Vũ Hậu Thanh Thần

Chương 35:



Đêm đó, ban nhạc Roadway đã leo lên bảng xếp hạng hot Douyin.

Học sinh của trường trung học số 7, mỗi người một ống kính điện thoại di động, tải video biểu diễn không góc chết của mấy người lên mạng, bao gồm cả cảnh quay cầm bút của từng người.

Một số video có hơn một triệu lượt thích đã xuất hiện vào đêm hôm đó, bao gồm đoạn điệp khúc cao giọng của Khương Triệt, đoạn rap trầm của Chu Trì Vọng và mái tóc đuôi ngựa hai màu xanh bạc đung đưa của Tống Khinh Trầm.

Bình luận sôi nổi 1:

"Cứu mạng! ĐMái tóc đuôi ngựa hai màu xanh bạc này đã gõ cửa Douyin của tôi cả đêm rồi!”

Bình luận sôi nổi 2:

""@xxhighschool Ra ngoài mà ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp trường THPT của người ta nè."

Phần lớn bình luận sôi nổi đều xuất hiện trong video nhỏ do Ứng Minh Sầm đăng tải.

Toàn bộ quá trình nhắm ống kính điện thoại vào Tống Khinh Trầm của cô ấy không hề bị nhiễu, hoàn toàn ghi lại rõ ràng một mặt ngang ngược và ngông cuồng của cô, và nó cũng trở thành video được like nhiều nhất trong đêm đó.

Chương trình lễ kỷ niệm trường kết thúc vào buổi chiều, trường sẽ nghỉ vào buổi tối.

Là thành viên của tiết mục nổi tiếng nhất đêm đó,bọn họ đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.

Tiện thể gọi mấy bạn học có quan hệ tốt trong lớp.

Một bàn mười mấy người, ồn ào náo nhiệt, bên cạnh Chu Trì Vọng là Tống Khinh Trầm, đối diện là Tưởng Kiều và Khương Triệt.

Khương Triệt đề nghị uống rượu: "Một mình uống có ích lợi gì? Người lớn không uống mấy ly, bữa cơm hôm nay ông đây mời."

Ở đối diện, Chu Trì Vọng rũ mi: "Thêm một bình..."

Ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Tống Khinh Trầm: "Dinh dưỡng cấp tốc."

"Ôi, hóa ra các cán bộ hàng đầu của hội sinh viên vẫn chưa được cai sữa à."

Chu Trì Vọng bực bội bĩu môi: "Còn chưa đến mức uống rượu chứng tỏ mình là người lớn."

Đối thoại đối lập, người anh em bên cạnh Khương Triệt tức giận muốn đứng dậy khỏi bàn.

Khương Triệt đè bả vai cậu ta lại.

Anh ấy lười biếng ngửa ra sau ghế, gọi nhân viên phục vụ tới, tiện tay chọn vài món ăn đặc sắc, lại hỏi đến rượu thì khựng lại.

Trong số những người cùng bàn, rất ít người tròn 18 tuổi, Khương Triệt nhìn quanh một vòng: "Đều uống chút gì đó đi."

"Cola!"

"Nước cam có ga."

Nói gì cũng có.

Cái bình màu xanh trắng duy nhất được đưa đến tay Chu Trì Vọng.

Chu Trì nhìn vọng cũng không nhìn, chậm rãi đẩy về phía Tống Khinh Trầm.

Ngón tay chạm vào mái tóc xoăn nhỏ màu xanh bạc, đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, lại từ đầu ngón tay trượt đi.

"Của cậu."

Tống Khinh Trầm kinh ngạc, nghe chàng trai bên cạnh hạ giọng giải thích: "Tôi uống nước."

Rất nhiều ánh mắt mập mờ không rõ lia tới.

Khương Triệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào chai nước uống trong tay Tống Khinh Trầm.

Trước thử thách như vậy, Tống Khinh Trầm siết chặt chai thủy tinh trong tay, cúi đầu nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Rượu quá ba tuần, Tưởng Kiều đột nhiên đề nghị chơi thật lòng hay đại mạo hiểm.

Một bàn người nhất trí đồng ý.

Trên bàn này có học sinh ba lớp ở đây, bình thường rất ít giao tiếp với nhau, tò mò khá nhiều về Khương Triệt và Chu Trì Vọng, hai nhân vật nổi tiếng của trường học, bây giờ mỗi người đều lộ ra vẻ mặt xem kịch hay.

Tưởng Kiều lấy bài ra.

Bài lớn và bài nhỏ, bài lớn chiến thắng và bài nhỏ thua cuộc, nếu ai đó rút được quân Át ở giữa thì có thể chỉ định hai người để đổi bài, nếu chọn trúng người đã chọn đại mạo hiểm một lần, lại thua lần thứ hai, nhất định phải chọn sự thật.

Vòng thứ nhất trôi qua, Nhị Hoàng là người đầu tiên trúng đạn.

Người chiến thắng là Ứng Minh Sầm.

Cô ấy lạnh lùng cười: "Chọn đi, nói thật hay là mạo hiểm?"

Nhị Hoàng cười: "Cái gì cũng được, có gì đâu mà sợ, nói thật đi."

"Tuyên bố trước, đây chỉ là trò chơi, đừng trách tôi đấy."

Cô ấy cũng vui vẻ: "Lần cuối quay tay là khi nào?"

Sắc mặt Nhị Hoàng cứng đờ.

Chắc là không nghĩ tới một cô gái nhỏ trung học lại có thể đưa ra câu hỏi màu mè như này, ánh mắt lập tNhìn xung quanh, có hơn chục người trong bàn, nhiều người trong số họ dùng ánh mắt kích thích nhìn chằm chằm cậu, còn có người ở bên cạnh đùa bỡn.

"Người anh em, thành thật khai báo đi."

Nhị Hoàng không kiên nhẫn: "Nghe này, đây là vấn đề mà nữ sinh trung học có thể đưa ra sao?!" Ứng Minh Sầm cười: "Tôi hỏi thế nào, cậu trả lời thế ấy, đừng chuyển chủ đề."

Nhị Hoàng có chút không được tự nhiên, hạ thấp giọng, giống như tiếng muỗi kêu: "Đêm qua."

"Tối hôm qua tôi cũng ở ký túc xá, sao tôi không biết?"

Giọng Khương Triệt khựng lại một chút: "Tiểu tử cậu tối hôm qua giả bộ ngủ..."

Tống Khinh Trầm ở bên cạnh, kéo ống tay áo Ứng Minh Sầm.

Ứng Minh Sầm lúc này mới nói: "Tha cho cậu đấy, vòng tiếp theo."

Vòng tiếp theo giống như mở hộp thoại ra, làm sao có cái gì không được tự nhiên, ánh mắt mọi người đều sáng lên, gọi cho người phục vụ để tỏ tình trên WeChat, hoặc gọi điện thoại cho người đầu tiên bắt máy.

Còn vấn đề do thám đời tư thì hình như ai cũng rất quan tâm, ai cũng thích thú.

Điều đáng tiếc duy nhất là hai nhân vật chủ chốt được chú ý Khương Triệt và Chu Trì Vọng lại đều không trúng chiêu.

Lại là một vòng bài đi qua.

Lần này Tưởng Kiều rút được Át cơ.

Sau khi mọi người vén bài, cô ta liền mỉm cười, nói rằng cô ta có quyền đổi bài.

Ánh mắt cô ta nhìn quanh mọi người một vòng, đặt ở trên người Chu Trì Vọng, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Nói mới nhớ, hình như bạn học Chu chưa từng rút bài lớn nhỏ."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...