Vũ Hậu Thanh Thần

Chương 51:



Chu Trì Vọng làm mẫu trước.

Anh nhìn chằm chằm vào khung bóng rổ, vượt qua vạch ba điểm và chạy thật nhanh.

Một bước, hai bước, bước thứ ba nhảy, một tay chéo.

Ném bổng vào lưới.

như một cơn gió thoảng qua, đung đưa trước mắt, nhanh chóng chạy đến bên rổ, ngăn bóng rổ từ lưới rơi xuống, tùy ý xoay tròn trong tay.

Sau khi làm mẫu, anh chỉ tay ra hiệu vào chiếc rổ bên cạnh: "Mỗi người một quả, hãy thử đi.”

Tống Khinh Trầm đứng ở cuối cùng, nghe thấy hai nữ sinh lớp 6 phía trước âm thầm nói thầm, một lúc lâu sau, một người trong đó do dự mở miệng.

"Bạn Chu có thể làm mẫu một lần nữa không, vừa rồi quá nhanh, bọn tôi không thấy rõ.”

"Đúng thế, tôi chưa bao giờ chơi bóng rổ, không biết làm thế nào để ném bóng vào, tôi không học nhanh được như vậy.”

Chu Trì Vọng không vội vàng quay lại, anh tùy ý ném bóng rổ trong tay vào rổ, ánh mắt nhạt nhẽo chuyển sang Tống Khinh Trầm, không mặn không nhạt hỏi: "Cậu có cần không?”

Tống Khinh Trầm ho nhẹ, lập tức lắc đầu.

"Cậu làm đi.”

Cô hiểu Chu Trì Vọng.

Chu Trì Vọng người này, tuyệt đối không thuộc kiểu giáo viên từng bước đút vào miệng mà sẽ nói vài lời để khiến mọi người phải suy nghĩ.

Vẫn không hiểu?

80% trong số họ một cái liếc mắt lạnh lùng và một câu chế giễu.

Cuối cùng anh có kiên nhẫn đút vào miệng hay không phụ thuộc vào tâm trạng của anh.

Tống Khinh Trầm đứng ngoài vạch ba điểm, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái rổ cao hơn mình rất nhiều.

Cô đang suy nghĩ về hành động vừa rồi của Chu Trì Vọng, bước hai bước, chạy sang một bên, đến bước thứ ba thì nhảy một chân lên, sau đó giơ tay ném.

Bóng rổ từ trong tay bay ra, đập mạnh vào tấm ván sau, dội ngược trở lại rổ và xoay vài vòng.

Chu Trì Vọng khoanh tay đứng sang một bên, mặt không đổi sắc nhìn động tác của cô, tiến lên một bước: "Lực mạnh quá rồi.”

Vừa dứt lời, bóng rổ từ bên cạnh hạ xuống, vững vàng bị anh nắm trong lòng bàn tay.

"Có điều động tác đều chính xác.”

Anh nói, ném bóng một lần nữa cho Tống Khinh Trầm.

Anh thuật lại lần nữa, lần này mắt anh không dịu đi, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Động tác cơ bản rất đơn giản, bước thứ ba nhảy một chân lên rồi ném, tay cao tay thấp không quan trọng, chỉ cần ghi bàn là được.”

"Vì vậy, quan trọng là các cậu dùng góc nào thoải mái hơn để ném bóng.”

Một tay vỗ giá bóng rổ bên cạnh, phát ra một tiếng không nhẹ không nặng.

"Lại lần nữa.”

So với tổ của huấn luyện viên nam bên cạnh vẫn còn cười hi hi ha ha, Chu Trì Vọng hiển nhiên nghiêm khắc hơn nhiều.

Hai nữ sinh mỗi người ôm một quả bóng, thay phiên nhau ném bóng, những người mới chơi bóng rổ sẽ cầm bóng và ném lên trên.

Bóng rổ được ném lên cao mà không hề chạm vào rổ, bay thẳng ra ngoài Chu Trì Vọng nhướng mày: "Airball (*).”

Chú thích: (*) Trường hợp ném bóng, bóng không bị chặn từ phía phòng thủ và bóng không chạm vành rổ cũng như không chạm bảng.

Anh cầm bóng một lần nữa, đứng ở dưới rổ, một tay ngoắc lên.

Lại ném bổng vào rổ lần nữa.

Anh hỏi: "Các cậu đã thấy rõ chưa?”

Hai nữ sinh lại liên tục gật đầu, lập tức nghe anh nói: "Đổi động tác.”

Nó chỉ đơn giản là vô tình.

Tống Khinh Trầm ở bên cạnh yên lặng suy nghĩ.

Cô liếc Chu Trì Vọng bên cạnh một cái, lại nhỏ giọng nói với hai nữ sinh lớp 6.

"Đừng để ý." Cô vừa nói vừa ngước mắt: "Cậu ấy... chỉ thiếu chút tình người thôi.”

Chu Trì Vọng đứng ở một bên, một quả bóng rổ xoay trên ngón tay anh.

Liếc nhẹ Tống Khinh Trầm, thờ ơ hỏi: "Thiếu chút gì?”

Tống Khinh Trầm lại liên tục lắc đầu: "Thiếu... Thiếu một chút thực hành.”

"Thực hành thôi.”

Tai thật tốt mà.

"Được." Chu Trì Vọng thu bóng rổ trong tay lại, không nhanh không chậm nói: “Cậu ném mười quả.”

Tống Khinh Trầm: "?”

Nhìn vào thời gian, chỉ mới được một nửa tiết học.

Cô hỏi: "Nếu, nếu không đạt được độ chính xác mà cậu yêu cầu, vậy phải làm sao?”

"Dễ thôi..." Chu Trì Vọng không nhanh không chậm trả lời: "Tăng cường luyện tập.”

Tống Khinh Trầm: "...”

Thà không hỏi còn hơn.

Cô nhớ, đã từng viết cho quy tắc sống chung Chu Trì Vọng trong nhật ký, một trong số đó là, không nên cái lại trực tiếp, anh sẽ ghi thù.

Vì thế, Tống Khinh Trầm khổ sở trở lại vạch ba điểm, dựa theo kỹ thuật cơ bản mà Chu Trì Vọng vừa đề cập tới, ném bóng hết lần này đến lần khác.

Lần thứ nhất, vào, lần thứ hai cũng vào, đến lần thứ ba, thứ tư, năm, sáu toàn bộ đều vào...

Dường như cô đã tìm được cảm giác, càng ngày càng thuận tay, trước mắt chỉ còn lại hai quả cuối cùng.

Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một tiếng hét thật lớn.

"Bạn học kia! Tránh ra!”

Tống Khinh Trầm ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen to lớn phi đến, bay thẳng về phía đầu cô.

Tốc độ quá nhanh, con ngươi cô co rụt lại, theo bản năng né tránh.

Không còn kịp nữa rồi.

Bộp.

Một tiếng đập lớn.

Tống Khinh Trầm trợn tròn mắt.

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng cao lớn chắn trước mặt cô, dùng tay chặn quả bóng rổ bay về phía cô.

Bóng rổ bị Chu Trì Vọng chặn lại, ném xuống đất, liên tục nảy vài cái rồi đụng vào hàng rào bên ngoài, chậm rãi dừng lại.

Anh khẽ nhíu mày, bóp cổ tay cô, không đợi Tống Khinh Trầm mở miệng.

"Còn thiếu hai quả, tiếp tục.”

Cùng lúc đó, cách đó không xa trước khung rổ, có người vội vàng chạy về phía này.

"Chu Trì Vọng, cậu không sao chứ?”

Tóc qua vai, tóc ở phía sau buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, lúc chạy đi lắc lư trái phải.

Vẫn là nữ sinh lớp 6.

Dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, lúc sốt ruột, ánh mắt cô ấy trợn tròn xoe.

Cúi đầu liên tục với Chu Trì Vọng, giọng nói nghẹn ngào: "Thật sự xin lỗi, tôi không biết chơi bóng rổ lắm, vừa rồi ném quá tay, không ngờ...”

Cô ta khẽ cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên một vòng: "Thật sự xin lỗi, cậu không sao chứ.”

Tống Khinh Trầm cảm thấy nữ sinh này có vài phần quen mắt.

Cô tìm kiếm trong trí nhớ, không có dấu vết, cúi đầu nhặt bóng, muốn ném hai quả cuối cùng.

Trong ánh nắng, cổ tay Chu Trì Vọng hình như có một chút đỏ.

Màu sắc không đậm, sáng và tươi, xung quanh bàn tay phải của anh đầy vết trầy xước.

Sắc mặt Tống Khinh Trầm thay đổi, cô tùy ý đứng dậy, nắm lấy cổ tay anh từ phía sau.

"Cậu, bị thương rồi.”

Chu Trì Vọng vừa bảo nữ sinh rời đi, quay đầu lại: "Ném xong chưa, hai quả.”

Tống Khinh Trầm lại mặc kệ bóng hay không bóng, kéo tay trái Chu Trì Vọng: "Cậu mau đi theo tớ đến phòng y tế.”

Kéo không được, cô dùng sức kéo, tạo thành một góc nghiêng lấy Chu Trì Vọng làm trung tâm.

Chu Trì uể oải nói: "Cậu như vậy, sẽ khiến người ta cho rằng chúng ta là một đôi.”

Tống Khinh Trầm sắp tức chết.

Bây giờ là lúc nào mà còn đùa.

Ở Cô kéo không nổi, dứt khoát hướng ra xa hô to: "Thầy Trương! Ở đây, có người... Này...”

Chu Trì Vọng một tay ôm cổ cô, đồng thời chặn môi cô lại, nghe thấy cô giãy dụa, cúi đầu nhìn cô.

Kính lớn treo thấp trên sống mũi, lộ ra một đôi mắt trong trẻo, như sóng như trào, như nước suối bốc lên, nhãn cầu đen dày lại kiên định, cứ như vậy trừng mắt.

Anh khàn khàn nói: "Đừng kêu, tôi đi theo cậu.”

Phòng khám nằm ở tầng 1 của tòa nhà giảng dạy bên cạnh sân chơi.

Bên trong chỉ có một nữ giáo viên dịu dàng mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang.

Cô ấy nâng cổ tay Chu Trì Vọng lên.

Có một vết bầm tím đỏ ở đó.

Cô ấy nhíu mày: "Chỗ này của cô không thể phán đoán tình huống xương cốt của em, chỉ có thể xử lý đơn giản trước.”

"Tốt nhất là chụp X quang xem thế nào.”

Chu Trì Vọng lạnh lùng trả lời: "Không cần đâu ạ.”

Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của hai học sinh: "Cô ơi, mau tới xem một chút, cậu ấy vừa mới ngất xỉu.”

Nữ giáo viên áo blu trắng cầm tăm bông khử trùng vết thương cho Chu Trì Vọng, nghe vậy lập tức buông đồ trong tay xuống, đồng thời dặn dò Tống Khinh Trầm: "Bạn học này, trước tiên em dùng i-ốt lau cho em ấy một chút, cô ra ngoài xem thế nào.”

Tống Khinh Trầm nhận tăm bông trong tay cô ấy.

Cô nắm lấy tay phải Chu Trì Vọng, thấp giọng nói: "Con người anh thật...”

Dừng lại một lát: "Cậu không ngăn cản hộ tớ một chút, nói không chừng sẽ không bị thương." Chu Trì Vọng lại hoàn toàn không sao cả. Anh lười biếng dựa vào đầu giường bệnh, bĩu môi: "Vốn đã không thông minh, đập vào thì không cứu được nữa.”

Vào cái thời điểm này, sức chế giễu của anh không hề giảm chút nào. Nếu không phải nhìn anh bị thương, Tống Khinh Trầm thật muốn cho anh một cá.

Cô lườm anh một cái: "Nói chuyện cẩn thận một chút, trong tay tớ không có, không có nặng nhẹ.”

Chu Trì Vọng cười nhạo.

Lời đe dọa có nghiêm túc đến đâu, trong miệng cô cũng không có mùi vị gì, mềm nhũn ra.

Cô hung ác đe dọa, nhưng lại lau rất nghiêm túc, dùng tăm bông thấm một chút rồi chậm rãi băng lại từng chi tiết vết thương cho anh, cúi đầu, bên cạnh má có sợi tóc rất nhỏ rơi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.

Đôi mắt Chu Trì Vọng khẽ động.

Anh bất động thanh sắc nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, vừa định mở miệng, nghe thấy từ cửa truyền đến một giọng nói.

"Vừa rồi nghe bạn học lớp 6 nói, hình như Chu Trì Vọng đi theo một nữ sinh đến phòng y tế?”

"Kỳ quái, sao lại không có ở đây. Có phải quay lại rồi không?”

Chu Trì Vọng và Tống Khinh Trầm nằm ở phía sau rèm bên trong phòng y tế, không nhìn thấy người tới, chỉ có thể nghe thấy tiếng động.

"Cậu nói xem, năm nay có thể tặng quà, Chu Trì Vọng sẽ tặng cho ai?”

"Chị tớ đang ở trong hội sinh viên, chị ấy nói năm ngoái Chu Trì Vọng không tặng ai cả, cũng không viết cho chính mình.”

Rất nhanh, một nữ sinh lén lút trả lời: "Năm nay khẳng định không giống, rất nhiều người lớp 6 tận mắt nhìn thấy, Chu Trì Vọng bỏ hộp quà vào trong cái hộp chuyển phát kia.”

"Chỉ là không biết sẽ đưa cho ai.”

"Không phải là đưa cho Tưởng Kiều lớp 5 chứ?" Người nói liên tiếp kể ra mấy cái tên nữ sinh, cuối cùng mới do dự mở miệng: "Có phải là tặng cho tớ hay không?”

Phòng y tế trầm mặc nửa phút, có người trả lời: "Cậu cứ nằm mơ đi.”

Âm thanh ngày càng xa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...