Vũ Hậu Thanh Thần

Chương 26:



Gửi thư cho nhau, là tiết mục truyền thống trước lễ kỷ niệm hàng năm của Trường Trung học số 7.

Học sinh sẽ viết hai lá thư, một gửi cho chính mình, một gửi cho bạn cùng lớp hoặc giáo viên. Thư để lại cho bản thân thì làm thành bao con nhộng thời không, đợi đến khi tốt nghiệp lớp 12 sẽ đào ra để xem, thư gửi cho bạn cùng lớp hoặc giáo viên sẽ được gửi trong ngày.

Chu Trì Vọng ngước mắt lên, dường như không có hứng thú gì với vấn đề này. Anh cúi đầu, trong tay cầm một cây bút, sửa chữa lời bài hát.

Tống Khinh Trầm cúi đầu than thở: "Không tặng ai hết."

Âm thanh không lớn, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Tống Khinh Trầm, hình như cậu rất hiểu về bạn học Chu nhỉ." Tưởng Kiều cố ý nói mập mờ: "Còn hiểu rõ hơn rất nhiều so với quan hệ bạn học bình thường."

Tống Khinh Trầm nhìn lướt sang Chu Trì Vọng theo bản năng.

Anh hơi nhíu mày, ánh mặt trời chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, chiếu vào mí mắt anh, đáy mắt là một mảng màu u tối.

Anh im lặng không có biểu cảm gì.

Cô liên tục lắc đầu: "Không phải, không có chuyện đó đâu, tớ... đoán thôi..."

"Hồi trung học cơ sở cậu ấy… không viết cho ai cả, cho nên..."

Cô quay sang Chu Trì Vọng, muốn che giấu: "Tôi đoán đúng không? Bạn, bạn học Chu?"

Chu Trì Vọng ngước mắt lên, không chút để ý liếc qua Tống Khinh Trầm.

Ngón tay cầm búa trống siết chặt, xương ngón tay cái trở nên trắng bệch.

Dáng vẻ bồn chồn lo lắng.

Anh cười nhạt, trả lời qua loa: "Đoán đúng rồi."

Liếc nhìn ngón tay cô.

Thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn nắm chặt như trước.

Tống Khinh Trầm sợ Tưởng Kiều đào sâu thêm, lại vội vàng chuyển đề tài: "Khương Triệt."

Người đang cúi đầu gảy gảy đàn guitar ngẩng đầu lên.

Tống Khinh Trầm lại cảm thấy mình càng căng thẳng hơn một chút, kiên trì hỏi: "Nếu bạn học Khương viết thư, sẽ viết cho ai?"

Khương Triệt: "Hả?"

Bức thư được viết cho ai, đó là sự riêng tư cá nhân.

Tống Khinh Trầm ý thức được vấn đề này, lại vội vàng sửa miệng: "Không, không phải ý này..." Cô suy nghĩ một chút: "Hàng năm chắc là cậu nhận được, rất nhiều thư nhỉ."

"Có nội dung nào gây ấn tượng với cậu không?"

Chắc là không.

Tống Khinh Trầm cảm thấy mình hỏi một vấn đề mà xác suất lớn sẽ là đá chìm đáy biển.

Không có được câu trả lời cũng là bình thường.

Cô vừa nghĩ như vậy đã thấy Khương Triệt buông cây đàn guitar trong tay xuống.

Một tay chống má, nghiêm túc suy nghĩ.

"Ấn tượng sâu sắc nhất à…" Khương Triệt lười biếng trả lời: "Có một cô gái, viết cho tôi một câu trong thư."

"Cô bé ấy hỏi tôi, anh A triệt, có thể dạy em làm toán không?"

"Trò chơi ấy có thể đáp lại, tôi đã trả lời cô bé ấy."

Tống Khinh Trầm nghe mà ngẩn ra: "Trả lời cái gì?"

"Tôi để cô bé ấy suy nghĩ một chút xem làm thế nào để heo tự mình bay lên trời."

Tống Khinh Trầm nhịn không được, ôm bụng mình cười rộ lên: "Vậy, vậy, cậu còn nhớ cô bé ấy là ai không?"

"Quên rồi: " Khương Triệt vuốt tóc mình: "Năm ngoái viết quá nhiều, tôi nhìn qua từng người một, chỉ ghi nhớ một nội dung."

Tống Khinh Trầm không cười nữa.

Nàng bắt được trọng điểm, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.

"Thư năm ngoái, cậu đã đọc hết rồi à?"

"Ừm."

Giọng Tống Khinh Trầm run lên: "Không bỏ sót phong thư nào sao?"

"Không hề." Anh ấy nói: "Còn có mấy bức thư viết bằng tiếng anh gì đó không hiểu lắm, nhức đầu." ”

Vừa dứt lời, Tưởng Kiều bên cạnh cười tủm tỉm bổ sung: "A Triệt không phải là người thích phụ lòng người khác, quả thực có rất nhiều thư viết cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đều sẽ nhìn qua."

Khương Triệt liếc tưởng Kiều một cái: "Cậu nói nhiều quả đấy."

"Sao, tớ nói không đúng à?" Tưởng Kiều trêu ghẹo theo thói quen: "Đọc thư mà thôi, còn sợ người ta nói sao?"

Khương Triệt cười nhạo: "Tôi sợ người đưa tin đi xếp hàng muốn gả cho tôi."

Chợt nghĩ đến gì đó, Khương Triệt chuyển hướng Tống Khinh Trầm: "Không phải năm ngoái cậu cũng viết thư cho tôi đấy chứ?"

Tống Khinh Trầm lại cúi đầu, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, rầu rĩ lên tiếng: "Không, không có."

Đó là lời nói thật.

Những cũng không phải.

Năm ngoái, cô đã viết hai lá thư, một cho chính mình và một cho Khương Triệt.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Tưởng Kiều cầm một xấp thư, mở một phong thư ra.

Có người hỏi: "Tưởng hoa hậu, năm nay bội thu thế sao."

"Đều là thư của A Triệt đấy."

Khi đó Tống Khinh Trầm đang ngồi ở hàng ghế sau, nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.

Cuối cùng cô dán hai lá thư lại với nhau, viết ở mặt trước là gửi cho mình, mặt sau gửi cho Khương Triệt, nhét vào cả vào bao con nhộng thời không rồi gửi cho chính mình.

Bức thư kia vất vả lắm mới lấy hết dũng khí viết ra, phải chờ tốt nghiệp trung học mới có thể nhìn thấy.

Đều tại cô.

Vẫn thiếu dũng khí mà trước nay chưa từng có.

Khương Triệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bộ lông xoăn nhỏ đen nhánh của Tống Khinh Trầm.

Tâm tình cô lập tức sa sút, anh ấy cảm nhận được.

Anh ấy cầm lấy cây đàn guitar gảy hai cái, âm thanh không khớp gì cả, nhìn thấy Tống Khinh Trầm ngước mắt lên: "Không có ai để tặng, đưa anh Triệt của cậu cũng được."

Tống Khinh Trầm kinh ngạc, trong ánh mắt có thứ gì đó lóe lên.

"Nếu tặng thì nói cho tôi biết, tôi sẽ nghiêm túc trả lời cậu."

Thì ra là sợ cô tặng mà không có ai đáp lại, trong lòng buồn bã.

Tống Khinh Trầm gật đầu hời hợt, nói: "Được."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...