Vong Tình Khí Ái
Chương 24: Từ chối hợp đồng
Sáng sớm cô đã phải lên công ty mặc dù cực kì không thích nhưng cô là nô lệ của tư bản cơ mà
Dù cho có không muốn nhưng cô cũng không thể làm gì được
Vừa mới ra khỏi cửa cô đã bắt gặp Trần Dữ đang cầm một túi đen gì đó
Theo dõi Trần Dữ là công việc làm thêm của cô thế lên không nhanh không chậm cô tiến lên chào hỏi với anh
Khương Ninh Ngọc: [ thật trùng hợp không thể tin được là tôi lại gặp được anh ở đây đấy ]
Trần Dữ: [ chào buổi sáng tốt lành ] " tôi cố tình chờ ở đấy đó "
Khương Ninh Ngọc: [ anh là đang làm gì vậy? ] ‘tò mò’
Trần Dữ: [ tôi mới ra ngoài mua một chút đồ thôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ mua gì mà thần bí dữ vậy ]
Trần Dữ: [ muốn biết không ] ‘cười nhẹ’
Khương Ninh Ngọc: [ nếu anh muốn nói ]
Trần Dữ: [ nếu tôi không muốn cho em biết thì sao ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy thì thật đáng tiếc nha ]
Trần Dữ: [ vào nhà đi rồi tôi cho em xem ]
Khương Ninh Ngọc: [ cần thiết phải vào nhà luôn hả ]
Trần Dữ: [ em muốn biết cơ mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh bắt cóc tôi thì sao? ]
Trần Dữ: [ em biết thừa là tôi thích em kia mà sao nỡ làm hại em được chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ có thể đấy, dù gì nhìn anh cũng rất khả nghi ]
Trần Dữ: [ như nào là khả nghi nhỉ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không biết, thôi vào nhà đi ]
Trần Dữ: [ nghe em ]
Hai người bước vào phòng của Trần Dữ, nhìn phòng tổng thống được bày chí với tông đen làm tăng thêm không gian ma mị của nó
Cô không nghĩ gì liền trực tiếp ngồi xuống
Khương Ninh Ngọc: [ mở ra đi rồi tôi còn đi làm nữa ]
Trần Dữ: [ được ]
Trần Dữ cũng không nói thêm điều dư thừa gì nữa lập tức mở ra cho cô xem
Nằm ngoài dự tính của cô trong đó chỉ có mấy con cá chết thôi
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh không nói luôn ở ngoài kia đi ]
Trần Dữ: [ chẳng phải em tò mò sao ] ‘cười nhẹ’
Trần Dữ: [ chứ không em nghĩ là gì? ]
Lần này là cô thất thố rồi lần sau không thể xem thường kẻ địch nữa
Cô đành phải tạm biệt rồi kiếm cớ đi làm, mặc dù anh rất muốn đưa cô đi nhưng bị từ chối một cách phũ phàng
Không là gì và không là ai cả lên cô cút xéo đi luôn không chần chừ một phút giây nào cả
…
Lên đến công ty còn 1p nữa thôi là cô đi làm muộn luôn rồi
Cao Vân thấy thế liền chạy đến chỗ cô [ cô cũng gan thật chứ hôm nay Kính tổng vẫn ở đây mà cô dám đến muộn cô không sợ bị trừ cả tháng lương luôn à ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên là sợ rồi chứ sao không ]
Cao Vân: [ vậy mà cô vẫn đến muộn được ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi bận một số việc cơ mà, cũng đã muộn hẳn đâu ]
Cao Vân: [ thôi không nói chuyện với cô nữa tôi phải đi làm việc để có thể dành được hợp đồng này đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ chúc cô may mắn nhé ]
Cao Vân: [ tôi sẽ thật cố gắng ]
Cô cũng không nói thêm gì nữa mà quay lại tập trung làm việc
Không hiểu sao vừa mới bắt đầu phía sau đã có một ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm lấy cô
Không cần quay đầu cũng biết đó là ai
Cô lơ đi cố gắng để bản thân bình tĩnh rồi tiếp tục tập trung làm công việc của chính mình
Kiếp trước cô cũng bị camera theo dõi suốt 24/24 lên cô cũng dần tạo thành thói quen rồi
Ánh mắt đấy cuối cùng cũng rời đi chỗ khác
Không biết kiếp này Kính Bắc Đình có còn thích cô không thì cô không biết nhưng có một điều chắc chắn là anh đã có hứng thú với cô rồi
Đoán chừng kiếp này sẽ giống kiếp trước thì sao?
Chắc chắn dù cô có phải chết cũng không thể để điều đó xảy ra được
Nếu nói kiếp trước cô không có tình cảm gì với anh là hoàn toàn sai nhưng cô luôn dựa vào lý trí để lựa chọn tất cả
Nhưng nhiều lúc trái tim lại dành chiến thắng
Nỗi bất lực dần dần xâm chiếm cả tâm chí cô
Đột nhiên trưởng phòng vỗ lưng cô một cái khiến cô hoảng hồn lại trong chốc lát
Trưởng phòng: [ sao tôi gọi mãi mà cô không nghe vậy cảm thấy không khỏe ở đâu sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ chỉ là bệnh vặt mà thôi không có gì đáng ngại đâu ]
Trưởng phòng: [ vậy cô về phải chăm sóc kĩ bản thân đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết rồi, mà anh tìm tôi có chuyện gì không? ]
Trưởng phòng: [ vào văn phòng của tôi rồi nói ]
Khương Ninh Ngọc: [ được vậy đi thôi ]
Đi vào trong trước mắt cô là hình bóng của Kính Bắc Đình khiến cô không thể nào quên trong cuộc đời này
Trưởng phòng: [ tôi mời cô vào đây là có chuyện muốn nói ]
Khương Ninh Ngọc cúi đầu chào Kính Bắc Đình rồi quay sang Trưởng phòng [ anh cứ nói đi ]
Trưởng phòng: [ tôi muốn giao hợp đồng này cho cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng tôi mới đi làm, nếu làm dự án quan trọng này sẽ làm mất lòng rất nhiều người ]
Trưởng phòng: [ nhưng tôi rất tin tưởng cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ dự án này vẫn lên giao cho người khác thì vẫn hơn ]
Trưởng phòng: [ vậy được ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có chuyện gì nữa tôi đi ra đây ]
Trưởng phòng: [ đi đi ]
Từ nãy đến giờ Kính Bắc Đình không nói một lời nào cả mà chỉ chăm chăm nhìn cô
Suốt cả ngày hôm nay không còn phát sinh thêm chuyện gì nữa nhưng cô vẫn rất lo lắng trong lòng
Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì lên cô quyết định đi ngủ
Dù cho có không muốn nhưng cô cũng không thể làm gì được
Vừa mới ra khỏi cửa cô đã bắt gặp Trần Dữ đang cầm một túi đen gì đó
Theo dõi Trần Dữ là công việc làm thêm của cô thế lên không nhanh không chậm cô tiến lên chào hỏi với anh
Khương Ninh Ngọc: [ thật trùng hợp không thể tin được là tôi lại gặp được anh ở đây đấy ]
Trần Dữ: [ chào buổi sáng tốt lành ] " tôi cố tình chờ ở đấy đó "
Khương Ninh Ngọc: [ anh là đang làm gì vậy? ] ‘tò mò’
Trần Dữ: [ tôi mới ra ngoài mua một chút đồ thôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ mua gì mà thần bí dữ vậy ]
Trần Dữ: [ muốn biết không ] ‘cười nhẹ’
Khương Ninh Ngọc: [ nếu anh muốn nói ]
Trần Dữ: [ nếu tôi không muốn cho em biết thì sao ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy thì thật đáng tiếc nha ]
Trần Dữ: [ vào nhà đi rồi tôi cho em xem ]
Khương Ninh Ngọc: [ cần thiết phải vào nhà luôn hả ]
Trần Dữ: [ em muốn biết cơ mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh bắt cóc tôi thì sao? ]
Trần Dữ: [ em biết thừa là tôi thích em kia mà sao nỡ làm hại em được chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ có thể đấy, dù gì nhìn anh cũng rất khả nghi ]
Trần Dữ: [ như nào là khả nghi nhỉ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không biết, thôi vào nhà đi ]
Trần Dữ: [ nghe em ]
Hai người bước vào phòng của Trần Dữ, nhìn phòng tổng thống được bày chí với tông đen làm tăng thêm không gian ma mị của nó
Cô không nghĩ gì liền trực tiếp ngồi xuống
Khương Ninh Ngọc: [ mở ra đi rồi tôi còn đi làm nữa ]
Trần Dữ: [ được ]
Trần Dữ cũng không nói thêm điều dư thừa gì nữa lập tức mở ra cho cô xem
Nằm ngoài dự tính của cô trong đó chỉ có mấy con cá chết thôi
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh không nói luôn ở ngoài kia đi ]
Trần Dữ: [ chẳng phải em tò mò sao ] ‘cười nhẹ’
Trần Dữ: [ chứ không em nghĩ là gì? ]
Lần này là cô thất thố rồi lần sau không thể xem thường kẻ địch nữa
Cô đành phải tạm biệt rồi kiếm cớ đi làm, mặc dù anh rất muốn đưa cô đi nhưng bị từ chối một cách phũ phàng
Không là gì và không là ai cả lên cô cút xéo đi luôn không chần chừ một phút giây nào cả
…
Lên đến công ty còn 1p nữa thôi là cô đi làm muộn luôn rồi
Cao Vân thấy thế liền chạy đến chỗ cô [ cô cũng gan thật chứ hôm nay Kính tổng vẫn ở đây mà cô dám đến muộn cô không sợ bị trừ cả tháng lương luôn à ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên là sợ rồi chứ sao không ]
Cao Vân: [ vậy mà cô vẫn đến muộn được ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi bận một số việc cơ mà, cũng đã muộn hẳn đâu ]
Cao Vân: [ thôi không nói chuyện với cô nữa tôi phải đi làm việc để có thể dành được hợp đồng này đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ chúc cô may mắn nhé ]
Cao Vân: [ tôi sẽ thật cố gắng ]
Cô cũng không nói thêm gì nữa mà quay lại tập trung làm việc
Không hiểu sao vừa mới bắt đầu phía sau đã có một ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm lấy cô
Không cần quay đầu cũng biết đó là ai
Cô lơ đi cố gắng để bản thân bình tĩnh rồi tiếp tục tập trung làm công việc của chính mình
Kiếp trước cô cũng bị camera theo dõi suốt 24/24 lên cô cũng dần tạo thành thói quen rồi
Ánh mắt đấy cuối cùng cũng rời đi chỗ khác
Không biết kiếp này Kính Bắc Đình có còn thích cô không thì cô không biết nhưng có một điều chắc chắn là anh đã có hứng thú với cô rồi
Đoán chừng kiếp này sẽ giống kiếp trước thì sao?
Chắc chắn dù cô có phải chết cũng không thể để điều đó xảy ra được
Nếu nói kiếp trước cô không có tình cảm gì với anh là hoàn toàn sai nhưng cô luôn dựa vào lý trí để lựa chọn tất cả
Nhưng nhiều lúc trái tim lại dành chiến thắng
Nỗi bất lực dần dần xâm chiếm cả tâm chí cô
Đột nhiên trưởng phòng vỗ lưng cô một cái khiến cô hoảng hồn lại trong chốc lát
Trưởng phòng: [ sao tôi gọi mãi mà cô không nghe vậy cảm thấy không khỏe ở đâu sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ chỉ là bệnh vặt mà thôi không có gì đáng ngại đâu ]
Trưởng phòng: [ vậy cô về phải chăm sóc kĩ bản thân đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết rồi, mà anh tìm tôi có chuyện gì không? ]
Trưởng phòng: [ vào văn phòng của tôi rồi nói ]
Khương Ninh Ngọc: [ được vậy đi thôi ]
Đi vào trong trước mắt cô là hình bóng của Kính Bắc Đình khiến cô không thể nào quên trong cuộc đời này
Trưởng phòng: [ tôi mời cô vào đây là có chuyện muốn nói ]
Khương Ninh Ngọc cúi đầu chào Kính Bắc Đình rồi quay sang Trưởng phòng [ anh cứ nói đi ]
Trưởng phòng: [ tôi muốn giao hợp đồng này cho cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng tôi mới đi làm, nếu làm dự án quan trọng này sẽ làm mất lòng rất nhiều người ]
Trưởng phòng: [ nhưng tôi rất tin tưởng cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ dự án này vẫn lên giao cho người khác thì vẫn hơn ]
Trưởng phòng: [ vậy được ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có chuyện gì nữa tôi đi ra đây ]
Trưởng phòng: [ đi đi ]
Từ nãy đến giờ Kính Bắc Đình không nói một lời nào cả mà chỉ chăm chăm nhìn cô
Suốt cả ngày hôm nay không còn phát sinh thêm chuyện gì nữa nhưng cô vẫn rất lo lắng trong lòng
Nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì lên cô quyết định đi ngủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương