toàn được như thế này.

Cục diện lại một lần nữa bị mất khống chế, có người trực tiếp ngồi sụp xuống khóc rống lên, có người kêu cha gọi mẹ muốn về nhà, Lam Tư Truy đi xung quanh ôn thanh khuyên giải mãi không được, vậy mà đột nhiên chỉ trong nháy mắt, mấy tiếng khóc la quỷ khóc sói gào kia toàn bộ biến mất.

"Ốn ào, có thời gian ngồi đây khóc lóc, sao không nghĩ cách giải quyết khó khăn trước mắt đi?" Lam Ngọc từ phía sau đi lên, sắc mặt còn lạnh hơn so với Hàm Quang Quân. Thấy ai nấy đều ưm ưm a a không mở miệng được, Tư Truy liền biết ấu đệ nhà mình đã vận toàn bộ linh lực hạ Cấm Ngôn lên mọi người, thấy cậu sắc mặt xanh mét, toàn thân đều không tự chủ được mà run rẩy, lắc đầu thở dài:

"Đệ cần gì phải như vậy?"

"A huynh, đệ sợ." Lam Ngọc nhìn về phía bóng lưng cô đơn của a nương nhà mình, kiên quyết đẩy mọi người ra phía sau mình mà ra sức bảo vệ, áo choàng màu đen ở trong gió lớn bay lên phần phận, hốc mắt cậu bất giác đỏ lên.

Lam Tư Truy hiểu, đệ đệ nhà mình không phải là sợ nguy hiểm sắp phải đối mặt, mà là sợ Ngụy Vô Tiện sẽ lại đột ngột rời đi một lần nữa.

Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng một mảnh góc áo người ấy, cậu cũng không nắm lấy được, cứ như hoa trong gương, như trăng trong nước, không chạm được, không giữ được, thật khiến người khác lo lắng nhớ nhung. Cậu không hiểu rõ quá khứ đau khổ mà hắn đang chịu đựng, cũng khó lòng suy đoán những gì mà hắn đang nghĩ trong giờ phút này, nhìn bọn họ như thân cận khắng khít, nhưng kỳ thực lại xa xôi ngàn dặm, bên nhau lâu rồi mới phát hiện đến một bóng lưng cũng khó có thể nhìn theo. Ngụy Vô Tiện chỉ cần tiện tay phất một cái thì đó đã là Sở hà Hán giới*, ý bảo cậu dừng bước, gió tanh mưa máu, thâm thù huyết hải kia, một phân cũng không cho cậu chạm vào, không cần, cũng không thể đuổi theo hắn nữa.

A nương là thế, phụ thân cũng vậy.

( *Sở hà Hán giới: Ý chỉ biên giới chia cắt không thể vượt qua. Sau khi nhà Tần sụp đổ, khắp nơi nổi lên tranh đấu, trong đó nổi nhất là hai thế lực do Hạng Vũ và Lưu Bang dẫn đầu, cuộc chiến của hai bên còn gọi là Hán Sở tranh hùng. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ kiệt quệ, Hạng Vũ đưa ra phương án "Trung phần thiên hạ", chia đất nước ra làm hai, lấy Hồng Câu làm ranh giới, phía Tây con sông thuộc về nước Hán, phía đông thuộc về nước Sở.)

Lúc này trong đầu Ngụy Vô Tiện đều là hình ảnh Kim Lăng bị chôn ở trong vách tường, không ngừng có giọng nói, dáng điệu, nụ cười của sư tỷ trùng kích tới, xen lẫn trong đó lại là những lời chỉ trích cùng nhục mạ không ngừng. Thanh niên chỉ có thể điều khiển oán khí để bảo hộ mọi người, sau đó lảo đảo ngự hắc khí xuyên qua vực sâu dưới chân. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng đầu ngón tay từng chút một, chậm rãi đào lớp đất đá cứng rắn ở trên vách tường ra.

Rất nhanh liền đổ máu, tí tách theo vách đá đen kịt nhỏ xuống. Dường như Kim Lăng cảm nhận được có người tới cứu mình, tuy nửa người trên còn chôn ở bên trong, nhưng cậu đã kịch liệt vặn vẹo giãy dụa. Mãi đến khi Ngụy Vô Tiện từng chút từng chút một hoàn toàn cào được cậu ra ngoài, tiểu công tử Kim Tinh Tuyết Lãng vĩnh viễn kiêu ngạo bị vây khốn ba ngày ba đêm kia, rốt cuộc cũng thấy lại mặt trời. Cậu bị ảo cảnh mê trận trong bóng tối vô biên vô hạn kia dọa sợ đến phát khiếp, cũng không biết thanh niên đội đấu lạp hắc sa trước mặt mình là ai thì đã bay đến ôm chặt lấy hắn, miệng khóc lớn hô to, muốn Ngụy Vô Tiện mình thấy trong ảo cảnh vừa rồi đi chết đi, trả lại a cha a nương cho cậu.

Mà Ngụy Vô Tiện thật sự lúc này, một thân huyền y, vốn đang cố hết sức nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của thiếu niên đã thất hồn lạc phách kia để trấn an vỗ về, nhưng khi nghe rõ ràng cậu đang la hét cái gì thì thân thể, từ đầu ngón tay nhiễm máu đến tận đầu ngón chân, từng tấc từng tấc một đều đông lại như băng, tựa như chạm phải sương hàn, lạnh thấu tận xương.

Ngụy Vô Tiện! Sao ngươi không chết đi?! Ngươi trả a đa a nương cho ta! Ngươi trả a đa a nương lại cho ta!

Kim Lăng vô tri vô giác khóc lóc một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, bây giờ mới nhận ra người mình ôm khóc kêu nãy giờ chính là thanh niên bí ẩn mặc huyền y đội đấu lạp hắc sa che mặt kia, Cô Tô Lam Thị Tình Hạc Quân, Hàm Quang phu nhân, trong nháy mắt liền cả kinh im miệng lại.

Người ấy hai tay đầy máu, khỏi nói cũng biết vì để cứu mình mà phải trải qua gian nan hiểm trở như thế nào, ấy vậy mà mình cứ hết lần này đến lần khác gây phiền toái cho người ta, mình quả thực là tên chuyên gây họa mà...

Ngụy Vô Tiện thấy cậu đột nhiên không nói gì nữa, tưởng rằng cậu có chỗ nào không thoải mái, vội kiểm tra cậu một phen từ trên xuống dưới, phát hiện vết ác trớ trên cổ tay của thiếu niên. Kim Lăng bị bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của người nọ nhẹ nhàng nắm lấy, lúc này mới phát hiện trên cổ tay mình không biết xuất hiện dấu vết khó hiểu này từ khi nào, cảm thấy có chút tê dại đau đớn, cũng không biết rốt cuộc là từ nơi nào gây ra nữa.

Khi cậu còn đang bối rối không biết làm thế nào thì vết ác trớ trên cổ tay mình đột nhiên biến mất, thay vào đó là xuất hiện trên cổ tay của thanh niên huyền y đang nắm lấy tay cậu.

"Không bị thương là tốt rồi. A Lăng, còn có chỗ nào khó chịu không? "Thanh niên huyền y không định giải thích gì cho cậu, cổ tay tái nhợt mang vết ác trớ chói mắt kia vội vàng giấu vào trong tay áo rộng thùng thình của mình, vươn bàn tay còn lại lên xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.

Kim Lăng cả người như muốn ngây ra, có một thứ gì đó mềm mại ấm áp đang từng chút lan tỏa trong trái tim của cậu, cảm giác xa lạ không nói nên lời kia còn lớn hơn cảm giác chán ghét khi bị người xa lạ đụng chạm, chỉ biết lúng túng lắc đầu.

Không có như trong tưởng tượng là sẽ bị trưởng bối la mắng trách phạt, bên dưới lớp hắc sa kia chỉ phát ra một tiếng thở dài, nhàn nhạt dặn dò một câu: "Lần sau tuyệt đối không được lỗ mãng như vậy nữa", nói xong liền xoay người, ngự oán khí dẫn cậu trở về vách đá nơi mọi người đang tụ tập.

Máu lạnh ướt át của người nọ vẫn còn dính trên tay cậu, Kim Lăng nhìn bóng lưng người ấy, trong lòng vô cùng cảm động, tim đập như nổi trống, đinh tai nhức óc, không cách nào bình tĩnh lại được. Từ khi cậu sinh ra tới nay, chưa từng có trưởng bối nào quan tâm, đối xử với cậu ôn hòa dịu dàng, thậm chí có chút dung túng như vậy cả, đại đa số đều là thờ ơ mặc kệ, thậm chí là bỏ đá xuống giếng, ngóng trông cậu chết. Khắp thiên hạ chỉ có một mình cữu cữu là bảo vệ, thật lòng yêu thương cậu, nhưng câu cửa miệng của hắn vẫn luôn là "Coi chừng ta đánh gãy chân ngươi! "

Nhưng mà, bây giờ... rõ ràng dung mạo vẫn bị màn hắc sa của đấu lạp che khuất không thấy rõ, nhưng cậu tin chắc rằng, vị Tình Hạc Quân trước mắt mình thật sự là giống hệt như những lời đồn mà cậu từng khịt mũi coi thường, chưa từng tin trước đây: Người tuyệt đối là một tuyệt đại mỹ nhân, ôn nhu thịnh thế!

Lời cảm tạ còn chưa kịp nói ra, đột nhiên cậu nhìn thấy một người mặc bạch y từ trên trời giáng xuống.

Hàm Quang Quân mà mọi người vẫn luôn tìm kiếm suốt mấy ngày nay đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều hoan hô nhảy nhót vui mừng. Nhưng bạch y tiên quân trong lòng bọn họ thần sắc bi thống, hai mắt đỏ lên, vung Tị Trần lên, chỉa thẳng mũi kiếm về phía này.

Khi tất cả mọi người đều chưa kịp nhận ra mức độ nghiêm trọng bất thường của vấn đề, linh quang xanh thẳm mười phần bạo khởi, nhất kiếm tuyệt luân, hung hăng chém về phía Ngụy Vô Tiện.

******************

Linh lạc thành nê niễn tác trần, chỉ hữu hương như cố.

(Trích: "Bặc toán tử - Vịnh mai" – Lục Du thời nhà Tống

Dịch nghĩa: Dù bị héo úa, dập nát thành bụi, hoa mai vẫn tỏa hương thanh tao như thường. Ta có thể hiểu theo nghĩa rằng, cho dù người bị thế gian vùi dập, chà đạp trên mặt đất, tan xương nát thịt, nghiền thành tro bụi, thì cốt cách thanh cao, tâm hồn trong sạch sẽ vĩnh viễn lưu danh trên đời này.)

Lam Vong Cơ không thể tin vào mắt mình nữa.

Y biết Ngụy Vô Tiện yêu thương, nhớ mong, bảo bọc Kim Lăng đến thế nào, cho nên ngay khi biết cậu bị mất tích, y liền dẫn môn sinh lên đường tìm kiếm. Một đường tìm mãi đến Thanh Hà Hành Lộ lĩnh, thì thấy linh khuyển Tiên Tử của cậu đứng trước Cật Nhân bảo sủa điên cuồng.

Y dùng linh lực mạnh mẽ phá vỡ cấm chế đi vào, dùng Vong Cơ cầm vấn linh, thuận lợi tìm được Kim Lăng. Nhưng mà khi vừa đào Kim Lăng ra được một nửa thì thấy vết ác trớ trên cổ tay cậu, y liền vươn tay ra dò xét thử, ai ngờ lại bất cẩn bị rơi vào ảo trận không biết tên.

Trận pháp bình thường đều có mắt trận, phá được mắt trận thì có thể dễ dàng phá được trận pháp, muốn thoát ra ngoài không khó khăn gì, huống chi là đối với danh sĩ như Hàm Quang Quân. Một kiếm Tị Trần, một Vong Cơ cầm, ba mươi năm tu vi công lực được tu luyện đến thâm hậu khó lường, y dư sức giải quyết một trận pháp như thế này. Nhưng cái khó ở đây chính là ảo trận này có khả năng nhìn thấu dục vọng cùng nhược điểm sâu nhất trong nội tâm của mỗi người, mà mắt trận của y, hết lần này tới lần khác đều là Ngụy Vô Tiện.

Là đủ mọi hình dáng của Ngụy Vô Tiện trong ký ức của y. Có nhất kiếm kinh hồng dưới trăng, có bạch y thiếu niên cười to đứng trên bờ tường tiêu sái uống rượu. Có sâu trong đầm sen nở rộ tại Vân Mộng, thiếu niên phong thần tuấn lãng bơi thuyền hoa dưới ánh mặt trời, tươi cười vẫy tay về phía y. Hoặc là một thân chiến y đỏ tươi, nghịch ngợm kéo xuống mạt ngạch của y, rồi lại cười hì hì xin lỗi...

Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm – Tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say. Ký ức dừng lại ở thời niên thiếu tiên y nộ mã (khí phách phấn chấn, hăng hái), hết thảy đều đơn thuần mà tốt đẹp biết bao, thế nên dù biết người trước mắt kia tất cả đều là ảo giác, nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của hắn, y không thể xuống tay được, vì đó đều là ký ức trân quý nhất cả đời này của y, vậy nên y lại càng không thể dùng Tị Trần ra tay thương tổn chàng thiếu niên ấy.

Cho đến khi y thấy nhiều hơn nữa.

Xạ Nhật chi chinh, y ở trên chiến trường bị Ôn gia dùng thủ đoạn hạ lưu bức đến kỳ dị cảm của Càn Nguyên, tình triều trong kỳ dị cảm này mạnh đến mức bất thường, e rằng nếu không được giải tỏa thì sẽ trực tiếp bị dồn ép đến chết. Y khi đó đã hoàn toàn mất đi ý thức, trở nên điên cuồng, cái gì cũng không biết, cho nên y không hề hay trong lúc nguy cấp như thế, Ngụy Vô Tiện đã liều chết đem y từ trên chiến trường trở về như thế nào, cũng không hề biết mình đã điên cuồng, cưỡng bức, thương tổn người trong lòng như thế nào, y chỉ biết hoàn toàn tuân theo bản năng của một Càn Nguyên, ở trong doanh trướng đè người xuống, thô bạo cưỡng đoạt, đòi hỏi người dưới thân mình.

Khôn Trạch đáng thương vừa trải qua chiến trận ác liệt, nay lại phải chịu tra tấn, dày vò, đòi hỏi vô độ, trên người toàn là dấu hôn xanh tím cùng vết móng tay bấu véo, cào xước da thịt, toàn thân vết thương chồng chất giày vò, không một chỗ nào lành lặn, môi bị cắn rách, máu tươi từng chút từng chút theo khóe miệng tràn ra, trên cổ tay trắng mịn hiện lên từng dấu bầm xanh xanh tím tím, động một chút liền đau như bị ai bẻ gãy. Người nọ lại bất đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve mặt khuôn mặt của y.

"Lam Trạm, " Người nọ quần áo nửa khép nửa mở, nhẹ nhàng vén gọn lại những sợi tóc rối rải rác trên đệm giường của y, đôi mắt thanh thiển lưu ly ngày thường lạnh lùng, lệ khí sâu nặng nay chỉ còn lóe lên một chút ôn nhu ngắn ngủi rồi dần khép chặt lại: "Tiểu cũ kỹ này, trúng độc gì không trúng, lại trúng thứ độc tà môn như vậy. Lần này thì hay rồi, nếu để ngươi biết được, không chừng sẽ hối hận đến chết mất thôi, nhưng ta đảm bảo thúc phụ ngươi nhất định là sẽ bị chọc đến giận điên người lên nhỉ, vì ta đã trộm mất bắp cải trắng mà ông ấy tỉ mỉ dày công bồi dưỡng mà..."

Sau đó, y nhìn thấy Ngụy Anh đã mang thai Lam Ngọc được mấy tháng đang ở trên Loạn Táng Cương. Rõ ràng vừa nhìn thấy củ cải liền muốn nôn, nhưng hắn vẫn kiên trì ăn củ cải, không biết đã dùng cách gì mà dinh dưỡng toàn thân đều truyền vào hết cho đứa nhỏ trong bụng, còn bản thân mình thì gầy đến dọa người.

Trong thời kỳ mang thai, Khôn Trạch rất cần Càn Nguyên ở bên chăm sóc, rất cần tín hương Càn Nguyên ở bên cạnh để trấn an, nhưng khi đó, y cái gì cũng không làm, thậm chí bản thân y cũng không biết người mình thương đã mang thai đứa con của mình. Ngụy Vô Tiện ngoài mặt nói chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng thật ra hắn lại khó chịu đến mức ăn không nổi cơm, lại càng không ngủ được. Chỉ có thể vào ban đêm, một thân bố y đơn bạc, một mình ngồi dựa vào cái cây khô trên đỉnh núi Loạn Táng Cương, giữa đàn quạ bay trên cao, Trần Tình triền miên, hướng về phía một vầng trăng cô đơn, trong từng cơn gió đêm thổi đến thê lương, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Sau đó lại là một trận kiếm vũ đầy trời bay tới Loạn Táng Cương, từng trận chửi rủa mắng nhiếc đến che trời lấp đất tràn tới, phía sau lại là hài tử của hắn, một bước cũng không thể trốn.

Tuy đã nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn vẫn cố chấp chờ, chờ một người căn bản không có khả năng sẽ tới. Mãi đến khi Trần Tình nhiễm máu, rơi xuống mặt đất, tiếng cười nhạo nguyền rủa, châm chọc sỉ vả đồng loạt vang lên, hắn hoàn toàn chết tâm, cuối cùng cũng không thể đợi được bóng áo như tuyết kia xuất hiện trước mắt mình một lần nữa...

Y yêu Ngụy Vô Tiện, yêu thật đậm thật sâu mà không dám bày tỏ nỗi lòng, nhưng lại không biết, hắn cũng yêu y đậm sâu như vậy.

Ngụy Vô Tiện đến chết vẫn nhiệt thành yêu y, nhưng cũng không nói, cho đến khi cái chết chia cắt bọn họ, khiến hai người từ đó âm dương cách biệt.

Đã quá nhiều lần, bọn họ đều đã vắng mặt khi đối phương đang cần họ nhất. Rõ ràng đều là âm kém dương sai, trời xui đất khiến gieo thành quả này, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn Ngụy Vô Tiện một mình gánh vác. Nhân quả luân hồi, chồng chéo đến tận bây giờ, y vẫn là trạch thế minh châu không nhiễm bụi trần, nhưng Ngụy Vô Tiện đã sớm bị hắt đầy nước bẩn, kéo xuống luyện ngục.

******************

"Xin, xin ngài... Lam Trạm chỉ là bị ta mê hoặc tâm thần, là ta dùng tà ma ngoại đạo của mình, là ta dùng hồ mị yêu thuật câu dẫn y! Đừng phạt Lam Trạm và A Ngọc, đừng phạt Lam Trạm và A Ngọc mà... Ta tình nguyện vứt bỏ hết thảy mọi danh phận với quan hệ, muốn phạt ta thế nào cũng được, A Ngọc nó còn nhỏ, nó không thể không có phụ thân..."

"Cầu ngài... Cầu xin ngài..."

Bầu trời trên cao đen kịt, tối tăm, sâu không thấy đáy, như sóng triều khổng lồ, nuốt chửng mặt trăng cùng các ngôi sao, nhưng lại rơi xuống trước cửa Tĩnh thất, tuyết trắng trước hiên chính là ngưng thành từ nước mắt của hắn.

Cuộc giằng co đàm phán này vốn đã rất không công bằng rồi, hắn không hề có chút phần thắng, lợi thế nào trong đây cả. Sau cuộc vây quét tại Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện bị y cưỡng ép mang về Lam gia, y vì thế mà bị phạt quất ba mươi ba đạo giới tiên, trọng thương hôn mê, mà tuổi nhỏ Lam Ngọc thì bị nhốt vào một nơi không biết tên nào đó. Đồ đao treo ở ngay cổ hai người bọn họ, chỉ cần một giây là sẽ thấy máu, Lam thị đúng là đã lấy mạng của y và Lam Ngọc, bức bách một người đã hai bàn tay trắng là Ngụy Vô Tiện phải thần phục, mặc cho họ xử trí.

Vì ấu tử và ái nhân, huyền hạc cao ngạo một đời lần đầu tiên trong đời bị người ta chiết eo, bẻ gãy cánh. Ngoại bào màu đen to rộng che đi vết thương khắp người, nằm trên mặt đất run rẩy rơi lệ. Mà những trưởng bối thân tộc Lam thị ngày thường đối đãi với y vô cùng xa cách kia, lại vì giữ gìn bảo vệ thanh danh của y, chỉ vào mũi người y yêu mà mắng chửi.

"Một tấm gương thế gia mẫu mực như nó, lại do ngươi làm vấy bẩn! Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của nó chính là ngươi!"

"Nhìn lại bản thân mình đi, ngươi có tư cách gì mà dám gọi tên của nó? Danh húy của Vong Cơ không phải để một người như ngươi có thể tùy tiện kêu loạn! Đời này của ngươi chỉ có thể bị giam cầm ở Lam thị cho đến chết, cũng đừng mơ rằng có thể gặp lại được bọn họ!"

"Ba mươi ba đạo giới tiên! Ngươi có biết nó đã vì ngươi mà phải trả một cái giá lớn đến thế nào không? Ba mươi ba đạo giới tiên, ta muốn ngươi từng roi, từng roi phải trả lại đủ cho nó!"

"Tà ma ngoại đạo! Tổn hại nhân luân! Nghiệp chướng nặng nề! Chết không được tử tế!"

......

Từng câu từng chữ như từng cái đinh nhọn đâm sâu vào tim đến máu chảy đầm đìa. Đợi đến khi Cô Tô tuyết ngừng rơi, đêm đã tàn, chính nghĩa đến, xuân mãn nhân gian, ánh mặt trời cũng vĩnh viễn sẽ không chiếu vào nữa. Người nọ nửa quỳ trong căn phòng tối tăm chật hẹp, tay chân bị xích nặng khóa lại, trên lớp thảm cỏ khô trải trên mặt đất loang lổ những vết máu nông sâu khác nhau. Trong góc tối lộ ra tấm lưng gầy trơn bóng như sứ trắng, trên đó chằng chịt trải đầy những vết sẹo mới cũ chồng chéo lên nhau.

Không thấy mặt trời, mỗi tháng đều phải chịu đựng trừng phạt khuất nhục đến tàn khốc, làn da hắn dần dần bị lột thành một màu trắng xanh không chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt phượng là còn chút sắc đỏ bừng ở phần đuôi mắt, trống rỗng nhìn về mặt trời xa xăm không với tới được ngoài cửa sổ, đỏ đến muốn nhỏ máu.

Hắn không một tiếng động, cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào rơi xuống, đó xem như là sự ca ngợi cũng như khảo vấn dành cho con người đang dãy dụa trong tuyệt cảnh và cái chết như hắn. Người nọ căng người, cố giữ sống lưng mình thẳng tắp. Trong bóng tối, từng dòng máu nương theo sống lưng rào rạt, tí táp chảy dài xuống mặt đất.

Hắn nói hắn vui vẻ, hắn nói hắn tâm duyệt, tâm duyệt, tâm duyệt y... Nhưng cái tâm duyệt, cái tình yêu kia, dựa vào cái gì mà phải dùng cả một đời giam cầm, dùng cả tự do, tương lai, thậm chí khiến cả sinh mạng mình tan vỡ để đổi lấy chứ? Rõ ràng là bị tra tấn, nhục nhã đến không chịu nổi, nhưng tại sao hắn vẫn muốn chờ như vậy chứ? Rột cuộc hắn đã chờ được những gì? Chờ một kết cục thất vọng đến tột cùng? Chờ một lời tỏ tình trước khi chết? Chờ một cơ hội để có thể mắng chửi tất cả mọi người, nói ra tất cả oan khuất của mình? Nhưng cuối cùng, vì sao hắn lại chỉ nhìn y mà bình thản nở nụ cười thôi chứ?

Giống như, hắn chỉ biết đối xử tốt với người khác, duy chỉ có bản thân mình là quên mất. Thương tích đầy khắp cả người, hắn lại chỉ ở trong góc âm thầm liếm láp vết thương rỉ máu của mình, nỗ lực che dấu những vết sẹo ngang dọc trên thân thể cũng sâu tận trong tim, chưa bao giờ để cho người khác biết.

Hắn thiện lương, chính trực, ngay thẳng, cởi mở, lạc quan, thiện giải nhân ý như vậy, nhưng tại sao? Tại sao các ngươi lại nỡ lòng nào đối xử với hắn như vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?? Ai sẽ giúp hắn được đây? Có ai có thể cứu hắn hay không? Y trơ mắt nhìn từng dòng hồi ức thống khổ của người trong lòng mình, nhưng cái gì y cũng không làm được, nỗi thống khổ ấy như xé rách y ra, sự hối hận và hận thù đang điên cuồng sinh sôi trong lòng y.

Sao ngươi không đánh trả? Sao ngươi lại không hận vậy?! Ngụy Anh! Ngươi hận đi chứ!

"Lam Trạm."

Người nọ suy yếu nằm gối lên đùi y, cơn đau như bị xé toạc lan ra khắp toàn thân, hắn đã không cách nào cử động được nữa. Tĩnh thất mai hương bốn phía, sắc mặt hắn như mạ ngân quang của ánh trăng tròn, tóc đen như thủy hoa tản ra trong lòng y, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào mắt y, dịu dàng mở miệng nói:

"Giết ta đi."

Một giây sau, y không thể kiểm soát bàn tay của mình nữa. Trong mắt lóe lên hồng quang, Tị Trần lao ra vun vút, linh quang chợt nổi lên, đối mặt với ái nhân suốt đời vì y mà chịu thiệt thòi, không chút lưu tình, vung kiếm chém xuống.

"Phụ thân!"

"Hàm Quang Quân!"

Biến cố đột nhiên ập đến. Những người xung quanh căn bản không kịp phản ứng gì cả. Kiếm Tị Trần vừa nặng vừa tàn nhẫn, Ngụy Vô Tiện đẩy Kim Lăng đang nghẹn họng trợn mắt lên nhìn qua cho Lam Ngọc và Tư Truy, đột ngột ngửa người ra sau, dùng sự mềm dẻo của vòng eo mà người thường khó có thể đạt được để tránh đi nhát kiếm chí mạng ấy, kiếm phong lập tức chém xuống khoảng không.

"Lam Trạm!"

Hắn hét lên, đấu lạp hắc sa bị hất ra rớt xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt kinh diễm, trong cổ họng lại dâng lên vị máu tanh ngọt, Ngụy Vô Tiện hạ giọng, lại kêu lên:

"Là ta! Lam Trạm!"

Nhưng hai tròng mắt Lam Vong Cơ đã đỏ đến phát sợ, ngơ ngẩn như chưa từng nghe thấy gì, giãy dụa đến chấp mê bất ngộ trong ảo cảnh thống khổ mà vô pháp thoát thân. Ngụy Vô Tiện đã không còn sức lực để đối đầu, chống đỡ trước y nữa, dứt khoát nắm chặt lấy lưỡi kiếm Tị Trần, ngay lập tức máu tí táp từ lòng bàn tay hắn trượt xuống.

"Lam Trạm! Lam Trạm... ngươi nhìn ta này...nhìn ta...Lam Trạm" Thanh niên huyền y đột nhiên đỏ hốc mắt, dùng hết sức để chống cự, nhưng lại sợ đả thương đến y.

"Vì sao?" Bạch y tiên quân bỗng nhiên gia tăng lực đạo, con ngươi lưu ly đỏ đến nhỏ máu, mũi kiếm Tị Trần vẫn như cũ, không hề cố kỵ mà đâm vào lồng ngực ái nhân mình, hoảng loạn lặp lại lần nữa: "Vì sao lại không hận?"

Ngụy Vô Tiện nghe mà không biết phải làm thế nào.

Vì sao không hận? Vì sao lại phải hận? Hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy, phải hận ai đây? Hận chính mình? Hận Lam Trạm? Hận Cô Tô Lam thị? Hận tiên môn bách gia? Hay là hận thế đạo này?

Tị Trần lại đâm vào ngực hắn thêm ba phân, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt của huyền y thanh niên. Tuyết nguyệt tương nghi, mai tuyết thanh tuyệt, như bao ngày đêm đã trôi qua. Như chợt hiểu ra y đang ám chỉ điều gì, trên gương mặt của thanh niên huyền y vẫn nở nụ cười, chậm rãi mở miệng nói:

"Không hận."

"Bởi vì ta vẫn luôn tin rằng, tình yêu có sức mạnh còn lớn hơn cả hận thù."

*****************

Tin tức vòng đi vòng lại, rốt cuộc cũng vòng tới lỗ tai của Giang Trừng. Kim Lăng mất tích, quán trọ bị điểm túy hỏa... Giang tông chủ nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, vứt hết công vụ, một đường vội vàng chạy đến Thanh Hà Hành Lộ lĩnh. Lúc hắn đuổi theo đi vào ảo cảnh thì đám người của Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa tới, mà bản thân hắn lại đi theo vào ảo cảnh ban đầu mà Lam Vong Cơ lạc vào, cũng đồng thời cùng y đi hết toàn bộ hồi ức đau khổ của Ngụy Vô Tiện.

Cả người Giang Trừng không tài nào nhúc nhích được nữa, linh lực trên Tam Độc mỏng manh vô cùng, cũng không cách nào thoát thân ra ngoài. Chịu đựng đến phút cuối cùng đến khi ảo cảnh kết thúc, trong đầu hắn chỉ có một câu:

Lý nào lại vậy.

Lý nào lại vậy, lý nào lại vậy chứ!!!!! Quả thực là khinh người quá đáng! Hay cho một Cô Tô Lam thị! Hay cho một Lam Vong Cơ!

Còn Ngụy Vô Tiện? Cái tên ngốc Ngụy Vô Tiện này! Ngụy Vô Tiện, ngươi có bệnh rồi sao?! Rốt cuộc trong đầu tên ngốc nhà ngươi chứa cái gì vậy hả? Ngươi là bạch liên hoa sao? Mắc bệnh anh hùng đến nghiện rồi à? Không tự khuất nhục bản thân mình thành bộ dạng như vậy thì không hài lòng sao? Bị ép thành như vầy rồi mà cũng còn có thể nhịn được à?

Sau đó hắn liền nhìn thấy người khởi xướng như sét đánh không kịp bưng tai, vung kiếm chém vào trung tâm của ảo cảnh.

Không rõ tình hình trước mắt, Lam Ngọc và Tư Truy không dám vọng động tiến lên, các tiểu bối ở bên cạnh cũng do dự không dám ra tay, Nhiếp Hoài Tang thì đứng đó vô cùng sốt ruột.

Ngụy Vô Tiện liên tục né tránh, thối lui về phía sau đến không thể lùi được nữa, phía sau chính là vực sâu thăm thẳm.

Nếu Tị Trần lại cắm sâu hơn ba phân, giây tiếp theo hắn sẽ cầm chắc cái chết.

Giang tông chủ nặng nề chậc một tiếng, Tử Điện xuất thủ, phi thân nhảy thẳng xuống.

******************

6k từ, tính ra chương 7 này tới gần 12k từ lận. Lần edit này xem như là lần thứ hai tui đọc lại, nhưng ngực vẫn đau thắt, không cầm được nước mắt! Quá thảm rồi!!!! Lam gia quá ích kỷ, quá ngụy quân tử, khiến tui căm phẫn không chịu nổi!!!!!!! Vì bảo vệ cho thanh danh của Lam Trạm, của Cô Tô Lam thị. Lam gia không tiếc hi sinh người đã khai chi tán diệp cho dòng chính trực hệ nhà mình, đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn! Tiện đúng là bị phẫn uất đến chết mà! Tui tức quá, tức đến nổ phổi luôn mà, không edit nổi nữa!

Nhưng cũng có chỗ buồn cười, Giang Trừng làm cái gì cũng trước người ta! Cứu Lam Ngọc, gặp Ngụy Vô Tiện, đến Minh thất, lạc vào ảo cảnh... Giang Trừng dường như lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, dường như cũng rất không đúng lúc thì phải...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...