[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân
Chương 27: PN2 - NGỤY CÔNG TỬ
Phiên ngoại 2: Ngụy công tử - 2
2.
Lam Úy nhìn hai khối sắt vụn, trầm tư trong chốc lát, có vẻ không tin lắm, lại nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện, hỏi:
"Là cái Âm Hổ Phù mà năm đó Xạ Nhật chi chinh, hợp hai thành một, hiệu lệnh tà, san bằng thành Bất Dạ Thiên ấy hả?"
Ngụy Vô Tiện cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nói:
"Học bài không tồi, tuy rằng phần san bằng thì... ha ha ha, cũng không quá đáng đến mức đó, thế nhưng máu chảy khắp nơi ngược lại là sự thật, đây là một vật cực kỳ nguy hiểm."
Lam Úy lại không tin mà nhìn hắn:
"Đã là vật như vậy, tại sao lại ở trong tay a cha?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Để ta hủy nó đi đấy, hủy cũng nhiều năm rồi, tối hôm qua vừa mới hủy thành công đấy."
Mắt Lam Úy lại trừng lớn thêm vài phần nữa:
"Vì sao a cha lại hủy?"
Ngụy Vô Tiện cầm lấy nửa miếng phù, tùy ý ném qua ném lại trong tay giống như là nghịch một quả bóng, nói:
"Oan có đầu nợ có chủ, do ta tạo ra, đương nhiên là phải do ta hủy rồi."
Lam Úy nghe xong mấy lời này, loại cảm xúc kinh dị trong mắt ngược lại biến mất hoàn toàn không còn chút gì, tiện tay nhặt nửa miếng phù trên bàn lên xoay tròn vài vòng, bĩu môi nói:
"Lần trước a cha còn nói Phong Tà Bàn là do a cha tạo ra."
Ngụy Vô Tiện thở dài, liện tục vỗ bàn nói:
"Thật sự là ta tạo ra mà, tại sao con nhất định không chịu tin nhỉ? Mô hình đầu tiên của cái thứ kia vẫn còn ở bên trong Tĩnh thất, phía trên còn lưu lại dấu răng năm con hai tuổi lôi ra gặm đấy."
Lam Úy hừ một tiếng:
"A cha còn nói Triệu Âm Kỳ cũng là do a cha tạo ra."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Cái đó đương nhiên cũng là ta tạo ra! Ầy, vị Tiểu Úy công tử này ơi, có phải thường ngày ta nói đùa với con nhiều quá, cho nên hiếm khi ta nói chuyện đứng đắn, con lại không chịu tin có phải không?"
Lam Úy nghe xong, ấy thế mà lại nghiêm trang gật gật đầu, giống như lại nhớ đến những thứ gọi là "chuyện xưa" do Ngụy Vô Tiện bịa ra từ trước đến nay, sau đó nhấc ngón tay lên bắt đầu đếm từng chuyện. Ngụy Vô Tiện gạt cả hai miếng Âm Hổ Phù trên bàn sang một bên, hai tay chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống hạ giọng hỏi:
"Không tin thật?"
Lam Úy đáp:
"A cha nói xem?"
Ngụy Vô Tiện nhìn cậu chăm chú, nhìn cậu chằm chằm, sau đó bỗng nhiên cười nhếch mép một phát. Lam Úy thấy chuyện lớn không tốt rồi, đang muốn bỏ trốn, thế nhưng không kịp nữa rồi, bị Ngụy Vô Tiện vươn tay túm lấy cổ áo xốc lên rồi kéo đến bên cạnh, tay còn lại vươn ra bắt đầu chọc vào hông Lam Úy cù ngứa.
Lam Úy từ nhỏ đã giống Ngụy Vô Tiện ở điểm này, sợ nhất là bị người bên ngoài chọc hoặc đụng vào phần hông và thắt lưng, đặc biệt là sau khi bị a cha cậu phát hiện ra, đã sợ càng thêm sợ. Bây giờ cậu cũng lớn rồi, lực tay cũng chẳng kém Ngụy Vô Tiện là bao, không giống như lúc còn nhỏ hoàn toàn không thể phản kháng được chút nào, chỉ có thể chấp nhận số phận để Ngụy Vô Tiện túm cổ xách như xách mèo ôm vào lòng rồi cù. Thế nhưng bây giờ cao thì còn chưa cao bằng Ngụy Vô Tiện, đã thế lại còn sợ ngứa sợ buồn thật sự, chưa giãy giụa được hai ba nhịp đã chấp nhận bại trận, một cước đạp lệch luôn cả bàn sách, suýt nữa thì bị Ngụy Vô Tiện cù buồn đến mức không thở nổi, vừa tránh né vừa la lớn:
"Được được, con tin! A cha thần thông quảng đại, con tin... Ha ha ha ha ha a cha đừng cù nữa, ngứa! Con tin mà con tin thật rồi mà!"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên là thích nghịch ngợm mấy cái trò con mèo này với cậu, càng cù càng hăng, nói:
"Chẳng qua con chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi sao, đến ngày mai lúc nói chuyện với Kim Lăng ai mà biết là con nói cái gì! Hôm nay kiểu gì thì kiểu ta cũng phải cù cho con khắc cốt ghi tâm, thật lòng khâm phục, thật lòng tin là thật mới thôi!"
"Cạch" một tiếng, hai miếng Âm Hổ Phù hỏng rơi khỏi mặt bàn trước, rồi đến mấy bản gia quy Lam thị "roạt roạt" theo sau rơi xuống đầy đất, vương vãi khắp nơi. Lam Úy vừa muốn trốn khỏi ma trảo của Ngụy Vô Tiện, lại vừa muốn nhặt gọn sách lên, mới chống nửa người dậy còn chưa giãy thoát được, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng sách mở ra vang lên lần nữa, sau đó là một giọng nói trầm thấp vững chãi, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn hỏi:
"Tin cái gì?"
Lam Úy hoan hô một tiếng rồi lập tức bật người nhảy phắt về phía cửa:
"Phụ thân!!!"
Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng cười mệt rồi, dứt khoát nằm thẳng xuống sàn nhà sạch sẽ không chịu đứng lên, vừa thở vừa cười khẽ nói:
"Giờ thì tốt rồi, Tiểu Úy công tử, cứu tinh của con đến rồi kìa."
Lam Vong Cơ tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cực kỳ dịu dàng gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nằm ở chỗ kia, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, một ống tay áo trắng như tuyết buông xuống trước mặt, nghiêng đầu sang nhìn là Lam Vong Cơ đang duỗi bàn tay mảnh khảnh về phía hắn. Ngụy Vô Tiện cười với Lam Vong Cơ, đặt tay lên bàn tay kia, ngay lập tức được Lam Vong Cơ vững vàng kéo một phát từ dưới đất đứng lên, y còn không quên vén vài lọn tóc rối vướng ở gò má sang hai bên mang tai cho hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn vạt áo trước bị chính hắn vò thành vài nếp nhăn, lại nhìn thiếu niên đang trốn phía sau Lam Vong Cơ, không nhịn được nữa, "ha ha" bật cười lớn.
Lam Úy tự biết hiện giờ tóc cậu đang rất rối, chẳng biết đã rối đến mức nào rồi, dù sao cũng đã bị Ngụy Vô Tiện cười vào mặt rồi, đành phải trở tay kéo phát quan xuống, mái tóc đen vừa dày vừa mượt đổ xuống trên bờ vai của thiếu niên. Ngụy Vô Tiện thuận tay đẩy cậu về phía Lam Vong Cơ, Lam Úy vốn còn định nói không cần, Lam Vong Cơ đã nói một tiếng "Ngồi", cậu bèn quy củ ngồi xuống giữa đống giấy chép phạt nằm la liệt trên đất, để Lam Vong Cơ có thể thuận tiện chải tóc cho cậu. Ngụy Vô Tiện mặc kệ cảnh tượng hỗn loạn trên sàn nhà, lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, mông còn đè lên một nửa bản "Lễ tắc thiên", chăm chú nhìn mấy ngón tay quanh năm gảy đàn cầm kiếm của Lam Vong Cơ xuyên qua những lọn tóc đen nhánh của Lam Úy. Hắn sờ sờ cằm suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
"Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc nó còn nhỏ không? Ngươi không hề dám chải tóc cho nó, sợ lỡ tay túm mạnh làm nó đau. Lúc đó Tiểu Úy còn đang ngây thơ chưa biết gì mà cũng không nói gì, để mặc cho ta muốn chải tóc nó thành kiểu gì thì chải thành kiểu đó. Cuối cùng đến một ngày ngay cả Trạch Vu Quân cũng không nhìn nổi nữa, phải cẩn thận chải lại cho nó một chút, sau đó mới dám để nó đến Lan thất cho thúc phụ ngươi gặp, ha ha ha ha ha..."
Phát quan bằng bạc tinh xảo được cố định trên đỉnh đầu, Lam Úy giữ cổ thẳng tắp, môi khẽ mấp máy, nói:
"A cha, con còn đang ở đây đấy, con không bị điếc đâu."
Ngụy Vô Tiện búng nhẹ lên tai cậu một cái, nói:
"Ai nói con điếc, chẳng phải là ta chỉ đang nhớ lại những ký ức vui vẻ ngày xưa thôi sao!"
Lúc này Lam Vong Cơ mới bình thản vỗ vỗ lên đầu vai của Lam Úy, cậu biết như vậy là tóc đã được buộc xong xuôi ổn thỏa rồi, xoay người nhẹ nhàng nói một tiếng tạ ơn phụ thân, sau đó mới nói với Ngụy Vô Tiện:
"Như thế vui lắm ạ?"
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhìn Lam Vong Cơ hỏi:
"Lam Trạm, ngươi nói xem như vậy có vui không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, tiếp đến thản nhiên đáp:
"Ừ."
Đến nước này thì Lam Úy biết rằng cậu còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, chấp nhận số phận đi nhặt lại sách vở giấy bút rơi trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện cười hì hì dịch sang bên cạnh nửa bước, dọn ra cho cậu một chỗ trống, lại nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi Lam Úy:
"Hôm nay bị trưởng lão Lam thị phạt xét gia quy, vì sao?"
Tay Lam Úy khựng lại một chút, đặt cuốn sách trong tay lên bàn, sau đó đứng thẳng người dậy, đáp:
"Chuyền giấy qua lại với Kim Lăng ạ."
Cậu nói cực kỳ thẳng thắn, mặc dù không phải là dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện năm xưa phá hư quy củ còn muốn lấy đó làm kiêu ngạo, thế nhưng vẫn mang theo vài phần thái độ hệt như lần này biết sai lần sau vẫn dám. Ngụy Vô Tiện nhướng nhướng mày với cậu, Lam Vong Cơ nghe xong lại chỉ hỏi:
"Đã chép xong chưa?"
Lam Úy nói:
"Lúc trước đã chép xong rồi."
Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại vươn tay, chuẩn xác rút được tờ giấy lúc trước Lam Úy dùng để vẽ bức tranh năm con rùa ra từ giữa một chồng giấy mềm dày thật dày. Ngụy Vô Tiện lập tức cười to thành tiếng:
"Ha ha ha, nó như thế này cũng không tính là nói dối, đúng thật là chép xong từ "lúc trước" rồi còn gì, không biết đã tích cóp được bao nhiêu rồi, cái này gọi là lo trước khỏi họa đấy!"
Lam Vong Cơ im lặng thu tờ giấy vẽ rùa kia vào trong tay áo, lần này thì bả vai của Lam Úy run lên một cái rõ ràng, nghe thấy Lam Vong Cơ nói với cậu:
"Chép lại lần nữa."
Lam Úy gật đầu một cái, thấp giọng nói:
"Vâng."
Lam Vong Cơ lại nói:
"Không được sử dụng phần đã chép sẵn lúc trước."
Ngụy Vô Tiện lại còn hả họng cười to hơn nữa.
Lam Úy đẩy bàn lại ngay ngắn, trải giấy đặt bút ngay ngắn cẩn thận lên trên, cả người rụt lại, lần thứ hai gật đầu đáp:
"Vâng ạ."
Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm mà liếc cậu một cái, thong thả nói:
"Tiểu Úy công tử, ta muốn nói gì thì con biết rồi đấy."
Lam Úy vừa cúi đầu chép gia quy lên giấy vừa nói:
"A cha muốn nói, lần sau nếu còn định chuyền giấy, vậy thì đừng để cho tiên sinh bắt được."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nói:
"Con chắc là cũng biết phụ thân con muốn nói gì rồi."
Lam Úy đáp:
"Mặc dù phạm sai lầm, nhưng chưa đẩy trách nhiệm cho người khác, cùng nhau gánh vác việc chép phạt, là hành động đúng trong cái sai. Song, chuyền giấy vốn là không tuân theo quy củ của Lan thất, vẫn phải chịu phạt."
Ngụy Vô Tiện thu hai miếng Âm Hổ Phù ở bên cạnh bàn lại, đứng dậy phủi phủi tay nói:
"Được rồi, đạo lý con đều hiểu rõ. Nếu còn có lần sau, chính con thử nghĩ xem?"
Lam Vong Cơ cũng đứng dậy cùng Ngụy Vô Tiện, lại nghe thấy hắn nói với Lam Úy:
"Phụ thân con đã buộc tóc cẩn thận cho con rồi, con chép phạt xong cũng đừng có buồn tay buồn chân mà vò rối đi đấy, muốn vò thì cũng phải ngồi yên chịu đựng. Đợi lát nữa còn có chuyện quan trọng."
Ngòi bút đang lướt trôi chảy trong tay Lam Úy khựng lai một chút, ngẩng đầu hỏi:
"Chuyện quan trọng cỡ nào?"
Ngụy Vô Tiện:
"Không nói cho con biết đấy!"
Lam Úy khẽ bĩu môi với hắn một cái, chuyển sang giương mắt nhìn Lam Vong Cơ. Vừa nãy khi cậu nhận sai vẻ mặt còn lạnh nhạt thản nhiên cực kỳ, thế nhưng đến lúc xuống nước cầu khẩn người khác thì lại mím môi rồi chớp chớp mắt, dáng vẻ nhìn trông có chút tội nghiệp. Thiếu niên này bình thường giống cả phụ thân lẫn a cha, thế nhưng những lúc như thế này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thần thái này cực kỳ giống Ngụy Vô Tiện, bản sao giống mười phần mười bản chính. Lam Vong Cơ không biết làm cách nào, đang muốn lên tiếng thì bản chính Ngụy Vô Tiện vội vàng túm lấy tay áo y giật một phát, rất là thần bí mà liên tục lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ đành trả lời úp mở:
"Đến từ đường."
Lam Úy toàn thân chấn động:
"Quỳ... lâu không ạ?"
Ngụy Vô Tiện cười lớn, nói:
"Không phải là phạt con quỳ! Ha ha ha ha, là con tự suy diễn rồi tự hỏi đấy nhé, sợ rồi à?"
Lam Úy nghe thấy không phải Lam Vong Cơ phạt cậu chép gia quy xong còn phạt cậu quỳ thì cảm thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng nữa, cho nên không hỏi nhiều thêm. Ngụy Vô Tiện bước đến cạnh cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua dáng vẻ Lam Úy hiếm khi chăm chú nghiêm túc im lặng chép phạt, nhịn không được nói thêm:
"Trước hết con cứ chép tầm hai canh giờ, ta và phụ thân con đi chuẩn bị thỏa đáng, sau đó đến đây đón con sau."
Lam Úy gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện đang muốn cùng Lam Vong Cơ sánh vai rời đi, lại nghe thấy Lam Úy gọi:
"A cha?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ơi? Còn chuyện gì nữa thế?"
Lam Úy gác bút sang một bên, tạm dừng trong phút chốc rồi mới hỏi:
"Vừa nãy a cha nói Âm Hổ Phù là do a cha tạo ra, cũng là do a cha hủy..."
Ngụy Vô Tiện cao hứng phấn chấn nói:
"Cuối cùng Tiểu Úy công tử cũng chịu tin rồi à?"
Lam Úy nói tiếp:
"Đã là a cha hủy, tại sao con lại không biết?"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, thấy hàng mi dài của y nhẹ nhàng rung động, đưa mắt nhìn lại, đã thấy khóe môi y vẽ nên một ý cười thật nhạt. Ngụy Vô Tiện đáp:
"Bởi vì ta hủy nó mất rất nhiều năm."
Lam Úy sửng sốt:
"Bao nhiêu năm?"
Ngụy Vô Tiện hất hất cằm về phía cậu, nói:
"Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Lam Úy đáp:
"Mười lăm."
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói:
"Ừ, vậy thì là mười lăm năm... Vị Tiểu Úy công tử này, sao con lại nhìn ta kiểu đấy?"
Lam Úy nhìn hắn nửa ngày, chỉ nói thêm hai chữ:
"Quá lâu."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:
"Bởi vì ta không vội."
Hắn nói xong thì chống tay lên trên cửa, khẽ nháy mắt với Lam Úy, nói:
"Đừng hỏi nữa, chép phạt của con đi."
2.
Lam Úy nhìn hai khối sắt vụn, trầm tư trong chốc lát, có vẻ không tin lắm, lại nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện, hỏi:
"Là cái Âm Hổ Phù mà năm đó Xạ Nhật chi chinh, hợp hai thành một, hiệu lệnh tà, san bằng thành Bất Dạ Thiên ấy hả?"
Ngụy Vô Tiện cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nói:
"Học bài không tồi, tuy rằng phần san bằng thì... ha ha ha, cũng không quá đáng đến mức đó, thế nhưng máu chảy khắp nơi ngược lại là sự thật, đây là một vật cực kỳ nguy hiểm."
Lam Úy lại không tin mà nhìn hắn:
"Đã là vật như vậy, tại sao lại ở trong tay a cha?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Để ta hủy nó đi đấy, hủy cũng nhiều năm rồi, tối hôm qua vừa mới hủy thành công đấy."
Mắt Lam Úy lại trừng lớn thêm vài phần nữa:
"Vì sao a cha lại hủy?"
Ngụy Vô Tiện cầm lấy nửa miếng phù, tùy ý ném qua ném lại trong tay giống như là nghịch một quả bóng, nói:
"Oan có đầu nợ có chủ, do ta tạo ra, đương nhiên là phải do ta hủy rồi."
Lam Úy nghe xong mấy lời này, loại cảm xúc kinh dị trong mắt ngược lại biến mất hoàn toàn không còn chút gì, tiện tay nhặt nửa miếng phù trên bàn lên xoay tròn vài vòng, bĩu môi nói:
"Lần trước a cha còn nói Phong Tà Bàn là do a cha tạo ra."
Ngụy Vô Tiện thở dài, liện tục vỗ bàn nói:
"Thật sự là ta tạo ra mà, tại sao con nhất định không chịu tin nhỉ? Mô hình đầu tiên của cái thứ kia vẫn còn ở bên trong Tĩnh thất, phía trên còn lưu lại dấu răng năm con hai tuổi lôi ra gặm đấy."
Lam Úy hừ một tiếng:
"A cha còn nói Triệu Âm Kỳ cũng là do a cha tạo ra."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Cái đó đương nhiên cũng là ta tạo ra! Ầy, vị Tiểu Úy công tử này ơi, có phải thường ngày ta nói đùa với con nhiều quá, cho nên hiếm khi ta nói chuyện đứng đắn, con lại không chịu tin có phải không?"
Lam Úy nghe xong, ấy thế mà lại nghiêm trang gật gật đầu, giống như lại nhớ đến những thứ gọi là "chuyện xưa" do Ngụy Vô Tiện bịa ra từ trước đến nay, sau đó nhấc ngón tay lên bắt đầu đếm từng chuyện. Ngụy Vô Tiện gạt cả hai miếng Âm Hổ Phù trên bàn sang một bên, hai tay chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống hạ giọng hỏi:
"Không tin thật?"
Lam Úy đáp:
"A cha nói xem?"
Ngụy Vô Tiện nhìn cậu chăm chú, nhìn cậu chằm chằm, sau đó bỗng nhiên cười nhếch mép một phát. Lam Úy thấy chuyện lớn không tốt rồi, đang muốn bỏ trốn, thế nhưng không kịp nữa rồi, bị Ngụy Vô Tiện vươn tay túm lấy cổ áo xốc lên rồi kéo đến bên cạnh, tay còn lại vươn ra bắt đầu chọc vào hông Lam Úy cù ngứa.
Lam Úy từ nhỏ đã giống Ngụy Vô Tiện ở điểm này, sợ nhất là bị người bên ngoài chọc hoặc đụng vào phần hông và thắt lưng, đặc biệt là sau khi bị a cha cậu phát hiện ra, đã sợ càng thêm sợ. Bây giờ cậu cũng lớn rồi, lực tay cũng chẳng kém Ngụy Vô Tiện là bao, không giống như lúc còn nhỏ hoàn toàn không thể phản kháng được chút nào, chỉ có thể chấp nhận số phận để Ngụy Vô Tiện túm cổ xách như xách mèo ôm vào lòng rồi cù. Thế nhưng bây giờ cao thì còn chưa cao bằng Ngụy Vô Tiện, đã thế lại còn sợ ngứa sợ buồn thật sự, chưa giãy giụa được hai ba nhịp đã chấp nhận bại trận, một cước đạp lệch luôn cả bàn sách, suýt nữa thì bị Ngụy Vô Tiện cù buồn đến mức không thở nổi, vừa tránh né vừa la lớn:
"Được được, con tin! A cha thần thông quảng đại, con tin... Ha ha ha ha ha a cha đừng cù nữa, ngứa! Con tin mà con tin thật rồi mà!"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên là thích nghịch ngợm mấy cái trò con mèo này với cậu, càng cù càng hăng, nói:
"Chẳng qua con chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi sao, đến ngày mai lúc nói chuyện với Kim Lăng ai mà biết là con nói cái gì! Hôm nay kiểu gì thì kiểu ta cũng phải cù cho con khắc cốt ghi tâm, thật lòng khâm phục, thật lòng tin là thật mới thôi!"
"Cạch" một tiếng, hai miếng Âm Hổ Phù hỏng rơi khỏi mặt bàn trước, rồi đến mấy bản gia quy Lam thị "roạt roạt" theo sau rơi xuống đầy đất, vương vãi khắp nơi. Lam Úy vừa muốn trốn khỏi ma trảo của Ngụy Vô Tiện, lại vừa muốn nhặt gọn sách lên, mới chống nửa người dậy còn chưa giãy thoát được, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng sách mở ra vang lên lần nữa, sau đó là một giọng nói trầm thấp vững chãi, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn hỏi:
"Tin cái gì?"
Lam Úy hoan hô một tiếng rồi lập tức bật người nhảy phắt về phía cửa:
"Phụ thân!!!"
Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng cười mệt rồi, dứt khoát nằm thẳng xuống sàn nhà sạch sẽ không chịu đứng lên, vừa thở vừa cười khẽ nói:
"Giờ thì tốt rồi, Tiểu Úy công tử, cứu tinh của con đến rồi kìa."
Lam Vong Cơ tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cực kỳ dịu dàng gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nằm ở chỗ kia, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, một ống tay áo trắng như tuyết buông xuống trước mặt, nghiêng đầu sang nhìn là Lam Vong Cơ đang duỗi bàn tay mảnh khảnh về phía hắn. Ngụy Vô Tiện cười với Lam Vong Cơ, đặt tay lên bàn tay kia, ngay lập tức được Lam Vong Cơ vững vàng kéo một phát từ dưới đất đứng lên, y còn không quên vén vài lọn tóc rối vướng ở gò má sang hai bên mang tai cho hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn vạt áo trước bị chính hắn vò thành vài nếp nhăn, lại nhìn thiếu niên đang trốn phía sau Lam Vong Cơ, không nhịn được nữa, "ha ha" bật cười lớn.
Lam Úy tự biết hiện giờ tóc cậu đang rất rối, chẳng biết đã rối đến mức nào rồi, dù sao cũng đã bị Ngụy Vô Tiện cười vào mặt rồi, đành phải trở tay kéo phát quan xuống, mái tóc đen vừa dày vừa mượt đổ xuống trên bờ vai của thiếu niên. Ngụy Vô Tiện thuận tay đẩy cậu về phía Lam Vong Cơ, Lam Úy vốn còn định nói không cần, Lam Vong Cơ đã nói một tiếng "Ngồi", cậu bèn quy củ ngồi xuống giữa đống giấy chép phạt nằm la liệt trên đất, để Lam Vong Cơ có thể thuận tiện chải tóc cho cậu. Ngụy Vô Tiện mặc kệ cảnh tượng hỗn loạn trên sàn nhà, lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, mông còn đè lên một nửa bản "Lễ tắc thiên", chăm chú nhìn mấy ngón tay quanh năm gảy đàn cầm kiếm của Lam Vong Cơ xuyên qua những lọn tóc đen nhánh của Lam Úy. Hắn sờ sờ cằm suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
"Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc nó còn nhỏ không? Ngươi không hề dám chải tóc cho nó, sợ lỡ tay túm mạnh làm nó đau. Lúc đó Tiểu Úy còn đang ngây thơ chưa biết gì mà cũng không nói gì, để mặc cho ta muốn chải tóc nó thành kiểu gì thì chải thành kiểu đó. Cuối cùng đến một ngày ngay cả Trạch Vu Quân cũng không nhìn nổi nữa, phải cẩn thận chải lại cho nó một chút, sau đó mới dám để nó đến Lan thất cho thúc phụ ngươi gặp, ha ha ha ha ha..."
Phát quan bằng bạc tinh xảo được cố định trên đỉnh đầu, Lam Úy giữ cổ thẳng tắp, môi khẽ mấp máy, nói:
"A cha, con còn đang ở đây đấy, con không bị điếc đâu."
Ngụy Vô Tiện búng nhẹ lên tai cậu một cái, nói:
"Ai nói con điếc, chẳng phải là ta chỉ đang nhớ lại những ký ức vui vẻ ngày xưa thôi sao!"
Lúc này Lam Vong Cơ mới bình thản vỗ vỗ lên đầu vai của Lam Úy, cậu biết như vậy là tóc đã được buộc xong xuôi ổn thỏa rồi, xoay người nhẹ nhàng nói một tiếng tạ ơn phụ thân, sau đó mới nói với Ngụy Vô Tiện:
"Như thế vui lắm ạ?"
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhìn Lam Vong Cơ hỏi:
"Lam Trạm, ngươi nói xem như vậy có vui không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, tiếp đến thản nhiên đáp:
"Ừ."
Đến nước này thì Lam Úy biết rằng cậu còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, chấp nhận số phận đi nhặt lại sách vở giấy bút rơi trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện cười hì hì dịch sang bên cạnh nửa bước, dọn ra cho cậu một chỗ trống, lại nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi Lam Úy:
"Hôm nay bị trưởng lão Lam thị phạt xét gia quy, vì sao?"
Tay Lam Úy khựng lại một chút, đặt cuốn sách trong tay lên bàn, sau đó đứng thẳng người dậy, đáp:
"Chuyền giấy qua lại với Kim Lăng ạ."
Cậu nói cực kỳ thẳng thắn, mặc dù không phải là dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện năm xưa phá hư quy củ còn muốn lấy đó làm kiêu ngạo, thế nhưng vẫn mang theo vài phần thái độ hệt như lần này biết sai lần sau vẫn dám. Ngụy Vô Tiện nhướng nhướng mày với cậu, Lam Vong Cơ nghe xong lại chỉ hỏi:
"Đã chép xong chưa?"
Lam Úy nói:
"Lúc trước đã chép xong rồi."
Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại vươn tay, chuẩn xác rút được tờ giấy lúc trước Lam Úy dùng để vẽ bức tranh năm con rùa ra từ giữa một chồng giấy mềm dày thật dày. Ngụy Vô Tiện lập tức cười to thành tiếng:
"Ha ha ha, nó như thế này cũng không tính là nói dối, đúng thật là chép xong từ "lúc trước" rồi còn gì, không biết đã tích cóp được bao nhiêu rồi, cái này gọi là lo trước khỏi họa đấy!"
Lam Vong Cơ im lặng thu tờ giấy vẽ rùa kia vào trong tay áo, lần này thì bả vai của Lam Úy run lên một cái rõ ràng, nghe thấy Lam Vong Cơ nói với cậu:
"Chép lại lần nữa."
Lam Úy gật đầu một cái, thấp giọng nói:
"Vâng."
Lam Vong Cơ lại nói:
"Không được sử dụng phần đã chép sẵn lúc trước."
Ngụy Vô Tiện lại còn hả họng cười to hơn nữa.
Lam Úy đẩy bàn lại ngay ngắn, trải giấy đặt bút ngay ngắn cẩn thận lên trên, cả người rụt lại, lần thứ hai gật đầu đáp:
"Vâng ạ."
Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm mà liếc cậu một cái, thong thả nói:
"Tiểu Úy công tử, ta muốn nói gì thì con biết rồi đấy."
Lam Úy vừa cúi đầu chép gia quy lên giấy vừa nói:
"A cha muốn nói, lần sau nếu còn định chuyền giấy, vậy thì đừng để cho tiên sinh bắt được."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nói:
"Con chắc là cũng biết phụ thân con muốn nói gì rồi."
Lam Úy đáp:
"Mặc dù phạm sai lầm, nhưng chưa đẩy trách nhiệm cho người khác, cùng nhau gánh vác việc chép phạt, là hành động đúng trong cái sai. Song, chuyền giấy vốn là không tuân theo quy củ của Lan thất, vẫn phải chịu phạt."
Ngụy Vô Tiện thu hai miếng Âm Hổ Phù ở bên cạnh bàn lại, đứng dậy phủi phủi tay nói:
"Được rồi, đạo lý con đều hiểu rõ. Nếu còn có lần sau, chính con thử nghĩ xem?"
Lam Vong Cơ cũng đứng dậy cùng Ngụy Vô Tiện, lại nghe thấy hắn nói với Lam Úy:
"Phụ thân con đã buộc tóc cẩn thận cho con rồi, con chép phạt xong cũng đừng có buồn tay buồn chân mà vò rối đi đấy, muốn vò thì cũng phải ngồi yên chịu đựng. Đợi lát nữa còn có chuyện quan trọng."
Ngòi bút đang lướt trôi chảy trong tay Lam Úy khựng lai một chút, ngẩng đầu hỏi:
"Chuyện quan trọng cỡ nào?"
Ngụy Vô Tiện:
"Không nói cho con biết đấy!"
Lam Úy khẽ bĩu môi với hắn một cái, chuyển sang giương mắt nhìn Lam Vong Cơ. Vừa nãy khi cậu nhận sai vẻ mặt còn lạnh nhạt thản nhiên cực kỳ, thế nhưng đến lúc xuống nước cầu khẩn người khác thì lại mím môi rồi chớp chớp mắt, dáng vẻ nhìn trông có chút tội nghiệp. Thiếu niên này bình thường giống cả phụ thân lẫn a cha, thế nhưng những lúc như thế này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra thần thái này cực kỳ giống Ngụy Vô Tiện, bản sao giống mười phần mười bản chính. Lam Vong Cơ không biết làm cách nào, đang muốn lên tiếng thì bản chính Ngụy Vô Tiện vội vàng túm lấy tay áo y giật một phát, rất là thần bí mà liên tục lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ đành trả lời úp mở:
"Đến từ đường."
Lam Úy toàn thân chấn động:
"Quỳ... lâu không ạ?"
Ngụy Vô Tiện cười lớn, nói:
"Không phải là phạt con quỳ! Ha ha ha ha, là con tự suy diễn rồi tự hỏi đấy nhé, sợ rồi à?"
Lam Úy nghe thấy không phải Lam Vong Cơ phạt cậu chép gia quy xong còn phạt cậu quỳ thì cảm thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng nữa, cho nên không hỏi nhiều thêm. Ngụy Vô Tiện bước đến cạnh cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua dáng vẻ Lam Úy hiếm khi chăm chú nghiêm túc im lặng chép phạt, nhịn không được nói thêm:
"Trước hết con cứ chép tầm hai canh giờ, ta và phụ thân con đi chuẩn bị thỏa đáng, sau đó đến đây đón con sau."
Lam Úy gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện đang muốn cùng Lam Vong Cơ sánh vai rời đi, lại nghe thấy Lam Úy gọi:
"A cha?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ơi? Còn chuyện gì nữa thế?"
Lam Úy gác bút sang một bên, tạm dừng trong phút chốc rồi mới hỏi:
"Vừa nãy a cha nói Âm Hổ Phù là do a cha tạo ra, cũng là do a cha hủy..."
Ngụy Vô Tiện cao hứng phấn chấn nói:
"Cuối cùng Tiểu Úy công tử cũng chịu tin rồi à?"
Lam Úy nói tiếp:
"Đã là a cha hủy, tại sao con lại không biết?"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, thấy hàng mi dài của y nhẹ nhàng rung động, đưa mắt nhìn lại, đã thấy khóe môi y vẽ nên một ý cười thật nhạt. Ngụy Vô Tiện đáp:
"Bởi vì ta hủy nó mất rất nhiều năm."
Lam Úy sửng sốt:
"Bao nhiêu năm?"
Ngụy Vô Tiện hất hất cằm về phía cậu, nói:
"Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Lam Úy đáp:
"Mười lăm."
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói:
"Ừ, vậy thì là mười lăm năm... Vị Tiểu Úy công tử này, sao con lại nhìn ta kiểu đấy?"
Lam Úy nhìn hắn nửa ngày, chỉ nói thêm hai chữ:
"Quá lâu."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói:
"Bởi vì ta không vội."
Hắn nói xong thì chống tay lên trên cửa, khẽ nháy mắt với Lam Úy, nói:
"Đừng hỏi nữa, chép phạt của con đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương