Vũ Hậu Thanh Thần

Chương 60:



Tống Khinh Trầm nghẹn lời.

Từ nhỏ cô đã quen biết Chu Trì Vọng, không ai hiểu rõ tính tình của Chu Trì Vọng hơn cô.

Anh xa cách lại đạm mạc, là điển hình của kiểu người nhận lý không nhận thân.

Khi còn nhỏ, chỉ cần cô chép bài tập về nhà của anh, thì các cuộc trò chuyện sau đó chắc chắn sẽ nói chuyện về nội dung đó.

Hiển nhiên là, cô bị anh mắng và chế giễu.

Còn nói với cô: "Là do cậu quá mẫn cảm.”

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.”

Trong ấn tượng của Tống Khinh Trầm, chỗ đáng ghét của Chu Trì Vọng là khó tính.

Người bị người ta oán thầm trong thời gian thực liếc mắt nhìn Tống Khinh Trầm, thờ ơ hỏi ngược lại: "Bởi vì chúng ta quen nhau hơn 10 năm?”

Khi cầu xin anh, đây là một trong những lý do cô thích nhất, năm ngoái là chín năm, năm trước là tám năm, cô nhiều lần vấp ngã, còn nhiều lần thử hoài không chán.

Tống Khinh Trầm: "......”

Cô vắt óc suy nghĩ ra lý do, cuối cùng cảm hứng lóe lên.

Khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm.

"Chu Trì Vọng, cậu muốn ăn sủi cảo không?”

"Tối nay ba tôi ở nhà, ở nhà làm sủi cảo.”

Ánh mắt cô nhìn từ bên trái sang bên phải.

Lúc này đây, Chu Trì Vọng không cự tuyệt.

Anh nheo mắt lại trong ánh mặt trời rực rỡ.

Sau kỳ thi hàng tháng, họ sẽ được nghỉ hai ngày, từ tối thứ Sáu đến trước khi tự học vào tối Chủ nhật, cũng là hai ngày vui vẻ nhất hàng tháng của học sinh.

Xe đưa đón học sinh đã xếp hàng dài trước cổng trường THPT Số 7, đường bị tắc nghẽn, tiếng còi vang lên từng trận.

Các sinh viên chạy như những con cá bơi nhanh mùa xả lũ, chạy đến thân xe quen thuộc của họ.

Chỉ có quản gia Kiều của nhà họ Chu là ngoại lệ, hôm nay ông ấy trước sau như một đến đón người, dừng xe ở nơi cũ quen thuộc, sau đó ngồi nghiêm chỉnh chờ.

Chờ qua thời gian ước định bình thường, mới nhận được một tin nhắn văn bản.

"Trễ một chút trở về.”

"Đại khái là trễ mấy giờ? Chúng tôi sẽ đón ở đâu?”

Câu hỏi như kim rơi vào bể, không có tin nhắn trả lời.

Dù là quản gia đã tôi luyện được khả năng bình tĩnh, cũng đau đầu xoa xoa thái dương của mình, nghĩ đến khả năng nào đó, thở dài một hơi: "Đứa nhỏ lớn thật sự là không giữ được a.”

Giống như chú Kiều suy đoán.

Chu Trì Vọng đang đứng trước cửa nhà Tống Khinh Trầm.

Bọn họ trở về hơi sớm, sủi cảo của cha Tổng còn chưa xong.

Một cái sủi cảo nhân thịt da trắng nhỏ xinh tinh xảo đặt trên rèm hình tròn, bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng, xếp theo quy củ đồng tâm viên.

Cha Tổng nghe thấy tiếng cửa rung chuyển, lúc này mới từ phòng bếp trở ra, ngón tay thô ráp dính bột trắng.

"Về rồi sao?”

Tống Khinh Trầm tìm cho Chu Trì Vọng một đôi dép dùng một lần từ trong tủ giày.

Nghe thấy thanh âm của cha Tống, lúc này cô mới kích động ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với vẻ mặt nghi hoặc của ông: "Cậu ấy...”

Lưỡi đang thắt nút.

Chuyện hôm nay Chu Trì Vọng trở về với cô, cô vẫn chưa báo trước cho ông ấy.

Bộ não đang xoay tròn nhanh chóng, đang suy nghĩ về một lý do chính đáng.

Chàng trai bên cạnh đã bình tĩnh mở miệng: "Cháu chào chú Tống.”

"Buổi tối cháu cần cùng Tống Khinh Trầm hoàn thành bài tập ở trường.”

Tống Khinh Trầm dùng dư quang nhìn bóng lưng cao lớn bên cạnh, yên lặng suy nghĩ.

Rất tốt, tốc độ bịa đặt của anh nhanh đến kinh người.

Trong mắt cha Tống lộ ra ý cười vui mừng, không có một tia hoài nghi nào.

"Trì Vọng lưu lại cùng nhau ăn cơm nhé.”

Chu Trì Vọng nửa nhíu mày ra chiều hơi khó xử: "Vậy quấy rầy chú Tống rồi.”

Sau đó không có bất kỳ khách sáo nào, nhanh chóng thay giày xong, tự nhiên giống như ở nhà mình.

Cha Tống gật gật đầu: "Trì Vọng ngồi nghỉ trước đi, chú đi nấu cơm.”

Đi vào nhà bếp.

Tống Khinh Trầm đi theo phía sau cha Tống, tay bám vào cửa phòng bếp, thò đầu vào: "Bố, còn có bao nhiêu chưa gói xong, con, đói bụng.”

Xoa bụng mình, nhỏ giọng oán giận: "Buổi trưa con ăn chưa có no.”

Cha Tổng bật bếp nấu nước sôi, chỉ vào tô nhỏ bên cạnh.

"Chỉ còn chút bột kia, trong chốc lát là nấu xong rồi.”

Mấy năm nay cha Tống làm việc trong căng tin của đơn vị, tay nghề dần dần tốt hơn, ngay cả sủi cảo gói ra cũng đặc biệt đẹp mắt, nhỏ nhắn xinh xắn một cái, hình dạng cân xứng vừa phải.

Thời trung học cơ sở, trong lớp tổ chức tiệc tùng ngày đầu năm mới, Tống Khinh Trầm mang theo bánh bao do ông ấy gói xong, còn bị bạn học trào phúng là trong nhà không có người, chỉ có thể dùng sủi cảo bán bên ngoài để mang đến.

Tống Khinh Trầm tức giận thiếu chút nữa là bỏ đi ngay lúc đó.

Khi đó, Chu Trì Vọng cũng học cùng lớp vươn đũa ra, gắp một cái từ đĩa của cô.

"Gói rất đẹp.”

Giây tiếp theo, anh chậm rãi nâng mí mắt lên: "Không giống như trình độ cậu có thể gói.”

Tống Khinh Trầm: "...”

Nghẹn nửa ngày, lại nói to: "Cái này, cái này có gì là khó, tôi chỉ là không thuần thục thôi, về sau khẳng định cũng sẽ gói đẹp như vậy.”

Chu Trì Vọng hời hợt nhìn cô một cái, không trả lời lại.

Hóa ra, anh sai, cô cũng sai.

Mấy năm trôi qua, vóc dáng Của Tống Khinh Trầm mặc dù có cao hơn vài cm, nhưng trình độ làm sủi cảo vẫn như mấy năm trước.

Cô nhìn Chu Trì Vọng từ bên ngoài đi vào, đứng trước vòi nước phòng bếp.

Dòng nước theo ngón tay thon dài của chàng trai chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi vào bồn rửa, mang đến âm thanh rung động.

Tống Khinh Trầm hai ngón tay quấy cùng một chỗ, làm như do dự hỏi: "Cậu, cậu cũng muốn gói sao?”

Chu Trì Vọng đã sớm cầm lấy một miếng da sủi cảo mỏng manh, mở ra trong lòng bàn tay mình, mí mắt cũng không ngước lên, chỉ hỏi: "Không phải cậu nói đói bụng?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cha Tống xoay người lại, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Chu Trì Vọng, lại gọi Tống Khinh Trầm.

"Gói nhẹ nhàng thôi, nó sẽ bị rách đấy.”

Tống Khinh Trầm: "... Ồ.”

Chu Trì vọng nhếch môi cười khẽ.

Quả nhiên là cố ý.

Tống Khinh Trầm hai tay ngượng nghịu, một tay cầm da sủi cảo, một tay cho nhân, không cẩn thận cho hơi nhiều, nhân thịt nhanh chóng từ vùng ven tràn ra.

Cô cố gắng siết chặt, không cẩn thận làm nát da sủi cảo.

Tống Khinh Trầm: "...”

Chu Trì Vọng liếc mắt nhìn sủi cảo trong tay cô, lạnh nhạt nói: "Mấy năm trôi qua, năng lực làm sủi cảo của cậu vẫn còn đang bước chân tại chỗ.”

Tống Khinh Trầm không phục, lại từ bên cạnh lấy một miếng da sủi cảo, một bên bóp, một bên trả lời: "Tôi, tôi chỉ là tay hơi vụng về một chút thôi.”

"Hơn nữa, cậu cũng không nhất định sẽ biết gói a.”

Nói xong, nghiêng người về phía Chu Trì Vọng.

Không nhìn thì tốt.

Khác với cô, tốc độ của Chu Trì Vọng rất nhanh, nhân và da sủi cảo trong tay anh đều rất nghe lời, không cần dùng sức, liền nắm xong một cái, vững vàng đặt lên đĩa, có khuôn mẫu rõ ràng.

Tống Khinh Trầm nhìn sủi cảo trong tay anh, lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm đang vẻ gói đến nước chảy mây trôi của anh, yên lặng hỏi.

"Chu Trì Vọng, có phải cậu, vụng trộm luyện tập gói sủi cảo, chuẩn, chuẩn bị kinh diễm tất cả mọi người?”

Mí mắt Chu Trì Vọng cũng lười nâng lên, đôi môi mỏng nhấc lên: "Biết cậu kinh diễm rồi.”

Một câu nói, chọc cho Tống Khinh Trầm run tay, sủi cảo trong tay liền rơi xuống mặt bàn.

Sau đó, cha Tống dùng tay búng trán cô một cái.

"Đừng lãng phí thức ăn.”

Tống Khinh Trầm ôm trán mình, vẻ mặt ủy khuất trừng mắt nhìn chàng trai bên cạnh.

Sủi cảo nhanh chóng được mang ra khỏi nồi.

Từng làn khói mỏng bốc lên, bám vào đèn trần cũ kỹ ở nhà, cha Tống dọn ra bàn ăn, lại lấy ra giấm cùng với nước tương.

Ba người ngồi quanh một bàn, ông vừa bày biện món ăn, vừa chậm rãi nói chuyện.

"Ngày đó Tiểu Trầm gọi điện muốn mời bạn học tới chơi.”

"Chú liền đoán là Trì Vọng.”

Tống Khinh Trầm kinh ngạc ngẩng đầu: "Ba!”

Đại khái là không nghĩ tới chuyện nhỏ đó có thể được cha Tống nhớ thương đến bây giờ, cô chột dạ quay đầu, vừa vặn đối với ánh mắt thanh minh của Chu Trì Vọng.

Anh dựa vào tay vịn sô pha, một tay chống hai gò má, đầu đũa trong tay kẹp một cái sủi cảo, đôi môi mỏng nhạt, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.

"Cậu ta là...”

Tống Khinh Trầm khẩn trương xoay người lại, tới gần Chu Trì Vọng, ngón tay nắm chặt vạt áo đồng phục học sinh của anh.

"Đúng, đúng, đúng, là Chu Trì Vọng, ba đoán, đoán đúng.”

Cô dựa theo lời ông ấy nói qua loa, thầm nghĩ chắc chắn anh có thể đoán được tình huống chân thật, đối với anh khẽ lắc đầu với một biên độ nhỏ.

Chu Trì Vọng nửa nhíu mày.

Tới gần anh không chỉ có ngón tay thiếu nữ, còn có hương trái cây lượn lờ bên cạnh, cùng mùi sủi cảo dây dưa cùng một chỗ, sợi tóc đen nhánh lắc lư trước mắt, ánh mắt lấp lánh giấu ở phía sau cặp kính dày.

Con ngươi như cũng đang nói chuyện.

Cầu nguyện anh có thể giúp cô giấu giếm, không nói ra.

Chu Trì Vọng không nói thêm một chữ, chỉ là đầu đũa hơi dùng sức, sủi cảo bị gắp bể, nhân thịt rơi vào trong nước chấm, bị anh lười biếng gắp lên.

Cha Tống không phát giác giữa hai người có dị thường, hôm nay cao hứng nói thêm vài câu: "Trì Vọng từ nhỏ đã giúp con, cảm tạ là chuyện nên làm.”

Tống Khinh Trầm gật đầu theo.

Ngay sau đó nghe ông nói: "Nghe nói đã có điểm thi tháng rồi phải không?”

Chậm rãi hỏi: "Thi bao nhiêu?”

"Thứ ba, thứ ba.”

"Được" Ông liên tục gật đầu, "Hạng thứ ba, tiến bộ rất lớn.”

Tống Khinh Trầm thoáng cúi đầu, tựa hồ cảm thấy hổ thẹn, nhỏ giọng lắp bắp: "Vâng, là hạng thứ ba.”

Lúc này đây, cha Tống ngay cả cơm cũng không ăn.

Ông buông đũa xuống, nhíu mày: "Lần trước thi...”

Tống Khinh Trầm vội vàng tiếp lời: "Vâng, là Chu Trì Vọng giúp đỡ con học, tháng này, cậu ấy, cậu ấy đã bày con rất nhiều phương pháp học tập, rất có tác dụng”

Dùng sức gật đầu, còn nháy mắt với Chu Trì Vọng.

Chu Trì Vọng liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh chỉ hận không thể cạy khóe miệng anh ép anh nói chuyện, thờ ơ mở miệng.

"Tống Khinh Trầm rất thông minh.”

Xem như đồng ý với lời của cô.

Cha Tổng gật gật đầu, một bên lại tiếp tục cho mình một chút nước sốt, một bên mở miệng: "Tự mình thi là tốt rồi.”

"Điểm có lên xuống hơi lớn cũng không sao, cố gắng ổn định.”

Lúc nói chuyện, mới nhớ tới trên người còn mặc tạp dề màu xám, ông cởi xuống, treo ở phía sau ghế mình, trầm mặc ngồi xuống.

"May mà có Trì Vọng, buổi tối học xong, nhớ tiễn thằng bé vê.”

Xem ra, lần này đã lừa gạt qua.

Tống Khinh Trầm thở ra một hơi thật dài, tâm tư nặng nề cũng theo đó rơi xuống, cô nói: "Con đường trong tiểu khu chúng tôi ở hơi tối, lát nữa tôi đưa cậu đến đầu hẻm.”

Lại lặng lẽ bổ sung.

"Sau đó, sẽ có người đến đón cậu.”

8 giờ tối, Chu Trì Vọng đi theo Tống Khinh Trầm ra ngoài.

Tiểu khu Tống Khinh Trầm ở khá cũ kỹ, con đường dài trước cửa đen tối một mảnh.

Bọn họ đi một đường vòng đến đường lớn, đèn đường mờ nhạt toả trên đầu, thân ảnh hai người như cành cây tường vi, bị kéo dài tưởng như vô hạn.

Buổi tối gió lạnh, chui vào cổ áo đồng phục học sinh, Tống Khinh Trầm ôm hai tay, trộm nhìn chàng trai cao lớn treo áo khoác đồng phục học sinh trên cánh tay.

"Hôm nay, cám ơn cậu." Chàng trai thản nhiên đáp: "Chuyện đã đáp ứng dù sao cũng phải thực hiện.” Bọn họ một đường đi ra ngoài, đi ngang qua một khu phố phường trong tiểu khu, trước mắt sáng ngời, mấy sạp hàng đặt ở bên đường, trên một dãy bảng hiệu treo lên đèn nhỏ đủ màu sắc, đám người nhộn nhịp ngồi ở ven đường, mùi thịt nướng chui vào chóp mũi.

Buổi tối Tống Khinh Trầm ăn không ít, nhưng vẫn thò đầu ra, kéo góc áo Chu Trì Vọng bên cạnh.

"Ăn xiên nướng không?”

"Rất thơm.”

Chu Trì Vọng không có thói quen ăn khuya, anh nửa nhíu mày, sau đó bị Tống Khinh Trầm bên cạnh đẩy đi.

"Chu đại thiếu gia cũng ngẫu nhiên hạ phàm, cảm thụ một chút mỹ vị nhân gian, không tốt sao?”

Anh cúi đầu một chút, liền đối diện với đôi mắt trong trẻo của cô gái, đôi mắt ấy giống như con suối, ướt sũng dưới ánh đèn đường.

Cô gái hôm nay tâm tình không tệ, vỗ lưng anh một cái, chớp chớp mắt, đột nhiên đứng đắn đứng lên: "Tôi đi mua hai cái bánh bao nướng, cậu, cậu ở chỗ này, đừng đi đâu nhé.” Chu Trì Vọng lạnh lùng liếc cô một cái, không tiếp lời.

Cô lại mím khóe môi: "Cậu nhanh đáp ứng đi, không được nuốt lời.”

Bộ dáng sẽ còn nói tiếp.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...