Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 22:
Lớp trưởng không đồng ý ngay lập tức, cô dùng tay đỡ gọng kính đen trên mũi: "Cậu với Khương Triệt, từ khi nào lại ở gần nhau như vậy thế?""Tôi nhớ rõ, mấy tháng trước cậu còn chẳng quen biết gì cậu ấy."Vẫn luôn rất quen thuộc, chưa từng là xa lạ.Tống Khinh Trầm mấp máy khóe môi, ánh mắt giao với ánh mắt tìm tòi của lớp trưởng."Bắt đầu từ lúc lập đội."Lớp trưởng cũng chìm vào im lặng.Thời gian được rút ngắn từng phút một.Chuông vào học reo lên."Lớp trưởng, lớp chúng ta đến gần đủ rồi, hay là đợi lát nữa rồi xem xem còn ai chưa tới nhé."Lớp trưởng vội vàng lên tiếng: "Biết rồi, tôi đi ngay đây."Nói xong liền xoay người đi về phía sau.Mới đi được hai bước, lại nghĩ đến cái gì đó, cô ấy bèn quay trở lại nói với Tống Khinh Trầm: "Tống Khinh Trầm, những lời sau đây không phải cô Dương nhờ tôi nhắn lại cho cậu, mà là suy nghĩ của tôi."Cô ấy mím môi, do dự trong chốc lát: "Sau khi lễ kỷ niệm của trường kết thúc, cậu và Khương Triệt vẫn không thể tiếp xúc thì đừng tiếp xúc nữa là tốt nhất."Tống Khinh Trầm chậm rãi nâng mắt, đối diện với cô."Đêm qua, đúng lúc tôi đi ngang qua sân thể dục đã thấy cậu ta và mấy nam sinh khác đang chơi bóng rổ.""Ngoài ra còn có mấy nữ sinh đang đứng cạnh sân để cổ vũ cho cậu ấy, còn đưa nước và khăn mặt cho cậu ấy nữa.""Mấy nữ sinh kia đưa nước qua, cậu ấy trực tiếp cầm lên rồi uống luôn."Lớp trưởng vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Tống Khinh Trầm.Quá bình thường điềm tĩnh, nhìn không chút gợn sóng nào.Lớp trưởng cảm thấy trực giác của mình không hề sai.Không phải bỗng nhiên cô ấy tìm thấy Tống Khinh Trầm, mà cũng đã âm thầm quan sát Tống Khinh Trầm.Mỗi lần Tống Khinh Trầm chọn chỗ ngồi, đều chọn vị trí ở cửa sau, nơi mà thỉnh thoảng còn có thể nhìn về phía lớp 7.Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, trong lòng cô ấy chắc chắn như vậy.Lớp trưởng ngẫm lại một chút, lại nhìn trái phải, nói không rõ ràng: "Còn nữa, sau đó, tôi lại nghe Khương Triệt nói, nhận đồ của mấy nữ sinh kia, hoàn toàn là bởi vì các cậu ấy tặng.""Cậu ấy nói, mấy cô gái nhỏ thích tặng, sao lại không nhận chứ?"Tống Khinh khẽ nhấp nháy lông mi, từ trên xuống dưới, tần suất như cũ."Cậu ấy là người như vậy đấy, đều dùng cùng một thái độ để đối xử với tất cả mọi người, đối với cậu có thể cũng sẽ không có cái gì đặc biệt."Sắc mặt Tống Khinh Trầm không thay đổi, khẽ cười rồi nói: "Tôi biết."Không từ chối ý tốt, nhận tất cả theo thứ tự, nhưng cũng không cho người khác hy vọng.Tống Khinh Trầm hiểu như vậy, cho nên mới có thể đè ép tâm tư mơ hồ của mình đến nơi sâu nhất.Lớp trưởng kinh ngạc nhìn cô: "Cậu..."Cô ấy muốn nói gì đó, lại ngậm miệng.Chuông vào học lại reo lên lần nữa.Lớp trưởng khẽ giật mình, nhường đường mở cửa: "Tống Khinh Trầm, vào đi thôi, vào học rồi."Tống Khinh Trầm gật đầu, trở lại vị trí của mình, vặn hỏi Ứng Minh Sầm, tượng trưng cho có lệ: "Chuyện thi đấu."Những chuyện có liên quan đến Khương Triệt, cô không hề nhắc đến một chữ.Ngày hôm sau, Tống Khinh Trầm chuẩn bị vài phương án đề phòng, gửi vào nhóm chat của ban nhạc thành lập tạm thời.Bao gồm cả Khương Triệt.Tống Khinh Trầm chỉnh sửa tin tức nhiều lần, một mình gửi cho Khương Triệt một tin nhắn.[Cảm ơn, may mà có cậu]Đó là tâm tư của cô.Rất nhanh đã nhận được câu trả lời của Khương Triệt.[Chuyện nên làm thôi]Bốn chữ ngắn ngủi, Tống Khinh Trầm đã nhìn suốt ba phút.Hôm nay không có giờ ra chơi, vừa tan học, đám nam sinh đã gọi bạn gọi bè rồi lao ra ngoài như ong vỡ tổ, trong phòng học chỉ còn thưa thớt mấy nữ sinh đang tán gẫu với nhau.Có người bước nhanh đến cửa sau, hưng phấn báo tin trong hành lang: "Khương Triệt và Chu Trì Vọng đều đã đến sân bóng rổ rồi, mau lên!”Tống Khinh Trầm cũng ở cửa sau, nghe thấy Ứng Minh Sầm phấn khích hô lên: "Ôi mẹ ơi, Chu Trì Vọng lại biết chơi bóng rổ á?""Trận bóng rổ của học kỳ trước, lớp 7 đứng đầu đấy, đánh đâu thắng đó, Chu Trì Vọng có được không vậy?"Tống Khinh Trầm lặng lẽ nói trong lòng, anh biết, trước kia khi Khương Triệt chưa tới, trên sân bóng rổ thường xuyên có bóng dáng của anh.“Khinh Trầm, cậu nói xem ai sẽ thắng đây?”Tống Khinh Trầm lắc đầu: "Tớ không biết.""Đi, xuống xem một chút, hai người này sắp có kịch hay rồi." Cả hai mắt của Ứng Minh Sầm đều sáng lên, định kéo Tống Khinh Trầm đi.Tống Khinh Trầm do dự trong chốc lát: "Hay là, cậu, cậu cứ đi đi."Cô nắm chặt lòng bàn tay, lại rút một quyển sách quơ ra trước mặt: "Tớ còn chưa thuộc hết quyển này nữa."Ứng Minh Sầm vội vàng chạy xuống tầng dưới theo các nữ sinh khác.Tống Khinh Trầm đứng trước cửa sổ, tay cầm sách, trông không quá để tâm, chỉ ngẫu nhiên liếc mắt xuống.Nhận được tin tức cũng không chỉ có các cô, còn có một đoàn người bắt đầu chạy ra sân thể dục.Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Tống Khinh Trầm cũng có thể đoán ra được là tình huống gì.Mồ hôi tuôn rơi dưới ánh mặt trời, phát sáng lấp lánh, quả bóng rổ nghe lời bị anh cầm trên tay, ném một đường parabol trên không trung, mạnh mẽ đạp vào rổ.Một tiếng rầm vang lên, đi kèm theo là tiếng trầm trồ khen ngợi và ồn ào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương