[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân
Chương 9
9.
"Gió xuân vì ai mà vương vấn..." Ngụy Vô Tiện nghe được có người đang ê ê a a mà hát: "Sông thu cớ gì không về nhà..."
Hắn hơi kéo nhẹ tàu lá sen đang phủ trên mặt lên, ánh mặt trời vàng nhạt óng ánh như mật nhanh chóng nhân cơ hội lẻn vào, chói đến mức hắn phải khẽ chớp chớp hàng mi dài một chút. Đưa mắt nhìn qua, từ trong khoang thuyền có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ đang len lỏi qua mảnh hồ xanh mướt lá sen, tiếng cười đùa của mấy cô nương bạo gan theo tiếng khua mái chèo dần dần đi xa, tiếng ca vẫn còn quẩn quanh trên mặt nước hồ, còn có mấy người lặng lẽ vẫy vẫy tay với hắn. Khóe môi Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, hắn biết đây là đã về đến Vân Mộng rồi.
Hắn nói muốn cùng Lam Vong Cơ về Vân Mộng, thế nhưng dọc đường đi cũng không vội vàng gấp gáp. Bắt đầu xuất phát từ Cô Tô, đi về phía đông rồi lại chuyển sang phía tây, du sơn ngoạn thủy, liên tục đi đi dừng dừng hơn nửa tháng, cuối cùng cũng dần dần đến điểm dừng chân. Ngụy Vô Tiện nằm ở giữa thuyền, đầu gối lên chân Lam Vong Cơ, đưa tay sang sờ sờ bên hông, tìm được mấy cái đài sen còn cuống, nhấc lên trên ngực lần mò tìm tòi một lúc, bấy giờ mới phát hiện ra hạt sen ở bên trong đài sen đều đã không cánh mà bay.
Lần này thì Ngụy Vô Tiện thật sự xốc hẳn lá sen đang che trên mặt lên, chống tay ngồi dậy trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, hạt sen của ta đâu?"
Lam Vong Cơ chỉ đáp lại hắn bằng một cái nhìn. Ở chung một tháng, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với những nét mặt cùng động tác của y, biết ý của y là hạt sen đã bị y thu hết lại rồi, bèn duỗi tay về hướng Lam Vong Cơ đòi. Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại nói:
"Hạt sen tính lạnh, không nên ăn nhiều."
Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mấy cái đài sen rỗng hạt, lên giọng trách móc:
"Ta ăn nhiều lúc nào!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi đã ăn hơn nửa cái rồi."
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:
"Có thế đã gọi là nhiều? Đợi đến khi vào mùa có hạt sen non, một mình ta có thể ăn hết một hồ!"
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, nhíu mày một lát, giống như không tưởng tượng được ra dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện một người ăn hết một cái hồ sen sẽ như thế nào, lúc lâu sau chỉ nói:
"Không thể ăn uống quá độ."
Ngụy Vô Tiện không chịu nghe, lại đứng dậy lục lọi hai ba cái đài sen khác ở đuôi thuyền, lúc này mới phát hiện ra không một cái nào là không bị Lam Vong Cơ lấy hết hạt, đành phải chán nản mà hừ một tiếng:
"Ngươi không biết mùa này tìm được một cái đài sen khó đến cỡ nào đâu, đều là nuôi trong phòng mới có thể ra hạt, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ chết vì rét hết!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu nói:
"Chưa từng lãng phí, ngươi đợi lát nữa rồi ăn sau."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày bĩu môi, hỏi:
"Lát nữa là khi nào?"
Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, sau đó kiên quyết nói:
"Đến Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện "phù" một tiếng bật cười, làm mặt quỷ nói:
"Đến Liên Hoa Ổ sẽ không cần của ngươi nữa, ta tìm sư tỷ đòi là được! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ha ha ha!"
Thần sắc của Lam Vong Cơ có chút dao động rất nhỏ, giống như đang muốn nói thêm một câu gì đó, nhưng Ngụy Vô Tiện dứt khoát ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào đoàn thuyền đánh cá đang đậu ở đằng xa, hạ quyết tâm không thèm nhìn y nữa. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, phát hiện ra có một bàn tay vừa duỗi đến trước mắt mình, tay áo rộng mềm mại trắng bóc, hoa văn mây cuộn cuốn quanh, ngón tay thon dài mảnh khảnh cực đẹp, trong lòng bàn tay là một thứ gì đó nhỏ nhỏ màu xanh ngọc. Ngụy Vô Tiện lại bĩu môi:
"Chỉ một hạt thôi á?"
Lam Vong Cơ đáp: "Một hạt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hai hạt... À không được, bốn hạt!"
Lam Vong Cơ nói: "Một hạt chính là một hạt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế thì một canh giờ một hạt!"
Hắn vừa nâng mắt lên nhìn, thấy Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, hàng mi vừa dày vừa dài hơi buông xuống, ánh nhìn dừng lại ở phía trước người hắn. Ngụy Vô Tiện cũng thuận thế đan hai tay vào nhau chắn trước bụng dưới của bản thân, kéo dài giọng nói:
"Nó còn chưa lớn bằng cái hạt mè hạt đậu đâu ấy, nó nói không tính, ta nói mới tính. Một canh giờ một hạt!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện đẩy bàn tay của Lam Vong Cơ đang duỗi trước mặt hắn ra, đẩy ngược lại về trước người Lam Vong Cơ, cố ý ngẩng đầu nhìn trời nói bâng quơ:
"Ta đây không cần nữa, ngươi tự đi mà giữ lấy."
Hắn vốn muốn xem Lam Vong Cơ cái tên tiểu cổ bản này sẽ phản ứng thế nào. Sau đó một lát lại thấy góc tay áo trắng như tuyết vươn về phía mình, Ngụy Vô Tiện không thèm cúi đầu nhìn, lại phát hiện ra Lam Vong Cơ đột nhiên cong tay lại, lẳng lặng nhéo vào chỗ mẫn cảm trên hông một cái. Một nhéo này vừa tê vừa ngứa, lực đạo cũng không nhẹ, cảm giác nóng rẫy lập tức từ bên hông nổi lên, chạy dọc theo cột sống đánh thẳng vào não bộ hắn. Trong nháy mắt thế công của Ngụy Vô Tiện bị phá vỡ, hắn rùng mình một cái, nhảy phắt về phía sau, giơ tay chỉ Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm! Hay cho một Hàm Quang Quân, ngươi thế mà lại đánh lén ta, đây há phải là việc mà quân tử... Ưm!"
Còn chưa nói xong thì Lam Vong Cơ đã vung tay, hạt sen được bóc xong xuôi trắng nõn trơn bóng được nhét vào khóe môi đang liến thoắng liên tục của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện sững sờ, hai mắt trợn tròn, thế mà càng ngày trợn càng lớn, cánh môi hồng hào hơi nhếch lên, đột nhiên cả người nhào đến bên mép thuyền, tay ôm lấy cổ họng ho sặc sụa một trận kinh thiên động địa. Lam Vong Cơ hoảng hốt, không nghĩ rằng lần này lại khiến Ngụy Vô Tiện phản ứng mạnh mẽ đến vậy, vội vàng ôm lấy vai hắn muốn xem xét tình hình. Không nghĩ rằng vừa mới ôm người vào trong lòng thì trên mặt hắn thế mà lại không hề có chút tím tái vì bị nghẹn thở nào, đã thế còn cười hì hì, có thứ gì đó ướt đẫm được ngậm giữa hai hàm răng trắng như ngọc, chính là viên hạt sen vừa rồi được Lam Vong Cơ bóc cẩn thận.
"Uầy! Lam Trạm! Sao ngươi lại dễ lừa như vậy hả ha ha ha ha ha!"
Lúc ở Vân Mộng hắn thường xuyên giả vờ thành mấy cái dáng vẻ thất khiếu chảy máu hay thần trí mơ hồ để dọa dẫm người khác, thế nhưng chọc ghẹo vài lần thì từng người trong đám sư đệ căn bản cũng chẳng chịu tin nữa, còn Lam Vong Cơ thì chưa bị hắn lừa gạt như vậy bao giờ nên trúng chiêu. Mi tâm của y cau lại thật chặt, ánh mắt biến hóa kịch liệt, lúc lâu sau cuối cùng mới chậm rãi thở phào ra một hơi. Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, thấy Lam Vong Cơ nãy giờ không nói gì thì vươn một bàn tay lên muốn vỗ vỗ mặt y:
"Lam Trạm? Ngươi bị dọa ngốc... A!!!!"
Lam Vong Cơ đột nhiên túm chặt lấy tay hắn, ánh mắt nặng nề, dùng sức đè hắn xuống boong thuyền rồi cúi đầu hôn.
Nụ hôn này đến vô cùng nhanh, đến ngay cả viên hạt sen đang cắn giữa hàm răng mà Ngụy Vô Tiện cũng không kịp phun ra, lập tức bị đầu lưỡi ướt át đẩy vào trong khoang miệng khuấy đảo chơi đùa một hồi. Lam Vong Cơ hôn cực kỳ sâu, đôi lúc Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức không thở nổi, ngay cả hạt sen đang trượt đi trượt lại trong khoang miệng cũng bị nước bọt thấm đẫm nóng bỏng. Hắn đành phải cố gắng nói ngắt quãng giữa những đợt môi lưỡi triền miên.
"Lam Trạm! Sao ngươi nói không lại thì.... Ưm! Nói không lại thì... thì... Ưm a..."
Lam Vong Cơ đẩy nụ hôn đi sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt, triền miên thân mật. Ngụy Vô Tiện đến ngay cả nói cũng không xong, khóe miệng chỉ có thể thỉnh thoảng để lộ ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp ngắt quãng. Viên hạt sen kia quẩn quanh ở đầu lưỡi một lúc thì chen vào trong khoang miệng, lúc thì áp vào mặt trong khoang miệng nóng bỏng, lúc thì trượt xuống cuống lưỡi của Ngụy Vô Tiện, ướt rượt cọ qua cọ lại đủ mọi chỗ trong khoang miệng, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy từ đầu lưỡi ngứa tới tận đáy lòng, đến cả đầu ngón chân cũng không nhịn được mà cuộn lại bấu vào sàn thuyền. Bên trong khoang miệng ướt át nóng bỏng, viên hạt sen kia trượt tới trượt lui theo nụ hôn đang không ngừng phát ra tiếng nước rõ ràng. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng lắm mới dùng mũi hít vào được một hơi, cảm thấy nhất định là Lam Vong Cơ cố ý, lập tức dùng đầu lưỡi nâng cái viên hạt sen đang không ngừng tác loạn kia ra, muốn đẩy cái thứ nóng bỏng trơn trượt kia sang miệng Lam Vong Cơ. nhưng mà đầu lưỡi của Lam Vong Cơ cũng cong lên đè đầu lưỡi mềm mại của hắn xuống thật mạnh, bá đạo đến mức hắn không phản kháng nổi. Cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc với đầu lưỡi mang theo chút thô ráp nhỏ bé làm cả người Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy đến từng tấc vuông, không nhịn nổi mà thấp giọng rên lên một tiếng vừa trầm khàn vừa mang theo giọng mũi ướt át. Hạt sen kia không những không bị đẩy mạnh sang miệng Lam Vong Cơ mà ngược lại còn bị Lam Vong Cơ dùng đầu lưỡi đẩy sâu vào trong lưỡi gà chắn trước cổ họng, đó là nơi niêm mạc đặc biệt mẫn cảm, bị dị vật nghiền qua như vậy thì cả người Ngụy Vô Tiện run lên.
"Ực" một tiếng, yết hầu của Ngụy Vô Tiện trượt lên trượt xuống thật mạnh, nuốt thẳng viên hạt sen kia xuống bụng. Lam Vong Cơ lập tức buông lỏng tay thả hắn ra, hoảng hốt gọi:
"Ngụy Anh!"
Hạt sen vẫn còn non, không chắc mẩy như ngày thường, phần đầu cũng không quá lớn, không đến mức làm Ngụy Vô Tiện nghẹn thật, cứ thế một đường miễn cưỡng trôi qua cổ họng, cuối cùng lọt vào trong dạ dày. Ngụy Vô Tiện hắng hắng giọng, phất phất tay ý bảo bản thân không sao, miệng vẫn còn mở lớn thở dốc từng ngụm. Môi của hắn đã bị Lam Vong Cơ mút mát đến mức sưng lên, nước mắt sinh lý không nhịn được mà trào ra khỏi khóe mi, đáy mắt mông lung mơ hồ như được phủ một tầng sương mỏng. Lam Vong Cơ chậm rãi vươn tay ra, lòng bàn tay to lớn có chút chai sạn vì quanh năm cầm kiếm khẽ dịu dàng vuốt ve gò má ửng hồng của hắn. Y nói:
"Ngụy Anh, đừng làm ta sợ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng điệu của y có chút nặng nề, sau khi thở đủ thì vỗ vỗ lên mu bàn tay y, đáp:
"Được..."
Hắn bị Lam Vong Cơ hôn đến mức cả người mềm nhũn, nằm trên boong thuyền lười biếng không muốn động đậy. Lam Vong Cơ bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, để mặc làn gió đang nghịch ngợm nhảy nhót trên mặt hồ tùy ý trêu chọc góc áo trắng như tuyết cùng mấy lọn tóc đen dài. Ngụy Vô Tiện lau khô chút nước mắt còn đọng trên hàng mi vì nụ hôn vừa rồi, tâm tình vô cùng tốt mà quan sát Lam Vong Cơ một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
"Lam Trạm, ngươi có biết không, đài sen còn cuống ăn ngon hơn đài sen không còn cuống?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết được."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đáp:
"Ngươi nói đấy."
"Ơ?" Ngụy Vô Tiện sửng sốt, "Ta nói khi nào thế?"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng, trong đó là phần nhiều dung túng cùng chút bất đắc dĩ. Ngụy Vô Tiện bèn chớp chớp mắt với y, nói:
"Vậy đa tạ Hàm Quang Quân đã nhớ rõ lời ta nói nhé!"
Lam Vong Cơ đáp: "Không cần."
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy y thấp giọng hỏi:
"Vỏ dưa hấu... ăn ngon thật à?"
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ cũng nhìn về phía này, thế nhưng dáng vẻ lại mang theo vài phần bối rối không biết nên làm thế nào cho phải. Ngụy Vô Tiện đối diện với cặp mắt màu lưu ly còn nhạt hơn cả ánh mặt trời, trong suốt hơn cả nước hồ kia một lát, gãi gãi đầu, hỏi:
"Cái này cũng là... ta nói sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười to thành tiếng:
"Ai nói là vỏ dưa hấu ăn ngon cơ! Sao ta nói cái gì ngươi cũng tin thế hả! Ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi mau nói cho ta biết, đến cùng là ngươi có nếm thử qua vỏ dưa hấu không đấy ha ha ha ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn đến cái người đang cười đến thần thái phi dương kia. Ngụy Vô Tiện đâu có chịu buông tha cho y, nhỏm người dậy bám lấy bả vai của Lam Vong Cơ. Y giơ tay đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác không muốn ầm ĩ với hắn nữa. Ngụy Vô Tiện lại giống hệt như một khối kẹo mạch nha bám dính lấy y nhất định không chịu buông, thấy Lam Vong Cơ như vậy lại càng cuốn chặt y hơn. Khuôn mặt vì ý cười tươi rói mà trở nên sáng bừng rơi vào đáy mắt Lam Vong Cơ, chỉ trong chốc lát đã thành công hòa tan đôi đồng tử màu lưu ly cực nhạt thành ngàn vạn dịu dàng thương yêu. Lam Vong Cơ vòng hai tay lại, Ngụy Vô Tiện lập tức được y ôm vào trong lòng. Bầu trời trong xanh phía trên bỗng dưng vang lên vài tiếng nhạn hót thanh thúy. Tiếng hót ngược sáng mà đến, Ngụy Vô Tiện đầu đội lá sen, nheo mắt lại nhìn, thấy một đàn chim nhạn đang dàn thành hình chữ "nhất" trên thinh không bao la, bỗng nhiên lẳng lặng bật ra một tiếng cười nhẹ.
Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn, hỏi:
"Sao nào?"
Ngụy Vô Tiện tựa vào lồng ngực y cựa quậy một chút, tìm tư thế ấm áp thoải mái nhất, lười biếng nằm nhoài ra vừa nhìn vừa nói:
"Sách cổ có nói rằng chim nhạn chỉ có thể bay được đến Hành Dương, không thể tiếp tục bay xa hơn về phía nam được nữa, cũng không biết có phải là thật hay không."
"Phía bắc nhờ sông phía nam tựa núi, cái gọi là "Dương" cũng là vì thế, dãy Hành Sơn rất cao, càng bay về phía nam càng nhiều rừng rậm đầm lầy, không thể bay qua được cũng là chuyện thường tình."
Y nói xong, lại hỏi:
"Tại sao lại nghĩ đến chuyện này?"
"Không có gì." Ngụy Vô Tiện nói: "Trước đây lúc chúng ta còn hay bắn diều ở Liên Hoa Ổ, mỗi dịp đầu xuân hoặc cuối thu Giang thúc thúc đều không cho chúng ta chơi, lo rằng tên đi lạc trúng phải chim nhạn đang di cư, lại nói một đống đạo lý lớn lao. Khi đó ta cũng có nghe qua nhưng không để tâm lắm..."
Giọng nói của hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng vùi đầu vào trong ngực Lam Vong Cơ, không nói nữa. Lam Vong Cơ cũng lẳng lặng mà ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng mà đáp một tiếng.
Thuyền lướt trên mặt hồ, thuyền to thuyền nhỏ tới lui hai bên càng lúc càng nhiều, đưa mắt nhìn lên bờ là một mảnh huyên náo ồn ào thấm đẫm khói lửa nhân gian. Qua gần nửa canh giờ, Lam Vong Cơ ghé vào tai Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói:
"Đến rồi."
Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, nhìn thấy thuỷ môn nguy nga của Liên Hoa Ổ thấp thoáng phía xa xa. Hắn khẽ than một tiếng:
"Cái này mới xây lại cũng không cao như ngày trước nữa rồi."
Thuyền dần dần đi đến gần bờ, Lam Vong Cơ bèn thả Ngụy Vô Tiện ra. Chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước chậm rãi cập bờ, sắp đến giữa trưa, trong Liên Hoa Ổ lúc này im ắng vắng hẳn tiếng người. Bọn họ buộc thuyền vào cọc giữ, Ngụy Vô Tiện đang muốn nhảy về phía trước thì Lam Vong Cơ lại đột nhiên duỗi tay ra, đưa một cái túi gấm nho nhỏ cho hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Cái gì đây?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Hạt sen."
Lúc trước Ngụy Vô Tiện bị đè ra hôn một trận thì đã sớm vứt cái câu "Lát nữa rồi ăn" của Lam Vong Cơ ra sau đầu, bây giờ cầm cái túi gấm nhỏ nặng trĩu trong tay thì bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng tung lên tung xuống túi hạt sen, sau đó nhoẻn miệng cười thật tươi với Lam Vong Cơ.
Bọn họ đến vẫn chưa hề thông báo trước một tiếng, bước vào cửa rồi gia phó mới ra nghênh đón, nhận ra là Ngụy Vô Tiện quay về thì lập tức vây lên phía trước vấn an, tiếp đến mới nhìn Lam Vong Cơ phía sau hắn, trên mặt đồng loạt để lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngụy Vô Tiện tùy tiện phất phất tay coi như đáp lời, hỏi:
"Giang Trừng đâu?"
Một tên gia phó trong số đó lên tiếng đáp:
"Tông chủ hôm nay ra ngoài thăm khách."
Ngụy Vô Tiện nói một câu "Đi vắng đúng lúc đấy" rồi chống tay duỗi thắt lưng, vận động chân tay đã co quắp trên thuyền cả nửa ngày, sau đó mới ngựa quen đường cũ lôi kéo Lam Vong Cơ chạy dọc theo hành lang vào bên trong. Giáo trường nằm ở giữa Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện nhớ rõ lúc này chưa đến giờ nghỉ ngơi, ấy thế mà giáo trường đã vắng vẻ không còn ai. Nhìn kỹ hơn một chút thì phát hiện ra phần lớn đệ tử đều đang còn là thiếu niên choai choai lén lút trốn trong hành lang, chỉ hơi lộ ánh mắt mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện chống nạnh, cười nói:
"Làm cái gì đấy! Ra đây hết cho ta!"
Mười mấy đệ tử kia mới lục đục chui ra khỏi chỗ trốn, đều mặc giáo phục màu tím của Giang gia, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trông ai cũng thật xa lạ. Những đệ tử mới của Liên Hoa Ổ đều là được thu nhận sau Xạ Nhật chi chinh, cũng không tính là quen thuộc với Ngụy Vô Tiện cho lắm, cũng may còn có mấy người nhớ mặt hắn, run rẩy mà chào một tiếng.
"Ngụy, Ngụy công tử... À không, Đại sư huynh!"
Mấy người này lên tiếng trước thì những sư đệ còn lại đang đứng phía sau mới chào theo. Ngụy Vô Tiện vô cùng hưởng thụ mà gật gật đầu, nhìn một đám thiếu niên trước mắt, bỗng nhiên xoa nhẹ đầu của sư đệ đứng gần đó nhất, nói:
"Hôm nay Giang Trừng không có ở đây, các ngươi đã lập tức trốn trong bóng mát lười biếng?"
Đám thiếu niên hô thầm trong lòng hai tiếng không ổn, không nghĩ rằng tránh được Giang Trừng thì lại bị vị Đại sư huynh hàng năm không ở Liên Hoa Ổ này tóm được. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt non nớt cùng ánh mắt hoảng sợ của hơn mười thiếu niên đứng trước mặt thì cũng chỉ duy trì thái độ nghiêm túc được một lát, sau đó không nhịn được cười ha ha một trận:
"Tốt, rất tốt! Có phong phạm của ta năm đó, tiếp tục phát huy."
Hắn nháy mắt một cái, nói tiếp:
"Thông minh thì có thể lười biếng, nhưng bị người khác bắt được thì đúng là mất mặt. Tới tới tới, ta dạy cho các đệ, trốn ở cái chỗ này, đảm bảo Giang Trừng cũng không thể tìm thấy..."
Lam Vong Cơ đứng phía sau lẳng lặng mà nhìn, thấy đám thiếu niên kia từ lớn đến bé đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, trên mặt vài người còn để lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Ngụy Vô Tiện dẫn theo đám thiếu niên choai choai kia đi, tiền hô hậu ủng, cười đùa hi ha với nhau, vừa đi vừa nói, thẳng đường chui vào một lầu gác gần đó. Đi rồi lại đi, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nghe thấy có một thiếu niên ở phía sau hỏi:
"Đại sư huynh, có phải là huynh bắn diều cực kỳ lợi hại không!"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cười hỏi:
"Ai nói thế?"
Thiếu niên kia nói:
"Sư tỷ nói ạ!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu liên tục:
"Không sai, cực kỳ lợi hại, so với các đệ thì lợi hại hơn nhiều."
Đám thiếu niên lại càng vây quanh hắn gần hơn, liên tục cảm thán kinh ngạc, lại nghe một thiếu niên nói:
"Đại sư huynh dạy bọn đệ đi!"
Ngụy Vô Tiện nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không nặng không nhẹ mà gõ lên đầu thiếu niên kia một cái:
"Bắn diều cái gì mà bắn! Tầm thời gian này không thể bắn loạn mũi tên lên trời, có biết không hả?"
Thiếu niên bị Ngụy Vô Tiện gõ cho một gõ ôm đầu hỏi:
"Vì sao thế ạ?"
Ngụy Vô Tiện hất hất cằm hỏi:
"Giang Trừng chưa từng nói qua sao?"
Đám đệ tử thiếu niên đều đồng loạt lắc đầu. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ mũi một tiếng, nói:
"Ta thấy có khi đến hắn cũng không nhớ rõ ấy... Các đệ nhớ kỹ này, mỗi khi trời vào đầu xuân hoặc cuối thu, chim chóc sẽ di cư từ bắc vào nam, người ta đang bay tử tế, các đệ nhỡ may diều thì không bắn lại ngộ thương kẻ vô tội thì sao, nghe thôi cũng thấy không ổn rồi! Còn nữa, đặc biệt là có một số loại chim như chim nhạn, nghe nói cả đời chỉ kết đôi làm bạn với một con khác loài, đầu xuân bay từ phương bắc về nam là muốn đi xây tổ đẻ trứng. Các đệ bắn bị thương lão bà của người ta, các đệ có thể mọc cánh biến thành lão bà của nó không? Các đệ có biết đẻ trứng không?"
Một đám thiếu niên lập tức cười ha ha. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng có cười ngu nữa... Đã nhớ kỹ chưa!"
Mấy đệ tử phía sau hắn lập tức sôi nổi đáp:
"Nhớ kỹ rồi ạ!"
Ngụy Vô Tiện lại đi vài bước, vẫy tay ra hiệu cho đám thiến niên phía sau tiến lại gần, chỉ vào một một cánh cửa nhỏ không ai để mắt tới, nói:
"Có nhìn thấy không? Chính là chỗ kia. Đó là một cái nhà kho cũ, chất đống toàn là thóc mục vừng nát không biết đã bao nhiêu năm, chẳng ai nhìn đến. Các đệ bước vào thì tìm cánh cửa thứ ba bên tay phải, mở ra rồi đi dọc theo con đường nằm giữa hai tòa nhà, cuối đường chính là cửa sau của nhà bếp đấy!"
Một thiếu niên hỏi:
"Đến nhà bếp... để làm gì ạ?"
Ngụy Vô Tiện liên tục lắc đầu:
"Đến lười biếng trên giáo trường đệ cũng lười rồi, chẳng lẽ lại không lẻn vào cửa sau của nhà bếp lén trộm ít điểm tâm sao? Mùng ba cùng mười tám mỗi tháng là thời điểm tốt nhất, lúc nào cũng có canh thịt!"
Một thiếu niên khác dùng ánh mắt hoảng sợ mà nói:
"Đệ... Đệ lúc trước có đi qua một hồi! Trời má của con ơi, đại nương chưởng quản nhà bếp hung dữ lắm luôn!"
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện có chút dao động rất nhỏ, trong lúc bất chợt lại để lộ ra chút biểu tình hoài niệm, một lúc lâu sau mới cười nói:
"Hung dữ là hung dữ thế thôi! Nhưng chẳng qua là hung dữ quát hai câu, chỉ cần đệ chạy nhanh thì bà ấy cũng đâu có đuổi theo!"
Đám thiếu niên ngạc nhiên nói:
"Sao Đại sư huynh biết được?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta biết thì là biết! Được rồi được rồi, đi thôi."
Một lần nữa hắn quay lại giáo trường, Lam Vong Cơ vẫn còn đứng chờ ở đó, bạch y trên người được ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào hóa thành trắng nõn như tuyết đầu mùa, Ngụy Vô Tiện bèn giơ tay lên cao phất phất với y, gọi:
"Lam Nhị công tử!"
Lam Vong Cơ từ phía xa đã nhìn thấy hắn, gật đầu đáp lại.
Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy những gì hắn nên dạy đều đã dạy rồi, nhưng đám thiếu niên kia vẫn còn vây quanh hắn không chịu đi, muốn hắn dạy kiếm. Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn mặt trời lúc này đã treo cao trên đỉnh đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
"Các đệ không thấy đói à? Từ trước đến nay mỗi khi tới giờ này ta đều là người đầu tiên phóng đi ăn cơm."
Đám thiếu niên kia không đáp, đều đồng loạt dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, nhìn qua vừa bám người vừa đáng thương vô cùng. Ngụy Vô Tiện đành nói:
"Được rồi, hôm nay các đệ học cái gì?"
Đám thiếu niên vội vàng mồm năm miệng mười mà kể ra không ít chiêu kiếm, Ngụy Vô Tiện nghe qua, nhìn thấy một thanh kiếm cùn dùng để tập luyện nằm trên mặt đất, nhấc chân đá một cái móc lên, sau đó nhẹ nhàng dùng tay tiếp lấy, tùy tiện múa một đường kiếm hoa, nói:
"Các đệ nhìn cho kỹ!"
Giang thị xuất thân từ du hiệp, kiếm pháp đặc biệt tiêu sái không bị kiềm chế. Ngụy Vô Tiện tiện tay thể hiện vài chiêu tinh hoa trong kiếm pháp của Vân Mộng một phen, cũng không dùng nhiều lực, thân hình vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, động tác như kinh hồng lưu vân, nhưng trong từng chiêu từng thức vẫn mang theo kiếm ý lẫm liệt. Đợi đến khi múa xong mấy chiêu kiếm kia, Ngụy Vô Tiện mới đơn giản thu kiếm lại, nói:
"Nhìn kỹ chưa?"
Đám thiếu niên lắc đầu cũng có mà gật đầu cũng có.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Những ai chưa nhìn kỹ thì tìm sư huynh đã nhìn kỹ dạy lại đi. Hôm nay đến đây trước đã, các đệ không đói bụng nhưng ta đói lắm rồi... Trưa nay ăn cái gì đấy? Có canh không?"
Không nghĩ rằng đám thiếu niên kia vẫn tha thiết mà quấn chặt lấy hắn, trên mặt đều là biểu tình vô cùng bội phục. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:
"Có thể dạy cái gì nữa? Dù sao thì không đến mức phải dạy các ngươi đi đánh gà rừng... Cái đó mà cũng phải dạy sao?"
Một thiếu niên cao giọng nói:
"Ngự kiếm ấy ạ!"
Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên cứng đờ, quay đầu dùng một cái mỉm cười thản nhiên mà che giấu hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt, lắc đầu nói với thiếu niên kia:
"Đệ cũng không phải là không thấy, ta không mang kiếm theo người, làm sao dạy được cái này."
Mấy thiếu niên không chịu buông tha, Ngụy Vô Tiện luôn mồm nói:
"Ta không mang thật mà! Lấy kiểu gì được! Để quên ở đâu cũng không nhớ nữa... Không mang thật mà, chẳng lẽ ta lại giấu kiếm ở trong quần à?"
Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng:
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ đứng ở phía sau Ngụy Vô Tiện, một thân áo trắng như trăng như tuyết, biểu tình trên mặt cũng lạnh lẽo tựa sương mai băng sớm. Đám thiếu niên kia như là bị gió rét mùa đông thổi qua, 'oạch' một tiếng tất cả lui về phía sau, từng người run run rẩy rẩy im lặng không nói nữa. Ngụy Vô Tiện giống như là túm được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay áo Lam Vong Cơ nói:
"Y cũng được, để y dạy! Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh đồng ý dạy, các đệ nên cảm thấy tự mừng thầm trong lòng đi!"
Nói xong, hắn suy nghĩ một lát, lại lắc lắc đầu, nói:
"Không được không được, y quá lợi hại, các đệ không học nổi..."
Đám thiếu niên nhìn vẻ mặt của người mặc bạch y trước mặt, cảm thấy không bị y làm đông lạnh đến chết là may rồi, làm gì dám để y dạy. Ngay lúc cả hai bên đang rơi vào im lặng cùng những tâm tư riêng của mình thì bỗng dưng Ngụy Vô Tiện nghe thấy có một giọng nữ ôn hòa từ bên ngoài giáo trường gọi tên hắn:
"A Tiện!"
Trong mắt Ngụy Vô Tiện lập tức hiện lên sự vui vẻ, quay đầu lại vừa cười vừa gọi:
"Sư tỷ!"
"Gió xuân vì ai mà vương vấn..." Ngụy Vô Tiện nghe được có người đang ê ê a a mà hát: "Sông thu cớ gì không về nhà..."
Hắn hơi kéo nhẹ tàu lá sen đang phủ trên mặt lên, ánh mặt trời vàng nhạt óng ánh như mật nhanh chóng nhân cơ hội lẻn vào, chói đến mức hắn phải khẽ chớp chớp hàng mi dài một chút. Đưa mắt nhìn qua, từ trong khoang thuyền có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ đang len lỏi qua mảnh hồ xanh mướt lá sen, tiếng cười đùa của mấy cô nương bạo gan theo tiếng khua mái chèo dần dần đi xa, tiếng ca vẫn còn quẩn quanh trên mặt nước hồ, còn có mấy người lặng lẽ vẫy vẫy tay với hắn. Khóe môi Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, hắn biết đây là đã về đến Vân Mộng rồi.
Hắn nói muốn cùng Lam Vong Cơ về Vân Mộng, thế nhưng dọc đường đi cũng không vội vàng gấp gáp. Bắt đầu xuất phát từ Cô Tô, đi về phía đông rồi lại chuyển sang phía tây, du sơn ngoạn thủy, liên tục đi đi dừng dừng hơn nửa tháng, cuối cùng cũng dần dần đến điểm dừng chân. Ngụy Vô Tiện nằm ở giữa thuyền, đầu gối lên chân Lam Vong Cơ, đưa tay sang sờ sờ bên hông, tìm được mấy cái đài sen còn cuống, nhấc lên trên ngực lần mò tìm tòi một lúc, bấy giờ mới phát hiện ra hạt sen ở bên trong đài sen đều đã không cánh mà bay.
Lần này thì Ngụy Vô Tiện thật sự xốc hẳn lá sen đang che trên mặt lên, chống tay ngồi dậy trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, hạt sen của ta đâu?"
Lam Vong Cơ chỉ đáp lại hắn bằng một cái nhìn. Ở chung một tháng, Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với những nét mặt cùng động tác của y, biết ý của y là hạt sen đã bị y thu hết lại rồi, bèn duỗi tay về hướng Lam Vong Cơ đòi. Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại nói:
"Hạt sen tính lạnh, không nên ăn nhiều."
Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mấy cái đài sen rỗng hạt, lên giọng trách móc:
"Ta ăn nhiều lúc nào!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi đã ăn hơn nửa cái rồi."
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói:
"Có thế đã gọi là nhiều? Đợi đến khi vào mùa có hạt sen non, một mình ta có thể ăn hết một hồ!"
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, nhíu mày một lát, giống như không tưởng tượng được ra dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện một người ăn hết một cái hồ sen sẽ như thế nào, lúc lâu sau chỉ nói:
"Không thể ăn uống quá độ."
Ngụy Vô Tiện không chịu nghe, lại đứng dậy lục lọi hai ba cái đài sen khác ở đuôi thuyền, lúc này mới phát hiện ra không một cái nào là không bị Lam Vong Cơ lấy hết hạt, đành phải chán nản mà hừ một tiếng:
"Ngươi không biết mùa này tìm được một cái đài sen khó đến cỡ nào đâu, đều là nuôi trong phòng mới có thể ra hạt, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ chết vì rét hết!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu nói:
"Chưa từng lãng phí, ngươi đợi lát nữa rồi ăn sau."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày bĩu môi, hỏi:
"Lát nữa là khi nào?"
Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, sau đó kiên quyết nói:
"Đến Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện "phù" một tiếng bật cười, làm mặt quỷ nói:
"Đến Liên Hoa Ổ sẽ không cần của ngươi nữa, ta tìm sư tỷ đòi là được! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ha ha ha!"
Thần sắc của Lam Vong Cơ có chút dao động rất nhỏ, giống như đang muốn nói thêm một câu gì đó, nhưng Ngụy Vô Tiện dứt khoát ngoảnh đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào đoàn thuyền đánh cá đang đậu ở đằng xa, hạ quyết tâm không thèm nhìn y nữa. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, phát hiện ra có một bàn tay vừa duỗi đến trước mắt mình, tay áo rộng mềm mại trắng bóc, hoa văn mây cuộn cuốn quanh, ngón tay thon dài mảnh khảnh cực đẹp, trong lòng bàn tay là một thứ gì đó nhỏ nhỏ màu xanh ngọc. Ngụy Vô Tiện lại bĩu môi:
"Chỉ một hạt thôi á?"
Lam Vong Cơ đáp: "Một hạt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Hai hạt... À không được, bốn hạt!"
Lam Vong Cơ nói: "Một hạt chính là một hạt."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế thì một canh giờ một hạt!"
Hắn vừa nâng mắt lên nhìn, thấy Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, hàng mi vừa dày vừa dài hơi buông xuống, ánh nhìn dừng lại ở phía trước người hắn. Ngụy Vô Tiện cũng thuận thế đan hai tay vào nhau chắn trước bụng dưới của bản thân, kéo dài giọng nói:
"Nó còn chưa lớn bằng cái hạt mè hạt đậu đâu ấy, nó nói không tính, ta nói mới tính. Một canh giờ một hạt!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện đẩy bàn tay của Lam Vong Cơ đang duỗi trước mặt hắn ra, đẩy ngược lại về trước người Lam Vong Cơ, cố ý ngẩng đầu nhìn trời nói bâng quơ:
"Ta đây không cần nữa, ngươi tự đi mà giữ lấy."
Hắn vốn muốn xem Lam Vong Cơ cái tên tiểu cổ bản này sẽ phản ứng thế nào. Sau đó một lát lại thấy góc tay áo trắng như tuyết vươn về phía mình, Ngụy Vô Tiện không thèm cúi đầu nhìn, lại phát hiện ra Lam Vong Cơ đột nhiên cong tay lại, lẳng lặng nhéo vào chỗ mẫn cảm trên hông một cái. Một nhéo này vừa tê vừa ngứa, lực đạo cũng không nhẹ, cảm giác nóng rẫy lập tức từ bên hông nổi lên, chạy dọc theo cột sống đánh thẳng vào não bộ hắn. Trong nháy mắt thế công của Ngụy Vô Tiện bị phá vỡ, hắn rùng mình một cái, nhảy phắt về phía sau, giơ tay chỉ Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm! Hay cho một Hàm Quang Quân, ngươi thế mà lại đánh lén ta, đây há phải là việc mà quân tử... Ưm!"
Còn chưa nói xong thì Lam Vong Cơ đã vung tay, hạt sen được bóc xong xuôi trắng nõn trơn bóng được nhét vào khóe môi đang liến thoắng liên tục của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện sững sờ, hai mắt trợn tròn, thế mà càng ngày trợn càng lớn, cánh môi hồng hào hơi nhếch lên, đột nhiên cả người nhào đến bên mép thuyền, tay ôm lấy cổ họng ho sặc sụa một trận kinh thiên động địa. Lam Vong Cơ hoảng hốt, không nghĩ rằng lần này lại khiến Ngụy Vô Tiện phản ứng mạnh mẽ đến vậy, vội vàng ôm lấy vai hắn muốn xem xét tình hình. Không nghĩ rằng vừa mới ôm người vào trong lòng thì trên mặt hắn thế mà lại không hề có chút tím tái vì bị nghẹn thở nào, đã thế còn cười hì hì, có thứ gì đó ướt đẫm được ngậm giữa hai hàm răng trắng như ngọc, chính là viên hạt sen vừa rồi được Lam Vong Cơ bóc cẩn thận.
"Uầy! Lam Trạm! Sao ngươi lại dễ lừa như vậy hả ha ha ha ha ha!"
Lúc ở Vân Mộng hắn thường xuyên giả vờ thành mấy cái dáng vẻ thất khiếu chảy máu hay thần trí mơ hồ để dọa dẫm người khác, thế nhưng chọc ghẹo vài lần thì từng người trong đám sư đệ căn bản cũng chẳng chịu tin nữa, còn Lam Vong Cơ thì chưa bị hắn lừa gạt như vậy bao giờ nên trúng chiêu. Mi tâm của y cau lại thật chặt, ánh mắt biến hóa kịch liệt, lúc lâu sau cuối cùng mới chậm rãi thở phào ra một hơi. Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi, thấy Lam Vong Cơ nãy giờ không nói gì thì vươn một bàn tay lên muốn vỗ vỗ mặt y:
"Lam Trạm? Ngươi bị dọa ngốc... A!!!!"
Lam Vong Cơ đột nhiên túm chặt lấy tay hắn, ánh mắt nặng nề, dùng sức đè hắn xuống boong thuyền rồi cúi đầu hôn.
Nụ hôn này đến vô cùng nhanh, đến ngay cả viên hạt sen đang cắn giữa hàm răng mà Ngụy Vô Tiện cũng không kịp phun ra, lập tức bị đầu lưỡi ướt át đẩy vào trong khoang miệng khuấy đảo chơi đùa một hồi. Lam Vong Cơ hôn cực kỳ sâu, đôi lúc Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến mức không thở nổi, ngay cả hạt sen đang trượt đi trượt lại trong khoang miệng cũng bị nước bọt thấm đẫm nóng bỏng. Hắn đành phải cố gắng nói ngắt quãng giữa những đợt môi lưỡi triền miên.
"Lam Trạm! Sao ngươi nói không lại thì.... Ưm! Nói không lại thì... thì... Ưm a..."
Lam Vong Cơ đẩy nụ hôn đi sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt, triền miên thân mật. Ngụy Vô Tiện đến ngay cả nói cũng không xong, khóe miệng chỉ có thể thỉnh thoảng để lộ ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp ngắt quãng. Viên hạt sen kia quẩn quanh ở đầu lưỡi một lúc thì chen vào trong khoang miệng, lúc thì áp vào mặt trong khoang miệng nóng bỏng, lúc thì trượt xuống cuống lưỡi của Ngụy Vô Tiện, ướt rượt cọ qua cọ lại đủ mọi chỗ trong khoang miệng, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy từ đầu lưỡi ngứa tới tận đáy lòng, đến cả đầu ngón chân cũng không nhịn được mà cuộn lại bấu vào sàn thuyền. Bên trong khoang miệng ướt át nóng bỏng, viên hạt sen kia trượt tới trượt lui theo nụ hôn đang không ngừng phát ra tiếng nước rõ ràng. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng lắm mới dùng mũi hít vào được một hơi, cảm thấy nhất định là Lam Vong Cơ cố ý, lập tức dùng đầu lưỡi nâng cái viên hạt sen đang không ngừng tác loạn kia ra, muốn đẩy cái thứ nóng bỏng trơn trượt kia sang miệng Lam Vong Cơ. nhưng mà đầu lưỡi của Lam Vong Cơ cũng cong lên đè đầu lưỡi mềm mại của hắn xuống thật mạnh, bá đạo đến mức hắn không phản kháng nổi. Cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc với đầu lưỡi mang theo chút thô ráp nhỏ bé làm cả người Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy đến từng tấc vuông, không nhịn nổi mà thấp giọng rên lên một tiếng vừa trầm khàn vừa mang theo giọng mũi ướt át. Hạt sen kia không những không bị đẩy mạnh sang miệng Lam Vong Cơ mà ngược lại còn bị Lam Vong Cơ dùng đầu lưỡi đẩy sâu vào trong lưỡi gà chắn trước cổ họng, đó là nơi niêm mạc đặc biệt mẫn cảm, bị dị vật nghiền qua như vậy thì cả người Ngụy Vô Tiện run lên.
"Ực" một tiếng, yết hầu của Ngụy Vô Tiện trượt lên trượt xuống thật mạnh, nuốt thẳng viên hạt sen kia xuống bụng. Lam Vong Cơ lập tức buông lỏng tay thả hắn ra, hoảng hốt gọi:
"Ngụy Anh!"
Hạt sen vẫn còn non, không chắc mẩy như ngày thường, phần đầu cũng không quá lớn, không đến mức làm Ngụy Vô Tiện nghẹn thật, cứ thế một đường miễn cưỡng trôi qua cổ họng, cuối cùng lọt vào trong dạ dày. Ngụy Vô Tiện hắng hắng giọng, phất phất tay ý bảo bản thân không sao, miệng vẫn còn mở lớn thở dốc từng ngụm. Môi của hắn đã bị Lam Vong Cơ mút mát đến mức sưng lên, nước mắt sinh lý không nhịn được mà trào ra khỏi khóe mi, đáy mắt mông lung mơ hồ như được phủ một tầng sương mỏng. Lam Vong Cơ chậm rãi vươn tay ra, lòng bàn tay to lớn có chút chai sạn vì quanh năm cầm kiếm khẽ dịu dàng vuốt ve gò má ửng hồng của hắn. Y nói:
"Ngụy Anh, đừng làm ta sợ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng điệu của y có chút nặng nề, sau khi thở đủ thì vỗ vỗ lên mu bàn tay y, đáp:
"Được..."
Hắn bị Lam Vong Cơ hôn đến mức cả người mềm nhũn, nằm trên boong thuyền lười biếng không muốn động đậy. Lam Vong Cơ bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, để mặc làn gió đang nghịch ngợm nhảy nhót trên mặt hồ tùy ý trêu chọc góc áo trắng như tuyết cùng mấy lọn tóc đen dài. Ngụy Vô Tiện lau khô chút nước mắt còn đọng trên hàng mi vì nụ hôn vừa rồi, tâm tình vô cùng tốt mà quan sát Lam Vong Cơ một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
"Lam Trạm, ngươi có biết không, đài sen còn cuống ăn ngon hơn đài sen không còn cuống?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết được."
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đáp:
"Ngươi nói đấy."
"Ơ?" Ngụy Vô Tiện sửng sốt, "Ta nói khi nào thế?"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng, trong đó là phần nhiều dung túng cùng chút bất đắc dĩ. Ngụy Vô Tiện bèn chớp chớp mắt với y, nói:
"Vậy đa tạ Hàm Quang Quân đã nhớ rõ lời ta nói nhé!"
Lam Vong Cơ đáp: "Không cần."
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện lại nghe thấy y thấp giọng hỏi:
"Vỏ dưa hấu... ăn ngon thật à?"
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ cũng nhìn về phía này, thế nhưng dáng vẻ lại mang theo vài phần bối rối không biết nên làm thế nào cho phải. Ngụy Vô Tiện đối diện với cặp mắt màu lưu ly còn nhạt hơn cả ánh mặt trời, trong suốt hơn cả nước hồ kia một lát, gãi gãi đầu, hỏi:
"Cái này cũng là... ta nói sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười to thành tiếng:
"Ai nói là vỏ dưa hấu ăn ngon cơ! Sao ta nói cái gì ngươi cũng tin thế hả! Ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi mau nói cho ta biết, đến cùng là ngươi có nếm thử qua vỏ dưa hấu không đấy ha ha ha ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn đến cái người đang cười đến thần thái phi dương kia. Ngụy Vô Tiện đâu có chịu buông tha cho y, nhỏm người dậy bám lấy bả vai của Lam Vong Cơ. Y giơ tay đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác không muốn ầm ĩ với hắn nữa. Ngụy Vô Tiện lại giống hệt như một khối kẹo mạch nha bám dính lấy y nhất định không chịu buông, thấy Lam Vong Cơ như vậy lại càng cuốn chặt y hơn. Khuôn mặt vì ý cười tươi rói mà trở nên sáng bừng rơi vào đáy mắt Lam Vong Cơ, chỉ trong chốc lát đã thành công hòa tan đôi đồng tử màu lưu ly cực nhạt thành ngàn vạn dịu dàng thương yêu. Lam Vong Cơ vòng hai tay lại, Ngụy Vô Tiện lập tức được y ôm vào trong lòng. Bầu trời trong xanh phía trên bỗng dưng vang lên vài tiếng nhạn hót thanh thúy. Tiếng hót ngược sáng mà đến, Ngụy Vô Tiện đầu đội lá sen, nheo mắt lại nhìn, thấy một đàn chim nhạn đang dàn thành hình chữ "nhất" trên thinh không bao la, bỗng nhiên lẳng lặng bật ra một tiếng cười nhẹ.
Lam Vong Cơ ghé sát vào tai hắn, hỏi:
"Sao nào?"
Ngụy Vô Tiện tựa vào lồng ngực y cựa quậy một chút, tìm tư thế ấm áp thoải mái nhất, lười biếng nằm nhoài ra vừa nhìn vừa nói:
"Sách cổ có nói rằng chim nhạn chỉ có thể bay được đến Hành Dương, không thể tiếp tục bay xa hơn về phía nam được nữa, cũng không biết có phải là thật hay không."
"Phía bắc nhờ sông phía nam tựa núi, cái gọi là "Dương" cũng là vì thế, dãy Hành Sơn rất cao, càng bay về phía nam càng nhiều rừng rậm đầm lầy, không thể bay qua được cũng là chuyện thường tình."
Y nói xong, lại hỏi:
"Tại sao lại nghĩ đến chuyện này?"
"Không có gì." Ngụy Vô Tiện nói: "Trước đây lúc chúng ta còn hay bắn diều ở Liên Hoa Ổ, mỗi dịp đầu xuân hoặc cuối thu Giang thúc thúc đều không cho chúng ta chơi, lo rằng tên đi lạc trúng phải chim nhạn đang di cư, lại nói một đống đạo lý lớn lao. Khi đó ta cũng có nghe qua nhưng không để tâm lắm..."
Giọng nói của hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng vùi đầu vào trong ngực Lam Vong Cơ, không nói nữa. Lam Vong Cơ cũng lẳng lặng mà ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng mà đáp một tiếng.
Thuyền lướt trên mặt hồ, thuyền to thuyền nhỏ tới lui hai bên càng lúc càng nhiều, đưa mắt nhìn lên bờ là một mảnh huyên náo ồn ào thấm đẫm khói lửa nhân gian. Qua gần nửa canh giờ, Lam Vong Cơ ghé vào tai Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói:
"Đến rồi."
Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, nhìn thấy thuỷ môn nguy nga của Liên Hoa Ổ thấp thoáng phía xa xa. Hắn khẽ than một tiếng:
"Cái này mới xây lại cũng không cao như ngày trước nữa rồi."
Thuyền dần dần đi đến gần bờ, Lam Vong Cơ bèn thả Ngụy Vô Tiện ra. Chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước chậm rãi cập bờ, sắp đến giữa trưa, trong Liên Hoa Ổ lúc này im ắng vắng hẳn tiếng người. Bọn họ buộc thuyền vào cọc giữ, Ngụy Vô Tiện đang muốn nhảy về phía trước thì Lam Vong Cơ lại đột nhiên duỗi tay ra, đưa một cái túi gấm nho nhỏ cho hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Cái gì đây?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Hạt sen."
Lúc trước Ngụy Vô Tiện bị đè ra hôn một trận thì đã sớm vứt cái câu "Lát nữa rồi ăn" của Lam Vong Cơ ra sau đầu, bây giờ cầm cái túi gấm nhỏ nặng trĩu trong tay thì bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng tung lên tung xuống túi hạt sen, sau đó nhoẻn miệng cười thật tươi với Lam Vong Cơ.
Bọn họ đến vẫn chưa hề thông báo trước một tiếng, bước vào cửa rồi gia phó mới ra nghênh đón, nhận ra là Ngụy Vô Tiện quay về thì lập tức vây lên phía trước vấn an, tiếp đến mới nhìn Lam Vong Cơ phía sau hắn, trên mặt đồng loạt để lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngụy Vô Tiện tùy tiện phất phất tay coi như đáp lời, hỏi:
"Giang Trừng đâu?"
Một tên gia phó trong số đó lên tiếng đáp:
"Tông chủ hôm nay ra ngoài thăm khách."
Ngụy Vô Tiện nói một câu "Đi vắng đúng lúc đấy" rồi chống tay duỗi thắt lưng, vận động chân tay đã co quắp trên thuyền cả nửa ngày, sau đó mới ngựa quen đường cũ lôi kéo Lam Vong Cơ chạy dọc theo hành lang vào bên trong. Giáo trường nằm ở giữa Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện nhớ rõ lúc này chưa đến giờ nghỉ ngơi, ấy thế mà giáo trường đã vắng vẻ không còn ai. Nhìn kỹ hơn một chút thì phát hiện ra phần lớn đệ tử đều đang còn là thiếu niên choai choai lén lút trốn trong hành lang, chỉ hơi lộ ánh mắt mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện chống nạnh, cười nói:
"Làm cái gì đấy! Ra đây hết cho ta!"
Mười mấy đệ tử kia mới lục đục chui ra khỏi chỗ trốn, đều mặc giáo phục màu tím của Giang gia, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trông ai cũng thật xa lạ. Những đệ tử mới của Liên Hoa Ổ đều là được thu nhận sau Xạ Nhật chi chinh, cũng không tính là quen thuộc với Ngụy Vô Tiện cho lắm, cũng may còn có mấy người nhớ mặt hắn, run rẩy mà chào một tiếng.
"Ngụy, Ngụy công tử... À không, Đại sư huynh!"
Mấy người này lên tiếng trước thì những sư đệ còn lại đang đứng phía sau mới chào theo. Ngụy Vô Tiện vô cùng hưởng thụ mà gật gật đầu, nhìn một đám thiếu niên trước mắt, bỗng nhiên xoa nhẹ đầu của sư đệ đứng gần đó nhất, nói:
"Hôm nay Giang Trừng không có ở đây, các ngươi đã lập tức trốn trong bóng mát lười biếng?"
Đám thiếu niên hô thầm trong lòng hai tiếng không ổn, không nghĩ rằng tránh được Giang Trừng thì lại bị vị Đại sư huynh hàng năm không ở Liên Hoa Ổ này tóm được. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt non nớt cùng ánh mắt hoảng sợ của hơn mười thiếu niên đứng trước mặt thì cũng chỉ duy trì thái độ nghiêm túc được một lát, sau đó không nhịn được cười ha ha một trận:
"Tốt, rất tốt! Có phong phạm của ta năm đó, tiếp tục phát huy."
Hắn nháy mắt một cái, nói tiếp:
"Thông minh thì có thể lười biếng, nhưng bị người khác bắt được thì đúng là mất mặt. Tới tới tới, ta dạy cho các đệ, trốn ở cái chỗ này, đảm bảo Giang Trừng cũng không thể tìm thấy..."
Lam Vong Cơ đứng phía sau lẳng lặng mà nhìn, thấy đám thiếu niên kia từ lớn đến bé đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, trên mặt vài người còn để lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Ngụy Vô Tiện dẫn theo đám thiếu niên choai choai kia đi, tiền hô hậu ủng, cười đùa hi ha với nhau, vừa đi vừa nói, thẳng đường chui vào một lầu gác gần đó. Đi rồi lại đi, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nghe thấy có một thiếu niên ở phía sau hỏi:
"Đại sư huynh, có phải là huynh bắn diều cực kỳ lợi hại không!"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cười hỏi:
"Ai nói thế?"
Thiếu niên kia nói:
"Sư tỷ nói ạ!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu liên tục:
"Không sai, cực kỳ lợi hại, so với các đệ thì lợi hại hơn nhiều."
Đám thiếu niên lại càng vây quanh hắn gần hơn, liên tục cảm thán kinh ngạc, lại nghe một thiếu niên nói:
"Đại sư huynh dạy bọn đệ đi!"
Ngụy Vô Tiện nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không nặng không nhẹ mà gõ lên đầu thiếu niên kia một cái:
"Bắn diều cái gì mà bắn! Tầm thời gian này không thể bắn loạn mũi tên lên trời, có biết không hả?"
Thiếu niên bị Ngụy Vô Tiện gõ cho một gõ ôm đầu hỏi:
"Vì sao thế ạ?"
Ngụy Vô Tiện hất hất cằm hỏi:
"Giang Trừng chưa từng nói qua sao?"
Đám đệ tử thiếu niên đều đồng loạt lắc đầu. Ngụy Vô Tiện hừ nhẹ mũi một tiếng, nói:
"Ta thấy có khi đến hắn cũng không nhớ rõ ấy... Các đệ nhớ kỹ này, mỗi khi trời vào đầu xuân hoặc cuối thu, chim chóc sẽ di cư từ bắc vào nam, người ta đang bay tử tế, các đệ nhỡ may diều thì không bắn lại ngộ thương kẻ vô tội thì sao, nghe thôi cũng thấy không ổn rồi! Còn nữa, đặc biệt là có một số loại chim như chim nhạn, nghe nói cả đời chỉ kết đôi làm bạn với một con khác loài, đầu xuân bay từ phương bắc về nam là muốn đi xây tổ đẻ trứng. Các đệ bắn bị thương lão bà của người ta, các đệ có thể mọc cánh biến thành lão bà của nó không? Các đệ có biết đẻ trứng không?"
Một đám thiếu niên lập tức cười ha ha. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng có cười ngu nữa... Đã nhớ kỹ chưa!"
Mấy đệ tử phía sau hắn lập tức sôi nổi đáp:
"Nhớ kỹ rồi ạ!"
Ngụy Vô Tiện lại đi vài bước, vẫy tay ra hiệu cho đám thiến niên phía sau tiến lại gần, chỉ vào một một cánh cửa nhỏ không ai để mắt tới, nói:
"Có nhìn thấy không? Chính là chỗ kia. Đó là một cái nhà kho cũ, chất đống toàn là thóc mục vừng nát không biết đã bao nhiêu năm, chẳng ai nhìn đến. Các đệ bước vào thì tìm cánh cửa thứ ba bên tay phải, mở ra rồi đi dọc theo con đường nằm giữa hai tòa nhà, cuối đường chính là cửa sau của nhà bếp đấy!"
Một thiếu niên hỏi:
"Đến nhà bếp... để làm gì ạ?"
Ngụy Vô Tiện liên tục lắc đầu:
"Đến lười biếng trên giáo trường đệ cũng lười rồi, chẳng lẽ lại không lẻn vào cửa sau của nhà bếp lén trộm ít điểm tâm sao? Mùng ba cùng mười tám mỗi tháng là thời điểm tốt nhất, lúc nào cũng có canh thịt!"
Một thiếu niên khác dùng ánh mắt hoảng sợ mà nói:
"Đệ... Đệ lúc trước có đi qua một hồi! Trời má của con ơi, đại nương chưởng quản nhà bếp hung dữ lắm luôn!"
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện có chút dao động rất nhỏ, trong lúc bất chợt lại để lộ ra chút biểu tình hoài niệm, một lúc lâu sau mới cười nói:
"Hung dữ là hung dữ thế thôi! Nhưng chẳng qua là hung dữ quát hai câu, chỉ cần đệ chạy nhanh thì bà ấy cũng đâu có đuổi theo!"
Đám thiếu niên ngạc nhiên nói:
"Sao Đại sư huynh biết được?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta biết thì là biết! Được rồi được rồi, đi thôi."
Một lần nữa hắn quay lại giáo trường, Lam Vong Cơ vẫn còn đứng chờ ở đó, bạch y trên người được ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào hóa thành trắng nõn như tuyết đầu mùa, Ngụy Vô Tiện bèn giơ tay lên cao phất phất với y, gọi:
"Lam Nhị công tử!"
Lam Vong Cơ từ phía xa đã nhìn thấy hắn, gật đầu đáp lại.
Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy những gì hắn nên dạy đều đã dạy rồi, nhưng đám thiếu niên kia vẫn còn vây quanh hắn không chịu đi, muốn hắn dạy kiếm. Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn mặt trời lúc này đã treo cao trên đỉnh đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
"Các đệ không thấy đói à? Từ trước đến nay mỗi khi tới giờ này ta đều là người đầu tiên phóng đi ăn cơm."
Đám thiếu niên kia không đáp, đều đồng loạt dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, nhìn qua vừa bám người vừa đáng thương vô cùng. Ngụy Vô Tiện đành nói:
"Được rồi, hôm nay các đệ học cái gì?"
Đám thiếu niên vội vàng mồm năm miệng mười mà kể ra không ít chiêu kiếm, Ngụy Vô Tiện nghe qua, nhìn thấy một thanh kiếm cùn dùng để tập luyện nằm trên mặt đất, nhấc chân đá một cái móc lên, sau đó nhẹ nhàng dùng tay tiếp lấy, tùy tiện múa một đường kiếm hoa, nói:
"Các đệ nhìn cho kỹ!"
Giang thị xuất thân từ du hiệp, kiếm pháp đặc biệt tiêu sái không bị kiềm chế. Ngụy Vô Tiện tiện tay thể hiện vài chiêu tinh hoa trong kiếm pháp của Vân Mộng một phen, cũng không dùng nhiều lực, thân hình vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, động tác như kinh hồng lưu vân, nhưng trong từng chiêu từng thức vẫn mang theo kiếm ý lẫm liệt. Đợi đến khi múa xong mấy chiêu kiếm kia, Ngụy Vô Tiện mới đơn giản thu kiếm lại, nói:
"Nhìn kỹ chưa?"
Đám thiếu niên lắc đầu cũng có mà gật đầu cũng có.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Những ai chưa nhìn kỹ thì tìm sư huynh đã nhìn kỹ dạy lại đi. Hôm nay đến đây trước đã, các đệ không đói bụng nhưng ta đói lắm rồi... Trưa nay ăn cái gì đấy? Có canh không?"
Không nghĩ rằng đám thiếu niên kia vẫn tha thiết mà quấn chặt lấy hắn, trên mặt đều là biểu tình vô cùng bội phục. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:
"Có thể dạy cái gì nữa? Dù sao thì không đến mức phải dạy các ngươi đi đánh gà rừng... Cái đó mà cũng phải dạy sao?"
Một thiếu niên cao giọng nói:
"Ngự kiếm ấy ạ!"
Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên cứng đờ, quay đầu dùng một cái mỉm cười thản nhiên mà che giấu hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt, lắc đầu nói với thiếu niên kia:
"Đệ cũng không phải là không thấy, ta không mang kiếm theo người, làm sao dạy được cái này."
Mấy thiếu niên không chịu buông tha, Ngụy Vô Tiện luôn mồm nói:
"Ta không mang thật mà! Lấy kiểu gì được! Để quên ở đâu cũng không nhớ nữa... Không mang thật mà, chẳng lẽ ta lại giấu kiếm ở trong quần à?"
Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng:
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ đứng ở phía sau Ngụy Vô Tiện, một thân áo trắng như trăng như tuyết, biểu tình trên mặt cũng lạnh lẽo tựa sương mai băng sớm. Đám thiếu niên kia như là bị gió rét mùa đông thổi qua, 'oạch' một tiếng tất cả lui về phía sau, từng người run run rẩy rẩy im lặng không nói nữa. Ngụy Vô Tiện giống như là túm được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay áo Lam Vong Cơ nói:
"Y cũng được, để y dạy! Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh đồng ý dạy, các đệ nên cảm thấy tự mừng thầm trong lòng đi!"
Nói xong, hắn suy nghĩ một lát, lại lắc lắc đầu, nói:
"Không được không được, y quá lợi hại, các đệ không học nổi..."
Đám thiếu niên nhìn vẻ mặt của người mặc bạch y trước mặt, cảm thấy không bị y làm đông lạnh đến chết là may rồi, làm gì dám để y dạy. Ngay lúc cả hai bên đang rơi vào im lặng cùng những tâm tư riêng của mình thì bỗng dưng Ngụy Vô Tiện nghe thấy có một giọng nữ ôn hòa từ bên ngoài giáo trường gọi tên hắn:
"A Tiện!"
Trong mắt Ngụy Vô Tiện lập tức hiện lên sự vui vẻ, quay đầu lại vừa cười vừa gọi:
"Sư tỷ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương