Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 136: Đại Kết Cục (Hạ)
Trước khi người trên lầu đi xuống, cảnh sát trực ban dẫn bọn Tống Khinh Trầm đi dạo một vòng trong đồn cảnh sát."Chúng tôi chia ra là khu làm việc và khu vực sinh hoạt, khu vực sinh hoạt là nơi cảnh sát dân sự nơi khác đến ở tạm để làm nhiệm vụ hoặc cảnh sát dân sự có nhiệm vụ đặc biệt nghỉ ngơi, chúng tôi thường rất bận rộn, không thể thường xuyên về nhà, đôi khi ngủ trên đó trong một tháng liên tiếp.”Anh ấy dừng rồi nói tiếp: "Lần gần đây nhất tôi về nhà là kỳ nghỉ hè, và khi tôi về nhà, con gái tôi đã bắt đầu đi học.”Máy ảnh đang làm việc, khuôn mặt của Tống Khinh Trầm xuất hiện trong máy ảnh, cô nhìn chằm chằm vào cảnh sát dân sự đang làm nhiệm vụ, than thở: "Cậu thực sự rất khó khăn.”"Thời gian làm việc là cuộc sống, cuộc sống là công việc, ba điều đó xoay quanh với nhau cũng là điều bình thường.”Cảnh sát đưa bọn Tống Khinh Trầm vào khu vực làm việc: "Nơi này là nơi chúng tôi làm việc bình thường, bên cạnh là văn phòng của giám đốc và phó giám đốc. “Nhìn Tống Khinh Trầm lấy ra một khung ảnh trống từ trên mặt bàn ra, cậu cảnh sát lập tức giải thích với cô: "À, nơi này chính là vị trí của đội phó Chu.”"Nguyên bản đội ngũ của chúng tôi chỉ có đội trưởng, đội phó Chu là bộ cảnh sát trực tiếp phân cấp rèn luyện, sẽ ở đây một năm.”Trong đoàn làm phim, chị gái phóng viên hôm qua hỏi: "Nói như vậy, đội phó Chu của các anh hình như rất lợi hại, ít nhất cũng phải hơn 30 tuổi nhỉ?.”Cảnh sát trực ban cười cười với bọn họ: "Mặc dù là đội phó, nhưng anh ấy thật ra là người nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ của chúng tôi, không quá 25, tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài, lợi hại cũng rất lợi hại, tỷ lệ phá án cũng cao, hoàn toàn không giống như tân binh vừa mới tiến vào ngành.”Tống Khinh Trầm để ý một vấn đề: "Khung ảnh này vì sao, là trống rỗng?”"Bên trong khung ảnh này có ảnh bạn gái của anh ấy, trông rất đẹp, nhưng bình thường anh ấy giữ kĩ lắm, không cho chúng tôi xem, hôm nay có nhiệm vụ quay phim, có thể anh ấy đã lấy đi ảnh trong khung ảnh...”Bên cạnh có người tiếp lời: "Ồ? Đội phó các cậu còn rất quan tâm đến bạn gái nha, ảnh chụp cũng phải mang theo bên cạnh bất cứ lúc nào.”Đầu ngón tay Tống Khinh Trầm nắm chặt, xương ngón tay mơ hồ trắng bệch, khóe môi khẽ mím.Một giây sau, cảnh sát trực ban tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm: "Từ lúc cô tiến vào, tôi đã muốn nói, hình như cô có chút quen mắt, lớn lên...”"Triệu Học Nghĩa.”Thanh âm lười biếng ngắt lời anh ấy: "Ở cửa có quần chúng báo cảnh sát, tiếp đãi một chút.”Anh trai cảnh sát lập tức bày ra thái độ chấp hành: "Tôi đi ngay.”Đoàn làm phim nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn đi tới, mặc một bộ đồng phục chỉnh tề, miệng ngậm điếu thuốc điện tử, nhìn thấy ống kính nhắm ngay về phía anh trong nháy mắt, mặt không chút thay đổi thu dọn đồ đạc, thong dong bình tĩnh nhìn Tống Khinh Trầm, lãnh đạm nhếch môi."Các người ai là người phụ trách?”Sau lưng Tống Khinh Trầm bị đẩy một chút.Lúc này cô mới quẫn bách đi về phía trước: "Tôi, là tôi.”Biết Chu Trì Vọng bị phân cấp cơ sở, nhưng cô chưa từng gặp anh trong giờ làm việc, nhất thời nhìn thấy anh liền thất thần, cô lập tức cảm thấy có chút ảo não.Vẻ mặt Chu Trì Vọng bất động, đi lên trước, vươn tay về phía Tống Khinh Trầm: "Đồn cảnh sát quận Đông Kiều, đội phó đội điều tra hình sự, Chu Trì Vọng.”Là một trong những quy trình quay phim.Tống Khinh Trầm vẫn nghe thấy nhịp tim đập loạn của mình, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt vừa quen thuộc vừa đẹp mắt, vươn tay, đặt trong lòng bàn tay anh, lắc lắc một chút."Tống Khinh Trầm.”Lòng bàn tay nóng ran.Thậm chí quên báo cáo đơn vị của cô.Chị gái nhỏ phóng viên tên là Mộ Vãn Ca, vừa nhìn thấy Chu Trì Vọng, phản ứng so với Tống Khinh Trầm còn lớn hơn, có thể nói người biết nói đứng vững nửa ngày, mới mở miệng hòa giải: "Được rồi, được rồi, giới thiệu với nhau nhiều như vậy đi, đội phó Chu có phải rất bận rộn không?”Chu Trì Vọng uể oải đáp một tiếng, nhấc mí mắt lên, muốn mở miệng, lại quét tới Tống Khinh Trầm trang điểm nhạt, cuối cùng tiết kiệm hơn phân nửa lưu ý, chỉ cho tổng kết lời nói: "Có thể chụp được đồ hay không, tất cả đều xem các người.”Mộ Vãn Ca nửa mặt co giật một chút.Chỉ chốc lát sau, Trương Học Nghĩa vừa mới phái đi ra liền đi vào, báo cáo tình huống: "Trong khu phố 18 có một tiểu khu Tân Thanh, tổng cộng bảy tầng, phía trên có một nam hài, nói là muốn nhảy lầu, hàng xóm phát hiện ra liền tới báo cảnh sát."Gọi bọn Lý ca dậy, đi qua xem một chút.”Trương Học Nghĩa lập tức gật đầu, trước khi đi, lại hỏi: "Đoàn làm phim bọn họ...”Chu Trì Vọng nhìn anh ấy một cái: "Tôi cùng bọn họ đi trước.”Khu phố 18 chính là con hẻm nhỏ bên cạnh đồn cảnh sát quận Đông Kiều, đi về phía trước hai con phố chính là "Bắc Thành bất dạ thiên"* trong lời đồn.*"Bắc Thành bất dạ thiên": Con đường không có ban đêm của Bắc Thành.Khi bọn họ đến nơi, phía dưới đã ba vòng ngoài ba vòng trong vây đầy người, có người hướng phía trên hô to: "Cậu bé, cuộc sống của con còn rất dài, có cái gì nghĩ không ra, xuống đây nói cho tốt a.”Chu Trì Vọng đi vừa nhanh vừa ổn định, là người đầu tiên đến hiện trường, quần chúng bên cạnh vừa nhìn thấy ánh đèn màu xanh đỏ bật sáng trên xe cảnh sát, lập tức tránh ra một con đường: "Cảnh sát tới rồi!”Anh đi vào, nhìn lên trên, một cậu bé thoạt nhìn tuổi thiếu niên đang ngồi trên mái hiên của tầng 7, hai cái bắp chân buông thõng: "Ba mẹ tôi có tới không?”"Nếu như bọn họ không đến, phiền toái hỗ trợ nói cho bọn họ biết, bọn họ chưa từng sinh ra đứa con trai này.”Chu Trì Vọng mặt không chút thay đổi gọi điện thoại: "Chuẩn bị túi khí, gửi thông tin cá nhân của cậu ấy cho tôi, thông báo cho cha mẹ cậu ấy.”Ba câu, ba việc, Tống Khinh Trầm đi theo phía sau hắn, có chút khẩn trương."Cậu ấy liệu có, không đợi túi khí đến, liền nhảy xuống.”Chu Trì Vọng nhìn chằm chằm vào thông tin cá nhân đã được gửi đến trên màn hình, đáp lại cô: "Không đâu.”Sau đó cầm một cái loa, hướng lên trên hô to: "Những lời này, chờ ba mẹ cậu đến, cậu tự mình nói với bọn họ, tôi không phụ trách giúp cậu truyền đạt.”Tống Khinh Trầm lập tức hít một hơi.Một lúc lâu sau, cô nhìn thấy cậu bé trên mái hiên đứng dậy, nhìn xuống trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, nhưng hai giây sau, bước chân lại rụt trở lại, dường như đang do dự: "Là anh cảnh sát sao?”Cùng lúc đó, Trương Học Nghĩa cũng chạy tới hiện trường, ở bên cạnh Tống Khinh Trầm báo cáo với Chu Trì Vọng: "Tôn Sùng Minh, nam, năm nay mười lăm tuổi, cha mẹ làm việc ở văn phòng gần đó, người Tây Bắc, thành tích học tập rất tốt, sang năm chuẩn bị thi trung học phổ thông, nghe nói cha mẹ vì mọi người dưới quê phản đối mà phân phòng ly hôn, kết quả ly hôn giả biến thành ly hôn thật, giấu cậu ấy không nói, gần đây mới nói cho cậu ấy biết, cậu ấy không thể chấp nhận được.”Chu Trì Vọng thản nhiên đáp lại một tiếng, vỗ vai anh ấy: "Cậu ở phía dưới chờ túi khí, tôi đi lên.”"Đội phó?”"Đối phó với học sinh trung học, tôi so với cậu có kinh nghiệm hơn.”Anh vừa nói xong liền đi lên trên, Tống Khinh Trầm cũng đi theo, ở trong cầu thang hỏi: "Anh, làm sao anh biết, cậu ấy sẽ không dễ dàng nhảy xuống.”"Cậu ấy do dự không nhảy xuống, hơn phân nửa là có chuyện chưa làm, cậu ấy bị treo cổ không được thỏa mãn, sẽ không nhảy.”Chu Trì Vọng bình thường ít nói, hiếm khi nói nhiều, ống kính bắt được cảnh anh bước lên trên cầu thang, Tống Khinh Trầm cũng đi theo, đứng ở cửa sân thượng, nhìn anh đi vào trong.Chàng trai tựa hồ đối với sự xuất hiện của anh rất là mâu thuẫn, hướng về phía anh gầm nhẹ: "Không cần tới đây! Lại tới gần nữa, tôi thực sự sẽ nhảy xuống!”Chu Trì Vọng giảm chậm tốc độ, từng chút từng chút di chuyển về phía trước, chỉ hỏi cậu ấy: "Lần trước em thi đứng thứ mấy của lớp?”Chàng trai không nói lời nào, nửa ngày sau, lại nghe thấy cậu ấy nói: "Đứng thứ 15, rớt 5 hạng, trước kia vẫn là top 10.”Anh hỏi: "Em không muốn kiểm tra lại sao?”Chàng trai mở to hai mắt, cảnh giác nhìn anh: "Ba mẹ tôi đâu? Họ có ở đây không?”"Đang trên đường đi, người của chúng tôi đã đi đón.”Anh nhìn lướt qua, nhìn thấy có xe chở túi khí đi vào, chậm rãi tới gần cậu: "Nghe nói cậu đang tranh thủ danh ngạch thi của trường, lớp bên cạnh cậu Lý Vũ vừa mới học trung học cơ sở khi dễ cậu, lần trước thi cậu ấy xếp liền phía sau cậu, cậu đi rồi, danh ngạch thi chính là của cậu ấy.”"Cậu cam tâm sao?”Chàng trai bám chặt lan can, cảm xúc tựa hồ đang ở bên bờ vực tốt xấu, có nước mắt rơi ra ngoài, trơ mắt nhìn Chu Trì Vọng tới gần cậu ấy.Lúc này, từ phía dưới truyền đến một giọng nữ bén nhọn: "Con trai tôi! Con đang làm gì vậy? Con mau xuống đây đi!”Chàng trai lung lay tinh thần một chút, đồng thời, Chu Trì Vọng nhanh chóng quyết định, một tay nắm lấy quần áo sau gáy chàng trai, nâng người lên trên, trong lúc chàng trai giãy dụa liền làm động tác ném qua vai, lưu loát đem người đặt ở trên mặt đất.Phía dưới đang thét chói tai, ngay cả Tống Khinh Trầm cũng kinh ngạc.Một giây sau, cô chạy tới, nhìn Chu Trì Vọng mặt không chút thay đổi đè lại chàng trai đang giãy dụa, từ trong thiết bị liên lạc gọi người lên: "Đã chế phục, mang theo cha mẹ cậu ấy tới đây.”Chuyện xảy ra chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, Tống Khinh Trầm lại cảm thấy da đầu tê dại, máu chảy lên não, trong đầu lặp đi lặp lại lấp lánh hình ảnh vừa rồi. Lúc xuống lầu, cô kéo góc áo Chu Trì Vọng ở nơi mà máy quay không nhìn thấy. Bước chân của đối phương dừng lại, xoay người lại, bị Tống Khinh Trầm len lén ôm một chút, cô đứng sau đám người ngẩng đầu, lại xấu hổ muốn kéo dài khoảng cách, bị anh kéo trở về, hung hăng ôm lấy, hít thở hương trái cây nhạt nhạt trên người cô, giống như nước bong bóng muối biển chanh.Tống Khinh Trầm đẩy lồng ngực anh: "Anh đừng, làm bậy, trước tiên làm chính sự.”Chu Trì Vọng cười nhạt, tiện tay sờ điếu thuốc trong túi quần: "Anh chính là làm chính su.”Dường như cô nghe hiểu rõ lời nói của anh, trên mặt mơ hồ nóng lên, đè lại bàn tay anh muốn sờ điếu thuốc: "Trước ống kính, không, không thể hút thuốc, sẽ bị cắt bỏ.”Chu Trì Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đôi môi cô thoa son hôm nay, chợt hỏi: "Trong túi có son môi không?”Tống Khinh Trầm không rõ nguyên nhân, sờ vào trong túi mình: "Mang, mang theo.”"Vậy hôn một cái.”Lời còn chưa dứt, cô lại bị ôm, Chu Trì Vọng đè gáy cô, hôn lên khóe môi cô.Hung hăng nghiền lên trên, giống như là đang giải khát.Không bao lâu sau, từ dưới lầu truyền đến một thanh âm, là giọng của Trương Học Nghĩa."Đội phó, anh còn ở trên đó không xuống sao?”Thân thể Tống Khinh Trầm hơi cứng đờ, tiếng lẩm bẩm của cô từ khóe môi chạm nhau của hai người mà liên tiếp tràn ra, cô thở hổn hển nho nhỏ, đẩy người ra, trừng anh: "Anh có thể đứng đắn một chút hay không, anh còn là cảnh sát đấy!”Chu Trì Vọng thờ ơ đáp: "Buổi tối anh mới đứng đắn nhất.”Lại bị Tống Khinh Trầm trừng mắt một cái, đẩy anh đi xuống.Quá trình quay phim gần hai ngày, toàn bộ phương diện đều cho thấy một đồn cảnh sát dân sự làm việc từ việc lớn đến việc nhỏ, việc nhỏ như là điều tiết tranh chấp hàng xóm, mang theo người say rượu không tìm thấy nhà về đồn cho đến khi tỉnh rượu, việc lớn thì phá được vụ án bán chất cấm, ngồi xổm phục kích ngoài đồn cảnh sát, bắt được hiện vật, người và tang vật cũng cùng bị thu giữ.Tống Khinh Trầm cũng mệt mỏi vì hai ngày liên tục đi theo Chu Trì Vọng chạy khắp nơi, từ ban ngày đến tối, từ buổi tối lại đến ngày hôm sau, mệt đến mức cuối cùng tựa vào xe cảnh sát mà ngủ gật.Tám giờ tối hôm sau, toàn bộ quá trình quay hoàn thành, chuẩn bị kết thúc công việc về nhà, Tống Khinh Trầm cùng người trong đội cảnh sát nói lời tạm biệt, đứng ở cửa đồn cảnh sát.Mộ Vãn Ca đang bắt taxi, nhìn thấy cô, nói với cô: "Hai ngày nay rất mệt mỏi đi, có muốn cùng nhau đi chung xe hay không?”Tống Khinh Trầm lắc đầu: "Tôi, tôi không cần, tôi chờ bạn trai tôi cùng đi.”Mộ Văn Ca nghe ra ý tứ trong lời nói, có chút kinh ngạc: "Trong đồn cảnh sát có bạn trai của cô sao? Là ai thế?”Nửa ngày sau, thân xe màu xanh quen thuộc chạy từ bên trong ra, cửa sổ xe kéo xuống, người quen thuộc tựa vào bên cạnh xe, gọi cô: "Lên đi.”Tống Khinh Trầm mỉm cười, nói với cô ấy: "Chính là anh ấy, đội phó Chu.”Mộ Vãn Ca vẻ mặt phức tạp, nhìn Tống Khinh Trầm cười cười mở cửa xe, cúi người ngồi vào, nửa ngày sau mới từ trong xe thò đầu ra nói: "Cô muốn đi đâu, có muốn bọn tôi tiễn cô một đoạn đường hay không?”Cô ấy nhìn chiếc xe có giá trị không nhỏ, vẻ mặt phức tạp lắc đầu: "Tôi vừa nhớ tới, tôi còn phải quay lại đài truyền hình, hai người đi trước đi.”Sau đó nhìn hai người họ nghênh ngang rời đi.Muốn xem xe mình gọi đã đi đến đâu, tình cờ nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại di động.Ngày 21 tháng 1, đợt rét đậm bắt đầu từ hôm qua.Hôm nay là sinh nhật Chu Trì Vọng.Tống Khinh Trầm đặt một bữa tối ở nhà hàng trên không của CBD trung ương, chỉ là bọn họ đến rất muộn, cả sảnh đều không có người, bồi bàn đứng ở một bên, khẽ mỉm cười: "Tống phu nhân đúng không ạ?”Tống Khinh Trầm gật đầu."Mời đi bên này.”Cửa phòng ăn đóng lại, hành lang dài và sáng sủa, xung quanh treo một số bóng bay màu hồng, còn có hoa màu xanh lam, hương thơm lan tràn, cô ngửi qua, thuận miệng hỏi: "Hôm nay có ai kết hôn ở đây sao, hoa thật thơm nha.”Bồi bàn bưng khay, mỉm cười trả lời: "Có người cầu hôn đó ạ.”Nói xong, mở ra một cánh cửa cho hai người.Trong đại sảnh trống rỗng không một bóng người, trong nháy mắt khi cô bước vào, vô số ánh sáng chiếu lên vách tường, rất nhiều ảnh chụp từ trên không trung rơi xuống, có ảnh in ở trên tường được trình chiếu, có ảnh treo viên kim cương nhỏ lấp lánh, dưới ánh đèn lấp lánh phát sáng.Tống Khinh Trầm kinh ngạc ở cửa.Mỗi bức ảnh đều là cô.Từ nhỏ đến lớn, giống như có một chiếc máy quay phim tinh vi, cả ngày 24 giờ theo cô chụp, nhìn kỹ, có một số là ảnh hoạt động của cô, ảnh cô tự chụp, có ảnh là do cha Tổng chụp, còn có một số cô chưa từng thấy qua, khoảng cách và ánh sáng được điều chỉnh đến tốt nhất, cô ở bên trong đặc biệt đẹp mắt.Tống Khinh Trầm bị kéo đi về phía trước, một bước, hai bước, đi tới trước bục phía trước, nhìn ánh đèn xung quanh sáng lên, vô số gương mặt quen thuộc ngồi ở phía dưới, nhìn cô cười.Người cha ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười và vỗ tay.Ứng Minh Sầm cũng ở đây, cô ấy mặc một bộ váy, nói đùa với cô: "Tống Khinh Trầm, cậu còn làm gì vậy, đừng ngốc nữa!”Chu Trì Vọng đứng trên sân khấu, cầm micro đã được điều chỉnh từ lâu, nhìn cô, đột nhiên cúi người xuống, lấy hộp nhẫn từ bên cạnh, hỏi cô: "Em có nguyện ý gả cho anh không?” Dường như là ánh sáng quá chói mắt, dường như âm nhạc được phát ra quá nhẹ nhàng, tất cả đều chấn động trong lồng ngực của Tống Khinh Trầm. Trong lúc hoảng hốt, dường như cô nhìn thấy Chu Trì Vọng khi còn bé.Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, cậu chủ nhỏ đi học, một thân đồng phục học sinh chỉnh tề sạch sẽ, còn có biểu tình xa lánh xa nhạt của cậu.Lại rất nhanh nhảy đến trung học cơ sở, cậu lười biếng xoay bút trong tay, đuôi bút điểm vào sách bài tập của cô.Đến trường trung học phổ thông, bức tranh cậu giấu trong căn nhà ở thành phố Cảng vẫn còn câu nói ấy.Sau đó, đến trường đại học, cả hai đều bận rộn vươn tới ước mơ của mình.Cuối cùng, bây giờ.Anh cầu hôn cô vào ngày sinh nhật của mình.Phía dưới Ứng Minh Sầm ồn ào trước: "Mau đồng ý, mau đồng ý!”Cô nhấc micro lên, nghĩ về điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Đây là nguyện vọng ngày sinh nhật của anh sao?”Chu Trì Vọng khẽ ngẩng đầu, ánh sáng trắng nấp nghiêng theo nửa gương mặt của anh, dọc theo đường nét gương mặt lưu loát của anh, giọng nói nặng nề: "Hôm nay anh nhất định phải thực hiện nguyện vọng của mình.”Tống Khinh Trầm đột nhiên che khóe môi, niềm vui chua xót cuồn cuộn lên trên, giống như sóng triều, cuốn cô vào, đẩy lên trên.Cô đưa tay ra, đặt trước mặt anh, nói với anh: "Em nguyện ý.”Trên ngón tay có thêm một vòng xúc cảm lạnh lẽo.Đám đông vui vẻ, vỗ tay ùn ùn, âm nhạc mãnh liệt đinh tai nhức óc.Chén rượu, tiếng gầm rú, tiếng vang lọt vào tai, đêm nay có rất nhiều người không ngủ mà uống hơi say.Và anh vẫn đang nhìn cô.Giống như đang lắng nghe phán quyết cuối cùng trong tiếng ồn, Lưu lại bộ dáng nhiệt liệt nhất của anh trong đôi mắt trong suốt của cô.Chu Trì Vọng từ nhỏ đến lớn đã làm một chuyện đúng và một chuyện sai.Đúng là anh yêu Tống Khinh Trầm.Sai là trong tình yêu sâu đậm giống như sùng đạo của anh xen kẽ với khát vọng ban đầu.Xói mòn hàng ngày, giống như rơi xuống vực thẳm.Được đáp lại ngày hôm nay, tương lai là luôn luôn nhiệt tình.Trong căn phòng tối tăm, Chu Trì Vọng ôm chặt Tống Khinh Trầm đang thất thần, hôn lên cái gáy ướt đẫm mồ hôi của cô, lực đạo trên thắt lưng không ngừng, nhưng vẫn hỏi: "Ngày mai đi nhận giấy chứng nhận kết hôn được không?”Đầu óc Tống Khinh Trầm choáng váng, chua xót khó nhịn mà nức nở, hai má đụng vào mép cửa sổ lạnh lẽo, sống lưng còn bị ẩn, sóng nhiệt bao phủ lý trí của cô, khàn khàn đáp ứng anh: "Được.”Bị nam nhân dùng cánh tay mồ hôi ướt đẫm mà đường cong rõ ràng ôm lấy, cùng nhau ngã vào chăn giường mềm mại.Giống như rơi vào một giấc mơ nóng bỏng.-End-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương